Nhất Dạ Thâu Hoan

Chương 46: Chút chuyện năm đó




Xấu hổ, xấu hổ, bầu không khí này không phải xấu hổ bình thường.
Vụng trộm đã là một chuyện rất xấu hổ rồi, bị người quen bắt gặp lại càng xấu hổ hơn, đã thế diễn viên vụng trộm còn là huynh muội càng phải xấu hổ tới cực điểm. Hai đôi huynh muội cùng vụng trộm gặp phải đối phương, quả thật là xấu hổ tới hết thuốc chữa.
Giờ này khắc này, bốn người ngồi xuống trong cái đình giữa hồ ở Di Hồng viện, đã hết ba người đứng ngồi không yên, chỉ có cái tên họ Mộ Dung tên Phong Vân kia là trấn định tự nhiên, gióng như chưa từng xảy ra một màn xấu hổ tới cực điểm vừa rồi.
Lăng Liễu Nhi – cũng chính là Lương Tuyết Liễu cúi đầu xuống rất rất rất thấp, gần như muốn rút vào trong cổ, “Chúng ta biết có người ở đó, nhưng không ngờ lại là hai người.”
So với Tuyết Liễu, ta có vẻ tốt hơn, đầu tạm thời chưa rút vào tới cổ, “Đã biết có người sao còn làm?”Không phải quá lớn gan rồi chứ? Ở trong nhà người khác, lại là chỗ có người mà còn dám làm loạn.
Lăng Sở Nam vô cùng thoải mái ôm Tuyết Liễu vào lòng, nhíu mày một chút, “Đừng trách Liễu Nhi, là ta ép nàng.”
“Biết ngay là bị ép mà.”Nói đi nói lại, một đôi nam nữ ở giữa thanh thiên bạch nhật ** trong hoa viên, nhất định là động vật giống đực ** bộc phát, ép buộc tiểu cô nương đáng thương cùng hắn làm. Ví dụ điển hình nhất, là Mộ Dung Phong Vân. Còn ta, chính là người bị hại điển hình.
“Các người không phải cũng như vậy sao, ở trong hoa viên làm loạn.” Lăng Sở Nam không phục chống lại.
Mộ Dung Phong Vân vòng tay qua, ôm ta đặt lên đùi hắn, “Đây là hoa viên nhà ta.”
Lăng Sở Nam không có chút gì cảm thấy mất mặt, lời lẽ hùng hồn, “Nếu như không phải các người ban ngày ban mặt lại ** đến ám muội như vậy, ta cũng sẽ không chịu đựng không được.”A, hóa ra lão Lăng là bị chúng ta kích thích, ** đốt người a.
Mộ Dung Phong Vân trợn trừng mắt, “Ngươi quản nữ nhân của ta kêu hay không làm gì? Lẽ nào nữ nhân của ngươi không kêu sao? Tự chủ quá kém.”
Trời ạ, bây giờ hình như không phải lúc thảo luận vấn đề này a? Ta hét lên một tiếng, “Mộ Dung Phong Vân, huynh muốn chết hả?”
Mộ Dung Phong Vân rụt đầu một chút, “Hắn nói muội.” Đừng dùng ánh mắt đáng thương đó nhìn ta, giống như ta rất hung dữ.
Lăng Sở Nam cười quỷ dị, “Phong Vân công tử, hóa ra là ngươi sợ vợ a. Không phải, là sợ muội.”
Mộ Dung Phong Vân ho nhẹ một tiếng, “Khụ, là biểu hiện yêu thương lão bà mới đúng.”
“Hai người lẽ nào có thù oán gì sao?” Tuyết Liễu ngẩng đầu, đôi mắt đen láy dạo một vòng qua hai người bọn họ.
“Phải ớ, có thù oán sao.” Hai người này miễn gặp nhau là đấu đá dữ dội.
