Đàn ông thế nào là đẹp trai?
Vẻ ngoài ưa nhìn.
Đàn ông thế nào là đẹp trai nhất thế giới?
Đã có vẻ ngoài ưa nhìn rồi lại còn chiều bạn như công chúa!
Diệp Trần ăn bữa tối tình yêu của Quân Diễn, lén lút ngắm góc nghiêng thần thánh của Quân Diễn, trong lòng khóc như nổi bão.
“Sao có thể đẹp trai như vậy chứ?! Sao có thể đẹp trai đến mức này?! Đẹp như vậy mà lại còn bắt tôi phải dâng tặng cho nữ chính, tôi không! thể! chịu! được! nữa!”
“Chà,” Ba Tám vừa chơi game vừa đáp, “vậy cô có thể không nhận nhiệm vụ mà.”
Từ sau khi hệ thống được thăng cấp, các tiện ích giải trí của nó càng nhiều hơn, ngày nào cũng cắm đầu vào đủ loại trò chơi, không biết tự kiểm soát, bất kể là ngày sáng hay đêm tối thì Diệp Trần đều có thể nghe thấy tiếng anh ta chơi game, hại cô sắp suy nhược thần kinh đến nơi rồi.
May mà lâu dần thành quen, Diệp Trần nghe thấy từ mấu chốt, kích động hỏi: “Tôi có thể không nhận hả?”
“Có thể chứ.” Ba Tám lơ đễnh trả lời, “Không phải tôi đã nói với cô rồi sao, thực ra nhiệm vụ căn bản của chúng ta là bảo vệ hòa bình thế giới, uốn nắn tư tưởng của nhân vật phản diện. Cô chỉ cần đảm bảo nội dung cốt lõi của thế giới không thay đổi, ví dụ như ở thế giới trước là nam nữ chính phải yêu nhau, ở thế giới này là nam nữ chính phải xuôi chèo mát mái thăng cấp, còn cụ thể cô hoàn thành nhiệm vụ như thế nào, thực ra chúng tôi cũng không can thiệp sâu làm gì. Chỉ mong đừng làm cho chỉ số tình cảm sai lệch là được rồi.”
“Nói cách khác,” Diệp Trần suy nghĩ, “Thực ra tôi chẳng cần phải để sư phụ và nữ chính về bên nhau, ví dụ như tôi để sư phụ không hề yêu nữ chính, vậy cũng được đúng không?”
“Tất nhiên là được.” Ba Tám chơi hết ván game, bỗng nhiên nghĩ ra, “Có điều, tôi cảnh cáo cô nhé, đừng có để chỉ số tình cảm của cô sai lệch quá nhiều đấy, cũng đừng bỏ quá nhiều tâm tư tình cảm vào nhân vật phản diện làm người ta thích cô, cô còn nhớ Cố Gia Nam không?”
Nhắc đến cái tên này, Diệp Trần cảm thấy ngực bỗng ngâm ngẩm đau, có điều nó cũng hết rất nhanh, không hiểu vì sao, chỉ sau một thoáng như vậy, sự nhiệt tình của cô với Quân Diễn bỗng giảm hẳn đi.
Hệ thống nói thực ra cũng đúng, cô lo hoàn thành nhiệm vụ là được rồi, không cần phải nghĩ nhiều. Nam chính không cưa đổ được cũng chẳng sao, miễn là cam đoan hắn thuận buồm xuôi gió là được; sư phụ không yêu nữ chính cũng chẳng sao, miễn là cam đoan tư tưởng của y chính trực, không nhập ma là được.
Còn cô…
Diệp Trần suy nghĩ, bỗng thấy thực ra nếu mình tu Vô Tình đạo thì cũng không phải là không tốt.
Giống như sư phụ, thanh tâm quả dục, kiểm soát được cảm xúc, có vẻ như rất thích hợp để cô giữ cho chỉ số tình cảm không bị sai lệch.
Cô tĩnh tâm lại, quay sang hỏi Quân Diễn ngồi kế bên: “Sư phụ, con nghĩ lại rồi, con cũng tu Vô Tình đạo được chứ ạ?”
Quân Diễn nhìn cô đầy ngạc nhiên, một lúc sau mới thấy ừ một tiếng.
