Dịch: Hoangtruc
Nguồn: Bachngocsach
***
Thời gian như nước Vụ Hà, lẳng lặng xuôi dòng.
Trong nháy mắt đã đến đầu tháng ba.
"Ầm!"
Đột nhiên một tiếng sấm sét nổ vang.
Mưa to trút xuống.
Lại có một tia sét như rơi xuống trước cửa miếu, ánh chớp lóe sáng cả trong thần miếu.
Một tiếng sấm vang này khiến Triệu Phụ Vân bất giác cảm thấy cả thân tâm như bị nổ tung, ý thức ở sâu trong nội tâm như bị đánh tan mất.
Như thể hôm nay, con trùng ẩn sâu dưới lòng đất bừng tỉnh lại, chui ra khỏi mặt đất.
Ý niệm như một con sâu lông, trong tích tắc này bị đánh tan mất.
Vào lúc này hắn cảm thấy tâm tư của mình vô cùng thuần tịnh, không khỏi quay người đưa tay chụp lấy kiếp hỏa. Kiếp hỏa như bị một bàn tay vô hình ngắt xuống, tung bay đến trước mặt hắn, bị một đoàn huyền quang tuôn ra từ người hắn bao vây lại.
Sau đó chỉ thấy hắn ngồi xuống xếp bằng, chân sát kiếp hỏa thì lơ lửng trên đỉnh đầu.
Hắn bắt đầu hợp sát.
Mấy ngày này hắn vẫn đang điều hòa âm dương, huyền quang trở nên thuần tịnh trong trẻo.
Chỉ thấy đốm lửa kiếp hỏa bắt đầu tỏa sáng trong huyền quang, như thể muốn nhuộm cả huyền quang thành một màu đỏ.
Hắn cảm giác có luồng hỏa ý cực nóng đang lan tràn trong huyền quang của mình.
Trúc Cơ thật ra có hai phần, một phần là hợp sát, một phần kết thành hạt giống phù lục. Nếu như chỉ có thể hợp sát mà không kết thành hạt giống phù lục, chỉ là Trúc mà không có Cơ. Có rất nhiều người tu hành như vậy, mỗi khi tu hành sẽ như đi trên một con đường lầy lội, mỗi bước đi mỗi gian nan.
Hắn cảm nhận được pháp ý bên trong chân sát kiếp hỏa. Đây chính là thứ trân quý nhất trong chân sát.
Cái gọi là Pháp, có người nói là chỉ hết thảy "tượng - hình thái", như pháp ý của kiếp hỏa có hai thứ là Kiếp và Hỏa.
Huyền Quang kia bị nhuộm đỏ, sau đó được thu vào trong thân thể hắn, chui từ trong lỗ chân lông trên người đi vào. Chân sát tiến vào thân thể, ngũ tạng, vào kinh mạch.
Hắn chỉ cảm thấy cả người như bị đốt cháy, đồng thời hắn cảm giác trong sâu xa minh minh như cảm giác được đại họa lâm đầu. Hình như có tai nạn sắp tới.
Tai hắn nghe thấy tiếng sấm bên ngoài chợt nảy sinh ra sợ hãi mãnh liệt, như thể sấm sét kia là đang muốn đánh xuống mình. Vào lúc này, hắn cảm giác như mình hoạch tội với trời, sẽ bị sét đánh diệt.
Trong lòng dâng lên sợ hãi vô biên, mỗi tia chớp lập lòe lại khiến hắn có ý nghĩ đứng dậy chạy vào trong phòng trốn thật kỹ. Hắn cảm thấy sấm chớp này là vì mình mà đến.
Hắn cố gắng kềm chế sợ hãi trong lòng, thầm quan tưởng Xích Viêm Thần phù.
Hắn chuẩn bị kết phù lục Xích Viêm Thần phù trong đan điền. Phù này thuộc về hệ liệt Ngũ Hành, thuộc dương trong âm dương, rất dễ dàng khiến pháp lực tăng trưởng. Nhưng hắn còn muốn thêm một đạo phù lục Kiếp ý trong kiếp hỏa nữa. Chỉ là hắn cũng không biết có kết thành hay không, lại cũng không chắc bản thân có đủ khả năng nắm giữ hay không.
Hiện tại ý thức của hắn đang chìm vào đan điền, quan tưởng Xích Viêm Thần phù.
Một đạo phù lục kết thành, tương đương với việc xoắn kết ba thứ tinh, khí, thần vào cùng với nhau tạo thành một nút buộc, từ đó sẽ không phân ra nữa.
Ý thức của hắn chìm vào trong khí hải đan điền, dùng kiếp hỏa làm cơ sở nhằm xây dựng nên Xích Viêm Thần phù.
Thời gian dần dần trôi qua, hắn áp chế xúc động muốn ẩn trốn của mình xuống, cho dù hắn cảm thấy như mình tùy thời sẽ phải chết đi nhưng vẫn không hề động.
Phiến thiên địa này đang có mưa to như trút nước, nước trên sườn dốc chảy xiết dũng mãnh đổ xuống dòng sông. Phía trên núi lớn bên cạnh cũng có nước dồn vào khe núi, ào ào đổ vào Vụ Hà. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, nước trên sông dâng cao. Khúc sông vốn bình ổn đã chuyển sang chảy cuồn cuộn, tựa như nội tâm Triệu Phụ Vân lúc này.
Trong tai hắn nghe thấy mưa to sấm lớn, nghe sóng dữ dâng trào, nhưng lại không biết trên khoảng không mưa gió đó đang có một đạo ánh kiếm lập loè.
