Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo

Chương 11: Thế giới của tôi chỉ có em 11




Sau khi được vỗ về, Cố Gia Nam khôi phục trạng thái bình thường. Buổi chiều, cảnh sát đến gọi Cố Gia Nam đi lấy lời khai, Diệp Trần chờ bên ngoài. Lấy lời khai xong, Cố Gia Nam ra ngoài, Diệp Trần cố gắng bình tĩnh hỏi: "Về chứ?"
"Không sao cả." Cố Gia Nam cúi đầu nhìn xuống, không biết là đang nói với ai, "Không sao cả."
Diệp Trần gật đầu, hai người cùng đi ra ngoài. Ra đến cổng trụ sở cảnh sát thì thấy xe của Ngôn Lương, ông tự mình lái xe tới đây, hạ cửa sổ xuống, vẫy tay gọi Cố Gia Nam: "Gia Nam, Tiểu Trần, lên đi."
Cố Gia Nam liếc nhìn Diệp Trần, Diệp Trần quyết đoán kéo cậu ta lên xe. Cố Gia Nam ngồi chỗ ghế phụ lái, không nói năng gì. Ngôn Lương lái xe, nhìn lướt qua hai người rồi nói với Diệp Trần: "Thời gian qua đều là cháu chăm sóc cho nó à?"
"Dạ... Ơ..." Diệp Trần thấy hơi xấu hổ, tình hình của Cố Gia Nam hơi đặc biệt một chút, tự trong lòng cô biết mình là một người trưởng thành đang chăm lo cho một đứa trẻ vị thành niên nhưng với người ngoài thì cô cũng chỉ là một đứa con nít mới lớn.
Thế nhưng Ngôn Lương lại không lấy làm lạ mà còn hỏi: "Hai đứa ở cùng nhau bao lâu rồi?"
"Dạ... Ớ?!" Diệp Trần hoảng hồn. Ngôn Lương cười rộ lên: "Chú có phải lão già bảo thủ đâu, chú với vợ cũng quen nhau từ hồi còn học trung học, yêu đương thôi mà, không phải là chuyện nên làm ở tuổi này hay sao?"
"Không phải, không phải." Diệp Trần nhìn trộm vẻ mặt của Cố Gia Nam, sợ không khéo cậu ta lại trừ điểm của mình, nhanh nhảu làm rõ sự tình, "Cháu với Cố Gia Nam chỉ là bạn tốt thôi ạ, dạo trước cháu bị người ta đánh, cậu ấy đã giúp cháu nên cháu mới báo đáp lại, sau đó thì trở thành bạn tốt của nhau ạ!"
"Bạn tốt hả?" Ngôn Lương cười sâu xa, liếc nhìn Cố Gia Nam rồi mới nói tiếp, "Thế cảm ơn cháu thời gian qua nhé, giờ chú đã bảo người ta làm thủ tục nhận con nuôi cho rồi, Gia Nam dù sao cũng là đàn ông con trai, ở nhờ chỗ cháu thì không được hay lắm, tối nay chú đón nó về luôn nhé."
"Vâng..." Diệp Trần đáp chần chừ, trong lòng bỗng thấy hơi hụt hẫng.
Nói xong chuyện này, Ngôn Lương chuyển sang hàn huyên những sở thích ngày thường của Cố Gia Nam, Diệp Trần chẳng hiểu sao thấy đầu óc cứ ù lì ra, chỉ trả lời lại cho có.
Ngôn Lương đưa hai đứa về nhà rồi ở dưới chờ Cố Gia Nam đi thu dọn hành lý. Cố Gia Nam vẫn im lặng không nói gì, về phòng mình, sắp xếp đồ đạc, quần áo, sách vở, đồ cá nhân, mọi thứ đều được xếp gọn lại.
Mấy thứ này đều là Diệp Trần mua, đồ ngày xưa của cậu ta rất khác.
