Thông tin ấy tựa như sét đánh ngang trời, thoáng chốc khiến Giang Thiên và Giang Sơn chấn động. Lương Dịch đang định bước lên mở cửa nhưng bị bọn họ gắt gao ôm lấy, hai mắt rưng rưng nhìn cậu.
“Uy, các ngươi đang làm cái gì vậy? Đường chủ đang ở bên ngoài, tốt xấu cũng nên để hắn tiến vào thương lượng một chút a.” Lương Dịch bất đắc dĩ nhún nhún vai. Thật không thể hiểu được hai con ác lang này tại sao lại biến thành như thế nữa. Chẳng lẽ là công phu mồm với lực sát thương cường đại của Độc Cô Sấu Ngọc khiến tinh thần dũng mãnh của bọn họ thay đổi sao?
“Không nên đi, Tiểu Dương.” Giang Sơn lệ lang lanh nhìn cậu: “Nếu như Đường chủ đi vào, chúng ta sẽ phải đến Tử Vân Cung đi. Chúng ta không muốn đi đâu cả, ô ô ô. Cứ coi như… Cứ coi như chúng ta không nghe thấy Đường chủ gõ cửa là được. Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta không nghe thấy gì hết, chúng ta không biết gì cả.”
Lương Dịch quả thực không thể tin được, Giang Sơn luôn giảo hoạt cường thế cư nhiên cũng có lúc bịt tay trộm chuộng[1] như vậy, xem ra uy lực của Độc Cô Sấu Ngọc đã vượt xa so với tưởng tượng của cậu, trong lòng trăm ngàn suy nghĩ không sao lí giải được. Nếu chiếu theo quy luật cá lớn nuốt cá bé mà nói, gia khỏa cường đại như Sấu Ngọc rõ ràng phải là người ở trên, thế nhưng vì sao Đường chủ có thể phản công thành công a? Hay là Đường chủ kỳ thực mới là người nằm dưới, nhưng vì ngại mặt mũi nên mới không dám ăn ngay nói thật. Ân, vấn đề này đáng để cẩn thận nghiên cứu, hôm nào để Tiết Bân hỏi hộ mình là được. Cái gì, tại sao cậu không tự mình đi hỏi ư? Đùa đấy a, cậu không có chán sống đâu nha.
Có chuyện gì vậy nhỉ? Lẽ nào người bên trong vừa nghe thấy tên của Sấu Ngọc đều hù chết rồi sao? Nhớ lại đống giầy bị vứt ngôn ngang, ân, điều này không phải là không có khả năng. Đông Phương Văn yên lặng suy nghĩ, âm thầm tự kiểm điểm bản thân có phải đã quá ích kỷ hay không khi vì để các huynh đệ Tuyệt Đính Đường yên thân mà đưa Sấu Ngọc tới đây ở lại, bởi vì rõ ràng khả năng chịu đựng của đám gia khỏa trong cung đối với công phu lắm mồm của Sấu Ngọc kém hơn hẳn Tuyệt Đính Đường. Huống chi nơi nào chỉ có một vài cao thủ.
Hắn đang định một chưởng đánh sập cánh cửa để vào xem thế nào, bỗng nhiên nghe thấy tiếng lách cách vang lên từ bên trong. Âm thầm tính toán, bên trong tối thiểu có ít nhất hai mươi chiếc khóa. Đông Phương Văn bỗng thấy buồn cười, mình có nên kể lại cho bọn họ uy lực của vũ khí mà Sấu Ngọ từng nói không nhỉ? Đại môn này cho dù được khóa bằng một trăm chiếc khóa cũng không chịu nổi một kích của thứu gọi là súng lục.
Qua khoảng nửa khắc, đại môn mới được mở ra, Đông Phương Văn không giải thích được ánh mắt đầy đau thương của Giang Thiên và Giang Sơn khi nhìn mình, sau đó chuyển đường nhìn sang Lương Dịch thì thấy người phía sau nhẹ nhàng đưa một ngón tay lên, rón ra rón rén tớ gần, khẽ cười nói: “Đường chủ chờ một chút, bọn họ đang tìm lý do để không phải đi cứu Thái hậu.”
Quả nhiên, Giang Thiên bõng nói: “Lão thái bà kia chẳng đối xử tốt với chúng ta chút nào cả, bắt chúng ta cưới nam hoàng hậu để thỏa mãn nguyện vọng biến thái của nàng. Ngươi nói xem, chúng ta có nên cứu nàng không?”