Kể từ bữa đó, Diệp Trần dành quá nửa sức lực để tập trung tu luyện rồi cứ đúng giờ lại đi thăm Tạ Vô Song một lát.
Vì không trở thành đồ đệ của Quân Diễn được nên Diệp Trần muốn bồi thường những thiệt thòi mà Tạ Vô Song phải chịu để thỏa mãn độ “sảng khoái” cho nhân vật chính. Hằng tuần, cô đến thăm Tạ Vô Song, dạy lại toàn bộ những kiến thức mới học được cho cậu ta. Tạ Vô Song nhanh chóng nhận ra những thứ Diệp Trần dạy đều rất thích hợp với mình.
Hắn rất cảm kích Diệp Trần, muốn báo đáp lại. Nàng ấy đã cứu hắn, đưa hắn tới Thiên Kiếm tông, để hắn có được vị trí hôm nay, khi hắn bị bắt nạt, nàng giúp hắn, khi hắn hoang mang, nàng chỉ đường cho hắn.
Nàng giống trăng sáng trên trời cao, luôn luôn chiếu sáng con đường hắn đi.
Tu luyện khiến thời gian trôi đi rất nhanh, chớp mắt Diệp Trần đã mười lăm tuổi. Sau khi Quân Diễn xuất quan thì không bế quan thêm lần nào nữa. Họ là người tu hành, thời gian luôn phải tranh thủ từng giây, tu sĩ không có chuyện gì nhưng cũng không bế quan như Quân Diễn thật là hiếm thấy. Diệp Trần thắc mắc hỏi Quân Diễn thì chàng đáp rằng: “Ta là sư phụ của con, muốn được thấy con trưởng thành.”
Sau khi bế quan xong ra ngoài bỗng phát hiện đối phương trở thành một người mình không quen biết, cảm giác xa lạ ấy, một lần là đủ lắm rồi.
Lời này của chàng khiến Diệp Trần rất cảm động, vị sư phụ tận tâm như vậy đúng là hiếm có.
Một tháng trước ngày Diệp Trần cập kê, đương giữa hè thì cô kết đan. Hôm kết đan, mây đen ùn ùn kéo tới, Quân Diễn bày sẵn trận pháp hộ pháp cho cô, Diệp Trần thấy vậy bèn hỏi: “Sự phụ, con sẽ… không sao chứ?”
Quân Diễn cười, vuốt mái tóc mềm của cô, dịu dàng bảo: “Có ta ở đây, không phải sợ.”
Diệp Trần thế mà bỗng nhiên thấy không sợ nữa thật.
Cô gật đầu, ngồi vào trong trận pháp, bắt đầu hấp thụ linh khí xung quanh theo hướng dẫn.
Cô vừa hấp thu linh khí vừa tán gẫu với hệ thống: “Kết đan thật sự sẽ bị sét đánh hả?”
“Ừ, ngũ lôi oanh đỉnh.”
“Có đau không?”
“Không đau, sảng khoái lắm.”
“Thật à?”
Lúc sét bổ xuống, Diệp Trần ý thức được, hóa ra chuyện bị sét đánh rất sảng khoái, không chỉ không đúng mà còn… mẹ kiếp!
Hệ thống đã trừ của cô 10 điểm tích lũy nhưng cô vẫn còn cảm thấy dòng điện chạy xuyên qua người đau tê dại, đau muốn rên lên thành tiếng.
Thiên kiếp ở Tu Chân Giới rất công bằng, tư chất càng tốt, thiên kiếp càng lớn, kiểu tư chất xuất sắc của Diệp Trần tất nhiên là phải chịu chín đạo cửu lôi, mọi người trông thấy đều há mồm trợn mắt.
Quân Diễn muốn để Diệp Trần tự vượt lôi kiếp lần này, người tu đạo, chỉ có kiếm và bản thân mới là chỗ dựa đáng tin cậy nhất, chàng muốn Diệp Trần quen dần với sự gian nan trên con đường tu hành. Chàng bày trận pháp đỡ đợt sét giáng đầu tiên xong thì pháp trận bị phá, đem bảo vật ra đỡ được thêm hai đợt lôi kiếp, sáu đợt lôi kiếp còn lại thì không chặn nổi nữa.