Diệp Trần đứng ngoài cửa, lẳng lặng nhìn Cố Gia Nam sắp xếp mọi thứ, lo lắng dặn: "Đến nhà họ Ngôn rồi... cậu phải tự chăm sóc mình cho tốt nhé. Có ai bắt nạt cậu thì cứ nói với tôi, đừng chịu đựng một mình."
"Ừ."
"Buổi tối đừng học bài khuya quá, thi không tốt thì thôi, chẳng sao cả."
"Ừ."
"Cơ thể đang tuổi phát triển, phải uống nhiều sữa, ngủ đủ giấc, đừng thức đêm, ăn nhiều hoa quả vào..."
Còn chưa nói hết, Cố Gia Nam bỗng dưng đứng dậy, đi thẳng đến chỗ cô, đưa tay đặt lên đỉnh đầu Diệp Trần, lẳng lặng nhìn.
"Cậu còn lùn hơn tôi."
Mặt Diệp Trần xám ngoét, đối phương thủng thẳng bổ sung thêm một câu: "Thế nên, đừng thức đêm, uống nhiều sữa, ăn nhiều hoa quả, đừng gọi đồ ăn ngoài, gọi dì giúp việc tới nấu cơm cho đi."
"Ừ..."
"Thức ăn tối nay tôi cất trong tủ lạnh ấy, lấy ra cho vào lò vi sóng một lát là ăn được. Tôi có làm trà hoa quả đấy, hôm nay mà uống không hết thì đổ đi, đừng giữ đến mai. Quần áo trong máy giặt nhớ đem phơi, vở tôi làm cho cậu để ở trên bàn, cậu nhớ đọc đấy."
Nói xong, Cố Gia Nam xoa xoa tóc cô, quay người lại chỗ va li.
Cậu ta đóng va li lại, đặt một tờ chi phiếu ở trên giường.
Sau đó, Cố Gia Nam kéo va li ra ngoài, Diệp Trần đi theo xuống dưới nhà, nhìn cậu ta lên xe của Ngôn Lương, vẫy tay chào tạm biệt đối phương.
Diệp Trần nhìn cho đến khi xe đi khuất rồi vẫn đứng thêm một lúc rõ lâu. Hệ thống không chịu được nữa đành phải hỏi: "Kí chủ à, hai người đến lúc đi học lại là lại gặp nhau thôi mà, cô có cần đến mức thế không?"
"Ba Tám từng nuôi trẻ con chưa?"
"Hả? Chưa từng."
"Vậy thì anh không xứng nói chuyện với tôi đâu!" Diệp Trần ôm ngực, ra vẻ đau lòng, "Con của tôi đi mất rồi!"
Hệ thống: "..."
Đủ rồi đấy!
Làm động tác khoa trương xong, Diệp Trần quay về căn hộ của mình, dặn dì giúp việc quay trở lại làm việc rồi vào phòng Cố Gia Nam, nằm ghé xuống giường, không động cựa. Trên giường toàn là mùi của cậu ta, trong phòng toàn là vết tích của cậu ta, trong thoáng chốc, Diệp Trần bỗng thấy hơi hơi lưu luyến.
Cô nằm nghĩ một lúc rồi lấy điện thoại ra gửi cho cậu ta một tin nhắn: "Đến nơi thì nhắn tin cho tôi nhé."
"Ừ." Phong cách nhắn tin ngắn gọn y hệt như tác phong nói chuyện của cậu ta ngày thường.
Một lát sau, cậu ta nhắn lại: "Đến rồi."
Diệp Trần không biết nên nói gì tiếp, nằm vật ra giường, quay ra hỏi hệ thống: "Anh bảo ngày xưa sao Cố Gia Nam lại thích Diệp Mẫn ấy nhỉ?"
"Là vì Diệp Trần hay bắt nạt Cố Gia Nam, Diệp Mẫn hay giúp đỡ cậu ta. Hơn nữa, Diệp Mẫn còn là một người đầy sức sống, hay chủ động bắt chuyện với Cố Gia Nam."
"Thế thôi á?"
