Nhặt Được Sói Con Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 14: Băng tuyết thế giới (13)




LỜI GIẢI VỀ HỒNG TUYẾT HOA
"Lão sư, anh còn ổn chứ?" Hạ Lẫm sau khi vào trong phòng, câu đầu tiên lại là như vậy: " Chúng ta nhất định phải rời khỏi thế giới này sớm một chút, nơi này không có nhiều thuốc, thân thể nếu để lâu nữa sẽ ngày càng tệ đi."
"Chỉ là chút cảm lạnh thôi, không nghiêm trọng đến thế." Vương Vân Chi xoa xoa thái dương, không nguyện ý được quan tâm bởi vị tiểu Diêm Vương này.
Trên thực tế, thân thể của cậu vốn luôn rất tốt, cảm lạnh không tính là gì cả, chẳng mấy chốc sẽ khôi phục, mê mụi choáng váng tối qua, phần lớn là do sự tra tấn mà đáp án kia mang lại cho cậu, hiện tại đã suy nghĩ thông suốt được chân tướng, loại tra tấn kia liền không còn nữa.
"Không nghiêm trọng? Nói mớ suốt thế kia." Hạ Lẫm tiến lên, vừa cười nhạo vừa nghiêm túc dìu cậu.
"Làm sao cậu biết?" Vương Vân Chi nghi hoặc.
Mình hẳn là luôn trong phòng một mình, chẳng lẽ tên ác ma này lại tới giám thị mình sao.
"Đáp án tôi sẽ nói cho cậu biết, nhưng nhất định phải vào buổi chiều nay, lúc hoàng hôn, chúng ta cùng đi trên mặt hồ, đến lúc đó sẽ là thời điểm mà tôi mở miệng." Vương Vân Chi nói.
"Một lời đã định." Hạ Lẫm cười.
Y dìu Vương Vân Chi đến cạnh lò sưởi trong phòng khách, để Vương Vân Chi ngồi xuống, sau đó đưa cho cậu một xâu cá nướng.
"Tôi tự làm." Hạ Lẫm có chút đắc ý, trong mắt có ánh sáng lấp lóe.
Vương Vân Chi bị y làm cho không có cách nào,đành phải chừa cho y chút mặt mũi, đặt cá nướng bên miệng cắn một cái.
Có chút hơi cứng, làm cậu nghẹn đến mức ho khan.
Hạ Lẫm lập tức bưng một chén chứa nước lỏng nóng hổi không rõ là gì đưa đến, cực kỳ có tính xâm lược đặt trước mặt cậu, ý muốn rõ ràng là không uống không được.
Lại là canh cá sao? Thức ăn duy nhất vào những ngày này chỉ có nhiêu đấy, cậu có chút ngán ngẫm.
Vương Vân Chi cầm lấy bát, nhẹ nhàng uống một ngụm —— không phải là canh cá, là một loại nước mang theo vị ngọt tươi mát của thực vật.
Đã lâu chưa đụng đến vitamin C, vị ngọt tươi mát ấy làm cho người ta muốn ngừng mà không được, Vương Vân Chi cũng không đoái hoài việc từ chối, rất nhanh đã uống sạch sẽ nước trong bát.
" Đây là dùng vỏ cây và nhựa cây có thể ăn được mà nấu, tôi tìm được nó trong rừng." Hạ Lẫm thấy cậu thích, nét cười sâu hơn: " Nếu như anh dám không thích, tôi nhất định sẽ rất tức giận."
" Cảm tạ." Vương Vân Chi đặt bát xuống, nghi hoặc nghiêng mắt nhìn y một chút: "Cậu không uống sao?"
Kỳ thật cậu biết rõ, lúc này Hạ Lẫm sẽ không giết chết mình, cho dù thật sự muốn giết, cũng tuyệt đối sẽ không dùng phương thức hạ độc này, mà là dùng dao đâm cậu một nhát, để y có chút thời gian biểu diễn vẻ ủy khuất.
" Tôi uống rồi, trước anh."
Vương Vân Chi có chút giật mình, cái này dù sao cũng là vật tìm thấy trong rừng rậm, không biết có độc hay không, Hạ Lẫm thế mà lại mạo hiểm như vậy tự mình thử độc sao?