Hai người hung hăng trừng mắt nhìn đối phương, nghiến răng nghiến lợi, trăm miệng một lời nói, “Là vì Minh Nguyệt.” Thần tình động tác của hai người cũng không khác nhau mấy.
“Minh Nguyệt là ai?” Ta hồ nghi nheo mắt lại.
Minh Nguyệt? Là một nữ nhân. Lẽ nào, hai người này là tình địch.
Thần sắc Tuyết Liễu bỗng nhiên có chút lạnh lùng, “Minh Nguyệt là chất nữ của Lăng phu nhân, biểu muội của đại ca.” Một luồn cảm giác không tốt chạy dọc trong người.
“Biểu muội?” Đầu năm nay, biểu muội dường như luôn cùng biểu ca có cái gì.
“Biểu muội, cũng từng là vị hôn thê.” Tuyết Liễu nhẹ nhàng đẩy tay Lăng Sở Nam ra, “Huynh tự về đi, tối nay muội không muốn về.”
Lăng Sở Nam vội vã đuổi theo, nắm lấy cánh tay nàng, “Liễu nhi, muội đứng lại, ta cùng Minh Nguyệt thật sự không có gì. Người cùng nàng lưỡng tình tương duyệt là Mộ Dung Phong Vân, không phải ta.”
Mộ Dung Phong Vân sắc mặt bỗng chốc trở nên rất khó coi, “Lăng Sở Nam, ngươi ăn nói hàm hồ.”
Lăng Sở Nam không cam lòng tỏ ra yếu thế, “Mộ Dung Phong Vân, tám năm trước, ngươi từng cùng Minh Nguyệt bàn hôn luận gả, có phải thật hay không?”
Đàm hôn luận gả, lòng ta bắt đầu phát lạnh.
“Lăng Sở Nam, bởi vì ngươi thích nàng, lúc đó năm lần bảy lượt làm khó làm dễ, đúng hay không?” Mộ Dung Phong Vân hét lên càng lớn tiếng hơn hắn.
Lăng Sở Nam liếc mắt nhìn ta, nhỏ giọng nói một câu, “Mộ Dung Phong Vân, cho dù ta có thích nàng, nàng cũng đã có hài tử của ngươi, ta làm sao có thể.”
Ta không nói gì, yên lặng đứng lên, xoay người bỏ đi.
Về chuyện Mộ Dung Phong Vân cùng Minh Nguyệt, ta không muốn suy nghĩ miên man làm gì. Đã là chuyện quá khứ, là chuyện đã từng xảy ra, còn nhiều việc thực tế đang diễn ra trước mắt, ta có suy nghĩ cũng chỉ uống công.
Chẳng qua là, ta nghĩ mình cần yên tĩnh một chút.
Ta sải bước qua chiếc cầu treo đung đưa, nhanh chóng bỏ đi.
Có người đuổi theo, nhưng không phải Mộ Dung Phong Vân, mà là Tuyết Liễu, “Tám năm trước, kinh thành có tam đại danh môn vọng tộc. Lăng gia hầu như độc quyền tất cả hiệu buôn tiền trang kinh thành, nhất gia độc đại. Lục gia, độc quyền thị trường nữ nhân cùng những nơi ăn chơi trong thành, sản phẩm yên chi thủy phấn, châu báu trang sức, y phục váy áo của tập đoàn Lục thị chúng ta, kinh thành không có nữ nhân nào không thích. Những chốn ăn chơi của tập đoàn Lục thị chúng ta, không nam nhân nào không thích. Chi phí tiêu khiển tối đa của nam nhân nữ nhân, đều bị Lục gia chúng ta độc quyền. Khang gia, cũng độc quyền thị trường ẩm thực, tửu lâu trà quán, thậm chí cả cửa hàng bánh ngọt, Khang gia đều có kinh doanh. Lăng gia thích làm việc thiện, rất có danh tiếng. Lục gia thần thần bí bí, ngoại trừ biết lão bản họ Lục, là một vị nam tử đã ngoài trung niên, còn lại đều là bí ẩn. Tuy rằng thần bí, nhưng cũng thích làm việc thiện. Còn Khang gia, ngược lại vì tiền bất nhân, cấu kết quan phủ, vô pháp vô thiên. Khang gia dần dần giàu có, dã tâm cũng dần dần lớn lên. Qua mấy lần giao thủ với tập đoàn Lục thị, thất bại trở về, liền chuyển ý đồ đến Lăng gia. Tuy rằng quan hệ thông gia, nhưng cũng không được như ý.” Tuyết Liễu lạnh lùng cười, “Giám quốc công chúa là một trong những cổ đông của tập đoàn Lục thị, đụng đến Lục gia chính là tự tìm đường chết. Khang gia biết Lăng Sở Nam mê luyến Minh Nguyệt, đem Minh Nguyệt gả cho hắn, đổi lại cơ hội được ra vào nơi trọng địa của Lăng gia.”