Lúc tia sét đầu tiên bổ trúng Diệp Trần, Quân Diễn đau lòng, đứng ngồi không yên. Diệp Trần ngồi giữa mưa sét sáng lòa, mặt tái mét, mày cau chặt, chàng cảm thấy mình còn đau hơn cả bị lôi kiếp đánh trúng.
Lúc đợt lôi kiếp thứ hai bổ xuống, Diệp Trần không chịu nổi, đau rên lên, tiếng kêu ấy đánh thẳng vào tim Quân Diễn. Chàng lập tức quên hết tất cả, xông thẳng vào trận lôi kiếp, mọi người kêu lên thất thanh: “Quân Diễn đạo quân!”
“Đạo quân!”
“Sư thúc!”
Nhưng Quân Diễn không nghe gì nữa, chàng mặc kệ là để người khác gánh thay lôi kiếp thì lượng lôi kiếp sẽ gấp đôi, mặc kệ chuyện rèn giũa tâm tính cho Diệp Trần, trong lòng chàng giờ chỉ có tiếng kêu đau của Diệp Trần, cảm giác như bị một thanh đao sắc cắm thẳng vào tim, đau nhói lên.
Chàng đứng giữa cơn mưa sét, ôm Diệp Trần vào lòng, hứng thẳng những đau đớn mà lôi kiếp giáng xuống. Dòng điện chạy qua kinh mạch của chàng, chàng áp tay lên lưng Diệp Trần, tinh lọc bắt dòng điện điên cuồng kia dịu lại rồi mới qua lòng bàn tay, chuyển nó sang người Diệp Trần, để tia sét lôi kiếp đến được cơ thể cô.
Dòng điện sau khi bị tinh lọc đã yếu đi nhiều, cơn đau chỉ còn ngâm ngẩm, Diệp Trần cuối cùng cũng hồi hồn, gắng mở mắt ra nhìn khuôn mặt khôi ngô tái mét của Quân Diễn.
Người chàng túa mồ hôi lạnh, rơi từng giọt từng giọt, cánh tay ôm Diệp Trần run lên nhè nhẹ. Đầu óc Diệp Trần hơi mơ màng, nằm trong lòng Quân Diễn, gọi theo bản năng: “Sư phụ?”
“Ơi.”
“Con đau.” Diệp Trần nói khe khẽ, như một con mèo con. Quân Diễn ôm chặt cô thêm chút nữa, giọng nghèn nghẹt: “Giờ còn đau không?”
“Không đau.” Diệp Trần vùi đầu nấp trong lồng ngực chàng, nói mê: “Vừa nãy đau quá.”
“Không sao đâu.” Quân Diễn nhìn đường cằm mảnh mai của cô, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, chàng cúi đầu thơm trán con bé, cứ như thể động tác này có thể làm dịu đau đớn của đối phương.
Chàng cũng đang gần như không chịu nổi nữa, chín đạo cửu lôi vốn là loại khó nhằn nhất trong các loại thiên kiếp, cho dù chàng đã là tu sĩ Đại Thừa kỳ thì gấp đôi lôi kiếp lại còn phải tinh lọc nó trước khi chuyển sang người Diệp Trần vẫn khiến chàng mệt lử.
Chàng áp mặt dựa lên trán Diệp Trần, nhắm mắt lại, dùng ý chí để gắng gượng: “Sư phụ ở đây rồi, Tiểu Trần đừng sợ, không đau.”
“Vâng.” Diệp Trần lắng nghe tiếng tim Quân Diễn đập, đáp một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.
Thiên lôi đánh đến tận nửa đêm, mây đen cuối cùng cũng tan, một luồng ánh sáng vàng từ trời cao chiếu xuống, dần dần bao lấy Diệp Trần bay lên. Quân Diễn chăm chú quan sát, dung mạo đối phương bắt đầu thay đổi.
Về cơ bản vẫn như trước kia nhưng da trắng hơn mịn hơn, các đường nét bỗng chốc thay đổi từ một thiếu nữ trở thành một cô nương trưởng thành.
Mặt như ngọc, mắt như hoa, ngũ quan sắc nét, khóe mắt đuôi mày ẩn chứa vẻ quyến rũ.
Vẻ ngoài rực rỡ, lộng lẫy như vậy trông giống ma nữ hơn là một kiếm tu.
