...
Lại là một buổi chiều nắng đẹp. Giả Đào ngồi trong phòng làm việc, rảnh rỗi đến mức buồn ngủ. Bệnh nhân đến phòng khám tâm lý vốn đã ít, có hôm cả ngày không một bóng bệnh nhân. Cũng may hôm nay không quá vắng vẻ, ban sáng có một cô gái trẻ đẹp đến khám, chiều nay lại được tiếp đón một thiếu phụ đoan trang.
Khi tôi bước vào phòng làm việc của Giả Đào, bắt gặp ánh mắt đang sáng lên của ông ta. Người đàn ông có cái bụng phốp pháp này hình như vẫn còn hứng thú với phụ nữ lắm.
Tôi thuật lại cho Giả Đào nghe về bệnh tình của bản thân, đó là một câu chuyện tầm thường. Sau hôn nhân, chồng tôi chán cơm thèm phở, kết quả là tôi bị đá. Tôi sau đó bắt đầu gặp phải các vấn đề về tâm lý, luôn sợ hãi rằng đồ vật xung quanh mình không được sạch. Đêm nào cũng thức dậy từ 3 giờ sáng, đem đống quần áo đã được giặt giũ sạch sẽ và phơi khô ra khỏi tủ, đem giặt đi giặt lại nhiều lần. Bố mẹ ở chung nhìn thấy bộ dạng này của tôi đều không kìm được nước mắt. Lúc tỉnh tôi luôn nhận thức rõ về căn bệnh mình đang mắc phải, vì thế đã đến bệnh viện để kiểm tra.
Giả Đào thể hiện một sự thân thiện mà rằng: “Tình trạng của cô vô cùng nghiêm trọng, cần được chữa trị lâu dài, tôi kiến nghị, cô hãy sử dụng phương pháp trị liệu bằng thôi miên của tôi. Liệu pháp thôi miên là một phần quan trọng trong Tâm lý học, đặc biệt phù hợp để điều trị các chứng bệnh về thần kinh. Dựa trên tình trạng của cô lúc này, cần áp dụng hai liệu trình, mất khoảng tầm nửa năm là có thể chữa dứt điểm.”
Tôi đáp: “Tôi tin tưởng ông, tôi sẽ nghe theo chỉ dẫn của ông.”
Giả Đào đặt tôi nằm trên chiếc ghế so-fa êm ái, ngả lưng với đầu ra sau. Nghe theo chỉ dẫn của Giả Đào, tôi thả lỏng cơ thể, bắt đầu hít thở thật sâu theo nhịp. Hít vào thật chậm bằng mũi, sau đó thở ra từ từ bằng miệng.
Giả Đào đặt một chiếc đồng hồ cát trước mặt tôi, yêu cầu tôi tập trung vào những hạt cát đang rơi, đếm theo nhịp trôi của thời gian.
Khuôn mặt phốp pháp của Giả Đào dần trở nên mơ hồ, giọng ông ta vừa êm ái lại vang vọng trong không gian: “Cô đang cảm thấy thật yên tĩnh, thật dễ chịu, cô thấy càng lúc càng dễ chịu, càng lúc càng dễ chịu. Mí mắt cô ngày càng nặng nề hơn, không còn muốn mở ra nữa. Cô đã chìm vào giấc ngủ rồi, hiện tại tâm trí cô hoàn toàn tĩnh lặng. Cô cảm thấy mệt mỏi một cách dễ chịu. Cô đã học được cách tịnh tâm, tâm trí cô như một khoảng không tĩnh lặng, không vấn bụi trần. Cô đã rơi vào trạng thái thôi miên.”