" Đương nhiên, trước khi tôi uống, có cho bảo bối của anh thử trước rồi, nó không xảy ra chuyện gì cả." Hạ Lẫm giảo hoạt cười.
Sói con từ trong một nơi hẻo lánh chạy sang, gầm gừ kêu muốn nhảy lên người Hạ Lẫm cắn cái mặt của y.
"Cậu..." Vương Vân Chi mang theo tức giận đoạt lại sói con, nhìn trái phải của nó, phát hiện nó rất có tinh thần, hoàn toàn không có bộ dáng trúng độc.
"Lão sư, anh cứ như vậy mà thích nó à." Hạ Lẫm ủy khuất nói: " Đã như vậy, tôi cũng không dám dùng nó thử độc lần nữa đâu."
Vương Vân Chi ôm sói con trong lồng ngực, sâu trong thâm tâm cảm nhận động vật đáng yêu cùng nhân loại đáng giận kia.
.....
Rất nhanh đã đến chiều, một tiếng nữa là đến hoàng hôn. Hạ Lẫm cùng Vương Vân Chi mang theo đám người từ trong nhà gỗ bước ra ngoài, mang theo công cụ, hướng về phía hồ băng.
"Dư Lệ với Lục Sóng đâu?" Vương Vân Chi quan sát xung quanh, phát hiện thiếu mất hai người.
"Hẳn là còn đốn củi trong rừng." Dương Vũ Tinh trả lời.
Giải câu đố cũng không cần tất cả phải cùng có mặt, bọn họ lại nhiều người như vậy, thiếu mất vài người là chuyện rất thường xảy ra.
Dựa theo biện pháp lần trước, bọn họ lại đục ra một cái hố lớn trên hồ băng.
"Lão sư, đáp án tôi đoán ra rồi." Hạ Lẫm thấp giọng nói bên tai Vương Vân Chi.
"Ừm?" Vương Vân Chi tâm tình đang ở nơi khác nhìn về phía y.
Y đã đoán ra được, vì sao còn muốn ép hỏi cho bằng được? Ngay cả thủ đoạn cầm tù cũng dùng, không hổ là Lãnh Chúa Hắc Ám.
" Anh không chịu nói đáp án cho tôi, tôi rất tức giận." Hạ Lẫm nói: "Nhưng nhìn anh khổ sở như vậy, tôi cũng không đành lòng tra tấn anh, không biết phải làm sao bây giờ, chỉ có thể cho anh thêm thời gian suy nghĩ."
" Cậu đoán được đáp án là gì sao?"
Hạ Lẫm chỉ chỉ Lâm Đồng Nhi và Lâm Tuyết Nhi bên kia.
"...Rất thông minh." Vương Vân Chi cười khổ lắc đầu.
..
Từ Siêu nãy giờ vẫn đang cúi đầu suy nghĩ cũng bừng tỉnh đại ngộ: " Tôi biết rồi!"
"Cái gì?" Dương Vũ TInh nghi hoặc nhìn về phía hắn.
" Hồng Tuyết ý chỉ Lâm Đồng Nhi, Bạch Tuyết ý chỉ Lâm Tuyết Nhi, bài thơ này là ám chỉ chị em bọn chúng!" Trong mắt Từ Siêu đều là vẻ không tin được, thậm chí nhịn không được ngước mặt lên trời cười khổ: " Ha ha ha ha ha cái này quá hoang đường, thế giới này thật sự tàn khốc quá, thế mà muốn ép chúng ta giết chết hai đứa trẻ này, ha ha ha ha, người chế tạo khối rubik này, trước giờ tôi chưa thấy ai ác như vậy, không, chỉ sợ không phải người, mà là ma quỷ."
" Sao?" Dương Vũ Tinh nhìn về phía chị em song sinh, lập tức bị suy đoán của Từ Siêu làm chấn kinh: " Anh nói như vậy, thật đúng là, thật có điểm giống với..."
" Cái...cái gì?" Lâm Đồng Nhi nghe được cái hiểu cái không, nhưng lại sợ hãi, nó nhìn dáo dác xung quanh, sợ hãi từng bước lùi lại.
"Không có khả năng! Nhất định tất cả đều là gạt người!" Lâm Tuyết Nhi phản ứng so với Lâm Đồng Nhi càng kịch liệt hơn, nó mở to hai mắt nhìn với vẻ kháng nghị.