Quân Diễn nhìn nàng dần dần thay đổi trước mắt mình, như thể có một con dao vô hình đang gọt dũa nên, tìm chàng cũng đập mỗi lúc một nhanh.
Thứ tình cảm xa lạ này khiến chàng đâm hơi sợ hãi. Khi Diệp Trần hoàn toàn thay đổi ngoại hình thành một người con gái trưởng thành, ánh sáng vàng lập tức biến mất, Diệp Trần chầm chậm rơi xuống từ không trung, Quân Diễn đi lên đón được, cô nương vừa lạ lại vừa quen nằm trong lòng chàng hé mắt nhìn.
Nàng mỉm cười như hoa lê tháng Ba nở khiến lòng người rạo rực.
“Sư phụ.” Tiếng gọi êm tai như tiếng oanh vàng nhẹ lướt, có chút dịu dàng, mềm yếu như làm nũng.
Thứ tình cảm xa lạ lại trỗi dậy, Quân Diễn cố gắng quay đầu đi, lạnh nhạt bảo: “Ta bế con về.”
Nói xong, Quân Diễn bồng cô đứng dậy, Diệp Trần mệt chẳng còn chút hơi sức nào, vòng tay lên ôm cổ Quân Diễn, để chàng bế mình quay về động phủ.
Mới rời đi chưa được mấy bước, Tạ Vô Song đã chạy tới hỏi ngay: “Sư tỷ có sao không ạ?!”
Thế giới này có rất nhiều tu sĩ từng chẳng may nằm lại, trời biết trong lòng Tạ Vô Song đã sợ hãi biết bao khi thiên lôi bổ xuống.
Thứ tình cảm mà đến chính cậu ta cũng không hiểu được, vẫn còn niên thiếu, chưa kịp hiểu nó là gì, có điều cậu ta biết rõ rằng mình sẽ đau đớn chẳng thể nào gượng dậy nổi nếu để mất Diệp Trần.
Cậu ta sốt ruột nhìn Diệp Trần, bỗng nhận ra sự thay đổi về dung mạo của nàng, từ khuôn mặt thanh tú trẻ con trở nên quyến rũ câu hồn như yêu nữ.
Dù chẳng có hiểu biết gì nhưng ngay khi nhìn thấy dung nhan này, cậu ta vẫn lập tức thấy miệng đắng lưỡi khô.
Diệp Trần nghiêng đầu tựa vào ngực Quân Diễn, mỉm cười đáp: “Không đáng ngại, ta về nghỉ ngơi trước đây, đệ đừng lo.”
“Vâng…” Tạ Vô Song đỏ mặt, quay đầu đi.
Quân Diễn làm mặt lạnh, bất giác ôm người trong lòng chặt thêm chút nữa, có như vậy trái tim đang bối rối của chàng mới thấy an tâm hơn. Chàng khá vừa lòng vì Diệp Trần đã nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện, lập tức đưa nàng quay về động phủ.
Chàng cẩn thận đặt Diệp Trần xuống giường, dùng giọng nói ôn hòa mà người ngoài khó lòng được nghe: “Ngủ cho ngon đi.”
“Sư phụ,” Diệp Trần mở mắt nhìn chàng ta, “Có phải con rất vô dụng không?”
Đã dùng tính năng chắn cảm giác đau của hệ thống rồi mà vẫn không chịu được, giờ nhớ lại, Diệp Trần bỗng thấy rầu rĩ, như thể không có hệ thống thì cô sẽ chẳng làm nên trò trống gì.
Sống lâu trong một thế giới, Diệp Trần dễ bị chìm đắm quá nhiều tình cảm, cô tu luyện đã bao năm, khó tránh nảy sinh lòng hiếu thắng, muốn gặt hái được một chút kết quả.
Quân Diễn im lặng một lúc rồi cuối cùng trả lời rằng: “Ta vốn định để cho con biết đường tu hành gian nan thế nào nhưng sau đó ta lại nghĩ, con không cần phải vậy.”
“Vì sao ạ?” Diệp Trần ngạc nhiên. Quân Diễn nở nụ cười: “Vì đường tu hành có khó thì vẫn có sư phụ sẽ luôn che chở cho con.”
