NHẬN ĐƯỢC PHƯƠNG THỨC KIẾM TIỀN
Thấy mọi người xung quanh bị dọa, Dương Tư Diễm khủng hoảng chuyển hướng sang Thôi Hiên, khó tin nhìn hắn: "Vì sao? Vì sao con quỷ kia lại có vẻ ngoài giống cậu?"
"Đúng vậy, lẽ nào con quỷ đó quen biết cậu?" Nam Manh Manh cũng hoảng sợ trừng mắt nhìn Thôi Hiên.
"Tớ? Tớ đâu có biết." Thôi Hiên khó khăn biện bạch.
"Đừng như vậy chứ.... Tớ còn nghĩ rằng Bãi Biển này không đến nỗi nguy hiểm như vậy, thoạt nhìn ánh nắng chan hòa, nhưng sao lại có chuyện thế này xảy ra chứ....."Nam Manh Manh lo sợ, khóc lóc: "Sớm biết đã không tham gia cái tiệc từ thiện gì rồi, nếu như không đi thì bây giờ đâu phải ở lại cái nơi quỷ quái này."
"Mọi người chưa trải qua những khối vuông khác nên chắc là không biết." Hạ Lẫm cố ý hù dọa: " Càng là một nơi thoạt nhìn tràn ngập ánh mặt trời thì càng nguy hiểm, giống như khối vuông trước đo của chúng tôi, thoạt nhìn thì là một khu vui chơi cực kỳ bình thường, thế nhưng, rất nhiều người chết."
Bị y dọa như thế, Bạch Giai là người đầu tiên khủng hoảng.
"A a a a...." Cậu chợt ôm kín hai tai mình, không muốn nghe người khác nói, tựa như chỉ cần không nghe thì bản thân sẽ không dính dáng đến hiểm nguy, cậu phóng khỏi chiếc ghế trên bãi cát, chạy đi mất.
"Bạch Giai, cậu chạy làm gì? Đồ nhát gan! Một câu nói cũng có thể làm cậu sợ đến thế sao?" Ngô Hiểu tuy là cũng có chút căng thẳng, nhưng hơn thế nữa thì chẳng đáng, cảm thấy không đến mức phải phản ứng gay gắt như thế nên vội vàng hướng về phía Bạch Giai hô lên.
Bạch Giai hoàn toàn không nghe thấy, cậu sợ hãi nhìn dãy phòng nghỉ trên bãi cát nhưng không dám vào, đành vật vờ chạy về phía biển khơi, kết quả vừa mới chạm vào mặt nước lại không biết bị thứ gì níu chân, chật vật cắm đầu xuống nước.
"....." Vương Vân Chi không mong muốn đồng đội mới gặp vì một câu nói của Hạ Lẫm mà phải sợ đến ngã vào nước chết đuối, cậu lập tức gọi đám Lâm Tuyết Nhi đang hào hứng cách đó không xa, cô bé nghe thấy Vương Vân Chi chỉ huy thì đành bất đắc dĩ chạy sang, lôi Bạch Giai từ dưới nước lên -- kỳ thực không đến nỗi phải lôi kéo như thế, ban đầu Bạch Giai chạy cũng không bao xa, nước rất nông, vừa rồi đột ngột cắm đầu xuống thì một cơn sóng cũng cùng lúc đánh vào, thành công mang cậu lên bờ.
"Khụ khụ khụ ---" Bạch Giai nhếch nhác co rúc trên bờ biển, ra sức ho khan, thân hình nhỏ bé ướt đẫm, gò má trắng nõn thanh tú dính đầy cát, vẻ mặt sợ hãi cực độ.
"Đúng là một kẻ hèn nhát." Lâm Tuyết Nhi khinh thường dùng ngón tay chỉ vào trán cậu: "Còn không bằng một con nhóc nữa, vô dụng."
Bạch Giai đúng là hơi phản ứng quá, nhưng Lâm Tuyết Nhi lấy bản thân làm tiêu chuẩn so sánh thì có chút không đúng, dù có là người trưởng thành thì ở phương diện này có mấy ai bằng con bé cơ chứ -- Vương Vân Chi thầm kín nghĩ trong lòng.
"Ha ha ha ha ha ha ha...." Thôi Hiên thấy dáng vẻ chật vật, đầu óc mơ hồ vừa rồi của Bạch Giai thì ở đằng xa chỉ tay cười ha hả.
"Anh Hiên à, anh đang...." Ngô Hiểu líu lưỡi: "Lúc này là lúc nào rồi, anh còn cười được đấy à?"
(Ngô Hiểu gọi Thôi Hiên là "anh" là kiểu gọi thân thiết, năm người này bằng tuổi nhe)
"Đúng vậy, cái con quỷ kia giống cậu như đúc, đáng ra phải là người khủng hoảng giống thế kia cơ chứ, còn cười được?" Dương Tư Diễm lo lắng hỏi.
"Bởi vì mọi người đều bị tớ lừa rồi, ha ha ha ha ha ha!" Thôi Hiên lấy tay vỗ một cái lên ót Ngô Hiểu: "Quỷ gì mà quỷ, con quỷ kia là tớ giả thành đấy!"