Mà ở trong màn mưa to, có từng mảng từng mảnh nước hình người lần lượt bị đánh tung tóe dưới ánh kiếm. Chỉ là lúc này mưa như trút nước, mưa to vô cùng vô tận, tản đi một người, lại có thêm mười hình người bằng nước xuất hiện, như kết thành một trận pháp huyền diệu nào đó, lại một lần nữa khiến bầu trời này hóa thành biển lớn.
Trái bổ phải đâm, ngăn cản từng luồng sóng nước.
Phần chuôi thanh kiếm này có một luồng kim khí quấn quanh lấy, nhìn thấy luồng sóng nước như đã biến thành một đại dương mênh mông, càng ngày càng dày, càng ngày càng nặng, đã sắp sửa trói chặt được thành kiếm này lại. Thì hư không chợt vang lên một giọng nói: "Kình Thiên Đoạn Hải thức!"
Đạo ánh kiếm sắp bị khốn trụ đột nhiên lóe sáng ngời, ánh kiếm xán lạn, biến thành cực lớn chém qua hư không như biển nước kia, như cắt rời cả sóng nước vô biên ra.
Mưa gió đầy trời chỉ trong một tích tắc này đã bị một kiếm đánh tản, cả trời đất như bị ngăn cách ra.
Rồi một bóng người bên trong lộ diện, mặc đạo bào màu xanh, kiếm trong tay y cắm vào trong vỏ kiếm đeo sau lưng.
Y có một gương mặt dài, tóc búi cao, cằm có một chòm râu đen, mặt lạnh lùng u tối, tay trái cầm một cây phất trần, khoác lên khuỷu tay, mắt xếch ngược nhìn xem hư không bắt đầu đổ mưa gió lại.
Trong mưa gió có một người hiện ra, lên tiếng nói: "Núi Thiên Đô không chịu yên ổn truyền đạo thụ pháp trong núi, lại dây vào tranh chấp hồng trần này làm gì, coi chừng sẽ bị chôn vùi như Huyền Tâm phái ngàn năm trước đây."
"Núi Thiên Đô thế nào không cần ngươi phải quan tâm. Hôm nay Mã Tam Hộ ta tới đây không có chuyện gì khác, ngoài việc thử kiếm mở mang tầm mắt." Đạo nhân mặt dài lạnh lùng nói.
"Thử kiếm? Ha ha, Mã Tam Hộ ngươi muốn thử kiếm nên tới tìm ta? Cho rằng ta là bùn đất thoải mái bóp nặn? Hôm nay sẽ để cho ngươi biết, ai là người định đoạt trong mảnh mưa gió này."
"Ta một mực nghe nói Vũ chân nhân núi Phong Vũ của nước Thiên Sơn mỗi lần thi pháp tất dự báo thời tiết, thiên thời bên người, vô địch cùng cảnh. Mã mỗ từ lúc luyện kiếm đến nay vẫn luôn thích nhất một chuyện, đó là cắt đứt thiên thời."
Mã Tam Hộ dứt lời, tay đã đưa lên nắm Kim Sao bảo kiếm sau lưng.
"Choang..."
Kiếm ngân vang lạnh thấu xương, ánh kiếm như rạch phá mây mưa mà chém ra.
Mây mưa cũng xoắn về phía y, trong thoáng chốc đã hình thành nên một lốc xoáy mưa cuốn Mã Tam Hộ vào bên trong. Mà kiếm trong tay Mã Tam Hộ cũng vung lên, đâm, chém, gạt, từng chiêu từng thức đánh tan vòng xoáy do mưa tạo thành kia.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người quần chiến với nhau. Mưa gió trong khoảng trời đất này, lúc thì dày đặc, lúc thì mỏng manh. Trong đó tiếng kiếm ngân vang cùng tiếng niệm chú ngữ bên giảm bên tăng, lúc cao vút, lúc trầm thấp.
Mặt đất bên dưới, Triệu Phụ Vân ngồi trên trong miếu, bên cạnh tượng Xích Quân, ngoài miếu là sấm sét chấn động không ngừng. Mà Xích Viêm Thần phù đã thành hình trong đan điền, có điều vẫn chưa đủ, vẫn chưa đến tận cùng.
Hắn buông lỏng tâm linh, sau đó phù lục hình thành hắn bèn nhanh chóng dùng cảm thụ Kiếp ý của mình, viết ra một chữ Kiếp. Nhưng mà mãi vẫn không thể thành công, như thể hắn không tìm ra được gốc rễ, như người mù chỉ biết sờ soạng cầm nắm mà không biết toàn cảnh thế nào.
Thời gian dần qua, hắn cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy không bằng cứ như vậy cũng được, đã kết thành Xích Viêm Thần phù cũng là Trúc Cơ thành công. Cũng có rất nhiều người như vậy, kết một đạo phù trước, sau đó dần kết thêm nữa, thêm từng bước một, dần kết từng đạo phù lục một, cũng là tu hành.
Khi hắn bắt đầu buông lỏng tâm tình, không tận lực kết phù lục thì ngọn lửa kiếp ý ẩn nấp trong khí hải ở đan điền vậy mà dần dần nổi lên. Hắn cũng không rõ vì sao, trong lòng lại hiện ra một câu: "Tam tai cửu nạn đều là kiếp, chúng sinh thiên hạ có linh, lại có ai trốn qua được."
Một ký tự màu đỏ vặn vẹo, phức tạp chữ Kiếp xuất hiện ngay bên cạnh Xích Viêm Thần phù. Trong lòng Triệu Phụ Vân nảy sinh ra rất nhiều điều ngộ, như thể được trời đất truyền thụ, như thể nguyên bản ở sâu trong nội tâm vốn đã hiểu rõ, chẳng qua lúc này mới nghĩ tới mà thôi.