Tâm trí thật thoải mái, tôi chìm sâu vào giấc ngủ. Cùng với nỗi sợ trong thâm tâm, tôi dần nói ra một bí mật còn đáng sợ hơn nhiều. Tôi vô cùng căm hận người thứ ba xen vào cuộc sống hôn nhân của vợ chồng tôi, cô ta rất xinh đẹp, song cũng chỉ là một con hồ ly tinh không hơn không kém. Tôi muốn giết cô ta, giết chết cô ta, bóp cổ cô ta đến ngạt thở, nhìn khuôn mặt đáng thương của cô ta dần biến sắc từ màu trắng trở thành màu tím trong lòng bàn tay tôi, đến khi cô ta hoàn toàn tắt thở. Sau đó tôi sẽ chôn cô ta xuống đất, chôn thật sâu, khiến da thịt cô ta bị thối rữa, chỉ còn lại bộ xương, khiến cô ta vĩnh viễn không nhìn thấy ngày mai, vĩnh viễn không thể gột sạch tội lỗi.
Giả Đào nhìn chằm chằm vào đôi mắt nửa nhắm nửa mở của tôi, lắng nghe giọng kể đứt đoạn của tôi, cảm giác đôi mắt ông ta dường như cũng trở nên nặng nề hơn, cơ thể ngày càng mệt mỏi, liền ngồi dựa lưng ra sau ghế. Dường như hồn ông ta đã lìa khỏi xác, bộ não trở nên hoàn toàn trống rỗng.
Dần dần, ông ta cũng rơi vào trạng thái thôi miên, sau đó rủ rỉ: “Tính cách cô ta thật ngoan cố, thuật thôi miên của tôi không có tác dụng với cô ta, chỉ còn cách dùng đến Diprivan để hỗ trợ, tăng dần liều lượng lên, cuối cùng cô ta cũng bị tôi thôi miên. Thật là một cô gái đẹp, nước da cô ấy vừa trắng lại nuột nà, đôi môi hồng như phủ một lớp sáp. Cuối cùng tôi cũng có được cô ấy, cô ấy là của tôi. Nhưng tôi đâu biết rằng, cô ta vẫn còn trinh, tôi đã chơi đùa với biết bao cô gái, nhưng đây là cô gái đầu tiên còn trinh, nếu tỉnh dậy chắc chắn cô ta sẽ phát hiện, cô ta sẽ khóc lóc và tố cáo tôi. Tôi sợ lắm. Tôi phải bóp cổ cô ta. Tôi thực sự không muốn giết chết cô ta, nhưng tôi đã làm như thế. Tôi chôn cô ta trên ngọn núi hoang, ma không biết quỷ không hay. Nhưng tôi vẫn chưa yên tâm, sớm muộn cũng có ngày thi thể cô ta bị người khác phát hiện, tôi sẽ tìm người nhận tội thay cho mình."
“Lương Tư Tề xuất hiện rồi, tâm trí cô ta đang hoảng loạn, điều làm tôi hưng phấn hơn cả, là cô ta có thù oán với Hứa Hiểu Húc, đây chắc chắn là sự lựa chọn hoàn hảo nhất dành cho tôi. Nhằm không lưu trữ hồ sơ khám chữa bệnh của cô ta, tôi đã bảo cô ta đến nhà riêng của tôi để chữa trị. Tôi nói với cô ta rằng, ở nơi không có không khí bệnh viện sẽ tốt hơn cho việc điều trị, và cô ta đã tin. Khi cô ta rơi vào trạng thái hôn mê, tôi bắt đầu gieo cấy kí ức vào người cô ta, tôi nói với cô ta, rằng cô đã giết chết một cô gái trong lúc cãi lộn tại nơi vắng vẻ phía sau trường. Sau đó cô chôn cái xác dưới gốc đại thụ trên một ngọn núi hoang. Cô gái đó tên là Hứa Hiểu Húc.”
“Gieo cấy kí ức vào một cô gái đang hoảng loạn quả thực hiệu quả. Lương Tư Tề bắt đầu mắc chứng mộng du, hàng đêm lại chạy lên núi, tìm đến đúng vị trí chôn cái xác mà tôi đã nói, hành vi của cô ta còn điên dại hơn những gì tôi kì vọng. Cô ta đào bộ xương lên, xong lại lấp nó đi, cuối cùng cô ta đã lặp đi lặp lại suy nghĩ mình đã giết Hứa Hiểu Húc vô số lần, đến mức tin rằng chính mình đã làm chuyện đó.”