Ta cắt đứt lời Tuyết Liễu, “Lăng phu nhân không phải người của Khang gia sao?” Chẳng lẽ Lăng gia đối với Khang gia đã sớm có phòng bị?
“Khi đó Lăng lão gia chưa mất, Lăng lão gia biết Lăng phu nhân dã tâm rất lớn, hơn nữa phu thê lúc đó tình cảm rạn nứt, không cho bà bước vào thư phòng.” Nữ nhân kia vừa nhìn đã biết không phải thứ tốt lành gì, chả trách Lăng lão gia đề phòng bà ta.
Ta cùng Tuyết Liễu sánh vai mà đi, chậm rãi bước bộ trong hoa viên, “Người của Khang gia cũng chẳng phải thứ gì tốt.”
Tuyết Liễu nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của ta, tiếp tục nói, “Khi đó, thiếu gia là quản lí bộ công quan của tập đoàn Lục thị, cùng Lăng Sở Nam là sinh tử chi giao, thân như huynh đệ. Bởi vì Lăng Sở Nam vô cùng yêu thương Minh Nguyệt, ngày thường đều mang theo nàng cùng thiếu gia bàn chuyện buôn bán. Tám năm trước, Lăng gia cùng tập đoàn Lục thị, có làm ăn qua lại với nhau. Lục gia sở dĩ lợi hại như vậy, phần lớn là nhờ nhân viên quản lí cấp cao trung thành tận tụy. Nhân viên quản lí cấp cao của tập đoàn Lục thị, đều thiếu phu nhân ân tình rất lớn. Ngày nay, quản lí bộ công quan Mộng Lộ cô nương, quản lí bộ kế hoạch là Lục Văn Bác, quản lí bộ tài vụ Mộ Dung Chí Trạch, quản lí bộ nhân sự, phó tổng giám đốc Lục Minh Huy, phó tổng tài trợ lý Mộ Dung Vô Lệ, đều là do phu nhân nuôi lớn. Ngay cả tên của chúng ta, đều là do phu nhân đặt. Thậm chí, cả họ, đều là ngài trao cho. Những nhân viên cao cấp khác, đều chịu ân huệ của phu nhân. Ngay cả tạp vụ như cả nhà Lạc đại thúc, cũng là do phu nhân cứu về trên đường. Tiểu Khiết, là do phu nhân đích thân đỡ đẻ.”
Chả trách tập đoàn Lục thị của Thanh Nhã phòng thủ kiên cố, công trạng phát triển không ngừng, chỉ cần ta thuận miệng nói một câu, lập tức có n người cam tâm vì ta bán mạng.
Năng lực nhìn xa trông rộng của Thanh Nhã, ta tự thẹn không bằng a.
“Ngươi là tổng tài trợ lý?” Nếu như ta nhớ không nhầm, Mộ Dung Vô Lệ chính là nàng.
