Nhất Khí Triều Dương

Chương 47: Không muốn




Dịch: Hoangtruc
Nguồn: Bachngocsach

***
Triệu Phụ Vân không phải đọc sách pha trà trong phòng ngủ, mà hắn đang ngồi trước tượng thần. Ở đây hắn vừa có thể đọc sách, lại vừa có thể ném hỏa phù vào trong Hỏa kiếp đăng.
Mà miếu Xích Quân cũng chỉ có một cửa vào. Đây là kết cấu của một miếu thờ. Vào miếu phải kính thần trước, rất nhiều yêu ma đều không giữ được huyễn hóa trước tượng thần, mà người mở cửa cũng không dễ dàng bị mê hoặc.
"Đêm mưa ướt lạnh, bằng hữu ngoài cửa là đi thăm người hay chỉ đi ngang qua?" Triệu Phụ Vân không đứng dậy, chỉ mở miệng hỏi.
"Lão thân mới chuyển đến gần đây, ở sát cạnh đạo trưởng, hôm nay vừa mới ủ thành một hũ rượu trái cây, cố ý đến tặng đạo trưởng nếm thử." Bên ngoài có tiếng bà lão vang lên, giọng điệu vang dội.
Triệu Phụ Vân nhíu mày, hàng xóm mới chuyển đến cạnh nhà?
Nghe mấy lời này, hắn bèn hiểu người đến không phải là người bình thường, không phải là tu sĩ thì cũng là "người" trong núi.
Hắn đứng dậy, mở cửa. Ánh đèn và hơi ấm trong phòng tràn ra ngoài.
Là một lão phu nhân, toàn thân mặc đồ đen. Dưới ánh đèn chiếu rọi, bộ đồ đen của bà ta còn hiển hiện đường vân mờ màu tím nhạt, lộ ra một tia thần bí mà quý khí, như một vị chủ mẫu trong đại trạch viện nhà quan lại.
Trong tay của bà cầm một cây dù cũng có vải lót màu đen, bên trên có hoa văn hình đóa đóa hoa đỏ, nhìn kỹ thì còn có cả những dây leo nữa, tất cả đều là phù văn.
Mưa gió thổi tới tán dù, lại không khiến dù lay động.
Tay phải bà ta dắt theo một đứa bé gái. Tiểu cô nương mặt nhỏ xinh xắn, đôi mắt mang theo vài phần hiếu kỳ, lại có vài phần không vui đang quan sát Triệu Phụ Vân. Đứa bé ôm theo một cái bình sứ trắng, đại khái chính là hũ rượu mà lão phu nhân này nói đến.
Triệu Phụ Vân quan sát hai bà cháu, hai người cũng đang quan sát Triệu Phụ Vân.
"Không biết nhà lão phu nhân ở đâu, tại hạ cũng chỉ mới tới nơi này chưa lâu, chưa từng nghe nói qua chỗ ở của lão phu nhân nên chưa từng bái phỏng, xin thứ lỗi." Triệu Phụ Vân nói ra.
"Đạo trưởng hiểu lầm rồi, lão thân dẫn theo tộc nhân chỉ vừa mới đến đây, còn phải đa tạ đạo trưởng đấy." Lão phu kia mỉm cười đáp.
"A, không biết là đa tạ tại hạ cái gì?" Triệu Phụ Vân hỏi.
"Ta nghe linh loại trong núi nói vì có đạo trưởng ngươi đến nên động phủ kia mới được dọn dẹp thanh tịnh, chúng ta mới tìm được chỗ ở an thân." Lão phu nhân nói.
Triệu Phụ Vân nghe xong bèn hiểu bà đang nói đến động phủ trong núi. Chỗ đó quả là một nơi không tệ, chỉ vì ở sâu trong lòng núi, lạnh lẽo mà ẩm ướt, không có ánh mặt trời nên sau khi Tuân Lan Nhân đi ra ngoài rồi cũng không quay lại đó nữa.
Vậy mà thành của hời cho người khác!
Hắn cũng muốn hỏi đối phương thuộc tộc loại nào nhưng chỉ sợ nếu đối phương không phải là con người thì mạo phạm đến họ.
“Nơi vô chủ, thật đã khiến lão phu nhân mất công đến đây." Triệu Phụ Vân nói.
"Là đạo trưởng đã dọn sạch, chúng ta nhặt sẵn mà thôi. Tóm lại là cần cảm tạ. Đây là rượu hoa quả mà chúng ta thu nhặt từ trăm loại hoa quả ủ thành, mời đạo trưởng nếm thử." Lão phu nhân cầm dù nói.
Nói xong bà ra hiệu cho tiểu cô nương bên người ý bảo đưa rượu ra, thế nhưng tiểu cô nương kia lại như không bằng lòng, miệng chu lên.
"Ngọc Bình." Lão phu nhân nghiêm giọng gọi tiểu cô nương.
Tiểu cô nương kia mới không nguyện ý tiến lên hai bước, đưa bình sứ trong tay qua.
Có mưa rơi xuống cổ tay và trên người nàng.
Triệu Phụ Vân không đón lấy mà nói: "Bèo nước gặp nhau, sơn dã vô tình gặp mặt mà thôi. Phu nhân quá khách khí rồi, tại hạ cũng chỉ nương nhờ miếu thờ Xích Quân ở tạm, không thể chiêu đãi phu nhân, cũng không mời phu nhân vào nhà. Mời phu nhân trở về đi."
