Nhất Cá Thái Giám Sấm Hậu Cung

Chương 42: Chinh thảo bạn quân (Thượng)




Trên diễn võ trường, một chi quân đội đang khắc khổ thao luyện, kỳ giáp tươi sáng, binh sĩ phiêu hãn*(nhanh nhẹn và dũng cảm), nhìn qua cứ như một sư đoàn uy vũ.
Lý Tiểu Dân cưỡi trên lưng Cao Đầu đại mã, đứng ở trung tâm diễn võ trường, nhìn bộ hạ của mình bộ dáng dũng mãnh như vậy, không khỏi thầm tán thưởng vui mừng không thôi.
Đơn vị binh này, là hắn chọn lựa tinh vi kỹ càng những tinh anh tráng sĩ trong Ngự lâm quân tạo thành, lấy tên là Trấn Tà Quân, hơn nữa an bài cho bọn hắn một lượng lớn nhiệm vụ huấn luyện, tuyên bố sẽ đào tạo nhóm này thành một đơn vị tinh dũng nhất.
Mặc dù kiếp trước hắn không xuất thân là quân nhân, nhưng ít nhất trong quá khứ cũng từng đọc nhiều tiểu thuyết về thành lập quân đội, biết rằng vũ khí trong thời kỳ chiến tranh lạnh, trọng yếu nhất là phải tăng cường thể lực của binh lính, bởi vậy hắn yêu cầu binh lính bộ hạ mỗi ngày phải mang vật nặng trên lưng chạy vài chục dặm, chạy xong mới cho phép về ăn cơm, nếu không làm được sẽ bị phạt.
Bị đối đãi tàn khốc như vậy, binh lính khổ không nói nổi. May mắn Lý Tiểu Dân còn sẵn sàng tiền, từ Binh Bộ lấy ra một lượng lớn quân phí, tốn một phen tâm tư trên thức ăn, làm cho binh lính mỗi ngày đều có thịt ăn, lại còn thỉnh mấy đầu bếp trong cung đến, làm cho binh lính có thể thường thực được trân tu mỹ vị trong cung.
Mỗi ngày đều có thể ăn no nên, trong khi lúc này rất nhiều dân chúng cơm cũng chẳng có mà ăn, đối với binh lính cũng không phải dễ dàng. Hơn nữa Lý Tiểu Dân chưa bao giờ nợ quân lương, so với những đội quân khác thì đã là vịt rưởng quan rất nhân từ rồi.
Có thời điểm, Lý Tiểu Dân còn tự mình mang đội, chạy mấy chục dặm trên đường. Nếu ở thế giới trước kia thì đương nhiên hắn chịu không nổi, nhưng hiện giờ hắn đã khổ luyện tiên thuật võ công, chạy vài chục dặm đối với hắn quả thực chỉ là chuyện nhỏ. Chúng tướng sĩ thấy chủ tướng tuy nhỏ tuổi, nhưng tốc độ chạy lại rất nhanh, Lý Tiểu Dân còn cố ý lộ ra vài chiêu kiếm pháp, đánh bại dũng sĩ trong quân, bởi vậy chúng quân sĩ rất kính phục hắn, hắn ai bài nhiệm vụ huấn luyện nào cũng luôn chấp hành tốt.
Qua một đoạn thời gian như vậy, thể lực của mỗi binh lính đã tăng nhiều, thức ăn cũng được tăng cường để binh sĩ cường tráng như trâu, mỗi ngày huấn luyện vũ kỹ(võ công), sử dụng đao pháp, thương pháp đều do Lý Tiểu Dân cùng hai vị quỷ tướng quân cùng nhau suy ngẫm, vừa đơn giản vừa thực tế, dùng trên chiến trường phải thích hợp nhất.
Về phần thiếu hiểu biết thực tế chiến trường, Lý Tiểu Dân bằng cách vùi đầu đọc vài cuốn binh thư đểbù lại rất nhiều tri thức quân sự trong thời đại này còn chưa biết, còn mời mấy lão binh lão trường đã rút lui khoi sa trường, khiêm nhường thỉnh giáo thêm. Dưới nét mặt hiếu học cũng với những món lễ trọng, các lão tiên sinh đều nguyện ý truyền hết hiểu biết của mình cho hắn, nhất nhất truyền thụ cho hắn. Về phần truyền thụ không được, chỉ có thể để tương lai hắn tự lĩnh hội trên chiến trường.
