Nhất Hồ Thanh Trà Đảo Giang Hồ

Chương 12: Mạch Nhiên




Bạch Nhược Khê xưa nay yêu sạch sẽ, Đan Tung chỉ thấy hắn hai lần mang bộ dáng chật vật bất kham, một lần là đêm đó thụ thương, lần còn lại chính là bây giờ. Xiêm y trên người lấm lem bùn đất, trên mặt râu mép che kín khuôn mặt, dáng dấp phong trần mệt mỏi, Đan Tung chưa kịp cảm thấy lo lắng thì trong ngực đã một trận kích động.
Nhãn thần của hắn, cho dù thụ thương cũng là bình tĩnh như nước, mà hiện tại, lại tràn ngập thất lạc cùng bi thương.
Đan Tung buông thủy bồn, xoa xoa tay, nói: “Ngươi làm sao vậy?”
Bạch Nhược Khê không mở miệng, yên lặng nhìn hắn, sau đó ngã xuống.
Nhìn thấy như vậy, hắn không khỏi thất kinh, tiến lên một ôm lấy, chỉ cảm thấy người này so với trước đây gầy đi không ít, tâm nói thời gian hồi trước dưỡng thương đã được bồi bổ, hôm nay thế nào lại hốc hác như vậy. Bất quá đây không phải là thời gian để lo lắng cái này, bọn tiểu nhị đều ở bên ngoài bận rộn, bên trong sân im ắng, hắn ôm lấy Bạch Nhược Khê tới gian nhà của Lý Tam thúc, cẩn thận nhìn xung quanh, sau đó mở cửa tiến vào.
Bạch Nhược Khê đã hoàn toàn hôn mê, Đan Tung đem hắn đặt ở trên giường, kiểm tra cái trán, đúng là nóng hổi, môi cũng khô nứt xám trắng, nhìn nữa trên người, có mấy chỗ vết thương chảy máu đã bắt đầu sưng mủ.
Đan Tung thầm than cái này ngốc tử, này không phải cái gì cừu gia thì cũng do việc ngu ngốc nào đó. Từ trong ngăn tủ lấy ra thuốc trị thương, lại đốt nước nóng, dùng vải băng lại vết thương, do đã sưng mủ nên đặc biệt phiền phức, hắn trước tiên dùng khăn ấm lau đi vết mủ đã đông lại. Lau lại một lần sau đó thoa thuốc trị thương, Đan Tung thay cho Bạch Nhược Khê một kiện trung y, rồi lại ra ngoài xóa dấu vết, tiếp tục làm cơm.
Lý Tam thúc thường ngày rất có uy, bình thường không ai dám tự tiện vào gian nhà, Bạch Nhược Khê nằm ở trên giường, một trận phát lạnh vừa một trận nóng hổi, mơ mơ màng màng ý thức dường như quay về đại sảnh của Huyền Giáo. Hắn từ nhỏ đã bị phụ mẫu vứt bỏ, được Tả Hộ pháp của Huyền Giáo nhặt được, nuôi dưỡng thành người, vì vậy hành sự theo mệnh lệnh của dưỡng phụ, suy nghĩ thì theo quy củ trong giáo. Sau Tả Hộ pháp thành Giáo chủ, càng lúc càng tuân thủ nghiêm ngặt, dưỡng phụ hạ lệnh không dám không làm. Lại không nghĩ rằng, dưỡng phụ ăn luyện đan chết bất đắc kỳ tử, nguyên bản trong giáo mâu thuẫn sâu sắc, cứ nghĩ bản thân đứng giữa sẽ không liên quan, Thẩm Trầm Hân lại lợi dụng quyền hành, nơi chốn chèn ép.
Trong đầu nặng nề nhớ lại, ngày đó hắn trước mặt mọi người chỉ trích Thẩm Trầm Hân vi phạm giáo lí, cấu kết triều đình, vậy mà lại trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Đây là lần đầu tiên cảm thấy bản thân mờ mịt thất thố, cũng chính là lần đầu tiên, bên tai hốt hoảng vang lên tựa hồ vang lên tiếng cười nhạt của Thầm Trầm Hân.
