Hai thằng oắt kia ngẩn ra, Cố Gia Nam được chúng lôi từ trong nước lên đang tranh thủ thở. Cậu ta ngẩng đầu lên liền trông thấy Diệp Trần đứng đối diện mình, tỏ vẻ hùng hổ như một con báo con với hai thằng kia.
"Mày là ai?"
Một thằng cau mày nhìn Diệp Trần. Cô giúp việc đi vào, sốt ruột bảo: "Diệp tiểu thư à, đây là nhà họ Ngôn mà, sao cô có thể xông vào bừa bãi như vậy được?" . Đam Mỹ Hài
"Sao?" Diệp Trần cười gằn, quay lại nhìn cô giúp việc, "Tôi không thể đi bừa còn bọn nó thì có thể đánh người bừa bãi hả?"
"Chuyện hôm nay mà không nói rõ ràng, tôi nói cho các người biết, sẽ không xong với tôi đâu!"
"Không xong hả?" Một trong hai thằng cười mỉa, tát vào mặt Cố Gia Nam rồi quát, "Tao lại muốn xem xem không xong thì làm gì được đấy. Tao chưa nói rõ phải không, tao muốn đánh nó đấy, thì sao nào?!"
Đầu Diệp Trần ong lên, mất sạch cả bình tĩnh. Cô trông thấy thằng đó lại túm mặt Cố Gia Nam, quên cả gọi hệ thống, vớ luôn cái bình hoa trong tầm tay, đập "choang" một tiếng.
Đầu thằng oắt bị đập chảy máu, hắn điên lên, cả hai thằng xông vào quần ẩu với Diệp Trần, hệ thống vội vàng mở kỹ năng võ thuật cơ bản, sốt ruột kêu: "Kí chủ ra tay thì phải bảo trước tôi một tiếng chứ, làm moa giật cả mình!"
Diệp Trần không hơi đâu nói chuyện với hệ thống, đánh nhau với hai thằng kia như nổi điên. Hệ thống chỉ mở kỹ năng võ thuật cơ bản nên cô chỉ có thể đánh tay ngang với hai thằng kia. Để chiếm ưu thế, Diệp Trần gần như nhặt được cái gì là đập cái đó. Tiếc là đối phương khỏe hơn cô quá nhiều, thừa lúc Diệp Trần sơ ý, túm tóc cô dộng vào tường.
Cố Gia Nam nghe tiếng náo loạn ngay bên cạnh, cố gắng mở mắt nhìn, trông thấy ngay cảnh Diệp Trần bị người ta đập vào tường.
Dường như cô chưa từng biết lo lắng cho bản thân mình.
Tính cách của cô vẫn luôn nghiêng về liều lĩnh như vậy. Cô muốn đối tốt với cậu ta vậy là liền liều lĩnh đối tốt với cậu ta.
Thế giới này sẽ chẳng còn người nào ngu ngốc như vậy nữa, chẳng có ai ngu ngốc như Diệp Trần. Cho dù là Ngôn Lương, người nói muốn nhận nuôi cậu ta, cũng khó mà giống được như Diệp Trần, trao cho cậu ta thứ tình cảm đơn thuần đến vậy.
Cậu ta giật giật ngón tay, cố chống người đứng dậy. Một thằng đang đánh nhau với Diệp Trần trông thấy cậu ta đứng lên bèn lẳng luôn cái chai thủy tinh đang cầm về phía đó. Diệp Trần tay nhanh hơn não, lao tới chỗ Cố Gia Nam, chắn trước người cậu ta.
Cái chai đập vào đầu Diệp Trần kêu đánh cục một tiếng, máu lập tức chảy ra. Cố Gia Nam xiêu vẹo đưa tay đỡ Diệp Trần, ngoài cửa có tiếng quát giận dữ của Ngôn Lương: "Mấy đứa đang làm cái gì thế!"
Hai thằng oắt kia lập tức sợ tái mào, Cố Gia Nam gắng đứng vững, nhìn Diệp Trần đang xuýt xoa vì đau.
"Có đau không?" Cậu ta cất tiếng nói khàn khàn. Diệp Trần đang định kêu đau nhưng ngẩng đầu lên trông thấy hai thằng kia, bỗng nhiên người tràn đầy sức mạnh.
"Không đau." Lúc mở miệng nói, theo bản năng, cô nghĩ thằng bé này là một thiếu niên, mình đóng vai trò là người bảo vệ, sợ cậu ta lo lắng nên nói thêm, "Không sao cả. Cậu đừng sợ."