“Sau này, thiên kiếp ta đều sẽ chắn cho con, tu luyện cũng sẽ cùng con tu, nếu con gặp khó khăn, ta sẽ tìm cách, cho dù có phải dùng đan dược để con thăng cấp thì cũng chẳng ngại.”
“Sư phụ là kiếm tu mạnh nhất Tu Chân Giới này, có thứ gì hay sư phụ đều giành về cho Tiểu A Trần hết.”
“Vậy nên,” đôi mắt Quân Diễn đong đầy dịu dàng, “con không cần phải chịu khổ.”
Diệp Trần sợ đứng hình.
Cô tưởng cha mẹ Diệp Trần đã là nuông chiều con cái lắm rồi, hóa ra hôm nay mới biết, cha mẹ Diệp Trần thì đã là gì? Quân Diễn mới là bố già siêu hạng chuyên nuôi dưỡng BOSS con đây này!!
Cô không khỏi lại nghĩ tới mạch truyện gốc, ban đầu Quân Diễn cũng tốt với Diệp Trần cỡ này rồi sau đó đâm chết nàng ta ư?!!
Nghĩ tới cái kết cục như vậy, Diệp Trần thấy suy sụp gần chết.
Người đàn ông tốt thế này mà lại phải làm chuyện tàn nhẫn như vậy!!
Cô ngơ ngác nhìn Quân Diễn, Quân Diễn không chịu được bèn gọi: “Tiểu Trần?”
“Sư phụ,” Diệp Trần tỉnh táo lại, “Sư phụ sẽ mãi mãi tốt với con như vậy chứ?”
“Tất nhiên rồi.”
“Thế, nếu như sư phụ có một đệ tử mới mà người yêu thương hơn,” Diệp Trần cứ nghĩ đến Đan Nhan trong tương lai lại cảm thấy xót xa, “thì có vì người đệ tử mới đó mà giết con không?”
Quân Diễn cau mày: “Sao con lại hỏi vậy?”
“Con chỉ hỏi thử một chút…” Diệp Trần rầu rĩ, mắt nhìn xuống, “Nếu đúng là sẽ có thêm một tiểu sư muội…”
“Thế thì con sẽ không có thêm tiểu sư muội nữa.” Quân Diễn nói chắc nịch, “Nếu con sợ điều này thì sau này ta sẽ…”
“Không cần đâu ạ!” Diệp Trần không hề muốn ảnh hưởng đến độ “sảng khoái” của nữ chính một chút nào, cô đã hại nam chính rồi, nhất định không thể hại cả nữ chính được, vội vàng ngăn lại, “Con rất muốn có một tiểu sư muội ạ!”
Quân Diễn nhíu mày, có vẻ như nghiêm túc suy nghĩ chuyện tìm cho cô một tiểu sư muội. Thế nhưng chẳng hiểu tại sao, vừa thấy Quân Diễn thực sự định tìm cho cô một tiểu sư muội…
Diệp Trần lại thấy hơi khó chịu.
“Có phải tôi nên đề phòng nữ chính ngay từ đầu, để nữ chính không xuất hiện trong tầm mắt Quân Diễn không?”
Diệp Trần thở dài, Ba Tám đáp: “Chỉ dựa vào cô ư? Nữ chính có trời cao che chở, cô yên tâm đi, nàng ấy muốn làm đồ đệ của Quân Diễn thì cô thực sự không ngăn nổi đâu.”
Nghe hệ thống trả lời như vậy, Diệp Trần tự dưng buồn muốn khóc. Sư phụ đẹp trai của cô sẽ phải chia sẻ với người khác, cô buồn quá, đau lòng quá, tuyệt vọng quá!
Thế là Diệp Trần quyết định, trước khi nữ chính xuất hiện, cô và Quân Diễn sẽ vô tư sống thế giới của hai người, hưởng thụ cuộc sống chỉ có riêng hai sư đồ. Vừa bình phục, rời được giường, cô đã nói với Quân Diễn: “Sư phụ ơi, con muốn đi chơi.”
Quân Diễn nhíu mày: “Con muốn chơi gì?”
“Sư phụ,” Diệp Trần nghiêm túc đáp, “con cập kê đến nơi rồi, sắp tới lễ hội đèn lồng, người không biết là chúng ta nên! đi! chơi! sao?”
Nghe bảo vậy, Quân Diễn ngớ ra rồi cười to, gật gù bảo: “Theo ý con.”