“Bạch Nhược Khê, nhân định thắng thiên (con người có thể thắng thiên nhiên ý nói điều lệ trong giáo chẳng còn là gì), hôm nay Giáo chủ mất, giáo trung bất ổn, ngươi khả có bản lĩnh trấn áp cục diện? Nếu không có, na còn ở nơi này làm cái gì ni? Ngươi cho là ngươi có thân phận gì? Khi tiền Giáo chủ còn tại vị, ngươi chính là con cẩu hữu dụng, hiện tại, so với cẩu còn không bằng!”
Đến cẩu cũng không bằng!
Hắn tức giận run rẩy, toàn thân lạnh lẽo, cứ như bị tró gô bị người khác quăng xuống vực thẳm.
Đến cẩu cũng không bằng!
Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn, ừ thì thuộc hạ của dưỡng phụ chẳng phải là một con cẩu sao! Được chim quên ná, đặng cá quên nơm, được chim quên ná, đặng cá quên nơm, chính là nói như vậy…chính là nói như vậy…
Trong đầu dần dần địa hiện lên rất nhiều hình ảnh mờ nhạt, khi còn bé dưỡng phụ nghiêm khắc gần như vô tình muốn luyện kiếm đọc sách, niên thiếu thì vung kiếm giết người đầu tiên, đại đệ tử Vũ Đương kia đã quên dáng dấp, chưởng môn Thanh Thành râu dài chấm đất… Còn có hé ra một khuôn mặt, luôn luôn ôn hòa cười, dù cho lần kia tức giận nhưng lại chưa từng đối với mình tức giận…
Ta…Hắn…Từ đầu vốn là không nên gặp…
Đêm đó vị ngọt của lê hoa tửu, chính còn nhớ rõ, sẽ không quên, vĩnh viễn sẽ không quên…
Nếu như có thể, cứ như thế mà chết đi, không cần phải cầu người khác. Cũng may cuối cùng thấy người nọ, chỉ là còn bạc vẩn phải hoàn…
Bên tai mơ hồ có tiếng nhạc, như là đàn nhị kéo qua mặt nước, hoặc như là tiếng sáo trúc bay lên tới tận trời, càng như tiếng từng giọt mực trên bút nhỏ xuống từ từ, lượn lờ lan tỏa khắp nơi, một tia hắc, một tia thanh, tương hổ giao tạp, không phân rõ ngươi ta.
Toàn bộ thân thể nhẹ hẫng, tựa như ống tay áo ngày nào vờn nhẹ qua đám mây, lại như đóa hoa quỳnh trôi theo dòng nước, này sợ là đang trên đường tới âm tào địa phủ… Cũng tốt, chính mình nghiệp chướng nặng nề, không thể bao biện, không chừng có thể gặp lại cố nhân, cùng ngồi ôn chuyện cũng không quá tệ…
Đợi cho xung quanh lần thứ hai khôi phục yên tĩnh, trong không khí lại có hương cháo thoang thoảng. Bạch Nhược Khê mở mắt thử thăm dò, căn phòng xa lạ, lại chớp mắt, hé ra khuôn mặt quen thuộc đang mỉm cười vui mừng.
“Ước chừng không sai, đến tối ngươi sẽ tốt hơn.” Đan Tung vui vẻ nói, “Bị thương không nặng, ngủ lâu như vậy có thể giúp hồi phục tinh thần.” Hắn bê lại một chén lớn làm bằng sứ trắng, “Cháo này mới nấu, ngươi còn yếu nên ăn loãng một chút.”
Bạch Nhược Khê không lên tiếng, trong mắt có điểm gì đó khác lạ, giống như trước, yên lặng nhìn chằm chằm Đan Tung, tựa hồ từ trên mặt hắn nhìn ra mấy trăm lượng bạc. Đan Tung buông chén, thân thiết nói: “Làm sao vậy?”
Không ngờ tới, chỉ là trong hai mắt, một giọt, hai giọt, lệ chậm rãi rơi.
Đan Tung luống cuống, cầm lấy khăn mặt: “Còn đau sao? Ta giúp ngươi thoa thuốc.”
Hắn khởi động khí lực, lắc đầu, khép mắt lại.
Hôm nay người khiến ta sống sót, chỉ có mình ngươi.
Thân thể người tập võ luôn hơn người bình thường, Đan Tung chính mình bị sốt nằm một chỗ uống cháo cũng phải ba ngày mới khỏi, Bạch Nhược Khê chỉ mới qua một đêm hạ sốt, bản thân đã có thể tự di chuyển. Điều này làm cho Đan Tung rất là vui mừng, chiếu cố tận tình, may mắn gian nhà của Lý Tam thúc bỏ trống nếu không cũng không biết phải đưa Bạch Nhược Khê đi nơi nào.