Hiện tại, Lý Tiểu Dân cưỡi kỵ mã đứng trên trận, nhìn hơn ngàn tráng sĩ, động tác nhịp nhàng chỉnh tề, đồng thanh hét lớn huy đao chém điên cuồng, khí thế như sấm, không khỏi thầm gật đầu, ước mơ có một ngày có thể dẫn bọn hắn ra trận giết định, để cho thiên hạ đều biết quân đội của mình dũng mãnh cường hãn cỡ nào.
Có câu là "Tâm tưởng sự thành"(mọi mong muốn sẽ trở thành sự thật), hôm nay Lý Tiểu Dân thật sự là gặp vẫn giẫm phái cứt chó. Đang lúc ảo tưởng mộng đẹp, bỗng nhiên thấy một tiểu hoàng môn(thái giám) chạy hồng hộc vào diễn võ trường, tuyên hắn thượng điện gặp Chu hoàng hậu. Theo lời tiểu thái giám nói, có kẻ nổi loạn, nên Chu hoàng hậu cố ý phái hắn xuất chinh.
Lý Tiểu Dân trong lòng kinh hỉ, liền thưởng bạc cho tiểu thái giám kia, vội thúc ngựa phi ra khỏi diễn võ trường, chạy thẳng tới hoàng cung.
Trên Kim Loan điện, văn võ bá quan nghiêm nghị đứng cầm hốt bảng. Tuyệt đại phong hoa Đại Đường hoàng hậu ngồi ngay ngắn phía sau bức rèm, khẻ mở đôi môi đỏ thắm, kiều thanh nói: "Các vị khanh gia, Vĩnh Châu có đạo tặc làm loạn, giết chết Thái thú Vĩnh Châu, lại chiếm cứ thành Vĩnh Châu, triều đình nên đối phó như thế nào, các khanh gia có ý kiến gì?"
Uy Vũ tướng quân Tần Viên bước ra khỏi hàng, hướng thượng chắp tay nói: "Khởi bẩm hoàng hậu nương nương, lão thần nguyện suất một đạo binh mã, thảo phạt chúng, nhất định phải chém phản loạn, đoạt lại Vĩnh Châu!"
Bách quan một trận xung động, nhìn thấy lão tướng quân râu tóc bạc trắng, cảm than hắn quả là bảo đao chưa già, ở tuổi này con có hùng tâm tráng chí như vậy.
Chu hoàng hậu lắc đầu nói: "Lão tướng quân trung thành vì quốc, thiên hạ đều biết. Chỉ có điều tướng quân tuổi tác đã cao, hành trình dài rất mệt mỏi, chỉ sợ với thân thể bất lợi. Nếu muốn chinh thảo, chi bằng chọn Đại tướng khác."
Tần Viễn vừa nghe liền lo lắng, con cháu bộ hạ đắc lực của mình đều đóng quân ở bên ngoài, Trần Binh ở biên giới, cùng với Trần Quốc phòng bị Bắc triệu tập kích. Bây giờ trong thành Kim Lăng, tìm ra một tướng quân có khả năng đánh giặc, chẳng phải chuyện dễ dàng. Nghĩ đến đây, hắn không khỏi cảm khái chuyện đời thay đổi, lúc đầu bộ hạ mãnh tướng như mây, bây giơ lại thiếu người sử dụng, quả thật đáng tiếc.
Tả tướng Chu Thái cầm hốt bảng bước ra khỏi hàng, chắp tay nói: "Lão thần xin tiến cử một người, nhất định tiêu diệt được bọn phản loạn: Linh Tú chân nhân Lý Tiểu Dân, giáo úy Lĩnh Trường Thủy, bộ hạ anh dũng thiện chiến, nổi danh Kim Lăng. Nếu cho hắn thống lĩnh đại quân, xuất binh tới Vĩnh Châu, nhất định đánh tan được bọn phản loạn, lấy lại đất đai cho Đại Đường ta."