Diệp Trần lập tức nịnh bợ, nói ngọt xớt: “Sư phụ thật là tốt!”
Giọng nói dịu dàng êm ái rơi thẳng vào tim Quân Diễn khiến lòng chàng chẳng hiểu tại sao lại nổi lên những gợn sóng.
Chàng nhìn xuống quyển sách trên tay, có một chuyện đã rất rõ ràng.
Lòng chàng rối bời.
Chẳng biết tại sao, chẳng hiểu tại ai.
Chàng không dám nhìn thẳng nụ cười rạng rỡ của người nọ, cũng không dám nhìn thẳng vào trái tim mình. Chàng chỉ muốn thây kệ, được chăng hay chớ, có ra sao cũng mặc.
Sinh nhật năm nay của Diệp Trần trúng vào lễ Thất tịch. Hôm ấy, Diệp Trần đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước, kéo Quân Diễn cùng xuống núi.
Họ cải trang ăn mặc như người phàm cùng đi dạo trên phố đèn lồng, mặc dù vậy, thần thái xuất trần của Quân Diễn vẫn thu hút rất nhiều người để ý.
Diệp Trần chẳng biết phải làm gì, đành mua đại một cái mặt nạ màu bạc ở trên đường đeo lên che nửa mặt của Quân Diễn.
“Làm gì vậy?”
“Sư phụ,” Diệp Trần ghét cái vẻ trêu ghẹo người khác mà tự mình còn không chịu biết của chàng nên bảo, “Người tuấn tú quá, che bớt đi mới đẹp.”
Không ngờ Diệp Trần lại bảo như vậy, Quân Diễn nhất thời hơi xấu hổ, ừ một tiếng rồi bám theo sau lưng Diệp Trần.
Lễ hội đèn lồng đông vui náo nhiệt, người đến kẻ đi, Quân Diễn bất giác nắm tay Diệp Trần, giúp cô cản dòng người qua lại không va vào người. Diệp Trần cũng không để tâm lắm, chỉ chăm chăm nhìn đồ ăn vặt đầy đường.
Hai người trông hệt như bao đôi lứa yêu nhau bình thường khác dắt nhau đi chơi lễ hội đèn lồng, cùng đi khắp phố lớn, ngõ nhỏ.
Diệp Trần ưng ý một chiếc đèn lưu ly, chiếc đèn này có thể đưa người vào cảnh trong mơ, giúp bạn có thể gặp được người mình muốn gặp ở trong đó, tính năng tốt, giá đắt đỏ, nó được bày trên quầy bán đầu giá ở vị trí cao hơn hẳn.
Diệp Trần nhìn chiếc đèn lưu ly ấy đầy tha thiết chờ mong, trông như sắp chảy cả nước miếng.
Một con chó háo sắc không thể kiềm nổi mình trước cái đẹp, dù là người hay vật cũng đều vậy cả. Chiếc đèn lưu ly này được làm rất kỳ công, Diệp Trần nhìn không dời nổi mắt. Quân Diễn đứng phía sau, trông thấy ánh mắt thèm thuồng của cô, không nhịn được cười: “Muốn à?”
“Vâng ạ!” Diệp Trần gật đầu, bồi thêm một câu, “Nhưng quý giá quá.”
“Ừ.” Quân Diễn đồng tình, “Đúng là hơi quý giá thật.”
Thế nhưng vừa nói xong, chàng liền giơ thẻ: “Một vạn linh thạch.”
Hiện giờ chiếc đèn mới được trả giá đến sáu ngàn, Quân Diễn ra luôn giá một vạn khiến tất cả mọi người đều phải ngạc nhiên.
“Nếu còn muốn đấu nữa,” Quân Diễn thản nhiên nói trong sự kinh ngạc của mọi người, “thì mời Hồ nữ đi.”
Hồ nữ giỏi múa, nhất là điệu múa xoay tròn của người Hồ. Trong trường hợp đấu giá, mời Hồ nữ có nghĩa là mời một Hồ nữ lên múa điệu xoay tròn, trước khi điệu múa kết thúc, ai cũng có thể thoải mái ra giá, người đứng ra mời Hồ nữ sẽ luôn trả giá cao hơn giá người đấu 50 linh thạch.
