Nhân Vật Phụ

Chương 17: Chuyện thứ 17




Có vẻ có nhiều người thích Kendo(hiện tại chưa rõ tên tuổi=))) và Minh Nam nhỉ.
Chờ mãi mới có một người thích Quân, tôi thấy cậu ta chất đấy chứ!
Chuyện thứ 17
“Wow, tay làm sao thế bạn tốt?” Hoàng Minh Nạm trố mắt ngó tay trái tôi.
“Đánh nhau.” Tôi đáp bừa. Thật ra cũng có phần đúng. Hi vọng Phạm Hoàng Dương cũng bị đau tương tự như cái tay của tôi.
“Đau không?”
“Không đau thì quấn băng làm gì? Cho đẹp à?” tôi gắt, leo lên con Nouvo. Hôm qua đi về với Kendo bị cậu ta nhắc đi chậm lại đến chục lần như kiểu mới tập xe không bằng ấy. Đã vậy cậu ta còn bắt tôi đi sát lề đường nữa. Bình thường chỉ 15’ 20’ là tôi về đến nhà, thế mà hôm qua chật vật tới hơn một tiếng lái xe vè vè bên lề đường mới về tới nơi.
“Này, xuống ngay!” Hoàng Minh Nam kéo cổ tay tôi lôi tôi ra khỏi xe.
“Cậu làm cái trò gì đấy?” thằng này giở chứng à. Tôi gạt tay hắn ra.
“Cất xe ngay, lên tôi đèo, tay đau thế sao lái xe được!” hắn ta nhìn tôi, nói kiểu đàn anh.
“Kệ xác tôi, cậu quan tâm làm gì!”
Hoàng Minh Nam lại kéo tay tôi ra một lần nữa
“Nghĩ xem, với cái tay này rồi lao xe bạt mạng như cậu ra đường thì định gây bao nhiêu vụ tai nạn mới tới được trường hả?”
Cuối cùng là tôi chịu thua, không cãi lí lại với hắn được nữa. Hôm nay lái xe mà cũng bị Hoàng Minh Nam la ơi ới cho cả phố nghe thấy còn nhục hơn, đành ngồi sau vậy. Lái xe có khi còn tệ hơn thế này nhiều
-
-
-
Đáng lẽ nên chịu đau lái xe. Bây giờ thì mấy em fan của Hoàng Minh Nam đang nhìn tôi bằng ánh mắt không có tí thiện cảm nào. Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Thế này thì chỉ trong nay mà tôi sẽ bị hội nữ sinh sau phòng thể dục gọi ra tra khảo mất. Thế là tan tành cuộc sống yên bình mà tôi đã cố giữ từ lúc bắt đầu bước vào cái trường này.
Vào tới nhà xe, tôi nhảy xuống định chạy lên lớp trước thì bị Hoàng Minh Nam kéo áo lôi lại, nhìn kiểu nghiêm trọng “Chờ tôi chứ, bạn tốt!”
“Tôi có việc, xin lỗi!” tôi gạt tay hắn ra rồi lao đi thật nhanh, thêm một giây phút ở gần Hoàng Minh Nam nghĩa là mạng sống mình thêm nguy hiểm. Chuồn.
Tôi bước lên tới hành lang vào lớp, thằng Quân đang ngồi vắt chân gác tay lên lan can, nhìn xuống dưới sân một cách lơ đãng. Hôm nay không có em nào hẹn đi chơi sao?
Chợt nó quay đầu sang nhìn tôi.
“Tay làm sao thế?”nó nhìn tay trái tôi, vẫn ngồi nguyên tư thế cũ.
“Tao đánh nhau, mày tin không?” tôi nói nửa đùa nửa thật.
“Có đau không?”
Đứa thứ 3 hỏi câu có đau không rồi đấy, không thấy tay quấn băng tùm lum hay sao? Thằng này dạo này làm sao, bỏ người yêu rồi bị đơ chắc?
“Không đau sao tao lại quấn băng, hả?” tôi cằn nhằn.
“Chết chưa, ai bảo.” nó cười đểu nhìn tôi, rồi, đúng là thằng Quân bình thường đây rồi. Tôi xùy nó một cái rồi đi vào lớp, vứt oạch cái cặp xuống ghế.
“Linh Lan, tay…” Lại tới lượt Linh Chi nhìn cái tay bị băng của tôi.
“Bị tai nạn.” tôi lại bịa thêm một câu trả lời nữa.Dù sao cũng không nên nói là đi đánh nhau.
“Có bị chỗ nào khác không?”
“Không có gì, xước chút thôi..” may phước cái tay phải không làm sao, không thì khỏi vẽ vời viết lách gì mất. Tôi ngồi xuống lại lôi quyển nháp ra vẽ nguệch ngoạc vào đấy.
