Nhánh Hồng Thứ Ba

Chương 24:




người dịch: idlehouse
Học kỳ cuối của năm lớp 11, có một ngày kia Lục Hạo bỏ nhà mà đi, lý do là vì cãi nhau với mẫu hậu nhà anh.
Lục Hạo giận dữ chạy qua nhà Trần Tinh Trạch, đóng đô ở đó hết một tuần lễ, không buồn đến trường. Lục Hạo vừa bỏ đi, Triệu San ngay lập tức xác nhận anh đang ở nhà Trần Tinh Trạch, sau đó buông tay mặc kệ.  Ngô Hàng Chi biết quan hệ giữa Trần Tinh Trạch và Lục Hạo rất tốt, chiêu đãi anh rất tận tình, ngày nào cũng khuyên anh nên về nhà làm hoà với cha mẹ.
“Má của cháu cũng vì suy tính cho tương lai của cháu đấy thôi.”
“Kệ! Cháu không đi là không đi!”
Ngô Hàng Chi kéo kéo Trần Tinh Trạch, “Con cũng khuyên nó đi.”
Ngô Hàng Chi vừa nói vậy xong, Lục Hạo tức thì trừng mắt với Trần Tinh Trạch, ánh mắt ấy như đang nói “Cậu dám thử khuyên một câu xem?”
Trần Tinh Trạch lần nào cũng cười khan cho qua.
Nguyên do Trần Tinh Trạch gây với Triệu San là vì Triệu San muốn để anh xuất ngoại. Chuyện này thật ra đã được quyết định từ sớm, lúc mới lên cấp 3 Triệu San đã trình bày với thầy chủ nhiệm Tạ Đính Nam, không cần phải lo lắng về việc học hành của Lục Hạo, cứ để anh vui vẻ sống cuộc sống học trò, con đường tương lai của anh đã được gia đình lo liệu.
Lục Hạo từ nhỏ chưa từng nếm mùi đau khổ, lớn lên trong tiếng cười hồn nhiên. Triệu San đã lo liệu cho anh xong hết thảy, anh cũng đã vui vẻ đón nhận. Năm lớp 10 Lục Hạo còn nói, anh rất mong để được ra nước ngoài, bởi vì có thể đi xem bóng rổ NBA ngay tại hiện trường.
Nào có ai ngờ giữa đường lại nhảy ra một Trần Tinh Trạch…….
Đóng cửa phòng lại, Trần Tinh Trạch đến ngồi bên Lục Hạo đang dựa vào đầu giường buồn bực.
“Đừng gây với má cậu nữa mà.”
“Hừ.”
“Cô ấy cũng vì muốn tốt cho cậu.”
“Trần Tinh Trạch!” Lục Hạo hoàn toàn nghe không lọt tai, nổi nóng, “Cậu muốn  rời xa tớ đến vậy sao?”
“Đâu muốn đâu.”
“Tớ thấy cậu muốn lắm mà!”
“Sao lại có thể chứ.”
“Vậy sao cậu còn khuyên tớ ra nước ngoài!”
“Cậu cứ tiếp tục đôi co vậy cũng không phải là cách giải quyết tốt.”
“Sao lại không phải, má tớ có giỏi cách mấy, không thi TOEFL IELTS thì cũng không có cách nào tớ vào được đại học bên ấy. Tớ cứ không thi đấy, má tớ có thể làm được gì tớ?”
“Đừng cứng đầu như vậy.”
“Trần Tinh Trạch!”
Mới nói chuyện có chút xíu mà tên cúng cơm củaTrần Tinh Trạch đã bị Lục Hạo gào lên 2 lần, nhìn nét mặt nguy hiểm của anh, Trần Tinh Trạch ngoan ngoãn ngậm miệng.
Đối với chuyện Lục Hạo xuất ngoại, trong đầu Trần Tinh Trạch đã có khái niệm từ sớm, nhưng bắt đầu từ lúc hai người cặp đôi, cậu luôn cố tình trốn tránh đề tài này. Tựa như nếu không nghĩ đến nó, thì ngày này sẽ không đến.
Có đôi khi Trần Tinh Trạch sẽ cảm thấy hai người bên nhau vầy, cái màn một bên cứ phải xuất ngoại cho bằng được, rất giống như cảnh đôi tình nhân bị mẹ chồng ác độc chia rẽ trong phim truyền hình. Nếu tiếp tục phát triển như trong phim, sau đó sẽ là cảnh đôi tình nhân cùng nắm tay nhau chống lại mẹ chồng ác độc, rồi thành công mỹ mãn.