Tuyết Liễu gật đầu, tiếp tục đề tài vừa nói, “Tám năm trước cũng giống như bây giờ, nhân viên cấp cao của tập đoàn Lục thị đều chịu ân huệ của phu nhân, bọn họ tùy thời có thể chết vì phu nhân. Khang gia trước kia từng nhiều lần ra sức thu mua, nhưng đều thất bại, hơn nữa còn bị tập đoàn Lục thị trả đũa. Khang gia đối với Lục gia, vẫn mang lòng oán hận. Khi biết thiếu gia là nhân viên cao cấp của tập đoàn Lục thị, Khang Minh Nguyệt kia bắt đầu ** quyến rũ thiếu gia. Nàng năm đó vừa tròn mười sáu, hoa dung nguyệt mạo, thiên kiều bá mị, được xưng là kinh thành đệ nhất mỹ nữ. Thiếu gia tuổi trẻ nhẹ dạ, bị nàng **. Giấu giếm Lăng Sở Nam, cùng nàng cùng ra cùng vào. Giấy không gói được lửa, Lăng gia rốt cuộc phát hiện chân tướng. Lăng Sở Nam mấy lần quấy rối, cuối cùng cũng buông tay. Nguyên nhân chính là, nàng mang thai rồi. Từ lúc đó, Khang Minh Nguyệt bắt đầu liên tiếp ra vào cao ốc xử lý công sự của tập đoàn Lục thị, cùng thiếu gia ra ngoài bàn chuyện buôn bán, ra vào cửa hàng các nơi. Đột nhiên đến một ngày, những vụ làm ăn của tập đoàn Lục thị bị cướp hơn phân nửa, tiếp đỏ, toàn bộ cửa hàng đều bị niêm phong. Khi quan phủ lục soát, tìm được dưới tấm lót giường ở kỳ hạ điếm (1) của cao ốc xử lý công sự thuộc tập đoàn lục thị chứng cứ thông đồng với địch. Người của tập đoàn Lục thị toàn bộ vào ngục, vụ án thông đồng với địch từng chấn động một thời.”
“Mộ Dung Phong Vân là Mộ Dung gia đại công tử, có Mộ Dung Phong Vân ở đó, Mộ Dung gia nhất định tận lực bảo vệ tập đoàn Lục thị, đúng không?” Thế lực Khang gia cho dù lớn đến đâu, cũng không lớn bằng Mộ Dung gia chứ?
Tuyết Liễu mỉm cười, “Thiếu gia từ nhỏ được một vị cao nhân mang đi, mười năm sau mới về. Lúc trở về, phu nhân lập tức sắp đặt thiếu gia vào tập đoàn Lục thị học tập, cũng vì phu nhân có dự định truyền lại chức vị tổng tài tập đoàn Lục thị cho thiếu gia. Vì tránh những phiền phức không đáng có, vẫn không ai biết thân phận thật của ngài. Tất cả mọi người đều gọi ngài là Phong Vân công tử, người ngoài tưởng rằng ngài họ Phong tên Vân.” Lục lão bản họ Lục, nếu người ngoài biết thân phận thật của Phong Vân, đích thực sẽ có rất nhiều nghi vấn.
“Cuối cùng thế nào?” Thứ ta hiếu kỳ nhất, là kết cục của Khang Minh Nguyệt, kết cục của Khang gia.