Củ từ dùng để bồi bổ thân thể rất tốt, phối với giò heo cùng hành, đều rất đáng giá. Đan Tung len lén dùng tiểu lô nấu thuốc, từng chén từng chén đều cấp cho Bạch Nhược Khê, vỗ vỗ gói thuốc nằm trong lồng ngực, kì thực trong đầu mong muốn người kia có thêm chút thịt. Bất quá bản thân lại chịu chút thiệt thòi, ban ngày ở trà lâu làm việc không nói, còn phải đề phòng bị người phát hiện, buổi tối lo nấu thuốc làm cơm, vành mắt đã thâm lại càng thâm hơn.
Uống canh củ từ, Bạch Nhược Khê khí sắc tốt hơn rất nhiều, thay dược cho vết thương thêm vài lần, cũng đã sinh da non nhưng chắc chắn sẽ để lại sẹo.
Buổi tối Đan Tung đưa cơm tới, Bạch Nhược Khê đã có thể xuống giường hoạt động, hắn mang buông bàn tử đem vị đại gia này đuổi về trên giường, nghiêm khắc căn dặn không được đi loạn, người kia từng trên giang hồ uy phong lẫm lẫm, nay lại ngoan ngoãn nghe lời. Đan Tung gật đầu biểu thị tán dương, bưng bàn tử tới, mở nắp, là hạt sen cùng long nhãn chưng khoai lang, lại thêm một phần lăng phấn cao (hình như là bánh củ ấu đấy).
“Này là hoàng nê khoai lang.” Đan Tung cười nói, “Đem đi chưng, cũng thay đổi khẩu vị. Lăng phấn cao là từ tại trù phòng lén đem ra, ngươi nếm thử.”
Bạch Nhược Khê tự giác cầm lấy cắn một ngụm, cũng không nói ngon hay không, cứ thế mà ăn. Đan Tung ngồi ở bên cạnh, nhìn hắn, trong lòng cảm thấy thỏa mãn, dường như mọi mệt mỏi đều tan biến, dừng một chút lại nói: “Sau khi khỏe ngươi còn muốn đi?”
Bạch Nhược Khê ngừng tay, cúi đầu trầm mặc một lát, gật đầu rồi lại lắc đầu. Mắt hắn giương lên, ánh mắt rơi vào thanh kiếm treo ở bên giường, bỗng nhiên thân thủ hung hăng xé nát kiếm tuệ (cái tua đỏ đỏ trên chuôi kiếm trong mấy phim kiếm hiệp á), trên tay thoáng ra sức, thanh kiếm vỡ ra thành từng mảnh nhỏ. Nội lực nhất khu động đan điền, hắn che miệng mãnh liệt ho khan, không thể dừng lại.
Đan Tung bước lên phía trước đỡ lấy, vỗ nhẹ lưng hắn, một hồi lâu cơn ho mới giảm, thấp giọng nói: “Nếu không muốn đi, ngươi khả lo lắng quá làm cái gì?”
Hắn đích thân thể cứng đờ, vừa không nói lời nào, tối hậu than nhẹ một tiếng, lắc đầu.
Đan Tung nói: “Ta cũng không hiểu được ngươi rốt cuộc phát sinh chuyện gì, ngươi nếu là không muốn nói thì không cần, miễn cho nhớ tới lại sầu muộn.” Hắn suy nghĩ liễu một hồi, nói, “Ngươi lo lắng quá làm gì, ta cũng chỉ là muốn đưa ít chủ ý, mắt thấy gần cửa ải cuối năm, ngươi chính tại Hàng Châu nghỉ tạm một đoạn thời gian thuận tiện dưỡng thương cho thân thể hồi phục. Lần trước bên kia lão bản cửa hàng yên chi muốn tìm hỏa kế, giúp đảo dược xay hồ các loại chuyện tình, ngươi nếu muốn đi để bình tâm lại cũng tốt.”
Bạch Nhược Khê ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: “Ta nghĩ muốn ở lại.”
Tay hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay Đan Tung.
“Không bao giờ … nữa trở lại, không quay về nữa.”
Đan Tung mỉm cười, cúi đầu xiết chặt liễu tay hắn, nói: “Ăn canh đi, để nguội không ngon.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.