Đáng tiếc cuộc sống không phải là phim truyền hình, Triệu San cũng không phải là một thế lực ác độc. Thật ra trong một năm nay khi bọn họ bên nhau, Triệu San chưa từng can thiệp vào bất cứ chuyện gì, bà để họ mặc sức vui vẻ, mặc sức chơi. Mà kế hoạch xuất ngoại của Lục Hạo cũng không phải là quyết định bởi vì sự có mặt của Trần Tinh Trạch, từ đầu đến cuối Triệu San chỉ luôn cố gắng hoàn thành vai trò của một người mẹ mà thôi.
Cuối cùng, sau khi giằng co mười mấy ngày trời, Triệu San hẹn gặp Trần Tinh Trạch. Lúc Trần Tinh Trạch nhận được điện thoại của Triệu San gọi tới, cũng không có nhiều cảm giác cho lắm, trong đầu chỉ hiện lên mỗi một câu —– “Quả nhiên tới rồi đây.”
Triệu San chọn gặp nhau vào ngày cuối tuần, Trần Tinh Trạch nói dối với Lục Hạo là mình phải đi học một lớp đào tạo chuyên nghiệp, lén lút chạy ra khỏi nhà.
Lục San và Trần Tinh Trạch chạm trán nhau trong một quán cà phê, tuy đã hoàn toàn chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc thật sự lâm trận, Trần Tinh Trạch vẫn căng thẳng.
Triệu San có vẻ hơi đỡ mập hơn trước đây một chút, trông càng hiền hoà.
“Chắc cháu cũng hiểu Lục Hạo, nó ngây thơ như thế, thành tích lại không tốt, thi đại học trong nước sẽ không có tương lai. Trước đây nó đã đồng ý với cô xong xuôi rồi, nói sẽ thi để đi du học, thế là cô để kệ nó. Cô không ngờ nó sẽ thích cháu đến mức độ này.”
Toàn bộ cuộc nói chuyện, giọng điệu của Triệu San rất hoà nhã nhỏ nhẹ, giống như đang sợ sẽ làm tổn thương Trần Tinh Trạch.
“Nhưng những thời điểm mấu chốt trong đời người chỉ có vài giai đoạn, cô không muốn Lục Hạo đi lầm đường ở những thời điểm này. Cô hy vọng cháu có thể hiểu cho cô, cũng hy vọng cháu có thể khuyên nó, so với cô, chắc chắn là nó nghe lời cháu hơn. Cháu là một đứa trẻ ngoan, cô biết trong lòng cháu không vui, nhưng cô chỉ biết tìm cháu để nhờ vả.”
Trần Tinh Trạch vẫn luôn cúi đầu, không dám nhìn Triệu San, cốc cà phê trước mặt chưa uống lấy một ngụm.
Trong quán mở một khúc nhạc cậu chưa từng nghe qua, một khúc hợp tấu dương cầm cùng vi-ô-lông-xen (cello), nhè nhẹ du dương. Đàn vi-ô-lông-xen là nhạc cụ Trần Tinh Trạch vừa mới bắt đầu tiếp xúc dạo gần đây. Trước đó, cậu thích những loại nhạc cụ cần đến kỹ xảo đẹp mắt và mang cảm giác trẻ trung như ghi-ta và vĩ cầm, nhưng dần dần sau đó, càng ngày cậu càng thích những tiết tấu đơn giản, những nhạc cụ trầm và cồng kềnh hơn.
“Thưa cô……” Trần Tinh Trạch cúi đầu nhìn bọt trong cốc cà phê, hỏi Triệu San câu hỏi vẫn luôn vây khốn cậu từ trước tới nay, “Tại sao lúc mới bắt đầu, cô không ngăn cản bọn cháu bên nhau?”
Triệu San im lặng một chốc, từ tốn nói: “Cô cảm thấy……. người á, quý giá nhất chính là trải nghiệm. Đối với cháu cũng thế, với Lục Hạo cũng thế, đối với hai đứa bọn cháu, những trải nghiệm này chỉ có thể có được ở lứa tuổi hiện giờ, lớn lên rồi sẽ không còn cơ hội. Hơn nữa cô cũng tin tác phong làm người của cháu, cho nên cô không can thiệp chuyện của bọn cháu, cô cũng có thể hứa với cháu, cho dù Lục Hạo xuất ngoại rồi, hết thảy vẫn sẽ thuận theo tự nhiên.”