“Giám quốc công chúa là một trong những cổ đông của tập đoàn Lục thị, đương nhiên là không có chuyện gì. Công chúa cùng phu nhân ăn miếng trả miếng, điều tra chứng cứ phạm tội của Khang gia, đánh trả Khang gia. Chủ quản Khang gia bị tịch thu tài sản, toàn bộ tài sản sung vào quốc khố, giúp công chúa thu được chút tiền tài. Cục diện chia ba đã bị đánh vỡ, biến thành hai hổ tranh nhau. Sau khi xảy ra rất nhiều sự tình, Khang gia xuống dốc, người chết, kẻ bỏ đi, chỉ còn lại Khang Minh Nguyệt. Mà ** đó, còn có mặt mũi đến bảo thiếu gia chịu trách nhiệm với cốt nhục trong bụng mình. Sau đó bị Tử Ly tiểu thư cùng Tử Lung tiểu thư…À… còn có ta cùng Mộ Dung Vô Ưu hung hăng đánh cho một trận nằm liệt giường, được Lăng gia nhặt đi.” Thương chiến trường kỳ a, đặc sắc lắm. Tìm một biên kịch viết lại chút xíu, có thể diễn thành phim truyền hình rồi. Ừ, tập đoàn Lục thị có thể đầu tư, chỉ lời không lỗ.
“Mộ Dung Phong Vân thế nào?” ** cũng đã có rồi, hắn còn nói với ta hắn là xử nam. Mộ Dung Phong Vân, huynh chết chắc rồi.
“Về sau, thiếu gia lần thứ hai mai danh ẩn tích, ba năm trước mới vừa trở về. Có điều, hoàn toàn thay đổi, đùa giỡn với đời, ở liễu nhìn hoa. Tuy rằng phong lưu phóng đãng, nhưng tài hoa hơn người, một bức hải đường ngủ xuân, được thánh thượng tán thưởng có thừa. Sau này, thiếu gia được xếp vào kinh thành tứ thiếu. Đương nhiên, tính cả tiểu thư, bây giờ là ngũ thiếu. Bất quá, trong kinh thành, ít ai từng nhớ thiếu gia năm xưa từng là quản lí của tập đoàn Lục thị” Tuyết Liễu cười khổ, thở dài một hơi, “Năm năm a, cảnh còn người mất. Tử Ly tiểu thư cùng Tử Lung tiểu thư từ lâu đã gia nhập tập đoàn Lục thị, trở thành phó tổng tài, ta cùng Vô Ưu, Vô Lệ làm trợ lý. Mộng Lộ cô nương, thay thế vị trí của thiếu gia. Có lẽ bởi vì tập đoàn Lục thị từ lâu đã không còn chỗ cho thiếu gia, nên ngài chọn cách tiếp tục **.”
Ta cười, so với nàng càng khổ sở hơn, “Cũng may tập đoàn Lục thị dưới trướng Thanh Nhã kinh doanh rất tốt, bằng không, rơi vào tay một phó tổng tài như ta, sớm muộn gì cũng đóng cửa.” Từ khi đến cổ đại này, ta đã làm được những gì? Xòe tay đòi tiền Thanh Nhã, ngoại trừ tiền, cũng chỉ có tiền. Ngoài một lần ném ra hơn mười vạn lượng bạc, chẳng còn đầu tư gì.
Mà Thanh Nhã thì sao? Không oán không hận, lúc nào cũng nhân nhượng ta, ủng hộ ta. Ta nói một câu có việc muốn làm, tỷ liền không cho ta biết tập đoàn Lục thị tồn tại, không cho ta gánh vác trách nhiệm phó tổng tại này, để ta toàn tâm toàn ý đi làm việc của mình.
“Tiểu thư, phu nhân chỉ muốn tốt cho ngài.” Tuyết Liễu nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
“Ta biết, mọi người đều là vì ta.” Nha đầu ngốc này sao lại không tốt với ta? Vì giảm bớt gánh nặng cho ta, nàng chọn cách lấy tư liệu Lăng gia giao cho Thanh Nhã. Lúc từ chỗ Thanh Nhã biết được việc này, ta không tức giận, trái lại còn có cảm giác vui mừng.
Hạ Tử Lung ta có tài đức gì, đáng để bọn họ toàn tâm toàn ý, lo lắng cho ta như vậy?
Thanh Nhã, tỷ phu, Tuyết Liễu, Mộng Lộ, Thiên Hương…
————————-
(1) kỳ hạ điếm: Quán chơi cờ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.