Nhất Chích Linh Dương Lưỡng Chích Lang

Chương 41:




Lại qua mấy ngày, Giang Thiên càng ngày càng cảm thấy không chống đỡ nổi, bất đắc dĩ gọi Giang Sơn, nói: “Xem ra ta không đợi được đến ngày Tiểu Dương trở về. Sớm biết vậy thì đã không để hắn rời đi, hảo hảo an ủi những ngày cuối cùng, có chết cũng không tiếc nuối điều gì.”
Giang Sơn nói: “Ngươi đối với Tiểu Dương quả là tình thâm ý trọng. Đã nhiều ngày như vậy, ngươi không nghi ngờ hắn đã trốn rồi sao?”
Giang Thiên lắc đầu, nói: “Kỳ thực, hắn có chạy cũng là chuyện đương nhiên. Khi đó ta chỉ vì thấy động tác duỗi người của hắn trong bụi cỏ rất thú vị nên đã bắt hắn về, ngẫm lại cũng là ta sai. Chỉ hận đã lãng phí khoảng thời gian ấy, đã thế còn không ăn hắn vào miệng. Ai, ta… ta chết không nhắm mắt a.”
Giang Sơn đồng tình nói: “Ngươi cứ yên tâm ra đi, phần của ngươi ta sẽ hưởng thụ hộ cho.” Nói chưa xong đã bị Giang Thiên nắm lấy mạch môn, hét lớn: “Ta không cam lòng, ta không cam lòng a. Dương là do ta túm về, tại sao lại để ngươi ăn hả? Lão thiên gia, ta thật sự không cam lòng.”
Giang Sơn trở tay cũng nắm lấy mạch môn của y, quát: “Không cam lòng thì đừng có chết, liên quan gì đến ta? Lẽ nào muốn ta giết Tiểu Dương làm tế lễ cho ngươi sao? Ngươi đừng có mơ.”
Vừa dứt lời, ngoài cửa bỗng truyền đến một giọng nói thanh thúy: “Uy, Lương đại ca, ở đây thực sự có người bệnh sao? Giọng bọn họ không phải rất to sao? Hơn nữa đến lúc này mà còn muốn ăn thịt dương, đây không phải là đồ ăn mà một người có bệnh nên mong ước. Ân… Hơn nữa bọn họ không phải là hoàng đế sao, muốn ăn dương thì chỉ cần vung tay một cái a. Ngươi không phải nói Thương Chi quốc là quốc gia cường đại nhất sao? A, Lương đại ca, ngươi xảy ra chuyện gì vậy? Sắc mặt sao lại khó coi như vậy, bị ta hỏi khó quá sao? Thật là, không phải bình thường ngươi vẫn tự nhận là học rộng tài cao sao? Quên đi, ta đi hỏi Đông Phương đại ca vậy…”
Giang Thiên và Giang Sơn ngơ ngác nhìn ba người xuất hiện trước cửa. Ở giữa là một nam hài gương mặt thanh tú, từ khi bước vào đến giờ không ngừng nói, còn hai nam tử bên cạnh, một người đang nhìn nó với vẻ mặt sủng nịch, người bên cạnh là Lương Dịch, mồ hôi trên trán chảy như sông, tàn bạo trừng mắt với bọn họ, lại còn… Không đúng không đúng, bây giờ không phải là lúc để nghĩ đến mấy việc như vậy. Bọn họ… Tiểu Dương của bọn họ cuối cùng cũng đã trở về. Tiểu Dương của họ đã trở về rồi a. Giang Thiên mũi chua xót, suýt chút nữa rơi nước mắt. Tiểu Dương của y thật sự không chạy trốn a. Ô ô ô, ta cảm động quá.