"Ban nãy tôi thấy là cậu sao?" Vương Vân Chi quay đầu khó hiểu nhìn hắn.
"Không sai, là tôi đó." Thôi Hiên vỗ vỗ vai Vương Vân Chi: "Thật ngại quá, hù được anh rồi nha!"
"Sao cậu phải làm như vậy?"
"Lần đầu quen biết, chỉ đùa một chút thôi, đâu có gì ghê gớm." Thôi Hiên nhíu mày.
"Chết tiệt, quá giảo hoạt rồi!" Nam Manh Manh tức giận chỉ vào hắn: "Cậu không phải vừa rồi còn đang cùng bon tớ ở một chỗ sao? Từ lúc nào lại len lén đi giả thần giả quỷ?"
"Không phải ban nãy tớ có đi vệ sinh sao, chính là lúc đó." Thôi Hiên nói.
"Quá đáng thật, cậu sao lại có thể đi dọa Vương Vân Chi lão sư chứ, anh ta là thần tượng của tớ đó." Dương Tư Diễm tức đến dở khóc dở cười: "Mới gặp cũng có thể đùa kiểu như thế sao."
"Con trai với nhau đùa kiểu đó cũng đâu có gì quá đáng." Thôi Hiên nhún vai, rồi lại vỗ vai Vương Vân Chi hai cái: "Thế nào, bây giờ đã nhớ kỹ tôi chưa!? Bất đả bất tương thức (1), về sau chúng ta là người quen đó nha...
(1)Bất đả bất tương thức: đánh nhau xong mới thành người quen.
"...." Vương Vân Chi không biết nên trả lời thế nào, cũng đành gượng cười.
"Đùa kiểu này, không phải là ai cũng có thể tiếp nhận." Hạ Lẫm lạnh lùng trực tiếp đẩy Thôi Hiên một cái, đem tay hắn trên vai Vương Vân Chi hất xuống: "Về sau đừng có tự cho mình là thông minh nữa, nguy hiểm tới còn không biết."
"Mày..." Thôi Hiên quen được người khác vuốt lông, chưa từng bị ai lạnh nhạt như thế liền bực mình, muốn phản lại nhưng lại có hơi không dám, chỉ hừ được một tiếng.
"Được rồi được rồi, Thôi Hiên là như vậy đó, em thay cậu ấy xin lỗi anh nhé, Vương Vân Chi lão sư." Dương Tư Diễm thở dài một hơi, khôi phục lại dáng vẻ phóng khoáng linh động, cô cười nói: "Anh cũng đừng giận quá nha."
"Không có việc gì là tốt rồi, tôi không giận đâu." Vương Vân Chi nói.
Bạch Giai mang một thân ướt đẫm quay về chỗ đồng bạn, khi không lại mang đến một trận cười vang. Lâm Tuyết Nhi và sói con cũng đã chơi mệt, cả hai quay về bên cạnh Vương Vân Chi.
Có lẽ vì đã gom đủ người nên cách đó không xa, trong loa phát ra tiếng thông báo:
"Các người chơi xin chú ý, các người chơi xin chú ý, sau đây xin công bố quy tắc, người chơi xin hãy cố gắng sống sót trong khối lập phương này, không cần phải rút thẻ thân phận, ải này tất cả người chơi không có thân phận đặc biệt, muốn qua cửa cần phải có chìa khóa, chìa khóa hiện đang nằm trong tay BOSS lớn, xin chú ý, BOSS lớn không có trong khu nhà nghỉ của người chơi."
"BOSS lớn?" Lâm Tuyết Nhi ngơ ngác nhìn xung quanh: "BOSS lớn là cái gì vậy? Nói không chừng là mấy con quỷ đó."
"Dù là thứ gì thì chỉ cần giết là sẽ lấy được chìa khóa thôi." Hạ Lẫm nói.
Thế giới này không cần thẻ thân phận, điều này khiến Vương Vân Chi cảm thấy rất nhẹ nhõm. Thẻ thân phận tuy thú vị, kích thích nhưng lại khiến tất cả trở nên phức tạp, khiến cho quá trình vượt ải trở nên vô cùng mệt mỏi, lúc nào cũng phải lao tâm lao lực đấu trí đấu dũng. Nếu như không có thẻ thân phận, ít nhiều gì cũng có thể thả lỏng một chút rồi.
Phát thanh tiếp tục:
"Để hỗ trợ các người chơi đối phó với thuộc hạ của BOSS lớn, chúng tôi xin cung cấp một số món vũ khí, hiện được đặt trong cửa hàng, bên trong có hai loại là hàng trả phí và hàng miễn phí, hàng miễn phí không thể sử dụng để làm vũ khí, chỉ là đồ dùng hằng ngày, nhưng hàng trả phí chẳng những có thể dùng làm đồ dùng hằng ngày mà còn có thể dùng làm vũ khí."
"Thì ra là vậy!" Lâm Tuyết Nhi ôm cái phao miễn phí của mình quay vòng vòng, bừng tỉnh đại ngộ: "Thảo nào có không ít thứ phải trả tiền, thì ra là vũ khí."