Bách quan nghe xong, đều có phần kinh ngạc. Lý Tiểu Dân mặc dù thánh quyến thậm long(người của hoàng hậu), chung quy chỉ là một thiếu niên, trừ việc có tiên pháp ra, hắn vẫn chưa biểu lộ khả năng gì khác. Chu Thái lại tiến cử hắn lãnh binh xuất chinh, là ý gì?
Có chút tâm tư linh hoạt, liền đoán ra có phải hay không Chu hoàng hậu muốn bồi dưỡng thân tín, tranh đoạt binh quyền. Mà Chu Thái lại đứng đầu bách quan, môn sinh đệ tử ở trong triều rất nhiều, trong triều rất nhiều người nghe theo, giờ hắn bước ra tiến cử Lý Tiểu Dân, bảo mỗi ngày đều chứng kiến bộ hạ của hắn chạy bộ, lúc thao luyện tiếng hò hét vang vọng khắp nơi, anh dùng cường hãn, danh truyền tứ phương, quả nhiên là thiếu niên anh hung. Nếu hắn cầm binh xuất chinh, ngày thắng lợi chỉ trong nay mai.
Hữu tướng Tiễn Tùng lại tấu: "Khải bẩm hoàng hậu, Tiểu Dân Tử này vốn là thân thái giám, làm sao có năng lực thống lĩnh đại quân? Huống hồ hắn không có kinh nghiệm cầm quân, nếu cho hắn xuất chinh, chỉ sợ chúng quân bất phục, xin hoàng hậu minh xét!"
Chu Thái thản nhiên nói: "Vậy theo ý hữu tướng, phải làm như thế nào?"
Tiễn Tùng cười nhạt: "Thần xin tiến cử một người: Thống lĩnh Ngự lâm quân Tiền Ngũ Lâm, cung mã thuần thục, có cái dũng của vạn phu, nếu phụng mệnh xuất chinh, nhất định một lần dẹp yên bọn phản loạn, không phụ thánh vọng của Hoàng thượng."
Chu Thái lắc đầu nói: "Hữu tướng nói sai rồi! Tiền tướng quân tuy có võ nghệ siêu quần, nhưng tính tình lỗ mãng, lại chưa trải qua chiến trận, lại cho hắn lãnh binh xuất chiến, chỉ sợ bất lợi."
Tiễn Tùng cười lạnh nói: "Tiền Ngũ Lâm chưa có kinh nghiệm chiến trận, chẳng lẽ tiểu thái giám kia đã quen chiến trận sao? Chẳng qua chỉ là một tên nô tài hạ tiện, nếu cho hắn cầm binh, chỉ sợ sẽ làm người trong thiên hạ nhạo báng Đại Đường ta không còn người!"
Lý Tiểu Dân lúc này đã đến bên ngoài đại điện, dùng thính lực siêu phàm của hắn, vểnh tai nghe lén động tĩnh bên trong, vừa nghe Tiễn Tùng nói như vậy, không khỏi tức giận, nghĩ: "Hay cho lão thất phu, dám nói ta là nô tài hạ tiện, cùng ngoại tôn ngươi y như nhau, không phải thứ gì tốt!"
Chu Thái Hòa Tiễn Tùng thân là tả hữu nhị tướng, nổi lên tranh chấp, môn hạ đệ tử trong triều cũng rất nhiều, đều động thân nổ lực ủng hộ ân tướng của mình, tranh chấp lẫn nhau quyết liệt. Đồng thời, trong triều, tiếng tranh luận huyên náo dần dần lớn lên.
Chỉ có Tần Viên cầm đầu một phái võ tướng, đứng ở giữa nhị tướng đương triều, rất là xấu hổ, chỉ đành thở dài trong triều bây giờ không có đại tướng nào có thể đánh giặc, không thể chọn ra người nào để so sánh với nhị tướng, chỉ đành trơ mắt nhìn cơ hội tăng cường thế lực nhân cuộc chiến lần này bị khác tranh mất.
