Nhặt Được Sói Con Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 19: Hắc ám đồng thoại nhạc viên (1)




THỎ TỬ TIÊN SINH VÀ MIÊN DƯƠNG TIỂU THƯ HƯỚNG DẪN MỌI NGƯỜI THAM QUAN NHẠC VIÊN
" Như vậy là sao? Không phải chúng ta chỉ có sáu người thôi à? Lấy đâu ra tận mười chứ?" Từ Siêu hỏi.
" Có lẽ là Khối Rubik lại phân bố thêm cho chúng ta bốn đồng đội nữa, nâng cao cảnh giác đi, phải đề phòng sự xuất hiện của bọn họ bất cứ lúc nào." Vương Vân Chi nói: "Tôi đề nghị, trước tiên chúng ta dò theo bức tường xem xét khối lập phương này một chút đã."
Cậu không biết bốn người sẽ xuất hiện ở đâu, bằng cách nào tới đây, là bạn hay địch đều chưa biết.
Dương Vũ Tinh cảnh giác nắm chặt cốt đao trong tay, cô mặc dù đã ném đi y phục lông thú, nhưng vũ khí mãi chưa vứt đi, tay còn lại vẫn dùng sức kéo theo chiếc lồng, lúc này không ai dám phóng thích đôi song sinh cả, sợ bọn chúng lại thừa cơ gây chuyện.
" Ôi, bọn nhóc này sao nặng như vậy..." Từ Siêu kéo chiếc lồng phàn nàn.
Rời khỏi khối lập phương đầu tiên, anh và Dương Vũ Tinh cũng không còn sức mạnh được Lãnh Chúa Hắc Ám phân bố cho nữa, kéo theo chiếc lồng cũng không còn dễ dàng như trước.
" Ngại nặng thì thả bọn cháu ra đi, ai mà thích bị chú giam trong này chứ." Lâm Đồng Nhi trong lồng bực bội nhăn mặt, nó và Lâm Tuyết Nhi cũng đều đã cởi ra y phục lông thú, lộ ra chiếc váy đỏ và trắng xinh đẹp.
Đoàn người chậm rãi đi dọc quanh bức tường theo chiều kim đồng hồ, không lâu sau thì gặp một góc ngoặt, lại tiếp tục đi một thời gian sau, xa xa liền nhìn thấy có bóng người lắc lư phía trước.
" Mau ẩn nấp!" Dương Vũ Tinh hô.
Cô nắm chặt cốt đao trong tay, chuẩn bị chiến đấu với ngoại nhân bất cứ lúc nào, nhưng cô bây giờ xem ra rất nhu nhược, không còn đáng sợ như ở thế giới trước đó.
Bọn họ trốn sau bụi cây được cắt tỉa cực kỳ tinh xảo. Vương Vân Chi nhìn sang cốt đao trên tay Dương Vũ Tinh, thấp giọng nhắc nhở: "Dương Vũ Tinh, đừng dùng cốt đao nữa, ném nó đi."
"A? Vì sao?"
"Không dùng được nữa rồi." Vương Vân Chi chỉ chỉ.
Cốt đao kia cũng không còn sắc bén như trong khối lập phương trước đó nữa, mà đã trở nên nứt nẻ, dáng vẻ như không thể chịu nổi một kích.
Dương Vũ Tinh khó tin gõ cốt đao lên chiếc lồng, cốt đao lập tức trở thành bột phấn.
Vương Vân Chi chạm vào bột phấn, trong đầu lập tức nhảy ra một dòng văn tự.
【 cốt đao 】: vũ khí mang tính sát thương, tại khối lập phương này mất đi hiệu lực.
Thật là kỳ lạ, y phục, chiếc lồng..Thậm chí cả sói con vẫn còn tốt, sao chỉ có cốt đao là mất đi hiệu lực?
Vương Vân Chi lại chạm vào chiếc lồng và y phục chất đống trong lồng của cặp song sinh, kết quả chính là:
【 chiếc lồng 】: được chế tác từ nhánh cây, đạo cụ phổ thông, có thể sử dụng trong khối lập phương này.
【 áo lông thú 】: được chế tác từ da thú, trang phục phổ thông, có thể sử dụng trong khối lập phương này.
Xem ra, quy tắc ở đây chỉ cấm sử dụng vũ khí đặc thù chỉ có trong khối lập phương trước đó.
Xuyên qua lùm cây, Vương Vân Chi thấy được bốn bóng người xa xa. Bốn bóng người kia cũng nhanh chóng đã tìm được vật phòng thủ, trong tay còn cầm vũ khí gì đó. Đương nhiên trong nháy mắt, vũ khí trong tay họ biến thành bột phấn.