Toàn bộ lời khai của Giả Đào được ghi lại một cách chi tiết, làm thành bằng chứng trình lên tòa.
Thời gian: ngày 30 tháng 9 năm 2008
Địa điểm: Tòa án khu Hòa Bình, thành phố Sở Nguyên.
Đây là ngày xét xử vụ án Hứa Hiểu Húc bị giết.
Tôi và Thẩm Thư có mặt với vai trò người làm chứng.
Dưới tư cách nhân chứng của bên nguyên, tại phiên tòa, Thẩm Thư đã cho phát cuộn băng thu âm lời khai của Giả Đào về toàn bộ quá trình gây án. Cả khán phòng bắt đầu xì xào bàn tán.
Luật sư bào chữa cho Giả Đào là Trương Đại Vi đưa ra lời phản biện: “Phương pháp thẩm vấn này không khác gì bức cung, vì vậy những chứng cứ này hoàn toàn vô giá trị. Pháp luật hiện hành của Trung Quốc không chấp thuận việc lấy lời khai thông qua thuật thôi miên, vì vậy qúy tòa không được chấp nhận bằng chứng phía cảnh sát đưa ra.”
Thẩm Thư đứng trên bục dành cho nhân chứng, nói: “Đây là một vụ án khó bề phân xử, tôi làm hình sự hơn mười năm nay, đây là lần đầu xử một vụ mà thủ phạm dùng thuật thôi miên để gây án, nên việc lấy lời khai quả thực không giống như bình thường. Phải thừa nhận rằng, Giả Đào là một thiên tài trong nghiên cứu thuật thôi miên. Tốt nghiệp một trường y vô danh, nhưng không ngờ ông ta lại tự mình luyện thành thục thuật thôi miên, hơn nữa lại đạt một số thành tựu nhất định, rất đáng khâm phục. Tuy nhiên, hắn ta lại dùng thuật thôi miên để làm việc ác, chắc chắn sẽ gặp báo ứng. Sau đây tôi xin phép quý tòa được mời ra một nhân chứng khác cho vụ án.”
Được sự chấp thuận của quan tòa, tôi đứng lên bục nhân chứng, nói: “Thủ đoạn lấy lời khai của phía cảnh sát nhận được sự giúp đỡ từ một vị cao nhân trong giới thôi miên học. Giới thôi miên học có một câu nói nổi tiếng là “Mọi sự thôi miên đều là tự thôi miên”. Khi Giả Đào đang cố gắng để thôi miên cho tôi, ông ta cũng tự rơi vào trạng thái siêu tập trung, tôi đã áp dụng phương pháp mà vị cao nhân đó chỉ dạy để khiến hắn ta bị thôi miên ngược. Quả nhiên khi Giả Đào mất cảnh giác, hắn ta đã nhanh chóng bị rơi vào trạng thái thôi miên.”
Tôi đưa cho quan tòa xem bằng chứng trên cuốn sách của thầy Âu Dương Địch Phi, cũng như giới thiệu cho tòa nghe sơ qua về thanh danh của thầy ấy, nhằm chứng thực sự uyên thâm của thầy trong lĩnh vực thôi miên. Qua đó chứng tỏ sự hiệu quả trong việc áp dụng phương pháp phản thôi miên để lấy lời khai.
Luật sư bên nguyên Vương Văn Thanh cũng đưa ra những lý lẽ rằng: “Trong bộ luật tố tụng hình sự của nước ta cũng như theo lý giải của các cơ quan tư pháp tương đương, đều không quy định rõ việc lấy cung bằng thuật thôi miên có hay không năng lực chứng cứ. Tuy nhiên trên thực tiễn ngành tư pháp, đối với việc vi phạm trình tự pháp định nhằm tìm ra nghi phạm, thì lời khai của bị cáo, chỉ cần thông qua xác minh, thì việc đem lời khai của bị cáo ra làm bằng chứng buộc tội chắc chắn sẽ vẫn có hiệu lực.”