Thằng Quân đi từ ngoài vào, trèo qua bàn rồi ngồi xuống cạnh tôi, lôi điện thoại ra chém hoa quả.Mãi mà nó vẫn không bỏ cái trò đấy thế nhỉ. Tôi liếc nó một cái rồi lại cúi xuống.
Được một lúc, nó hỏi.
“Linh Lan?”
“Hả?” tôi hất đầu lên.
“Hôm nọ mày đấm đứa nào trong căng tin thế?”
WTF!!!!!!!!!!
Làm sao nó lại biết được, cái căng tin lúc đấy còn mấy người đâu cơ chứ!
“Mày nói gì cơ?”
“Tao hỏi,..” nó trầm giọng xuống “Hôm nọ mày đấm đứa nào trong căng tin trường?”
“Đấy có phải tao đâu, đứa nào đấy chứ!Mắt mày có vấn đề đúng không, ha ha, tao cơ đấy…” không nên kể chuyện Phạm Hoàng Dương ra được,tôi cười toáng lên đập đập vai nó.
“Thế à, thế cái cặp đen có chữ X trắng mày vẽ hồi năm ngoái cũng là nhìn nhầm đúng không?” thằng Quân cười đểu ngó cái cặp của tôi một cách thỏa mãn.
Sai lầm chết người của người dùng đồ độc: bị nhận ra ở tất cả mọi nơi. Khốn nạn. Cái cặp này tôi mua năm ngoái ở cửa hàng secondhand gần nhà, đem về dùng màu acrylic vẽ một chữ X trắng chéo giữa cặp trông cho nó bớt te tua, lại quái quái hay hay. Sau đó tôi hí hửng đem khoe với thằng Quân là hàng độc, dù nó chỉ liếc lấy nửa cái rồi ném lại một câu “Xấu òm”.
Đúng là cái miệng hại cái thân,làm sao mà nó lại nhìn thấy cái cặp của tôi cơ chứ!
“Tao nhìn thấy có một đứa khác trong trường cũng có cái cặp y xì tao mà, tao chưa chỉ mày xem đúng không?” tôi bịa.
“Mày có biết đứa nào bị đánh hôm ấy không?”
“Không” thằng này đang cố lừa tôi khai ra đây.
“Hình như là người quen của mày hay sao ấy..” thằng Quân nói, vẫn giữ điệu cười đểu giả. Chắc chắn hôm đấy nó đã nhìn thấy tôi cho Phạm Hoàng Dương một phát vêu mồm, không hiểu nó ngồi ở chỗ quái nào nhở?
“Thế à, sao tao không biết nhỉ?” Tôi giả bộ bóp cằm suy nghĩ, làm như mình không biết gì thật.
“Mày biết gì không?”thằng Quân bỗng dưng thay đổi thái độ thì thầm với tôi vẻ thú vị.
“Sao?Sao?” tôi chúi đầu về phía nó để nghe cho rõ, thằng này có bí mật gì à…
“Thật ra ấy…” nó cố nói dài dòng ra để tôi phải tò mò, vừa nói vừa cười nửa miệng.
“Làm sao?!” tôi gắt lên.
“Thật ra tao biết cái đứa bị ăn đấm đấy đấy!”
Ui xời, biết cũng phải thôi, bị ăn một quả như thế mà không nổi tiếng thì đúng l…CÁI GÌ CƠ??? LÀM THẾ QUÁI nào mà thằng Quân lại biết Phạm Hoàng Dương được???
“Mày vừa nói gì?” tôi thấy lưng mình vã mồ hôi. Chết tiệt, có khi nào…
“Tao là bạn thân cấp một của nó, tên nó là Phạm Hoàng Dương và chính mồm nó nói với tao là mày, Linh Lan lớp 11A đã tung chưởng thẳng vào mặt nó.”thằng Quân kết thúc câu nói phũ phàng bằng một cái cười đen tối.
“Nhớ ra chưa, hay lại bị máu chậm lên não?”
Tôi đớ người ra nhìn nó. Shit. Thế là xong đời, chắc Phạm Hoàng Dương nhờ thằng Quân tới trả đũa tôi. Chết chắc rồi, nhờ thằng nào chứ tại sao lại là thằng này, tôi đấu sao lại được. Ông trời, người hại con rồi, thế này thì thân tàn ma dại về nhà là còn may mắn chán,thằng bạo lực này nó sẽ hành hạ mình đến rã xương ra mất. Tôi nuốt khan, nhìn nó nói yếu ớt.
“Thế à…”
Thằng Quân vươn tới, vẫn giữ cái cười thỏa mãn, nói”Đúng rồi đấy, đừng có giả vờ nữa, trước khi tao liệng thêm một quyển sách nữa vào đầu mày…”
“Sao nó lại kể cho mày?”