"Hạ Lẫm, tôi thấy cục diện bây giờ không còn nguy hiểm gì nữa." Vương Vân Chi hạ giọng: "Vũ khí của tất cả mọi người đều mất hiệu lực rồi."
" Vậy à." Hạ Lẫm dường như có điều suy nghĩ, ánh mắt của y cũng nhìn bốn người kia chằm chặp.
Bốn người kia nom có vẻ phong trần mệt mỏi dáng vẻ chật vật không chịu nổi, sau khi phát hiện mất đi vũ khí, đứng thảo luận với nhau một chốc, rồi xông đến nơi đây hô lên.
"Mấy người là ai? Chúng tôi đề nghị hợp tác!" Một trong bốn người kia nói to.
"Tôi còn tưởng là ai, thì ra lại là người quen." Hạ Lẫm nói.
"Cậu biết bọn họ?" Vương Vân Chi hỏi.
"Đương nhiên."
Hạ Lẫm phất phất tay với bên kia, nói: "Mọi người đều biết đến nhau cả, không cần phải nói chuyện xa cách như vậy, đến đây nào."
Bốn người đối phương cũng nhận ra Hạ Lẫm, bầu không khí dịu đi một chút, hai bên đều đi ra khỏi chỗ ẩn thân, đến gần lại nhau, cẩn thận cách ra một khoảng an toàn quan sát lẫn nhau.
Một trong bốn người kia có một khuôn mặt mà ai cũng quen thuộc --- ảnh đế Ngô Hiểu Thần, năm nay chưa đến ba mươi, vẻ ngoài cực kỳ anh tuấn, rất thường xuyên xuất hiện trên màn ảnh lớn, đến cả cặp song sinh trong lồng cũng đang nhìn trộm anh, một bên lặng lẽ phát ra âm thanh hít sâu.
Vương Vân Chi chỉ có thể mơ hồ nhớ lại, bọn họ cũng xuất hiện trong bữa tiệc rượu kia.
"Hạ Lẫm, sao cậu lại ở đây?" Cô gái duy nhất trong bốn người kia mở miệng, cô tên Lý Tử Thuần, là nhân vật nổi danh trong giới tài chính, cũng có quen biết với người nhà Hạ Lẫm.
" Chúng tôi tiến vào từ cánh cửa bên kia." Hạ Lẫm chỉ cửa vào phía xa.
"Bên đó cũng có cửa sao? Bọn tôi thì tiến vào từ cửa phía bên này." Lý Tử Thuần chỉ bức tường phía sau lưng cách bọn họ khá gần, ở đó có một cánh cửa, hiện tại đã đóng lại.
Hạ Lẫm đem những việc mình từng trải kể sơ lược một lần.
"Bọn tôi cũng vậy, từ trong buổi tiệc rượu chết tiệt kia bị kéo vào." Lý Tử Thuần thở dài: " Bọn tôi ban đầu có tới mười ba người, sau khi qua được khối lập phương đầu tiên chỉ còn có bốn, hiện tại mới vừa đến đây."
"Phía chị trải qua khối lập phương đầu tiên mất bao lâu?" Hạ Lẫm hỏi.
"Mười ngày." Lý Tử Thuần lắc đầu, cười khổ nói: "Mém chút nữa là bị tang thi ăn."
Lượng thông tin trong câu này khá nhiều, Vương Vân Chi nhớ rằng bọn cậu trong băng tuyết thế giới chỉ có ba ngày, tuyệt đối không đến tận mười ngày lâu như vậy, tất cả đều xuất phát cùng một lúc, một bên chỉ mất có ba ngày, một bên thì tận mười ngày, vậy mà cùng lúc lại gặp nhau trong khối lập phương này, chỉ có thể lý giải rằng, bên trong Khối Rubik Tử Vong, thời gian trải qua khác nhau, mặc kệ là trải qua khối lập phương thứ nhất trong bao lâu, cuối cùng đến đây đều sẽ bị chỉnh thành thời điểm chung. Mặt khác, thế giới đầu tiên mà Lý Tử Thuần trải qua lại là thế giới tang thi, những chuyện từng trải khác biệt so với thế giới băng tuyết của cậu, trách không được phải đi từ cánh cửa khác đến.
Hai nhóm người rất ăn ý không kể về chuyện gì xảy ra trong khối lập phương trước đó, mà quan sát lẫn nhau thần sắc của đối phương.
Trong bốn người ngoại từ Ngô Hiểu Thần và Lý Tử Thuần, còn có tổng giám đốc của một công ty lớn nào đó tên là Cao Hâm, cùng với viện trưởng văn mỹ La Hoài, đều là những nhân vật rất có tên tuổi trong xã hội.
Song, Hạ Lẫm lại quay sang nhắc nhở Vương Vân Chi: "Đều là loại người hung ác giết người không chớp mắt, đừng bị bọn họ lừa đấy."
"...." Vương Vân Chi phát hiện Hạ Lẫm không nhắc nhở những người khác, thậm chí ngay cả cặp song sinh cũng không, hết lần này tới lần khác chỉ nhắc nhở mình, hẳn là y đã xem cậu như một tên đặc biệt dễ bị gạt rồi.
"Bọn cậu cũng không có vũ khí?" Lý Tử Thuần hoài nghi nhìn sang.
"Đương nhiên." Dương Vũ Tinh tức giận phủi bột phấn trong tay.
Vương Vân Chi cảm thấy không có vũ khí là chuyện tốt, bởi vì nếu nói về tính sát thương, vũ khí trong thế giới tang thi đương nhiên là mạnh hơn, cốt đao của bọn cậu hoàn toàn không thể sánh bằng.
Cậu sờ vào sói con trong ngực, quả nhiên cũng xuất hiện dòng chữ.
【 sói con 】: Thú cưng, bởi vì chủ nhân không có ác niệm, không đem làm vũ khí, vì vậy có thể giữ trong khối lập phương này.
.... Thật là một câu nói khiến người ta an tâm.
Khối Rubik Tử Vong cũng không để bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ quá lâu, rất nhanh, cách đó không xa, cánh cửa của gian phòng nhỏ trông như trong truyện cổ tích mở ra, bước ra hai con vật có bộ lông mượt mà ngây thơ trong truyện cổ tích, là một con thỏ mặc trang phục quản gia màu đen và một con cừu nhỏ mặc trang phục hầu gái màu hồng phấn, bọn chúng đều chỉ cao tới nửa người, lắc lư một đường đi về phía đám người bên này.
"Hoan nghênh! Hoan nghênh! Hoan nghênh đến với Đồng Thoại Nhạc Viên!" Con thỏ mở miệng, thanh âm buồn cười như trong phim hoạt hình: "Tôi là hướng dẫn viên Thỏ Tử Tiên Sinh."
"Tôi là phục vụ Miên Dương Tiểu Thư." Con cừu hơi khuỵu chào lễ.
"Tôi vào chuyện quan trọng trước luôn nhé, sau này Miên Dương Tiểu Thư sẽ dẫn mọi người rút thẻ ID mới." Thỏ Tử Tiên Sinh nói.
Thẻ ID mới? Thẻ ID ban đầu không còn giá trị nữa sao?
Tất cả mọi người có chút giật mình, không hẹn mà cùng nhìn về Hạ Lẫm.
Hạ Lẫm cau mày rút ra thẻ Lãnh Chúa Hắc Ám, thẻ bài kia sau khi bị lấy ra, liền hóa thành tro tàn dưới ánh mặt trời.
"Thẻ ID mới là dạng bài Tarot." Thỏ Tử Tiên Sinh tiếp tục giải thích: "Bài Tarot mỗi người một tấm, trong đó có hai tấm đặc biệt nhất --- The Emperor (quốc vương) và The Hanged Man (kẻ bị treo), người chơi may mắn rút được The Emperor, có thể vào lúc cần thiết thay người khác hưởng thụ chinh phục cùng khoái cảm, ngược lại, người chơi rút phải The Hanged Man, có thể ngay lúc cần thiết thay người khác tiếp nhận thống khổ."
Giải thích này có chút đơn giản, giống như lúc trong khối lập phương đầu tiên, hệ thống khi giới thiệu về Lãnh Chúa Hắc Ám và Thiên Sứ Quang Minh, cũng không hề giảng giải chi tiết, chỉ nói một cách mơ hồ, cần phải trực tiếp sử dụng mới biết được.
"Em muốn làm quốc vương!" Lâm Tuyết Nhi buột miệng.
Mặc dù nó vẫn còn nhốt trong lồng, nhưng dã tâm vẫn không nhỏ như vậy.
"Đừng có ầm ĩ, ai mà không muốn!" Dương Vũ Tinh bất động thanh sắc cắt ngang nó: "Đợi lát nữa đến rút thẻ thì biết ngay."
" Ngoại trừ The Emperor và The Hanged Man, còn có một loại thẻ bài đặc thù khác nữa -- Death (Tử Thần), Death cần phải giết chết tất cả người chơi khác, sau khi thành công giết chết sẽ nhận được sức mạnh của kẻ bị giết, luật của Death là -- những người khác tất cả đều phải chết, chỉ có Death được qua cửa.
"Thế chẳng phải tương tự như nội gián trong Tam Quốc sao?" Từ Siêu tự nhủ.
" Nội gián đó sau khi giết người đâu được mạnh hơn như vậy, đây là phiên bản thăng cấp của nội gián luôn rồi." Dương Vũ Tinh nói.
" Ngoại trừ The Emperor, The Hanged Man, Death, còn lại đều là thẻ bài trống, không có thân phận đặc thù. Phần giới thiệu về thẻ đã kết thúc, tôi tin mọi người đều cảm thấy có chút khô khan và phức tạp nhỉ? Không sao, hiện tại không cần phải nhớ kỹ và rõ như vậy, sau này sẽ từ từ mà hiểu thôi." Thỏ Tử Tiên Sinh ưu nhã cúi đầu: "Tiếp theo, mời Miên Dương Tiểu Thư dẫn mọi người cùng tham quan nhạc viên nào!"
" Các vị người chơi, xin mời đến đây." Miên Dương Tiểu Thư cực kỳ lễ phép dẫn đám người tiến về phía trước, đầu tiên đi đến một phòng bán vé nhỏ: "Đây là nơi bán vé, trước khi tham quan đồng thoại nhạc viên, mọi người đều phải mua vé vào cổng, mỗi người một vé, trẻ em cũng không có miễn phí đâu nha!"
Vừa nghe nói còn phải mua vé, tất cả mọi người đều có chút ngoài ý muốn.
Đều đã đi vào một thế giới quái dị như vậy, thế mà còn phải thực hiện quy tắc của thế giới thực?
"Tôi trước giờ chưa hề phải mua vé." Lâm Đồng Nhi trong lồng mất hứng vểnh miệng: "Nhà của tôi có thẻ khách quý."
"Bớt khoác lác." Lâm Tuyết Nhi khinh thường nói: " Cha và mẹ có dẫn chúng ta đi chơi bao giờ sao?"
Cao Hâm cười lạnh, tiện tay tháo cái đồng hồ xuống, ném cho Thỏ Tử Tiên Sinh: " Cái này xem như đủ để trả hết tiền vé vào cửa cho mọi người chứ? Còn lại đều là tiền boa cho cậu."
Đồng hồ đeo tay kia của ông xem ra chính là hàng hiệu, còn là số lượng có hạn, giá không thấp, tiền boa này cũng được xem là giá trên trời luôn rồi.
Không ngờ Miên Dương Tiểu Thư lại không hề lay động.
"Thật xin lỗi, người chơi à, nơi này không nhận vật phẩm xa xỉ của thế giới hiện thực." Miên Dương Tiểu Thư cười tủm tỉm: "Tất cả loại tiền tệ, vật phẩm đắt tiền của thế giới thực.. ở nhạc viên này đều không có giá trị."
"Vậy các người thu cái gì?" Cao Hâm cả giận nói.
"Chúng tôi chỉ nhận Nhạc Viên Tệ, giống thế này." Miên Dương Tiểu Thư đưa ra một đồng tiền nhỏ bé, mặt đồng tiền sáng long lanh, cực kỳ xinh đẹp, bên trên đúc hình một công chúa mỹ lệ.
"Cái này ai mà có chứ?"
"Đúng vậy, rõ ràng đang làm khó chúng ta."
Đám người ý thức được mình đang bị làm khó dễ, sắc mặt rất khó coi.
"Tôi có thể không mua vé chứ?" Lý Tử Thuần hỏi.
"Không mua vé, coi như chủ động từ bỏ khối lập phương này, chúng tôi sẽ đem ngài đẩy về khối lập phương đầu tiên." Miên Dương Tiểu Thư nói.
Vất vả trải qua trăm cay nghìn đắng từ khối lập phương thứ nhất, ai cũng không muốn phải quay lại cái nơi kia, Lý Tử Thuần đương nhiên cũng không nguyện ý, rơi vào trầm mặc.
"Phải dùng cái gì để đổi lấy Nhạc Viên Tệ?" Vương Vân Chi hỏi.
"Cảm tạ ngài đã hỏi trúng vấn đề mấu chốt." Miên Dương Tiểu Thư khom người: "Nhạc Viên Tệ có hai cách để đổi lấy, thứ nhất chính là bán ra máu hoặc khí quan của ngài, ví dụ, chỉ cần ngài cho phép tôi lấy đi một cánh tay của ngài, liền đổi được một trăm Nhạc Viên Tệ, một trăm Nhạc Viên Tệ là vừa đủ cho một tấm vé vào cửa, đương nhiên nếu như ngài không muốn đổi lấy cánh tay, có thể đổi lấy nhãn cầu cũng được, hoặc là một lít máu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.