Luận sư bào chữa Trương Đại Vi nói: “Nếu đã nói trong luật tố tụng không quy định rõ, có nghĩa là, bất luận bên nguyên đã thu thập được lời khai gì từ thân chủ tôi, cũng cần phải tiến hành thêm một bước điều tra nữa, đồng thời đưa ra những bằng chứng có hiệu lực liên quan. Nếu không thì những lời khai có được khi thân chủ tôi đang ở trong tình trạng thiếu tỉnh táo sẽ không có giá trị, đồng thời thân chủ tôi sẽ bảo lưu quyền khởi tố về hành vi ép cung từ phía cảnh sát."
Thẩm Thư nói: “Anh đã bất chấp lý lẽ như vậy thì để tôi xem xem bằng chứng tiếp sau đây có khiến anh tâm phục khẩu phục?” Tôi đưa cho quan tòa xem kết quả phân tích ADN rồi nói: “Trong lúc Giả Đào tiến hành điều trị tâm lý cho Lương Tư Tề, đã nhiều lần thực hiện hành vi cưỡng bức, khi bị bắt giữ thì Lương Tư Tề đã có thai được 2 tháng tuổi. Theo yêu cầu của nạn nhân, chúng tôi đã cho tiến hành phá thai, đồng thời cho xét nghiệm ADN của phôi thai, kết quả hoàn toàn tương thích với ADN của Giả Đào. Ngoài ra, những cư dân sinh sống gần nhà Giả Đào cũng xác thực, nhiều lần trông thấy một cô gái giống Lương Tư Tề đi ra khỏi nhà ông ta.”
Trương Đại Vi nói với giọng coi thường: “Đây cũng được coi là bằng chứng sao? Cùng lắm chỉ chứng minh được rằng thân chủ tôi có quan hệ với Lương Tư Tề. Hai người họ một cô nam, một quả nữ, qua lại với nhau là điều hết sức bình thường, cả hai đều vui vẻ với mối quan hệ này. Kết quả ADN này còn không đủ chứng minh hành vi cưỡng bức thì làm sao dùng làm bằng chứng giết người được?”
Khán phòng bắt đầu xôn xao bàn tán trước thái độ cợt nhả của Giả Đào và tay luật sư bào chữa.
Vị thẩm phán phiên tòa nói: “Đề nghị mọi người giữ trật tự, nếu ai còn tiếp tục gây náo loạn, chúng tôi xin mời bước ra khỏi phòng.” Sau đó nói nhỏ với hai vị bồi thẩm, chuyển lời tới Thẩm Thư: “Hai bằng chứng mà bên nguyên đưa ra không thể coi là bằng chứng trực tiếp, nước ta chưa từng có tiền lệ lấy lời khai trong lúc thôi miên ra làm bằng chứng phán quyết. Nếu bên nguyên không thể tiếp tục đưa ra bằng chứng, thì hồ sơ vụ án sẽ được trả lại cho viện kiểm sát. Nếu trong vòng nửa tháng bên nguyên không bổ sung thêm bằng chứng, thì không thể thiết lập tội trạng cho bên đương sự.”
Quần chúng lại tiếp tục xì xào về phán quyết của tòa.
Thẩm Thư quay ra nhìn tôi, tôi giơ tay phát biểu: “Nhân chứng bên nguyên có bằng chứng trực tiếp muốn bổ sung.” Được sự cho phép của quan tòa, tôi lấy ra một chiếc laptop, đem công chiếu hình ảnh trên màn hình lên cho mọi người xem. Hình chiếu trên màn là ảnh một bộ xương vừa mới được đào lên.”
