Nhân Vật Phụ

Chương 3: Chuyện thứ 3




Chuyện thứ 3
Thằng sao đỏ cà chớn không dám bắt nạt tôi nữa, nhưng tôi vẫn nhìn đểu nó đều đều. Linh Chi với tôi thân hơn chút, và tôi bớt bị làm phiền hơn vì lũ rađa xung quanh đã nhận ra được trái tim hotgirl đang hướng về ai nên đã tự động rút lui bớt. Ngoài ra mọi thứ vẫn thế, trừ Hoàng Minh Nam. Dạo này hắn ta có vẻ chán cái trò yêu đương nhăng nhít. Thay vào đó, hắn ta, vào một ngày đẹp trời đã đến trước của lớp hét ầm tên tôi lên đòi gặp bằng được rồi buông một câu xanh rờn.
“Tôi quyết định cho phép cậu làm bạn với tôi.”
Tôi trợn mắt. Cái gì mà cho phép, nghĩ mình là ai chứ?
“Gì cơ? Tôi nghe không rõ?” Tôi nói khích hắn.
“Từ nay cậu có thể là bạn của tôi, nghe thủng chưa?” hắn ta cười vẻ kênh kiệu nhìn tôi.
“Xin lỗi, cậu là cái gì vậy, nghĩ tôi muốn làm bạn cậu lắm sao?”
Hắn ta khựng lại. “Cậu…”
“Đi học cách cư xử cho lịch sự đi rồi quay lại đây!” Tôi đinh quay đi thì đã bị hắn kéo lại.
“Được rồi, xin lỗi. Sau hôm nọ tôi đã nhận ra rồi, tôi muốn sửa chữa lại. Giúp tôi được không Linh Lan?”
Tôi nhìn hắn ngờ vực.
“Tôi không phải kẻ ngốc mà không nhận ra, tôi chỉ là nhất thời…” Hoàng Minh Nam lẩm bẩm như có lỗi thật.
Nói thật là tôi chả tin cái vẻ mặt kia tí nào cả. Nhưng càng đứng đây lâu càng rách việc.
“Được rồi.” Tôi nhìn hắn, thở hắt ra.
“Làm bạn chứ?” Hắn đưa tay ra, tôi liếc tay hắn mất vài giây rồi mới đưa tay ra bắt, mím môi cười lấy lệ.
“Bạn tốt.”
Minh Nam cười toe toét nhìn tôi rồi chạy đi. Dở người chắc. Tôi đi vào lớp, lập tức bị mấy đứa con gái ném vài ánh nhìn khinh bỉ tới. Cái gì vậy? Tôi có làm gì đâu, Minh Nam, hắn hại chết tôi rồi. Hay hắn làm trò này là có chủ ý? Hừm hừm…
Đang suy nghĩ linh tinh thì bỗng dưng thằng Quân ở đâu chui ra, giật quyển sách trên tay tôi.
“Ê này!” tôi giằng lại, tách từng ngón tay đang túm chặt của nó ra khỏi quyến sách giáo khoa môn Lý.
“Tao quên sách.” Nó bật ra một câu cụt lủn, tay vẫn giữ quyển sách.
“Mày không thể hỏi mượn đàng hoàng sao?”
“Mượn.” nói rồi nó giật mạnh làm tôi mất đà đập đầu vào bàn.
Aaaah!!! Thế này thì còn gì là người hả giời, tội nghiệp cái đầu tôi, đồ bạo lực. Tôi ôm đầu rên rỉ, không quên ném cho thằng Quân cái nhìn tức tối. Lúc này nó đang bụm miệng cười khùng khục. Con heo Quân, nhất định có ngày tôi sẽ trả đũa.
“Mày phải thấy mặt mày lúc đó, hahaha…” Nó vừa nói vừa cười rất thỏa mãn, thằng khỉ. Tôi bực tức đạp vào chân nó một cái thật mạnh, nó kêu không ra tiếng. Chết đi, giờ thì ai cười ai nào. Tôi nín cười, cố ngồi thẳng lên để tránh bị giáo viên soi. Nó nhìn tôi lầm bầm không ra tiếng với tôi như tôi vẫn làm với nó khi có giáo viên vào lớp “Mày điên chắc?”
Tôi gật, cười toe rồi lại cúi xuống quyển sách Lý tẻ nhạt. Chưa gì đã thấy buồn ngủ rồi, đêm qua mình đi ngủ sớm mà, lần sau mất ngủ nhất định phải đem sách Lý ra đọc.
-
Chiều. Tôi lò dò bước ra chỗ khán đài sân bóng, chọn một chỗ mát mẻ nhiều gió nhất, gác cả 2 chân lên ghế rồi ngửa người ra nhìn mây nhìn trời, định ngủ đỡ một giấc, khoảng thời gian yên bình nhất trong ngày.
Tôi lại thấy cậu ta, người mấy tuần nay tôi đã thử tìm trong đống học sinh con nhà có điều kiện này. Cậu ta trông y xì như lần trước, vẫn khoác cái cặp cái bang dài thõng, đeo cái bao kiếm gỗ hoa văn xanh, trông đúng kiểu” giang hồ” tuy là quần áo hiện đại. Lần trước tôi gặp cậu ta còn đang đi trước tôi, tôi cúi xuống lôi quyển nháp ra định phác hình thì cậu ta đã biến mất không thấy tăm hơi đâu. Cậu ta trông giống một anh người Nhật sống thoải mái vô tư không lo âu, cuộc sống mà tôi luôn mong muốn. Tôi tặc lưỡi, nằm nguyên tư thế, đưa chân đạp cái cặp đổ ra, thò tay định lấy quyển nháp ra một lần nữa, nhưng vừa đưa bút lên định vẽ thì cậu ta lại biến mất, một lần nữa. Tôi nhòm lại vào quyển nháp, hay là nó có vấn đề? Hay cậu ta là ma? Lạy giời xin đừng để con bị ma dắt đi, tôi chắp tay liếc lên trời vái nhẹ mấy cái. Lần thứ ba mà gặp tôi sẽ chụp ảnh cậu ta, thế là xong, cậu không chạy thoát được đâu. Nghĩ rồi tôi lại quẳng quyển nháp vào cặp, vắt hai tay ra sau đầu ngửa lên nhìn trời rồi ngủ đi mất.
-
-
-
Tôi mở mắt, trời đã tối đen như mực.
CHẾT TÔI RỒI, GIỜ NÀY THÌ CÒN AI Ở TRƯỜNG, CỔNG TRƯỜNG MÀ KHÓA THÌ MÌNH ĐI ĐỜI!!!!!!!!!!!! Chả lẽ lại gọi điện cho mẹ mà nói “A lô mẹ à, đêm nay con không về nhà đâu, con bị khóa trái trong trường rồi!” Mẹ tôi chắc chắn sẽ không đá tôi ra khỏi nhà luôn mà sẽ giữ lại mắng nhiếc đủ kiểu và CẤM TÚC! Chết mất, tôi lấy điện thoại ra xem giờ, 6h30. Lạy giời, cổng trường chưa đóng. Còn 30’ nữa để tôi thoát ra và về nhà nghe mẹ mắng theo lịch. Tôi lục đục đứng dậy, bước ẩu qua mấy hàng ghế, trời tối thật, may mà trong trường có đèn không thì đến 1 tiếng nữa tôi cũng không thể ra khỏi đây được. Thoát khỏi cái sân bóng, tôi chạy vèo ra phía cổng trường, không phải tôi sợ mà là tôi không thích bị bác bảo vệ lườm như mấy lần bác ấy đang định đóng cửa thì tôi chạy tới xin ra. Tôi nhắm mắt nhắm mũi chạy nhanh lên và đâm cái bụp vào một ai đấy từ trong góc tường đi ra. Người tôi bắn trở lại ngã ngồi trên đất, cái chìa khóa xe văng vèo đi, may mà cái cặp tồi tàn nó chưa xổ ra. Tôi vội vàng đứng dậy cúi đầu.
“Xin lỗi, tôi vội quá nên không nhìn rõ.”
“Không sao chứ?” giọng nam trầm trầm vang lên. Tôi ngước đầu lên, là cậu ta, kiếm gỗ……
“Cái,.. à không không sao hết, xin lỗi.”
Kiễm gỗ cười nhẹ, tóc có chút mồ hôi, chắc là cậu ta tập kendo thật, góc tường này hướng vào nhà thi đấu mà. Cậu ta chỉnh cái bao kiếm rồi quay đi. Tôi lập tức cúi xuống đất, nhìn ngó khắp nới tìm cái chìa khóa chết tiệt. Tuyệt vời, giỏi lắm Linh Lan, cuối cùng mày sẽ bị nhốt ở đây vì cái chìa khóa kia mất, đồ hậu đậu. Tôi thở dài nhìn ngó khắp nơi, lầm bầm nguyền rủa cuộc đời.
“Cái chìa khóa chết tiệt, rơi ở đâu được cơ chứ?” Tôi sờ soạng khắp nền đất trong chỗ tối. Không kiếm được coi như xong phim chứ còn gì nữa, mà thế này thì khác gì mò kim đáy bể không.
Okay, thật ra cũng chả giống đến thế, cái chìa khóa cũng to hơn…
Bỗng dưng tôi nắm được chân ai đấy. Da gà tôi lập tức nổi hết lên, ai mà còn ở trường giờ này ngoài tôi chứ? Lại còn đứng trong tối, nếu là đầu gấu tôi sẵn sàng kéo chân hắn cho ngã ra rồi bỏ chạy, nhỡ đâu không phải...tôi nuốt khan ngó lên, chuẩn bị kéo chân hắn và bỏ chạy.
Mái tóc lù xù, cái bao kiếm màu tối có hoa văn xanh. Chàng trai kendo đang nhìn tôi từ trên xuống bằng con mắt kì lạ. Tôi vội vàng nhảy dựng lên, cậu ta là ma chắc, vừa mới bỏ đi cơ mà.
“X..xin lỗi, tôi không cố ý..”
“Cậu tìm cái gì vậy?” cậu ta nhìn tôi, hỏi.
“À, vừa nãy ngã cái chìa khóa xe của tôi rơi đâu mất…” tôi lí nhí, nhìn xuống chân.
“Tôi tìm giúp được không?”
“Cậu không cần phải…” tôi lắc lắc đống tóc rũ rượi trên đầu che kín cả mặt.
“Tôi cũng đâm vào cậu còn gì, để tôi giúp sẽ nhanh hơn.” Cậu ta cúi xuống nhìn khắp nơi.
“Cảm ơn.” tôi lầm bẩm rồi cũng ngồi xổm xuống, mò mẫm trên đất. Được vài giây, tôi ngước lên nhìn cậu ta, trong cái trời nửa sáng nửa tối trông cũng thật đặc biệt. Chết, mấy giờ rồi? Tôi lục lọi túi kiếm cái điện thoại, 6h48, chết tiệt, còn chưa đầy 15 phút nữa là đóng cổng, số mình đúng là số con rệp mà. Tôi chẹp lưỡi ngán ngẩm, ngồi thẳng lên. Kiểu này đi xem ôm về rồi mai đến sớm mà tìm mất, ôi cái số của tôi.
“Sao thế?” Cậu ta hỏi trong bóng tối, một mắt nhìn tôi vẻ tò mò.
“Cổng trường sắp đóng rồi, kiểu này không tìm thấy chắc tôi khỏi về nhà, haizzz..” tôi trả lời một cách chán nản.
“Tôi đưa cậu về, nhà cậu ở đâu?”
“Không, không tôi không làm phiền cậu nữa đâu, thế này là đủ rồi, cậu mau về đi trời tối rồi đấy” Tôi xua tay, không đời nào tôi đi nhận sự thương hại của người khác mà không có gì trả ơn được.
“Không sao đâu, mai cậu đến tìm được mà, người cần về nhà sớm là cậu đấy, đừng nói tôi.” Cậu ta phì cười nói trong bóng tối.Cậu ta bước dần lên cái cầu thang cạnh chỗ tôi đứng.
“Tôi ổn mà, không sao đâu.” tôi bám vào cái miếng gỗ nhỏ thò ra phía trên đầu, ngay dưới lan can, miếng gỗ vô duyên này cũng có lúc có lợi đây. Tôi vịn vào nó định trèo lên thì miếng gỗ chết tiệt ấy gẫy cái cạch làm tôi lăn quay ra đất, có cái gì bằng kim loại kêu loeng xoeng rơi thẳng vào đầu tôi.
Đau nổ đom đóm mắt, tôi lầm bầm chửi rủa trong đầu, tay nắm cái vật kia thì nhận ra nó đúng là cái chìa khóa của mình. Khốn nạn!
“Này, sao thế?” Cậu ta đứng trên tôi vài bậc thang gọi xuống.
“Không sao, tôi ngã nhẹ thôi, thấy chìa khóa rồi! Cậu khỏi lên trên đó nữa!” tôi vung vẩy cái chì khóa gọi ầm lên
Tiếng chân lộp cộp đi xuống, cậu ta nói vui vẻ.
“May quá, mau về đi, muộn rồi đấy!”
“Ừ, cám ơn cậu đã giúp…” Tôi xốc cặp định quay đi.
“Nhà cậu ở đâu vậy, có xa đây không?” Cậu ta gọi tôi lại.
“A, cũng tàm tạm không xa lắm.” tôi nhìn cái bóng của cậu ta trong tối, nói.
“Vậy tôi đi cùng cậu về, thế an toàn hơn.”
Sao? Tôi có phải trẻ con đâu chứ, tôi hơi bực nhưng cũng có chút vui. Lần đầu tiên có người lại quan tâm đến việc đi về muộn của tôi mà không phải bố mẹ tôi.
“..Ơ..”
“Ơ iếc gì, 7h đến nơi rồi đấy!” Cậu ta xoa mái tóc rũ rượi của tôi, rồi đi trước.
Cậu ta XOA đầu tôi.
XOA đầu đấy!
Cái gì đang xảy ra thế này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.