Rõ ràng chưa uống cà phê, rõ ràng những gì nghe qua đều là những lời nói dịu dàng, nhưng tay của Trần Tinh Trạch vẫn khẽ run lên.
Triệu San nói tiếp: “Nhưng cô cũng hy vọng, nếu Lục Hạo thực sự thay đổi, cháu cũng đừng hận nó. Bọn cháu đều là những đứa trẻ ngoan, những gì bọn cháu bỏ ra, đều đáng giá.   Cô là người từng trải, cô có thể đảm bảo với cháu, đoạn tình cảm này, mai sau sẽ trở thành thứ hộ mệnh cho cả hai đứa.”
Lời nói ấy làm nên giọt nước làm tràn ly.
Trần Tinh Trạch không sao kiềm nén được nữa, cậu cúi gằm đầu, khóc lặng giữa buổi trưa đầy nắng ấm.
Sau khi quay về, Trần Tinh Trạch tìm Lục Hạo nói chuyện 1 phen. Cậu biết khuyên trực tiếp sẽ không có tác dụng, nên dùng cách đi đường vòng.
“Cậu cứ đi đi, dù sao lên tới lớp 12 tớ cũng không còn ở trường nữa.”
“Hả? Cậu không ở trường thì đi đâu?”
“Đi Bắc Kinh, theo học khoá đào tạo.”
Những lời này cũng không phải là để gạt Lục Hạo, Ngô Hàng Chi và Trần Hà thật sự đã từng đề cập đến chuyện đưa cậu vào một trường nghệ thuật chuyên nghiệp để đào tạo. Nhưng đấy chỉ là một đề nghị, lúc đưa ra thì Trần Tinh Trạch không nỡ rời Lục Hạo, đã không đồng ý.
Lục Hạo ngờ vực nhìn cậu, “Thật không?”
Trần Tinh Trạch: “Thật, không tin cậu đi hỏi mẹ tớ.”
Lục Hạo đau lòng thở dài thườn thượt.
Trần Tinh Trạch nhỏ nhẹ khuyên anh: “Cậu thi cho đàng hoàng, lớp 12 tớ đi Bắc Kinh, cậu sang Mỹ, một năm sau chúng ta lại gặp mặt, được không?”
Lục Hạo vùng vằng, “Một năm lận à, lâu quá.”
“Sẽ rất nhanh thôi.”
“Nhanh đâu mà nhanh.”
“Cậu xem, chúng ta đã bên nhau gần một năm rồi.”
Trần Tinh Trạch hết sức dịu dàng, tay của cậu vuốt ve gò má của Lục Hạo.
“Thật sự sẽ rất nhanh thôi, một năm sau là chúng ta đã có thể gặp nhau rồi.”
Nước chảy đá mòn, cuối cùng Lục Hạo đồng ý với Trần Tinh Trạch, rồi quay về nhà ngay hôm đó. Trần Tinh Trạch biết tuy Lục Hạo ngoài miệng thì mạnh, nhưng anh vẫn luôn áy náy với việc đã dùng cách bỏ nhà ra đi này để chống lại mẹ mình.
Lục Hạo rất dễ dàng thi đậu phần tiếng Anh. Tiếng Anh có lẽ là sở trường duy nhất của Lục Hạo. Triệu San đã dọn sẵn đường từ sớm, hễ có chút thời gian rảnh rỗi liền đưa Lục Hạo ra nước ngoài, cho anh học trượt tuyết, lướt sóng, hockey…… Lục Hạo không lo gì, anh đã rất quen thuộc với môi trường ở nước ngoài.
Hôm Lục Hạo đi, Trần Tinh Trạch cũng đến tiễn. Tình cảnh ấy đúng là vô cùng thê thảm, Lục Hạo hoá thân thành Mạnh Khương Nữ, ôm Trần Tinh Trạch khóc nước mắt nước mũi ròng ròng, Triệu San đứng bên nhìn mà phát ngượng. “Được rồi, đang ở chỗ công cộng, làm trò gì thế hả.”
Lục Hạo nghẹn ngào bên tai Trần Tinh Trạch: “Một năm thôi, một năm sau nhất định phải gặp lại, cậu ngoan ngoãn chờ tớ, tớ nhất định sẽ về.”
Thật ra Trần Tinh Trạch không muốn nghe những lời này của Lục Hạo cho lắm, bởi vì trong phim truyền hình, những người miệng nói “nhất định sẽ về,” luôn luôn đi biền biệt.
Lớp 12, Trần Tinh Trạch chiếu theo kế hoạch, rời trường đi đến Bắc Kinh tham gia khoá đào tạo chuyên nghiệp, chuẩn bị để thi vào trường nghệ thuật.