"Chư vị, yên nào." Vương Vân Chi ngẩng đầu nhìn sắc trời, mỉm cười.
"Sắp chết người rồi, sao có thể bình tĩnh được?" Dương Vũ Tinh không thể nào kiềm chế cơn khiếp sợ, cô cũng phát hiện mình không thể đối mặt với khốn cảnh vô đạo đức này, việc báo thù đã khiến cô tâm như sắc đá, nhưng vẫn khó có thể tiếp nhận.
"Sẽ không." Vương Vân Chi cúi đầu, nhẹ nhàng xoa đầu Lâm Đồng Nhi và Lâm Tuyết Nhi, ôn thanh nói:" Yên tâm, anh sẽ không để bọn em bị ném vào hồ băng đâu."
"Thế nhưng, ngọn nguồn của câu đố này..." Từ Siêu không hiểu.
"Anh không phải người đầu tiên nghĩ đến đáp án này đâu." Vương Vân Chi chuyển hướng sang nhìn Từ Siêu, cười khổ: "Ban đầu, tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng về sau phát hiện mình sai rồi."
Nếu như xem Lâm Đồng Nhi là Hồng Tuyết, Lâm Tuyết Nhi là Bạch Tuyết, cả bài thơ cũng có thể miễn cưỡng hiểu được, nhưng vẫn có một chút gượng ép, không đủ sức thuyết phục.
Nhất là đoạn ở giữa kia: Bông tuyết có màu trắng, cũng có màu đỏ; Bông tuyết có màu đỏ, cũng có màu trắng...Rốt cuộc là có ý gì? Có thể giải thích, cặp song sinh giống nhau như đúc, cho nên Lâm Tuyết Nhi có thể là Lâm Đồng Nhi, Lâm Đồng Nhi có thể là Lâm Tuyết Nhi, nhưng vẫn còn chưa đủ thỏa đáng.
"Vậy, vậy cậu có đáp án tốt hơn sao?" Từ Siêu thật sự bị làm cho hồ đồ.
"Không cần phải thêm lời giải thích nữa, chư vị, tận mắt chứng kiến đi."Trong tâm Vương Vân Chi như trút được một tảng đá nặng, mang theo nụ cười chỉ về hướng bông tuyết đang rơi.
Bông tuyết màu trắng rơi vào trong hố băng, chìm vào mặt nước băng lãnh.
Đây là Bạch Tuyết.
Ngay sau đó, ánh nắng của hoàng hôn soi tới.
Đang lúc hoàng hôn, mặt trời trên kia không biết là mô hình hay thứ gì, nhan sắc không còn là màu vàng hay màu xám trắng nữa, mà đỏ bừng lên.
Hồng Tuyết hoa rơi vào trong hồ nước băng lãnh.
Không lâu sau, một khối băng nhỏ nhô lên, vững vàng đáp tại trung tâm hố băng. Bên trong khối băng nổi, là một chiếc chìa khóa nho nhỏ.
Chỉ có như vậy, mới thực sự thích hợp với câu thơ —— Bông tuyết có màu trắng, cũng có màu đỏ; Bông tuyết màu đỏ, cũng có màu trắng..... Xem có vẻ như đây là một bài thơ điên rồ, nhưng việc đơn giản trước mắt đây lại rất logic —— bông tuyết màu trắng được ánh mặt trời chiếu vào mang màu đỏ, ánh hoàng hôn tan đi, lại quay về màu trắng.
Hệ thống vang lên:
"Chúc mừng người chơi Vương Vân Chi, Hạ Lẫm, Vương Diệc, Dương Vũ Tinh, Từ Siêu, Lâm Đồng Nhi, Lâm Tuyết Nhi. Chúc mừng các vị thành công lấy được chìa khóa, tiếp theo, khối rubik rất vui khi xem mọi người tranh đấu cướp đoạt chìa khóa, mặt khác, đừng quên, Lãnh Chúa Hắc Ám và Thiên Sứ Quang Minh, chỉ có một mới được sống sót rời khỏi thế giới này, nếu như Lãnh Chúa Hắc Ám và Thiên Sứ Quang Minh không lựa chọn tàn sát lẫn nhau, cả hai nếu còn sống qua cửa, khối rubik sẽ ngẫu nhiên giết chết một trong hai."