Cố Gia Nam không nói gì, định kéo cô đi băng bó vết thương nhưng Diệp Trần gạt cậu ta đi, lấy tay bịt miệng vết thương lại rồi quay cái mặt be bét máu lại nhìn Ngôn Lương: "Chú Ngôn thấy cả rồi chứ ạ? Chú nhận nuôi Cố Gia Nam rồi để cậu ấy sống như thế này ấy ạ?"
Sắc mặt Ngôn Lương rất khó coi, quay sang quát hai thằng oắt vừa mới đánh người: "Hai đứa làm gì vậy hả? Sao lại đánh nhau?!"
"Không phải..." Thằng cao hơn nói, "Tại thằng đó khiêu khích trước, nó động thủ trước đấy chứ!"
"Nó động thủ trước hả?" Ngôn Lương cười đầy bực bội, "Thế hai đứa nói xem vì sao nó lại động thủ nào?"
Hai thằng kia không đáp nổi. Cố Gia Nam thấy Diệp Trần đứng chắn trước cậu ta khăng khăng muốn Ngôn Lương nói cho ra nhẽ bèn nói: "Bọn nó muốn lấy máy tính của con đi chơi, con không cho, bọn nó mới chửi con là thằng nghèo hèn, không phải người nhà họ Ngôn, cha mẹ cố ý chết để tiện cho con đi chiếm đoạt tài sản của nhà họ Ngôn, không biết xấu hổ."
Nói xong, Cố Gia Nam nhìn Ngôn Lương, vẻ mặt tê tái: "Con có thể cho qua chuyện bọn nó cướp máy tính của con, có thể cho qua chuyện bọn nó bảo con là người ngoài, cũng có thể mặc kệ chuyện bọn nó bình thường hay mắng con chửi con nhưng con không thích người khác mắng cha mẹ mình, càng không thích bọn nó động tay động chân với bạn con."
Trong lúc nói, Cố Gia Nam tiến về phía hai thằng kia, nhìn chằm chằm đứa đã ném cái chai vào đầu Diệp Trần, thằng đó bị nhìn đến chột dạ, mắt lảng sang nhìn chỗ khác: "Nhưng mà mày cũng ăn nói khó nghe nữa cơ, gọi gì mà..."
Còn chưa nói xong, Cố Gia Nam cầm cái bình hoa trang trí duy nhất còn sót lại trong phòng đập vào đầu thằng đó kêu "choang" một tiếng.
Mọi người đều giật mình, mặt Cố Gia Nam lạnh tanh, quay về đứng cạnh Diệp Trần, nắm tay cô, bình thản bảo: "Đi thôi, đi băng miệng vết thương."
Diệp Trần không ngờ Cố Gia Nam nói phát làm liền như vậy, mọi người đều ngớ cả ra, chờ Diệp Trần được kéo ngồi xuống giường, Cố Gia Nam lục được một hòm thuốc trong phòng, bắt đầu xử lý vết thương cho cô thì Ngôn Lương mới có phản ứng, giận dữ quát: "Hai đứa đi ra đây!"
Hai thằng, thằng nọ dìu thằng kia, không dám ho thêm tiếng nào, cun cút đi theo Ngôn Lương ra ngoài. Đến tận giờ Diệp Trần mới nhận thấy sự hiện diện không lấy gì làm nổi bật của Diệp Mẫn đang ở ngay cửa.
Diệp Mẫn nhìn Diệp Trần đầy bối rối, mãi lâu sau mới nói: "Chị..."
"Mau biến đi." Diệp Trần thật sự sợ ánh hào quang nữ chính của em ấy, lỡ như nói nhiều thêm mấy câu lại khiến Cố Gia Nam yêu mất thì sao?
Thế là cô nói vội, Diệp Mẫn ngẩn người rồi hừ một tiếng, quay lưng bỏ đi, đóng sập cửa kêu ình ình.
Cả người Cố Gia Nam ướt sũng nhưng vẫn ưu tiên băng cho Diệp Trần trước.
Cậu ta lấy khăn lau mặt Diệp Trần thật sạch sẽ, chùi sạch lớp trang điểm dầy cộp, chỉ còn khuôn mặt trong sáng của cô rồi mới dùng cồn sát trùng vết thương. Diệp Trần đau run cả người, Cố Gia Nam ngẩng đầu nhìn cô một cái: "Sau này đừng làm trò ngu ngốc nữa."
"Thế đâu được," Diệp Trần vừa đau đến hít hà vừa nói, "cậu bị đánh mà."
Cố Gia Nam không nói gì.
Cậu ta sẽ không giải thích cho cô biết thực ra lần này toàn là do cậu ta cố ý cả.
Đầu tiên, cậu ta dùng điện thoại định vị vị trí của Ngôn Lương, tính toán thời gian Ngôn Lương về đến nhà sau đó mới cố ý khiêu khích hai thằng kia, trước khi ra tay động thủ, cậu ta đã gửi tin nhắn cầu cứu cho Ngôn Lương rồi.