“Tao là bạn thân của nó, thêm nữa, nó không khác gì mày, mơi một lúc cũng phải xì ra hết” nó khoanh tay nhìn tôi cười đểu.
“Khốn nạn. “ tôi lầm bầm.Từ nay phải cẩn thận hơn mới được, làm cái gì cũng bị thằng này thấy mất. Thằng Quân không vừa một chút nào, đúng là mình còn sơ hở nhiều chỗ cần khắc phục. Lần sau nên ra chỗ nào vắng vẻ rồi tung chưởng thì hơn.
“Mày hay nó?” thằng Quân nói đá đểu tôi.
“Tao nói mày đấy, Quân ạ” tôi gầm gừ.
“Chẳng dám, tao vẫn còn tầm thường lắm.”
“Chết đi!”
“Câu đó tao độc quyền, không được cướp!” thằng Quân vặn lại.
“Kệ mày.”
“Ai chả biết là kệ, lần sau đừng hòng lừa tao, biết chưa hả?” thằng Quân giở sách loạt xoạt, không thèm nhìn tôi, nói kiểu bề trên.”Tao biết nhiều thứ hơn mày nghĩ đấy!”
“Mày là ai, bố tao hay sao mà bắt tao phải thật thà với mày?”
“Tùy mày nghĩ, kiểu gì tao chả moi được thông tin từ mày chứ, nghĩ tao là ai hả?” thằng Quân tiếp tục cười đểu nhìn tôi.
“Mày…!!!” tôi chưa cãi lại được câu nào thằng Quân đã dí đầu tôi xuống sát bàn rồi nói.
“Lấy sách toán ra nhanh lên! Nói chuyện nữa tao phải kèm thêm giờ là tính tiền đấy!” trước khi bỏ ra nó còn tiện tay làm rối tung tóc tôi lên nữa, thằng điên này.
Tôi hậm hực rút quyển sách trong cặp ra, trong đầu gầm gào mấy câu chửi rủa kinh điển chưa kịp nói. Con heo Quân lần sau cứ cẩn thận.
“Mà này…” lại muốn nói gì nữa, tôi hất đầu lên nhìn thằng Quân, nó đã khép được cái miệng cười tưởng như vô tận của sự đen tối và đểu cán lại.
“Làm sao?” tôi vuốt lại tóc mái,nhìn nó khó chịu.
“Tao thấy thằng Dương đáng bị thế..” nó nói.
“Thế à, thế sao mày không đấm nó từ trước hả? Nhìn cái tay tao xem, liệu nó có còn trở lại như cũ lúc lành không hả? ” tôi giơ cái tay bị băng lên trước mặt nó, nói kiểu bất cần đời. Nghĩ xem, tới lúc lành lại khi lắc nó sẽ kêu răng rắc hay là khực khực. Chả biết rồi có cầm chắc các thứ được nữa không.
“..Tao đâu có ảnh hưởng gì với nó đâu, tao mà đấm chắc chắn nó sẽ đấm lại.” thằng Quân nhún vai nói.
“Thế mà bảo bạn thân…” tôi lẩm bẩm.
“Cấp một, nghe rõ không hả, cấp một thì đã biết gì!”
“Thế bây giờ mày học cấp mấy hả?”
“Tao mới gặp lại nó năm lớp 10,mày nghĩ gì hả? Mà gặp xong nó lại đi béng sang bên kia, chơi vào lúc nào hả?”
“Thế không nói chuyện trên mạng được chắc?”
“Làm gì có thời gian, học hành rồi thì cả ngày ở trường…”
“…đi chơi với bạn gái nữa.” tôi thêm vào, cười đểu nhìn nó.
“Ai mượn mày kể thêm làm gì!” nó gắt lên.
“Thôi rồi, biết là bạn Quân cao quý không có thời gian để chơi với bạn thân cũ của mình rồi, không chơi thì nói toẹt ra là không chơi, còn lí do lí trấu làm gì cho nó mệt! Tao cũng gặp nó chừng đó thời gian, đừng có ngụy biện!” tôi xua nó như xua gà.
“Mày hỏi chứ ai, còn kêu tao kể lể này nọ cái gì!” nó cự lại, tay xoay bút nhìn tôi khiêu khích. Tôi thử tập bao nhiêu lần cũng chỉ xoay được một cái là bút nằm dưới đất luôn, không giữ được, làm sao mà nó quay được cơ chứ.
Tôi xì nó một cái rồi cúi xuống quyển sách, không nói gì nữa.
-
-
Tiện thể, cám ơn các bạn đã ủng hộ chuyện thứ 16 vừa qua nhé xD!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.