........
Từ Siêu và Dương Vũ Tinh đối mặt nhìn nhau, sau đó đề phòng nhìn về phía những người khác ngoại trừ Hạ Lẫm, hai người họ từng chút một bày ra trạng thái phòng ngự, sau đó lấy chìa khóa từ trong khối băng ra, đưa cho Hạ Lẫm.
"Chư vị, chớ khẩn trương."Hạ Lẫm cầm lấy chìa khóa, nhìn đám người một chút, chậm chạp nói: "Mọi người nghe rồi đấy, ngoại trừ Thiên Sứ Quang Minh kia ra, tôi cùng mọi người không ai có xung đột lợi ích gì cả, mà sang thế giới tiếp theo, tôi cũng nguyện ý hợp tác cùng mọi người."
Nói trắng ra, chỉ cần giết chết Thiên Sứ Quang Minh, y hoàn toàn có thể cùng mang mọi người đi hết các thế giới phía sau.
Vương Vân Chi nhìn chằm chằm Hạ Lẫm, cho dù dùng ánh mắt gắt gao nhất để soi xét, cậu cũng không thể không thừa nhận, Hạ Lẫm chắc chắn sẽ không cầm chìa khóa một mình rời khỏi đây.
Lấy được chìa khóa, mắt thấy có thể thông qua thế giới này, tất cả mọi người đều thở dài một hơi.
Vương Vân Chi cũng tạm thời bớt lo lắng, yên tâm không ít, cậu nhìn sang cặp chị em song sinh, phát hiện cả hai vẫn còn sợ hãi, lập tức ấm giọng an ủi: " Đừng sợ, hiện tại không sao rồi, manh mối không có liên quan gì đến hai em."
Đáp án chính xác sau cùng, là lúc cậu tỉnh dậy trong cơn mê mang, nhìn thấy hoàng hôn và bông tuyết, mới nhận ra, trong nháy mắt tất cả thống khổ đều quên sạch, thay vào đó là sung sướng vô tận.
Nhưng mà, không ai nghĩ tới, một việc kế tiếp lại xảy ra.
Lâm Đồng Nhi nhìn thấy chìa khóa xuất hiện, hoàn toàn không có bộ dáng ngạc nhiên, không cảm thấy phấn chấn vì có thể rời khỏi thế giới này, thực ra, nó không đặt sự chú ý lên trên chìa khóa, sắc mặt nó tái nhợt, như thể hoàn toàn bị dọa sợ, dùng ánh mắt tức giận và sợ hãi trừng trừng nhìn Từ Siêu, lại trừng mắt về phía Vương Vân Chi.
" Xin lỗi xin lỗi vô cùng xin lỗi, là chú sai rồi, chú hoàn toàn chỉ đoán mò mà thôi, thật sự không có ý muốn ném hai đứa vào trong hồ đâu." Từ Siêu toát mồ hôi lạnh, vội vàng hướng về phía đôi song sinh xin lỗi.
Lâm Đồng Nhi hoàn toàn không chú ý đến lời xin lỗi kia, nó như đang sợ hãi cực kỳ, dẫn đến thần sắc mê mang, nói chuyện cũng không mang vẻ hoạt bát đáng yêu như trước, ngữ khí như bán chết bán sống: " Anh Vân Chi, anh có phải đang hoa mắt không?"
"Sao?"
Lâm Đồng Nhi lại dùng ánh mắt sợ hãi nhìn bên cạnh mình và tứ phía...Cuối cùng nói: " Anh Vân Chi, và còn chú bên kia nữa, mọi người vì sao luôn nói 【 hai người bọn em 】? Chẳng lẽ ngoài em ra, còn có một ai khác sao?"
Tất cả mọi người đều bị câu nói kỳ quái của nó dọa sợ.
"Đừng, đừng đùa." Từ Siêu nói: " Nhóc cùng với Lâm Tuyết Nhi, đương nhiên có hai người rồi."
"Lâm Tuyết Nhi?" Ánh mắt mê mang của Lâm Đồng Nhi không còn tiêu cự: "Lâm Tuyết Nhi nó, một năm trước chết rồi mà! Em đến đây một mình, em vẫn luôn chỉ có một mình mà!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.