Chuyện đen tối này cậu ta sẽ không nói cho cô biết, lặng lẽ thành thạo băng vết thương cho cô rồi nghe cô hỏi: "Sao bọn nó lại đánh cậu? Có phải thường xuyên bị đánh thế không? Ngôn Lương biết không?"
"Bọn nó là cháu vợ của Ngôn Lương." Cố Gia Nam nói đều đều, "Trước khi tôi đến, cha mẹ bọn nó bảo với bọn nó là Ngôn Lương không có con nên sau này tài sản của Ngôn Lương chắc chắn sẽ thuộc về bọn nó, thế nên bọn nó vẫn coi tài sản nhà họ Ngôn như tài sản nhà mình. Ngôn Lương yêu vợ nên cũng chiều bọn nó, bình thường bọn nó vẫn luôn tự do ra vào nhà họ Ngôn. Sau khi tôi đến, Ngôn Lương tuyên bố tôi là người thừa kế, bọn nó coi tôi là kẻ thù. Phòng này trước kia là của bọn nó, giờ phòng này là của tôi nhưng bọn nó vẫn cứ tùy tiện."
Hai thằng kia cố ý cô lập, bắt nạt cậu ta, thường ngày vẫn hay giật dây xúi cậu ta rời khỏi cái nhà này. Cậu ta lờ tịt đi coi như bọn nó không tồn tại nhưng thực ra vẫn ghi thù.
Cậu ta ghét người khác đụng vào đồ của mình, cực kỳ ghét.
Diệp Trần ngồi yên lắng nghe, không khỏi thấy đau lòng: "Thế cậu đã nói cho chú Ngôn Lương biết chưa?"
Cố Gia Nam không đáp. Cậu ta biết thừa, nếu nói với Ngôn Lương, Ngôn Lương nhất định sẽ răn dạy bọn kia. Thế nhưng dạy rồi sao nữa? Có khi sẽ ngày càng tệ hại hơn. Không để Ngôn Lương thấy rõ bộ mặt của hai thằng đó, không ép Ngôn Lương phải tuyệt tình một lần thì sao có thể chặt đứt triệt để quyền tự do ra vào ngôi nhà này của bọn nó kia chứ?
Trước vụ lần này, Cố Gia Nam từng thiết kế để Ngôn Lương bắt gặp cảnh bọn nó bắt nạt mình nhưng chỉ là mấy chuyện vụn vặt thôi, cậu ta biết là Ngôn Lương đã thấy nhưng kiên quyết không mách lại, nhẫn nại giữ hình tượng ngây thơ "con tự nhận thiệt thòi về mình".
Đợi đến lần bùng nổ này, cậu ta nhất định phải đuổi được hai thằng kia đi.
Diệp Trần thấy Cố Gia Nam không đáp lời, tưởng Cố Gia Nam phải chịu rất nhiều thiệt thòi, băng xong vết thương bèn nghiêm túc nói: "Gia Nam, cậu đừng lo lắng, tôi sẽ xả giận cho cậu."
Nói xong, Diệp Trần liền kéo Cố Gia Nam hùng hổ đi tìm Ngôn Lương. Ngôn Lương vừa mắng xong bọn kia rồi cho đi thì thấy Diệp Trần tới. Diệp Trần lạnh lùng nhìn Ngôn Lương: "Chú Ngôn ơi, giờ chú định làm gì với hai thiếu gia kia ạ?"
"Chú đã mắng bọn nó rồi..."
"Chỉ mắng là xong rồi ạ?" Diệp Trần cười mỉa, "Vì sao bọn nó đánh Cố Gia Nam chẳng lẽ chú không biết? Bọn nó nhất mực coi Cố Gia Nam là người ngoài, không phải là đại thiếu gia của nhà họ Ngôn, chỉ là đứa được nhận nuôi nên bọn nó mới dám bắt nạt. Hôm nay bọn nó bắt nạt cậu ấy, chú chỉ mắng một trận thì sau này không phải người nhà họ Ngôn đều sẽ thấy Cố Gia Nam là đứa dễ bắt nạt, ai làm gì cậu ấy cũng được sao?"
"Cha mẹ cháu không thích cháu nhưng cháu vĩnh viễn là đại tiểu thư nhà họ Diệp, chú coi thử xem có ai dám đụng đến cháu không? Chú Ngôn không thực lòng muốn nhận nuôi thì cũng không cần nuôi đâu ạ, hôm nay chú không cho chúng cháu một câu trả lời hợp lý thì cháu sẽ dẫn cậu ấy đi ngay."