"Ha, cái này có hơi buồn cười quá, theo tôi biết thì hàng trả phí cùng lắm chỉ là phao cấp cứu, kính lặn này nọ thôi, mấy thứ đó mà cũng đem làm vũ khí, vậy thì BOSS lớn không khỏi quá tầm thường rồi." Hạ Lẫm cười nhạo nói.
"Mọi người có tiền không?" Vương Vân Chi hỏi.
"Không có.... Lúc vào trong cái thế giới này, trên người không có mang tiền mặt." Năm tân binh cũng chịu thua lắc đầu.
"Không có tiền, thì làm sao mua được vũ khí đây?" Vương Vân Chi kinh ngạc nói.
Như để trả lời cho câu hỏi của cậu, phát thanh lại bổ sung:
"Các người chơi muốn kiếm tiền không khó, chỉ cần đi bơi, lướt sóng hoặc nhặt rác dọc bờ biển....và nhiều loại hoạt động thường ngày khác đều có thể giúp mọi người tăng số tiền hiện có. Để thuận tiện, nơi này của chúng tôi không cần tiền mặt, số tiền sẽ được tự động thêm vào tài khoản, mọi người có thể tự mình kiểm tra."
Lướt sóng kiếm được tiền, ngoài cái này ra thì những cách còn lại trông có vẻ dễ xử lý hơn.
"Nếu như vậy thì, tớ thực sự có tiền này..."Ngô Hiểu lập tức hô lên: "Dưới tầm mắt góc bên phải có số, tớ lúc này hình như có.... Hơn sáu mươi tệ."
"Tớ cũng có tớ cũng có!" Nam Manh Manh cũng kêu lên: "Tớ có hơn năm mươi tệ, nhưng hôm nay rõ ràng đâu có làm gì, chỉ là nằm trên bãi cát một lúc thôi mà."
"Ha ha, xem ra tắm nắng cũng có thể kiếm được tiền." Thôi Hiên nói.
"Em là nhiều nhất, nhiều nhất nè!" Lâm Tuyết Nhi vui vẻ ôm cánh tay Vương Vân Chi: "Em hôm nay kiếm được hơn năm trăm tệ!"
Trong tất cả thì con bé là người năng động nhất, đầu giờ đã ở cạnh biển chơi đùa, tiền kiếm được đương nhiên là đứng đầu.
"....." Vương Vân Chi nhìn xuống góc phải, ngẩn người ngắm mười tệ của mình, cậu vừa rồi cùng Hạ Lẫm thay đồ quá lâu, làm sao mà vui chơi được, thế nên là người có ít nhất.
"Đi thôi." Hạ Lẫm kéo cậu: "Đi kiếm tiền nào."
Các người chơi đều đã phân tán nhau ra, Hạ Lẫm kéo Vương Vân Chi đi đến một cái góc cách những người khác khá xa, nhặt một quả bóng từ bên dưới lên, y cười hì hì đưa đến trước mặt Vương Vân Chi như dâng một món bảo vật: "Lão sư, chơi bóng không?"
Vương Vân Chi giơ tay chạm vào, một dòng chữ ngay lập tức hiện lên: Chơi bóng chuyền, một giờ thu được năm trăm tệ.
Số tiền này thoạt nhìn mà nói khá cám dỗ, Vương Vân Chi lập tức đồng ý.
"Có điều, trước hết thì..." Hạ Lẫm móc trong túi ra chai kem chống nắng đưa cho Vương Vân Chi: "Tôi có lấy trong tiệm chai kem chống nắng miễn phí này, anh dùng đi."
Trên bãi cát ánh mặt trời quá mức nóng rực, phơi người trong thời gian dài chắc chắn sẽ bị cháy nắng, dù là nam nhưng kem chống nắng vẫn rất cần thiết.
Vương Vân Chi không ngờ Hạ Lẫm lại cẩn thận tinh tế như thế, trong lòng cảm thấy ấm áp, nhận lấy.
"Tôi sẽ không nhìn anh." Hạ Lẫm giơ hai tay lên ngụ ý mình là một người đoan chính: "Tuy đều là nam.... Nhưng dù sao tôi vẫn còn đang theo đuổi anh, nếu như bị tôi nhìn như thế anh cũng cảm thấy không thoải mái đúng chứ?"
Vương Vân Chi có chút bất ngờ hôm nay Hạ Lẫm sao lại đột nhiên ngoan như vậy, nên không quá khách sáo nữa, cậu mang chai kem đi vào cái buồng được bằng nhựa cách đó không xa.
Áo thun trắng và áo khoác ngoài tương đối mỏng, đều có thể dễ dàng để ánh nắng xuyên qua, thế nên phần da dưới lớp vải vẫn nên được thoa đều. Vương Vân Chi dùng tốc độ nhanh nhất bôi kem, sau đó.....nhận ra mình đã trúng kế.
"Lão sư." Hạ Lẫm thờ ơ đứng bên ngoài gõ cửa: "Có chỗ nào cần tôi hỗ trợ không!?"