Giang Sơn lập tức tiếp lời: “Không nên. Ân, ngoại trừ chuyện đó ra, nàng cũng đối xử không tốt với đám phi tử của chúng ta, giống như ham mê biến thái của nàng, hay dùng tiền tài bảo vật đại gia của chúng ta ban cho, không nhìn sắc mặt người ta gì cả. Ngươi nói xem, Thái hậu như vậy chúng ta nên cứu hay không?” (không hiểu đoạn này lắm =__=)
Giang Thiên liền nói: “Không nên. Còn có, tha nàng thâm chí còn muốn tìm một nam nhân có thể áp chế chúng ta, nói cái gì mà càng giãy dụa phản kháng càng đặc sắc. Tuy âm mưu ấy cuối cùng không thể thực hiện được, nhưng tội vẫn không thể xá.”
…
Đông Phương Văn và Lương Dịch ngơ ngác nhìn hai người ngươi một câu ta một câu kể tội Thái hậu. Đành buông tay nói: “Xem ra mục đích của bọn họ đã rất rõ ràng rồi, chỉ có thể để Thái hậu lão nhân nàng tự cầu phúc cho mình thôi.”
Lương Dịch gật đầu đồng ý, bỗng nhiên lại thấy Giang Thiên và Giang Sơn ôm đầu nói: “Thế nhưng, thế nhưng chúng ta vẫn muốn cứu nàng. Tuy rằng nàng có rất nhiều khuyết điểm, nhưng nhờ có nàng, chúng ta mới không bị biến thành công cụ mưu quyền trong tay các phi tử khác sau khi mẫu thân chúng ta mất. Nếu không có nàng, chúng ta còn nhỏ tuổi không thể đấu lại được với lão cáo già Kim Sơn Vương để leo lên được vương vị này. Huống chi cuối cùng chính nàng đã giúp chúng ta bắt Kim Sơn Vương.”
Lương Dịch thực sự không nhịn được nữa, cuối cùng lớn tiếng nói “Nếu đã như thế, vậy thì đi thôi.” Trời ạ, chẳng lẽ dài dòng cũng bị truyền nhiễm sao? Nhìn bọn họ lại nói tiếp không dứt. Cậu nào biết đây chính là biện pháp trì hoãn của Giang Thiên và Giang Sơn?
Tuy rằng thiên bất tình vạn bất nguyện[2], Giang Thiên và Giang Sơn, còn có Đông Phương Văn và Lương Dịch, vẫn đi đến Tử Vân Cung khí thế nguy nga. Không ngờ chính là, đám thái giám cũng nữ không bao giờ chịu rời khỏi bọn họ, lúc này chẳng ai dám đi theo, một chút giác ngộ đồng sinh cộng khổ với chủ tử cũng không có.
Trong Tử Vân Cung, lúc này lạnh tanh không một bóng người, tâm trạng Giang Thiên và Giang Sơn trầm xuống, nghẹn ngào nói: “Lẽ nào… Lẽ nào chúng ta đã tới chậm một bước rồi sao? Đã như vậy, chúng ta có tới cũng vô dụng, nên trở về thôi.” Nói xong chỉ hận lòng bàn chân không bôi mỡ để chuồn đi nhanh hơn.
Lương Dịch vừa bực mình vừa buồn cười, túm lấy bọn họ nói: “Không được, ít nhất sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Đi, chúng ta đến hậu điện xem thế nào.” Hừ hừ, thật tốt quá, mẫu lang Thái hậu ngươi cũng có ngày hôm nay a. Cậu hưng phấn đến mức hai mắt đều phóng lục quang, vô cùng muốn thấy bộ dạng thê thảm của Thái hậu.
Hoàn đệ tứ bát thập chương.
[1]Bịt tay trộm chuộng: tự lừa dối mình, không lừa dối được người (Do tích có kẻ lấy được quả chuông, mang đi không nổi, bèn dùng vồ đập vỡ để dễ mang, nào ngờ chuông không vỡ mà tiếng chuông lại vang vọng. Hắn lại sợ mọi người nghe thấy tiếng chuông sẽ kéo tới, bèn bịt tai lại để khỏi nghe thấy)
[2]Thiên bất tình vạn bất nguyện: không tình nguyện