Tu Chân Giới chưa từng có chuyện mời Hồ nữ, ít nhất là lúc sinh thời, Diệp Trần chưa từng thấy.
Sau khi những người có mặt giật mình ngạc nhiên, ông chủ bỗng nói: “Vị đây phải chăng là vị đạo quân ấy của Thiên Kiếm tông?”
Quân Diễn gật đầu. Ông chủ bèn nói: “Thế thì, không cần mời Hồ nữ, mời đạo quân nhận đèn.”
Nói xong liền giao tận tay Quân Diễn chiếc đèn lưu ly. Quân Diễn gật đầu, đưa đèn lưu ly cho Diệp Trần. Lúc này, mọi người mới để ý tới Diệp Trần, ông chủ thuận miệng khen: “Phu nhân thật là xinh đẹp động lòng người, xem ra tiên quân rất có phúc.”
Không biết vì sao, nghe người khác gọi nàng là phu nhân, lòng Quân Diễn lại khấp khởi mừng thầm.
Chàng gật đầu, dắt Diệp Trần đi. Diệp Trần cầm đèn bám theo nịnh bợ: Sư phụ, vì sao họ không mời Hồ nữ ạ?”
“Con có biết chuyện mời Hồ nữ này do ai khởi xướng không?”
“Ai ạ?” Diệp Trần ngơ ngác, không hiểu sao Quân Diễn lại hỏi vấn đề này. Thấy Diệp Trần không biết, Quân Diễn giải thích: “Nó do ta lập ra, gần hai trăm năm qua, mọi người vẫn học theo cách này. Cho nên, sau này, chỉ cần ta bảo mời Hồ nữ thì mọi người đều sẽ hiểu. Món đồ này ta nhất định mua bằng được.”
“Sư phụ… cũng từng chơi ngông vậy à…” Diệp Trần thấy thật khó tin, Quân Diễn cười: “Hồi xưa còn niên thiếu, lại có tiền nên đã làm rất nhiều chuyện hoang đường.”
“Không hoang đường, không hoang đường,” Diệp Trần lắc vội, “đẹp trai chết mất.”
“Đẹp trai chết mất?” Quân Diễn không ngờ Diệp Trần lại phản ứng lại như vậy, Diệp Trần thì nghiêm túc nhìn Quân Diễn: “Sư phụ có biết đàn ông thế nào là đẹp trai nhất không?”
“Gì?”
“Có tiền, ngoại hình đẹp, còn cực kỳ chiều con.”
Quân Diễn ngẩn người, lát sau, chàng mới hiểu ra, Diệp Trần vừa khen chàng. Chàng cũng không biết là thế nào, chắc là bởi gió tháng Bảy thổi nhẹ cuốn theo hơi nóng, cho nên mặt chàng mới bỗng thấy nóng như vậy.
Còn may là chàng có đeo mặt nạ nên Diệp Trần không trông thấy được, chàng cúi đầu hỏi: “Còn muốn đi đâu nữa?”
“Trước đây sư phụ có uống rượu chứ?”
“Uống.”
“Chúng ta đi uống rượu đi!” Mắt Diệp Trần sáng ngời, “Sư phụ, đêm nay con nhất định phải uống gấp đôi người!”
Quân Diễn nhíu nhíu mày.
Hàng bao năm qua, cuối cùng chàng cũng gặp một kẻ không sợ chết.
Hai người nhanh chóng tấp vào một quán rượu nhỏ, bao trọn tầng trên cùng, ngồi xuống một cái liền bắt đầu uống.
Tửu lượng của Diệp Trần rất tốt, Quân Diễn uống không lại. Chẳng biết cả hai đã uống bao nhiêu, Quân Diễn hơi váng đầu, chàng ngồi bên cửa sổ ngóng gió đêm, cắp một bầu rượu, quay đầu gọi Diệp Trần: “Về đi.”
“Vâng…”
Diệp Trần uống đã say, mơ mơ màng màng mở mắt trông thấy một đại mỹ nhân khoác áo choàng trắng diềm xanh lam, đầu đội kim quan, đeo mặt nạ bạc, tựa người bên cửa sổ, ngoái đầu nhìn mình.
Cô đoán người này nhất định là rất đẹp, nhất định không có ai có thể đẹp hơn.