Trong năm đó, quá nhiều chuyện đã xảy ra.
18 tuổi, ơi cái tuổi tạm biệt quê nhà, rời xa khung trời cổ tích, trở thành người lớn.
Đương nhiên khi mới bắt đầu, bọn họ không ai có thể tiên đoán được những điều này, trước khi những giông bão của số phận giáng xuống, cuộc sống vẫn giữ nếp yên ổn và phẳng lặng.
Khi Mễ Thịnh hay tin Trần Tinh Trạch đến Bắc Kinh, anh vui ra mặt. Bắc Kinh quá gần Thiên Tân, một chuyến xe lửa xuyên thành phố, 30 phút sau đã có thể tới. Trần Tinh Trạch sống ở Bắc Kinh chẳng khác nào sống ngay bên anh.
Khi đó bản thân Mễ Thịnh cũng đang gặp rất nhiều áp lực, nhưng anh không sao, anh đã quen rồi.
Mễ Tiệp đề nghị chia gia đình với Mễ Thịnh, cô nói cô không thể nào tiếp tục gồng lưng với những gánh nặng trong cuộc sống này. Hôm Mễ Thịnh về nhà đưa tiền, Mễ Tiệp ngả bài với anh.
“Tôi đưa cha đi, mẹ thì ông lo.” Giọng điệu của Mễ Tiệp không cho phép từ chối.
Mễ Thịnh hỏi: “Bịnh của cha vẫn còn phải tiến hành phẫu thuật, em có đủ tiền không?”
Mễ Tiệp: “Không cần ông lo, tôi mà đã nói sẽ lo cho cha, thì sẽ lo chu đáo.”
Mễ Thịnh biết Mễ Tiệp đang có một người bạn trai mới, điều kiện gia đình tương đối khá giả, Mễ Tiệp cũng không dấu anh, nói rất thẳng thắn: “Bạn trai của tôi bảo có thể để tôi đưa cha qua đó, anh ấy sẽ giúp cha chữa bịnh. Tôi vô cùng cảm kích, không thể để cho anh ấy phải lo luôn cho mẹ, da mặt tôi còn chưa dày đến độ đó.” Cô nhìn Mễ Thịnh, nói không chút cảm tình, “Bịnh của mẹ do đâu mà ra, bản thân ông biết rõ, tôi đã chăm sóc cha mẹ 10 năm rồi, ông cũng nên chịu trách nhiệm đi.”
Đang nói giữa chừng thì Mễ Chấn Quốc bước từ buồng trong ra, ngái ngủ mắt nhắm mắt mở, “Bé Tiệp à, ai tới thế…….” Ông vừa trông thấy Mễ Thịnh đứng trước cửa, lập tức tỉnh ngay, mắng té tát: “Ai cho mày vào cửa, mày tránh em gái mày xa ra!”
Mễ Thịnh cười nói: “Thật là lạ lùng, nhà người ta thì trọng nam khinh nữ, nhà mình thì ngược lại.”
Mễ Chấn Quốc tức giận mặt tái mét, “Mày còn dám nói mày là đàn ông? Đời thuở nào có đàn ông chổng mông chào hàng thiên hạ, tao với mẹ mày có bịnh gì đi nữa cũng không bịnh hoạn bằng mày! Thứ súc sinh không biết hối cải! Cút cho tao!”
“Có cách nào đừng gây nữa không! Cứ gặp mặt là gây, gây hết 10 năm rồi còn chưa xong!” Mễ Tiệp chịu hết nổi hai người bọn họ, đưa Mễ Chấn Quốc vào lại trong buồng, rồi quay ra với thông điệp cuối cùng dành cho Mễ Thịnh: “Mấy tháng nay bạn trai tôi đang chuẩn bị thi Tư Pháp, sau khi anh ấy thi xong rồi, tôi sẽ đưa cha qua đó.”
“Được được được, em nói gì cũng được cả.” Mễ Thịnh cười nhìn em mình, một chốc sau khẽ hỏi, “Em có từng nói với bạn trai của em rằng em có một người anh không?”
Mễ Tiệp không trả lời, nhưng từ đôi mắt giống hệt như của mình, Mễ Thịnh đã nhìn ra được đáp án.
hết chương 24

chú thích: Mạnh Khương Nữ là nhân vật khóc 3 ngày 3 đêm, hết nước mắt thì khóc bằng máu. rồi lăn ra chết theo chồng. khóc sụp 1 đoạn Trường Thành

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.