Lý Tiểu Dân ở ngoài điện nghe rất rõ rang, trong lòng nghi hoặc: "Chu Thái Hòa cùng ta chẳng có thân thích gì, sao lại giúp ta? Tuy hắn là nhạc tổ phụ của ta, nhưng chính hắn cũng không biết ta có quan hệ thân mật với ngoại tôn hắn… A, ta biết rồi, đích thị là do ý của Chu hoàng hậu bảo lão phụ thân làm vậy, trách mấy hôm nay nàng thường xuyên triệu ta hỏi han, lại còn thưởng chút điểm tâm ngon cho ta ăn, khích lệ tat rung thành cố gắng, thì ra là muốn mực sức ta! Chẳng lẽ nhìn trúng binh quyền trong tay ta sẽ có sức mạnh, hay là vì có tiên thuật? Xem ra nàng thật sự không quen người có tiên thuật, không có pháp sư Quy Sơn phái làm hậu thuẫn, dù một thân tu vi cao siêu, cũng sẽ có chút lo lắng a!"
Hiểu được giá trị của mình, Lý Tiểu Dân trong lòng đại sướng, thầm nghĩ: "Một khi đã coi trọng ta như vậy, vậy chuyện ta muốn kết hôn với nữ nhi của nàng, nàng cũng sẽ không nghiêm khắc cự tuyệt đâu nhỉ?"
Đang lúc tính toán, chợt nghe Đại thái giám Thượng Thị Lập giương giọng ngừng tiếng ồn ào của chúng quan, Chu hoàng hậu thanh thanh nói: "Nếu nhị tướng không quết định được, chi bằng truyền Lý Tiểu Dân cùng Tiễn Ngũ Lâm thượng điện, nhị vị thấy như thế nào?"
Nhị tướng đều gật đầu đồng ý.
Một thái giám đi ra cửa cong, cao giọng nói: "Hoàng hậu có lệnh, truyền Lý Tiểu Dân, Tiễn Ngũ Lâm thượng điện."
Lý Tiểu Dân vẫn đứng trước cửa đại điện, nghe tiếng liền bước vào, đi xuyên thông đạo giữa qua bách quan, đi tới trước ngọc giai(thềm ngọc), xoay người quỳ gối, tâm lý thầm niệm tụng: "Nhạc mẫu đại nhân, nữ nhi của người hậu hạ ta thoải mái như vậy, bái người một bái, cũng là đều phải làm. Đã nhiều ngày không gặp nàng, thật là nhớ nàng quá, ta có phải nên làm Lý Bạch theo Tô Liên trở về, hảo hảo an ủi công chúa Chân Bình?" Bạn đang đọc chuyện tại
Đang miên man suy nghĩ, lại nghe phía trên ngọc tọa, giai nhân ngồi sau bức rèm cười hỏi: "Lý Tiểu Dân, bổn cung lệnh ngươi thống lĩnh Trấn Tà Quân, ngươi làm thế nào rồi?"
Lý Tiểu Dân dưới thềm ngọc giập đầu nói: "Khải bẩm nương nương, thần chịu thánh ân, luôn mong có một ngày được phục vụ người, mỗi ngày dẫn dắt sĩ tốt, nghiêm khắc gia tăng thao luyện, để bọn họ mỗi ngày nhìn trời lễ bái, trong lòng thầm mong bệ hạ cùng nương nương dầy đức, thề trung thành với triều đình, vượt lửa băng song, quyết không do dự!"
Chu hoàng hậu mỉm cười, ôn thanh nói: "Đạo tặc Vĩnh Châu làm loạn, Chu thừa tướng tiến cử ngươi đi giết giặc, ngươi có nguyện đi không?"
Lý Tiểu Dân cuống quýt giập đầu nói: "Thần tài sơ học thiển, chưa có kinh nghiệm chiến trận, lại được Chu tướng gia tiến cử, nhất định cúc cung tận tụy, chết cũng không từ, lần này đi không diệt được bọn phản loạn, thề không hồi triều!"
Chu hoàng hậu mỉm cười gật đầu, đang muốn nói chuyện, lại nghe được tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến, một tráng hán khôi ngô tuấn tú, mặc áo giáo rất nặng, cước bộ rất nặng, đang bước vào tiền điện.
Tới bên cạnh Lý Tiểu Dân, tráng hán xoay người quỳ dập đầu, vù vù xé gió nói: "Mạt tướng Tiễn Ngũ Lâm, khấu kiến hoàng hậu nương nương!"
Chu hoàng hậu lại đem lời lúc trước nói lại một lần, hỏi: "Nếu phải khanh xuất chinh, khanh có tự tin tiêu diệt được bọn phản loạn không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.