Nhập Hoạ

Chương 2:




Liễu nhị say xỉn ngã vật ra trước bàn, bất tỉnh nhân sự. Phù Dung yên lặng thu lại chén rượu, trong lòng biết chắc, phải đến sáng mai hắn mới tỉnh.
Chỉ là, nó có thể đảm bảo cho nàng chứ?
Cứ cho là nàng có thể lừa Liễu nhị rằng giữa hai người chuyện gì nên xảy đến cũng đã xảy ra rồi, nhưng sau đó thì sao?
Bị bán đến nơi này được ba năm, tất cả các thủ đoạn có thể từ chối tiếp khách nàng đều đã dùng qua rồi, mà tất cả các mánh khóe tiếp khách nàng cũng đã được chỉ dạy. Cái gì mà cầm kỳ thi họa, ở nơi này cũng chỉ là mánh lới quyến rũ nam nhân mà thôi. Nàng dựa vào tài nghệ giữ gìn sự trong trắng của mình đến bây giờ, nhưng vẫn không tránh được số mệnh bán thân.
Nàng có thể chuốc say Liễu nhị đêm nay, nhưng còn những đêm khác… Nàng buồn bực cầm khăn lên muốn lau đi nốt son đỏ thắm trên cánh tay, có điều vừa quay đầu đã thấy bên ngoài hình như có một người đang đứng im.
"Ai đó?"
Phù Dung bước ra khỏi bình phong, thấy gian ngoài có một nam nhân trong hình hài hòa thượng đang đứng: đầu cạo trọc, mặc tăng bào chất phác, hình như hơi hốt hoảng, mãi một lúc mới trả lời: "Tiểu tăng tên Hoằng Tịch."
Hòa thượng? Tại sao ở đây lại có một hòa thượng? Lẽ nào giới tăng nhân cũng sa đọa đến mức này?
Phù Dung cảm thấy sai sai, nàng lạnh mắt nhìn Hoằng Tịch, đang định hỏi tâm ý hắn là gì thì bên ngoài đột ngột truyền đến tiếng bước chân.
Không muốn có người phát hiện ra tình hình trong phòng, Phù Dung vội vã tiến lên bịt lại miệng định nói của Hoằng Tịch, nàng chặn miệng Hoằng Tịch, ra dấu chớ lên tiếng, ai dè khách nhân bên ngoài mãi chưa rời đi.
Tiếng cười đùa chàng chàng thiếp thiếp rộ lên, xen vài âm thanh ái muội truyền ra từ phòng ngoài, Phù Dung dần buông lỏng cánh tay, sau đó nàng thấy Hoằng Tịch nhíu mày lắng nghe âm thanh bên ngoài, dáng vẻ nghi hoặc.
Còn chưa khai trai sao? Người như vậy tại sao lại đến kỹ viện? Phù Dung quan sát Hoằng Tịch, nói thẳng ra suy nghĩ trong lòng mình, không ngờ đối phương lại càng thêm nghi hoặc, không hiểu mở miệng hỏi: "Đây là nơi nào?"
Đây là nơi nào hả? Đây chắc chắn là lời châm biếm hay ho nhất mà Phù Dung từng nghe. Thấy người bên ngoài đã rời đi, Phù Dung không kìm được mà cười thành tiếng rồi, nhưng tiểu hòa thượng vẫn giữ nguyên vẻ mặt mê muội, hoàn toàn không hiểu mình vừa nói gì.
Phù Dung nghi ngờ, không biết hắn thật là khờ khạo hay là đang giả ngu?
Phù Dung tiến tới chỗ Hoằng Tịch, ngón tay thon dài dán lên lồng ngực hắn, muốn thử thăm dò hắn thì đối phương vội vàng lùi ra sau, mặt mày kinh hoảng.
"Tại sao vậy?" Nàng nhíu mày hỏi hắn.
Hoằng Tịch không biết phải giải thích như thế nào, khi tay nàng dán lên lồng ngực hắn, hắn có cảm giác cả người như bị sét đánh, tim đập thình thịch.
"Ngươi khó chịu?"
Phù Dung hỏi hắn, nàng thấy gương mặt hắn đỏ ửng đáng ngờ, che ngực đáp: "Không biết tại sao, lúc nãy cô chạm lên người ta, ngay sau đó ta chỉ cảm thấy tim đập thật nhanh."
"Thí chủ… Cô sử dụng loại công phu gì vậy?"
"Công phu"… Ôi chao… Thì ra là một kẻ đầu gỗ à! Xem ra trên thế gian vẫn có kẻ đầu gỗ ngốc nghếch quá!
Phù Dung cười sang sảng, cố gắng lắm mới ngừng lại được, vừa định nói cho hắn biết rằng hắn không nên lưu lại nơi này, nhưng khi nhìn thấy gương mặt đỏ bừng rõ rệt của hắn, đôi mắt trong veo như suối, không có chút tạp niệm nào cùng dáng vẻ đường hoàng của hắn, nàng lại đổi ý.
Chưa kể, tiểu hòa thượng trước mắt có vóc dáng rồi diện mạo rất khá nha. Nếu như phải mất đi sự trong trắng, vậy sao không trao lần đầu tiên của mình cho một người sạch sẽ một chút.
Ánh mắt trắng trợn của Phù Dung làm Hoằng Tịch vừa đỏ mặt lại vừa căng thẳng, dáng vẻ bứt rứt bất an của hắn làm Phù Dung không khỏi thỏa mãn, nàng tiến lại hai bước, đôi môi diễm lệ đỏ mọng cong cong, như nụ cười của thợ săn nhìn thấy con mồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.