Ngôn Lương cau mày: "Thế cháu muốn phải thế nào?"
"Nếu như con ruột chú bị người ta đánh thì chú sẽ làm thế nào?"
Diệp Trần hỏi ngược lại. Ngôn Lương không nói gì, ông quay sang nhìn thử Cố Gia Nam. Trên khuôn mặt khôi ngô của thằng bé chỉ có vẻ thờ ơ, Ngôn Lương biết, thằng bé này chẳng bao giờ chịu kể khổ, ấm ức gì cũng cất trong lòng, hôm nay ra tay đánh người, chắc là phải tức giận lắm.
Bình thường thằng bé này như thế nào thì ông không biết nhưng mà hôm nay bị đánh trong chính phòng của mình thì chắc ngày thường đã quen bị người ta bắt nạt rồi. Ông rất thực lòng muốn nhận nuôi một đứa con, những toan tính trong bụng người nhà đằng vợ cũng không phải ông không biết.
Ngẫm nghĩ rồi ông bảo: "Hai đứa yên tâm, sau này bọn nó sẽ không bao giờ được bước vào nhà họ Ngôn nữa. Chú sẽ thay dì Trương giúp việc, mướn vệ sĩ cho Gia Nam, Chu Ngọc Thừa sống thế nào thì chú cũng sẽ cho thằng bé được như thế."
Nói xong, ông nhìn Diệp Trần, chẳng hiểu sao, đối mặt với Diệp Trần, ông không hề cảm thấy con bé là một đứa trẻ, ông nói đầy nghiêm túc: "Chú sẽ coi Gia Nam như con ruột mình, mặc dù chú chưa từng nuôi con bao giờ nhưng chắc chắn chú sẽ làm được, mong hai đứa hãy thứ cho chuyện lần này."
Diệp Trần gật đầu, sau đó nở nụ cười ngọt ngào: "Cám ơn chú Ngôn ạ, cháu về nhé?"
"Về đi." Diệp Trần lật mặt nhanh như vậy khiến Ngôn Lương cũng phải hết cách.
Diệp Trần cười cười, kéo Cố Gia Nam đi xuống dưới nhà, chào tạm biệt Diệp Mẫn.
"Tôi đưa cậu về nhé." Cố Gia Nam dắt chiếc xe đạp Diệp Trần cho cậu ta ra, thủng thẳng bảo.
Diệp Trần nghe lời ngồi lên yên sau, vết thương trên đầu bỗng không còn đau nữa.
Cố Gia Nam chở cô về, lúc xuống dốc, xe lao rất nhanh, gió thổi vù vù bên tai, Diệp Trần sợ thót tim. Lốp xe nghiến phải một cục đá, chiếc xe hơi chao đi, Diệp Trần giật mình ôm cứng lấy lưng Cố Gia Nam, Cố Gia Nam giật mình, cố giữ chắc ghi đông, cuối cùng xe cũng lấy lại được thăng bằng. Cái lưng được người kia ôm, cảm nhận được hơi ấm của người ấy, tim bỗng nhiên đập bùm bùm nhảy múa.
Diệp Trần tỉnh táo lại, vội vàng rụt tay về: "Xin lỗi, tôi..."
Còn chưa nói xong, Cố Gia Nam đã kéo tay cô ấn lại lên lưng mình.
Cậu ta đưa lưng về phía cô, khuôn mặt trắng trẻo hơi ửng lên, ra vẻ tự nhiên bảo: "Ôm đi, thoải mái hơn túm ở chỗ khác đấy."
Diệp Trần ngẩn người, chợt nghe hệ thống thích chí bảo: "Kí chủ ôm đi! Mạnh mẽ lên! Vừa ôm một cái, chỉ số thiện cảm lập tức tăng 5 điểm, riêng ngày hôm nay đã tăng liền 15 điểm rồi!!"
Vừa nghe thấy vậy, Diệp Trần lập tức kích động, ôm chặt lấy Cố Gia Nam, gật đầu bảo: "Đúng đúng, cậu nói rất đúng, ôm cậu thoải mái nhất."
Cố Gia Nam: "..."
Diệp Trần nói xong mới thấy câu này còn có nghĩa khác, vội vàng giải thích: "Ý tôi là, ngồi xe đạp ôm cậu thoải mái hơn túm yên xe."
Cố Gia Nam: "..."
"Nghĩa là ôm cậu..."
"Hiểu rồi, không phải nói nữa." Cố Gia Nam hiểu ý của Diệp Trần, ho khẽ một tiếng, "Cậu ngồi chắc là được."
Đàn ông tốt!
Thanh niên tốt!
Diệp Trần nheo nheo mắt, cảm thấy Cố Gia Nam đúng là đẹp trai chết đi được!!