Triệu Phụ Vân nói xong, mặt mỉm cười, còn gật đầu cười nhẹ với tiểu cô nương kia một cái mới lui ra sau một bước, đóng cửa lại. Ánh đèn từ trong phòng rọi ra ngoài lập tức bị cắt đứt.
Ngoài cửa, hai bà cháu còn đứng trong mưa gió, không rõ sắc mặt của họ hiện giờ cho lắm, chỉ là tiểu cô nương kia rất vui vẻ nói: "Bà à, hắn không muốn thì để Tiểu Ngọc Bình uống nha. Tiểu Ngọc Bình uống vào mới có thể mau lớn, thành Đại Ngọc Bình rồi, đến lúc đó sẽ phân ưu cùng bà."
Lão phu nhân kia dí tay chỉ vào trán tiểu cô nương nói: "Ngươi a, tham ăn quá!" Sau đó ngẩng đầu nhìn nhìn cửa miếu, thở dài một tiếng, dắt tiểu cô nương đi về phía trong núi.
Bà đi tới trong núi, cỏ cây như thể nhường ra một con đường cho bà đi.
"Ngươi nha, không được ham chơi như vậy nữa. Từ khi một chi nhà chúng ta bị tước mất thân phận đích mạch, phải lưu đãng tứ xứ, không có chỗ ở cố định, nhiều năm qua chưa từng mời được một vị tiên sinh Đạo Môn giảng dạy rồi."
"Thế nhưng mà không phải bà nói hắn chỉ là một tu sĩ Huyền Quang thôi sao?" Tiểu cô nương giòn giã nói.
"Nhưng mà hắn là đệ tử núi Thiên Đô. Tuy rằng núi Thiên Đô mới chỉ lập phái được một ngàn năm. So với mấy đại phái lâu đời kia có thể thiếu chút nội tình nhưng tu hành trong núi cực thịnh, đang không ngừng phát triển. Nghe nói Chưởng giáo khai phái vẫn còn ở trên đời, cũng là tồn tại đứng hàng đầu thiên hạ."
Tiếng nói của các nàng dần dần bị gió mưa bao phủ mất.
Triệu Phụ Vân đóng cửa lại rồi cũng không lập tức rời đi mà đứng cạnh cửa trong chốc lát, sau đó mới trở lại ngồi xuống ghế trước tượng thần.
Hai bà cháu này, Triệu Phụ Vân không nhìn ra là gì nhưng hắn cảm thấy không phải là nhân loại. Mà trong núi sâu, tuy không có nhiều loài thích quần cư nhưng tuyệt cũng không ít, có điều thích kết giao với nhân loại, lại có biểu hiện thân thiện như vậy lại không nhiều.
"Hồ?" Triệu Phụ Vân thầm phỏng đoán.
Dù có phải là hồ hay thứ gì khác thì hắn cũng không muốn có liên quan nhiều đến bọn chúng. Hạ viện trong núi có đạo sư từng giảng đạo, có nói qua rằng: "Cận yêu giả dị, cận ma giả chướng." Rất nhiều người ở gần chúng, vô tình bị bọn chúng ảnh hưởng, lại vẫn tự cho rằng mình hiểu ra.
Hắn uống một ngụm trà mình tự pha, bình ổn tinh thần.
Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn ngọn đèn Kiếp Hỏa đăng, nhắm mắt lại, vẽ một đạo hỏa phù trong hư không trước mặt mình.
Theo ngón tay của hắn vung vẩy, ánh lửa tản trong hư không hội tụ cả ở đầu ngón tay hắn, sau đó dần vòng vòng uốn lượn tạo thành một đạo Xích Viêm Thần phù huyền diệu. Thần phù này trong phút cuối lại hóa thành một con rồng nhỏ, uốn éo bay nhảy, chui vào trong chén Kiếp Hỏa đăng.
Chỉ thấy kiếp hỏa bên trong đung đưa kịch liệt, lửa kia bị kiếp hỏa đốt cháy, tản đi, nhưng mà hỏa tính mà nó mang đến vẫn được lưu lại một chút.
Hắn ngồi ở chỗ đó, họa phù giữa không trung, phù hóa thành hỏa long bay vào trong ngọn đèn, lần lượt tản vào bên trong đó.
Mấy ngày nay tới giờ, hắn vẫn luôn bồi dưỡng chân sát kiếp hỏa này, cũng đã có chút tâm đắc.
Dưỡng hỏa như dưỡng linh, cần không ngừng cho ăn, cho ăn đến mức trưởng thành, không chỉ có cho hỏa tính ăn mà còn tự cho pháp lực của mình ăn, có như thế khi hỏa này trở thành chân sát mới có thể hòa hợp được với pháp lực của mình.
Nửa đêm về sáng, trời tạnh mưa, hắn bèn đi tới hành lang, bắt đầu nhiếp thực âm lộ. Ngày mưa âm lộ cực kỳ nồng đậm, bình ổn hết khí tức khô nóng mà nửa đêm trước hắn tu hành mang đến.
Tiếng côn trùng ngoài phòng vang rền như thể hòa âm cùng nhau, liên tục, liên miên thành từng tràng dài. Hắn đứng yên trong bóng đêm, hít sâu thở dài, tâm tình theo tiếng côn trùng kêu vang đặc biệt tĩnh lặng. Nhưng mà ở sâu trong nội tâm của hắn là một ý nghĩ, chưa từng bị quên lãng: "Sớm ngày Trúc Cơ, trở về núi học pháp."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.