Diệp Trần cảm thấy như mình đã được chỉ điểm, vội vàng lấy di động gửi tin nhắn cho Cố Gia Nam.
"Cố Gia Nam, tôi đang ăn cơm, cơm cậu nấu siêu siêu ngon! Cơm của dì khó ăn quá."
Lát sau, cô đi phơi đồ, lại gửi thêm tin nhắn nữa: "Cố Gia Nam, tôi đang phơi đồ, không biết đêm nay liệu có mưa không, cậu bảo nên phơi ở đâu thì được nhỉ?"
"Sấy khô đi." Cuối cùng Cố Gia Nam cũng nhắn lại.
Diệp Trần tiếp tục trò chuyện với cậu ta.
Bất kể làm gì cũng đều gửi cho cậu ta một tin nhắn.
Cô làm bài tập, chụp một tấm ảnh: "Cố Gia Nam, tôi đang làm toán, khó chết đi được."
Đối phương nhanh chóng gửi lại một tấm ảnh chụp lời giải được viết rất cẩn thận.
Diệp Trần tiếp tục chụp thêm mấy câu gửi cho cậu ta, Cố Gia Nam kiên nhẫn trả lời từng câu một.
Ngôn Lương ngồi bên đọc sách, nghiêng đầu liếc thấy đề toán trong điện thoại của Cố Gia Nam, đẩy kính mắt hỏi: "Làm bài tập à?"
"Vâng."
"Câu hỏi cỡ này mà con viết lâu thế?"
"Vâng."
"Viết cho Diệp Trần xem phải không?"
Cố Gia Nam dừng bút một chút, Ngôn Lương cười, cổ vũ: "Viết cẩn thận vào, viết không rõ ràng một chút là chỉ số thông minh của con bé không đọc hiểu nổi đâu."
Cố Gia Nam không phản bác lời này, cậu ta cảm thấy Ngôn Lương nói rất có lý.
Trong lúc Diệp Trần đang khoái chí chụp đề, hệ thống không chịu nổi phải ngăn lại: "Kí chủ à, tôi kiến nghị không nên chụp câu này, nếu đến câu này mà còn không biết làm thì có vẻ như cô cực kỳ teo não đấy."
Diệp Trần: "..."
Diệp Trần cảm thấy mình đã tìm ra được cách mới để tiếp cận BOSS. Ngày hôm sau, cô vui vẻ vác bài tập qua nhà họ Ngôn, lễ phép hỏi Ngôn Lương: "Cháu chào chú Ngôn ạ. Cháu tìm Cố Gia Nam để phụ đạo giúp cháu ạ."
Ngôn Lương gật đầu, nói đầy ẩn ý: "Cứ từ từ phụ đạo, phụ đạo đến tuổi gả chồng là vừa."
Diệp Trần: "..."
Ngày nào Diệp Trần cũng đến tìm Cố Gia Nam, Cố Gia Nam vẫn luôn luôn thản nhiên như vậy, cô gửi tin nhắn cho cậu ta, cậu ta nhắn lại, cô nhờ cậu ta phụ đạo, cậu ta nghiêm túc giảng giải, không biết là có vui không, có thích không nhưng mỗi ngày, nhìn vào sự thay đổi của chỉ số thiện cảm, cô biết nỗ lực của mình có tác dụng!
Vì không có màn cô bắt nạt Cố Gia Nam nên Diệp Mẫn và Cố Gia Nam tất nhiên chẳng có tiến triển gì, theo hệ thống thì chỉ số thiện cảm của Cố Gia Nam đang là 50, chỉ cần nó lên được trên 70 thì Diệp Mẫn sẽ không còn là mối nguy nữa.
Diệp Trần không rõ cơ chế phân tích của hệ thống nhưng hệ thống nói không thành vấn đề thì cô cũng chẳng muốn để ý làm gì, ngày ngày chăm chỉ cải thiện chỉ số thiện cảm đồng thời kiểm tra quan hệ giữa Chu Ngọc Thừa và Diệp Mẫn.
Cũng may là đang kỳ nghỉ, Chu Ngọc Thừa và Diệp Mẫn hầu như không có dịp gặp nhau, ngày nào cô cũng nhắn tin với Chu Ngọc Thừa nên cũng biết được đại khái.
Cuộc sống thế này rất nhàn nhã với Diệp Trần, tuy thỉnh thoảng thấy hơi tội lỗi vì chơi trò bắt cá hai tay nhưng những suy nghĩ trái chiều này đều được cô nàng tự động dẹp bỏ, không thèm để tâm. Cứ tưởng là sẽ được yên lành mãi như thế chờ đến ngày đi học lại, ai mà ngờ mới sáng sớm tinh mơ đã bị tiếng la thất thanh của hệ thống đánh thức.
"Kí chủ, không hay rồi! Diệp Mẫn đến nhà họ Ngôn kìa!! Cô ấy và Cố Gia Nam sẽ yêu nhau mất!!"
Diệp Trần: "???"
Diễn biến mới này có phải hơi bị li kì quá không? Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau trong kì nghỉ mà phải... không?
Vừa gặp đã yêu à?
"Hệ thống của các anh hỏng rồi phải không?"
"Cô còn có thời gian để chế nhạo tôi hả? Mau đi cứu người đi chứ!"
Diệp Trần đã bật dậy từ lúc nói chuyện với hệ thống, mặc quần áo xong liền phóng tới nhà họ Ngôn.
"Em ấy đến nhà họ Ngôn làm gì thế?" Diệp Trần vừa chạy vừa hỏi, "Đến đó thì làm được gì?"
"Nếu như mô hình của hệ thống không sai thì lúc Diệp Mẫn đến vừa hay bắt gặp Cố Gia Nam bị người nhà họ Ngôn bắt nạt sau đó cô ấy giúp đỡ Cố Gia Nam, xác suất Cố Gia Nam thích cô ấy lên tới 75%!"
"Bố khỉ?!" Diệp Trần nhảy lên xe taxi, tức gần chết, "Tôi nỗ lực đến thế mà chỉ số thiện cảm cậu ta chấm cho tôi cũng chỉ có 50, vì sao Diệp Mẫn giúp mỗi một lần là cậu ta đã thích con bé luôn vậy?"
"Nữ chính mà, tự bản thân đã có sức hút rồi." Ba Tám cười mỉm, Diệp Trần nhìn biểu cảm của hệ thống rồi nhìn giờ: "Diệp Mẫn còn bao lâu nữa?"
"Nửa tiếng, cô ấy về cùng với Ngôn Lương."
"Được."
Diệp Trần gật đầu.
Nhoáng cái, Diệp Trần đã chạy tới nhà họ Ngôn, vừa đến nơi liền hùng hổ bấm chuông cửa liên hồi, cô giúp việc nhà họ Ngôn ra mở cửa cho cô, tỏ vẻ ngạc nhiên ra mặt: "Diệp tiểu thư..."
Diệp Trần không nói gì, lách người chạy vào trong, gọi to: "Cố Gia Nam! Cố Gia Nam! Cậu ở đâu?!"
Người giúp việc ngỡ ngàng trong một chốc rồi mới giật mình, chạy đuổi theo Diệp Trần. Lúc này, Diệp Trần đã vào trong biệt thự, lên thẳng phòng của Cố Gia Nam, đập cửa liên hồi: "Cố Gia Nam, cậu có ở trong không? Cố Gia Nam?!"
Bên trong không có ai trả lời, Diệp Trần loáng thoáng nghe thấy tiếng động trong phòng, không nói câu nào bèn dồn hết sức đá cửa, lúc người giúp việc chạy lên đến nơi, Diệp Trần đã đá văng cánh cửa. Cửa mở ra, Diệp Trần nghe thấy tiếng động trong nhà vệ sinh bèn xông thẳng vào trong, trông thấy Cố Gia Nam bị hai thằng oắt dí trong bồn tắm, đầu cô ong lên, quát to: "Thả cậu ấy ra cho tôi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.