Thế là cô xiêu vẹo đứng dậy, đi đến trước mặt Quân Diễn, chao người một cái, ngã bổ cạnh người Quân Diễn. Quân Diễn đang định đỡ nàng dậy thì nàng đã tự nhổm dậy được, tay chống cằm, ngẩng mặt nhìn chàng.
Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt trắng ngần của nàng, cánh môi ướp rượu căng mọng lên dưới trăng sáng.
Nàng lẳng lặng nhìn chàng, vẻ mặt thơ ngây, đầu mày cuối mắt đầy quyến rũ, trong sáng và yêu diễm cùng đặt cạnh nhau, bỗng tạo nên một sự cuốn hút đầy mê hoặc.
Ngọn nến trong phòng cháy hết, tắt phụt. Xung quanh tối thui, chỉ có người ở dưới trăng là dễ thấy.
Đêm đã sâu, có lẽ chẳng còn ai nhìn trộm, tà niệm chôn dưới đáy lòng âm thầm bò lên.
Môi nàng sáng lấp lánh, vẻ như rất mềm. Quân Diễn cảm thấy chắc hẳn mình đã say, bằng không sau bỗng dưng lại đưa tay lên vuốt cánh môi của người nọ.
Dưới ngón tay quả thực mềm như chàng nghĩ, chàng cố dằn lòng mình lại, thật không ngờ đối phương bỗng nhiên lại mở miệng ngậm ngón tay của chàng.
Chiếc lưỡi mềm cuốn một vòng quanh đầu ngón tay rồi mút nhẹ, một thứ âm thanh trong trẻo vang lên trong bóng đêm.
Quân Diễn cảm thấy có một dòng khoái cảm run cả da đầu từ ngón tay chạy lan khắp toàn thân, khiến chàng không rời mắt nổi, nhìn người trước mặt, nhất thời quên mất nàng là ai, nàng và chàng có quan hệ gì, chàng nhất mực đều không để ý. Chỉ có dung nhan trong trẻo và quyến rũ của người nọ và đôi môi đỏ mọng đang ngậm ngón tay của chàng như thể một lời mời dưới trăng chẳng cần đến âm thanh.
Người nọ hoàn toàn chẳng hiểu mình đang làm gì, liếm liếm rồi ngẩng đầu lên khoe: “Có mùi rượu!”
“Phải,” Quân Diễn lên tiếng, giọng khàn khàn, mơ hồ, “còn một chỗ nữa, cũng có mùi rượu.”
Trong lúc nói, Quân Diễn đã tiến gần về phía nàng, hơi thở của họ quyện vào nhau, Diệp Trần muốn nhìn xem người này là ai, vô thức đưa tay lên, tháo mặt nạ của chàng ra.
Khuôn mặt đẹp như tiên giáng trần của người nọ hiện ra dưới trăng, mắt phượng môi mỏng, da như tuyết trắng Côn Lôn, răng đều tăm tắp. Diệp Trần hơi tỉnh ra, một tiếng “sư…” còn chưa gọi hết, người nọ bỗng đè đầu nàng lại, áp môi xuống.
Đầu lưỡi của chàng điên cuồng xâm nhập, nàng quỳ dưới đất, đón nhận một cách thụ động.
Đầu Diệp Trần rối tung rối mù, bỗng nghe tiếng nói mơ hồ, quyến rũ, đẹp tuyệt vời của người nọ thong thả bảo: “Nơi này, có phải cũng có mùi rượu không?”
Chú thích:
*tuổi cập kê (及笄) hay một số chỗ còn dịch là “kì cài trâm”, theo tục cổ của Trung Hoa, con gái tới tuổi 15 thì cài trâm, tức tới tuổi thành hôn
“Phong lưu rất mực hồng quần,
Xuân xanh xấp xỉ tới tuần cập kê”
*đèn lưu ly 琉璃灯 đèn làm bằng kính màu, khung gỗ, có gắn đá quý nhiều màu sắc, được ghi nhận xuất hiện lần đầu tiên vào thời nhà Tống.
*người Hồ theo nghĩa hẹp dùng để gọi các tộc người Trung và Tây Á như Sơn Nhung, Tiên Ti, Hung Nô,… Điệu múa xoay tròn của người Hồ 胡旋舞: