NHẶT THÊM MỘT CON SÓI NHỎ
Lắng nghe cẩn thận, từ phía dưới thi thể của đám sói—— có một âm thanh nghẹn ngào nức nở của một con sói, sau đó một con sói con mập mạp đột ngột chui ra.
Con sói con này không lớn hơn mấy chú chó con bình thường bao nhiêu, trên thân toàn là lông xù màu xám bạc, có lẽ là đang đói, sói con híp mắt nghẹn ngào, dùng hết sức lực chui ra từ dưới thân xác của sói mẹ, nó còn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Vương Vân Chi cảm thấy vui vui, ngồi xổm xuống một tay xách nó lên, cậu chưa từng nghĩ rằng mình có thể dùng một tay để xách một con sói như vậy, mà con sói này còn không ngừng giãy giụa, bắp chân hung hăng đá đạp lung tung, nhe hàm răng, lộ ra răng sữa nho nhỏ hoàn toàn không có lực công kích.
Cậu tiện tay ôm sói con vào ngực, mang nó rời khỏi hiện trường đẫm máu, đến khi không nghe được mùi máu tanh hôi nữa, sói con lại bắt đầu nháo loạn, có lẽ nó ngửi được một mùi khác, liền hướng về phía đó đá đạp lung tung.
Đúng rồi, nghe nói khứu giác của sói rất nhạy bén...
Vương Vân Chi tâm trí vừa động, lập tức xách nó ra, đặt xuống đất, chỉ thấy sói con dùng mũi ngửi liên tục, lảo đảo đi về một hướng.
Đi theo phương hướng của sói con một lúc, Vương Vân Chi thấy được một căn nhà khác, trông còn nhỏ hơn một phòng trong căn nhà gỗ, lại còn rất cũ nát, bên trong trống rỗng, không có người, không có vật gì, nhưng bên ngoài có treo một cái lưới đánh bắt cá, giã đỡ cạnh một cái kệ, trên kệ —— phơi rất nhiều cá.
Cá!
Vương Vân Chi trong lòng vui vẻ một trận, đây chính là thứ mà cậu muốn tìm.
Tay trái bị Segna ném vào biển cả, sau đó lại lặng lẽ thần bí trở về...
Tay trái có thể trở về, chỉ có một cách —— chính là bị cá trong biển nuốt vào bụng, sau đó cá kia lại bị ngư dân vớt lên bờ.
Sở dĩ dùng "Lặng lẽ" và "Thần bí", là bởi vì tay trái bị giấu trong bụng cá, bên ngoài căn bản nhìn không thấy, cho nên rất thần bí.
Vương Vân Chi nhịn không được nghĩ đến một phương hướng khác như trong tiểu thuyết kinh dị: Nếu Segna không biến thành cốt nữ, mà vẫn bảo trì cơ thể như con người, cần phải ăn uống, nên sẽ phải mua cá ở chỗ của ngư dân đó, nấu lên để trên bàn, lúc mở bụng cá ra —— bên trong rõ ràng là tay trái của mình.
.......
Sói con kêu một tiếng vui mừng, lắc lư chạy tới, dùng sức nhảy lên muốn ăn cá, đáng tiếc cá được treo ở nơi khá cao, nó với không tới.
Chỉ nghe qua mèo mới thích ăn cá, thì ra sói cũng thích ăn cá sao?
Vương Vân Chi dở khóc dở cười, tiến lên tiện tay cầm một con cá nhỏ ném cho sói con, sói con cắn lấy cá, răng rắc cắn nát đầu, cắn nát thịt cá bị đông cứng, trong chốc lát nuốt toàn bộ vào bụng, hàm răng của nó nhìn tuy non nớt, không thể sánh được với sói trưởng thành, nhưng so với con người thì mạnh hơn nhiều.
Tìm nửa ngày trong đống cá, Vương Vân Chi cuối cùng phát hiện một con không bình thường—— con cá kia không nhỏ lắm, bụng căng phồng, ẩn hiện ra một hình dạng kỳ quái.
Cậu đến gần, định cầm lấy con cá kia, không ngờ nó đột nhiên nhảy dựng lên. Thật vất vả để bắt được con cá nhảy tưng bừng này, Vương Vân Chi nhận ra, nó đã sớm chết do bị đông cứng, sở dĩ còn có thể nhảy nhót, cũng là do trong bụng nó có vật đang động.
Dùng răng sói đem bụng cá cắt ra, bên trong quả nhiên là bàn tay trái chỉ còn xương, nó cảm nhận được ánh mặt trời, lập tức điên cuồng phóng lên, muốn bóp lấy cổ của Vương Vân Chi, Vương Vân Chi dùng hết sức giữ nó, như nắm một con cua đang giơ nanh múa vuốt, cuối cùng không thể không lấy một sợi dây thừng trên giá gỗ, đem nó buộc thật chặt, thật không dễ dàng để yên tĩnh lại.
Xem xét kĩ trong nhà gỗ nhỏ không còn thức ăn nữa, Vương Vân Chi đem chỗ cá còn lại trong lưới để vào túi, vác trên vai.
Khi về lại nhà gỗ, tất cả mọi người đều nhìn cậu như nhìn thần tiên hạ phàm.
"Nhiều cá như vậy!" Dư Lệ cơ hồ muốn nhảy dựng lên: "Trời ạ tôi sớm đã đói muốn chết, Vân Chi cậu thật vĩ đại..."
" Có khá nhiều thức ăn gần đó, đi nơi khác tìm chắc sẽ có thêm." Vương Vân Chi đem cá ném cho đám người, để bọn họ thu thập, cậu cởi áo khoác lông để cạnh lò để hong khô, sau đó nắm chặt khung xương bàn tay trái, đi đến cái rương.
" Trước lúc cậu trở về, Segna lại công kích lần nữa." Trương Trung Mẫn nói: "Lần này có người không cẩn thận bị thương."
MC Lục Sóng ôm tay ngồi một bên, ông có một vết thương rách toạc trên cánh tay, không sâu, nhưng để cầm máu, ông xé tay áo thành băng vải, được người khác giúp băng bó lại.
Segna đã phát động ba lần công kích, sắp sửa tới lần thứ tư.
Vương Vân Chi tháo dây thừng quấn trên bàn tay xương ra, ấn nó vào nơi khảm trên rương —— quả nhiên, hoàn toàn ăn khớp, không sai chút nào.
Cạch một tiếng, rương được mở khóa. Tay trái cũng bay khỏi chỗ khảm của rương, chuẩn xác hướng về cổ tay trái trống rỗng của Segna, cùm cụp một tiếng gắn lại vị trí cũ.
"A!" Dư Lệ nhảy dựng lên: "Làm sao đây, Segna có lại tay trái rồi!"
" Này không có cách nào rồi, số phận đã định, thuận theo tự nhiên chứ sao." Vương Diệc đã bị Segna chơi đùa qua không còn cách nào khác, nhún nhún vai rồi ngồi xuống nói: "Tôi biết thứ quái vật này không đơn giản như vậy, có được tay trái rồi không biết về sau còn ghê gớm cỡ nào nữa."
Vương Vân Chi cẩn thận mở cái rương, bên trong là mười ba bộ quần áo bằng lông thú, trong đó có hai bộ cho trẻ em. Áo ấm cuối cùng cũng chuẩn bị đủ, nhưng số lượng và quy cách làm cho người ta có chút sợ.
"Xem ra đây là chuẩn bị trước cho chúng ta..." Có người khủng hoảng nói.
"Đúng vậy, cái này hết thảy là do ai bày kế."
"Đừng suy nghĩ, càng nghĩ tâm càng phiền, không bằng trước hết nhét đầy cái bụng." Từ Siêu nói, anh là một người mập mạp đeo kính, là một biên kịch trứ danh, am hiểu viết những vở kịch tình ái sầu bi triền miên, lúc này bề ngoài tương phản khiến mọi người được một phen mở rộng tầm mắt, lại nói trong khoảng thời gian này, anh là người duy nhất lạc quan, hiện tại cũng vậy, cực kì tích cực rã đông đám cá, còn cạo cả vảy, lóc nội tạng.
"Mấy con cá này không có độc chứ?" Hoa Như Dĩnh cau mày một cái, rất không yên tâm nói.
" Sao, tôi xuống bếp nhiều năm, vừa nhìn là biết cá rất tốt." Từ Siêu lấy lòng hướng về phía Hoa Như Dĩnh cười: " Người đẹp, cô muốn ăn cái gì, để tôi làm."
"Tôi không dám ăn." Hoa Như Dĩnh lạnh mặt.
" Ăn hay không ăn, ai mà để ý cô." Dư Lệ liếc mắt: " Đừng coi mình là trung tâm của vũ trụ."
"Cô..." Hoa Như Dĩnh trước giờ chưa từng bị nói như vậy, lúc này nổi giận: "Cô là ai? Dám nói như vậy với tôi?"
" Đừng ầm ĩ, mọi người ai cũng có lý." Dương Vũ Tinh lại mở miệng, cô tính cách ôn nhu điềm đạm, nói chuyện luôn dùng lời nhỏ nhẹ, hoàn toàn đối lập với Dư Lệ và Hoa Như Dĩnh, cô nhẹ nhàng nói: " Anh Vân Chi lần này thật sự là rất vất vả, chúng ta đều rất cảm kích, nhưng chúng ta tất cả vừa đến nơi này không lâu, không yên tâm với thức ăn ở đây, không dám ăn cũng hợp tình hợp lý..."
Giống như để trả lời cô, chỉ nghe ẳng một tiếng, sói con từ trong người Vương Vân Chi nhảy ra ngoài, lấy tốc độ cực nhanh nhảy đến cạnh Từ Siêu, ngoạm lấy một cái đầu cá.
"Cái gì?" Tất cả mọi người đều bị nó làm cho giật mình. Sói con đem cá để xuống cạnh chân Vương Vân Chi, nằm xuống ăn từng chút một, không lâu liền ăn sạch.
"Đây là thứ gì?" Hoa Như Dĩnh vẻ mặt không tin được chỉ về hướng sói con lông xám trắng.
" Nhặt được bên ngoài, có thể là sói." Vương Vân Chi nói. Cậu ngồi xổm xuống xoa xoa cái đầu sói nhỏ, sói con núp trong ngực cậu lâu như vậy, đã sớm có cảm giác thân cận với cậu, lập tức đưa lưỡi liếm tay cậu.
Thể chất sói đương nhiên khác với con người, nhưng sau khi sói con ăn cá cũng không phát sinh chuyện gì, ít nhiều gì cũng giải thích được vấn đề, mọi người dần dần yên lòng, tuần tự lấy dũng khí húp canh cá mới nấu, nuốt xuống canh nóng trắng ngà cùng cá giàu chất đạm, mới xem như ổn định lại.
Dư Lệ bưng một chén canh đi đến bên cạnh Vương Vân Chi, một bên húp canh một bên lặng lẽ cùng cậu nói chuyện, cô dùng thanh âm không ai nghe được nói: " Chậc, chậc, cậu nói xem, sao tôi lại ghét Dương Vũ Tinh như vậy chứ?"
"Hả?" Vương Vân Chi thực sự không hiểu được ý của Dư Lệ, cậu tưởng rằng người Dư Lệ ghét là Hoa Như Dĩnh, bởi vì vừa rồi còn mới xỉa xói với Hoa Như Dĩnh, vì sao bây giờ lại quay sang ghét Dương Vũ Tinh rồi? Dương Vũ Tinh rõ ràng không có làm gì, chỉ là ra nói vài câu khuyên can mà thôi.
"Tôi thấy cô ta giống thể loại bạch liên hoa lục trà biểu*, nói chuyện rất giả dối, nhìn là biết giả thành bộ dáng hiểu chuyện mà bọn đàn ông ưa thích." Dư Lệ liếc mắt: " Lúc trước, cô ta một mực muốn làm việc cho Trương Trung Mẫn, có lầm hay không chứ, tuổi của Trương Trung Mẫn đủ để làm ông cô ta, vì muốn có vai diễn mà không từ thủ đoạn..."
* (Lục trà biểu: Giả vờ là nữ nhân thanh thuần, nhưng thích cướp bạn trai của bạn mình
Bạch liên hoa: luôn thể hiện mình là người vô tội, mềm mại, yếu đuối, thích dùng nước mắt để chế ngự nam nhân, rất nhiều người nam nhân thích anh hùng đều đổ trước những đóa hoa bạch liên này)
Dương Vũ Tinh đúng lúc vô tình đi đến đây, Dư Lệ nhếch miệng, không nói gì nữa.
"Oa..." Đôi song sinh nâng má ngồi xổm cạnh sói con, chăm chú nhìn bộ dáng nó ngủ: " Đáng yêu quá, như chó con vậy."
Lâm Tuyết Nhi còn nhịn không được vươn tay sờ lên bộ lông xù của nó.
Đôi song sinh khiến Vương Vân Chi cảm thấy khá an tâm, bọn nhóc lúc gặp nguy hiểm thì vừa khóc lại vừa kêu, nhưng sau khi trải qua lại có thể kiên cường ổn định cảm xúc, lúc an toàn cũng không nháo hay chạy loạn khắp nơi, ăn cơm nghỉ ngơi đều không cần người khác quan tâm, đứa trẻ nhỏ như vậy lại có tố chất tâm lý cường đại như vậy, thật sự là khiến người ta khó tin.
Cậu để sói con chơi đùa với đôi song sinh, mình lại đi vào phòng cách vách, muốn tìm thêm nhiều manh mối nhất nếu có thể. Không nghĩ tới, cậu vừa đi có mấy bước, sói con lại vui vẻ chạy đến, dùng sức cọ cọ cổ chân cậu, bày ra bộ dáng muốn đi cùng.
Vương Vân Chi hết cách, đành phải bế sói con lên, ôm trong tay, sói con rất tự giác trèo lên người cậu, chui vào trong cổ áo cậu, tìm vị trí thoải mái làm ổ bên trong.
Bình tĩnh xem xét, nhà gỗ này được xây lên không tệ, tuy nhìn giản dị thô ráp, không có vật trang trí, nhưng mỗi gian phòng đều có cửa sổ, cửa sổ không lớn, lắp kính rất dày, nhưng có thể nhìn thấy bầu trời tuyết xuyên qua khung cửa.
Vương Vân Chi thất thần nhìn ra cửa sổ một lúc, sau đó xoay người, cẩn thận quan sát trên bức tường khô ráp, muốn tìm thử trên tường còn chữ viết nào mà chưa ai phát hiện không...
Không biết qua bao lâu, cậu nghe được phía sau truyền ra âm thanh kỳ quái.
Cạch cạch, cạch cạch...
Là tiếng gõ lên thủy tinh.
Cạch cạch, cạch cạch.
Âm thanh không lớn, nhưng rất có quy luật.
Sói con bỗng nhiên bừng tỉnh, bất an xoay loạn trong ngực cậu. Vương Vân Chi tim hẫng một nhịp.
Trong phòng này ngoại trừ mình cùng sói con không có sinh vật nào khác, là ai đang gõ mặt kính?