“Tiểu Dương.” Giang Sơn sải một bước dài đi về phía trước, ôm chặt lấy Lương Dịch: “Tiểu Dương, ngươi thực sự muốn ta chết mà. Ta còn tưởng rằng ngươi nhân cơ hội này đã đào tẩu mất rồi. Ô ô ô, ngươi quả nhiên không gạt ta… Di, chờ một chút, thần y mà ngươi nói đâu rồi?” Ánh mắt của Giang Sơn sau khi nhìn cậu rồi đảo một lượt, không thấy ai nha, lại nhìn nhìn hai người bên cạnh, lập tức đi tới trước mặt Đông Phương Văn, thân thiện kéo tay gã nói: “Ngài nhất định là thần y mà Tiểu Dương vẫn hay nhắc đến. Hạnh ngộ hạnh ngộ. Khiến ngài không nề hà cực khổ đến đây, thật sự là đã làm phiền ngài quá rồi. Ngài yên tâm, phần thịnh tình này chúng ta nhất định sẽ tận lực báo đáp, nếu ngài thật sự có thể chữa khỏi cho hoàng huynh, ngài đưa ra điều kiện gì cũng được, miễn là việc hắn có thể làm. Đương nhiên, nếu như không cẩn thận làm chết hắn, ngài cũng có thể đưa ra bất cứ điều kiện gì, miễn là việc ta có thể làm.”
Đông Phương Văn diện vô biểu tình nói: “Các hạ nhận sai người rồi, người bên cạnh ta mới là thầy thuốc.”
“Di, không thể nào?” Giang Sơn nhìn Độc Cô Sấu Ngọc đứng bên cạnh mặt đen lại một nửa, bỗng nhiên kêu lên: “Ta Giang Sơn tự nhận là có chút nhãn lực, chưa bao giờ nhìn nhầm a. Hắn… Hắn nhỏ như thế, đâu có một chút bộ dạng của thần y a?” Nói xong chuyển hướng về phía Đông Phương Văn nói: “Nếu nói hắn là trợ thủ của ngài thì ta còn tương đối tin tưởng.”
Lương Dịch nhìn cơ mặt của Độc Cô Sấu Ngọc giật giật mấy cái, sau đó nó bỗng nhiên bày ra vẻ mặt tươi cười, điềm nhiên hỏi: “Không sao cả, tuổi của ta quả thực còn nhỏ, khó trách vị đại ca này cho rằng ta không có năng lực, quên đi quên đi, mấy chuyện này không đáng để bụng.” Nói xong khoát khoát tay, đi thẳng tới trước mặt Giang Thiên.
“Tên tiểu tử này mà không để bụng sao? Như vậy gà trống cũng có thể đẻ trứng.” Lương Dịch trên đầu nhỏ từng giọt mồ hôi lạnh, ánh mắt mang vẻ đồng tình nhìn Giang Sơn, thầm nghĩ: “Ác lang, ngươi xong rồi.” Bỗng nhiên nhớ tới thủ đoạn bỉ ổi của hắn và Giang Thiên đối phó với mình, không khỏi có chút hả hê.
“Ha ha, thương thế vị đại ca này không nhẹ a.” Độc Cô Sấu Ngọc cười xán lạn không gì sánh được: “Thật đúng là thách thức đối với ta. Bất quá hoàng đế đại ca, ngươi yên tâm đi, ta nhất định sẽ cứu chữa cho ngươi, chỉ cần ngươi đáp ứng ta, sau khi khỏi bệnh thì hạ chỉ đem vị đại ca vừa nói ta là trợ thủ của thần y sung quân ra biên cương làm cu li ba năm, ta nhất định sẽ chữa khỏi cho ngươi. Được không?” Sau đó để tăng độ tin cậy, nó nói vanh vách bệnh trạng của Giang Thiên mấy ngày vừa rồi.
“Uy, hắn… hắn rõ ràng đã nói là không để bụng a.” Giang Sơn ngu ngốc đứng ở đó, bỗng nhiên nhìn về phía Giang Thiên: “Ngươi… Ngươi sẽ không vô tình như thế phải không. Ngẫm lại mấy ngày qua ta đã làm gì để khích lệ ngươi a…” Lời còn chưa dứt, liền nghe thấy tiếng Giang Thiên vui mừng nói: “Thành giao. Thần y, ngươi thực sự đã cho ta một ý kiến hay, cứ như vậy, ta có thể hưởng dụng Tiểu Dương một mình a.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.