Tôi nói: “Đây là di cốt của Hứa Hiểu Húc, với một nghi phạm IQ cao như Giả Đào, e là cũng không ngờ rằng sau khi cô ta chết được một năm, vẫn có thể đưa ra lời tố cáo vô hình dành cho ông ta.”
Trương Đại Vi phản bác: “Phản đối cách nói mang tính giả thiết của nhân chứng bên nguyên. Hơn nữa Hứa Hiểu Húc bị người khác bóp cổ chết, không thể có chuyện lưu lại vết tích trên xương được, chứng cứ bên nguyên không có tính thuyết phục.”
Tôi đáp: “Xương cốt biết nói không phải là điều hiếm gặp, nếu không thì không biết sẽ có bao nhiêu tội phạm vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.” Nói xong, tôi click chuột vào để phóng to màn hình, móng tay của thi thể hiện ra rõ nét.
Tôi lấy chuột chỉ vào móng tay mà nói: “Trong chẩn đoán lâm sàng, có một căn bệnh tên là bệnh móng (Onychopathy). Trên móng tay của bệnh nhân bị phân thành những lớp mỏng với độ lớn nhỏ không đồng đều, bắt đầu từ vùng đầu móng kéo dần ra phía sau, vùng nhiễm bệnh sẽ chuyển dần sang màu trắng, lớp sừng trở nên giòn, dễ vụn. Bong móng là một biến chứng của bệnh móng giòn. Có rất nhiều nguyên nhân gây bệnh, như rối loạn nội tiết, bệnh về gan, thiếu vitamin, các chứng bệnh về thần kinh. Hứa Hiểu Húc lại là một bệnh nhân mắc chứng suy nhược thần kinh, đó là lí do móng tay cô ta bị bong tróc, tôi có tìm thấy hồ sơ bệnh án của cô ta ở bệnh viện thuộc đại học Tùng Giang.”
Trương Đại Vi nói: “Thế thì có liên quan gì đến vụ án?”
Tôi đáp: “Đương nhiên là có, liên quan mật thiết là đằng khác.” Sau đó di chuột đến phần móng tay bị bong tróc thành nhiều lớp, nói: “Đây chính là bằng chứng trực tiếp của chúng tôi.”
Tại phần móng bị bong tróc, có thể thấy lờ mờ hình ảnh một vật thể lấp lánh, do độ phân giải thấp nên không thể nhìn rõ đó là thứ gì.
Tôi nói: “Đây là những hạt cát phát hiện dưới móng tay của Hứa Hiểu Húc khi hài cốt của cô ta được đào lên từ dưới lòng đất.”
Trương Đại Vi đáp: “Thi thể của Hứa Hiểu Húc được chôn lấp dưới vùng núi cát sỏi, móng tay dính cát thì có gì là lạ?”
Tôi trả lời: “Cát cũng có nhiều loại cát, tuy bề ngoài nhìn chúng có vẻ giống nhau, song thành phần giữa chúng đều có sự khác biệt. Những hạt cát này trông có vẻ tầm thường, nhưng lại là loại cát hiếm trên thế giới, thành phần có hàm lượng trên 90% là thạch anh, loại đá này cần hàng trăm triệu năm trầm tích mới có thể hình thành. Theo giám định của Viện khoa học Trung Quốc, loại cát được tìm thấy trên thi thể nạn nhân có tuổi đời 340 triệu năm, chỉ có thể tìm thấy ở vùng sa mạc Sahara. Rất nhiều nhà Thần học tin rằng, những hạt cát cổ đại này có năng lực thần kì để kết nối tâm linh.”
Trương Đại Vi nói bằng giọng mỉa mai: “Hóa ra pháp y hình sự của nền khoa học hiện đại vẫn còn tin vào những thứ tâm linh này sao?”
Tôi đáp: “Tôi không nói là tôi tin, nhưng thân chủ của ông lại là người rất có hứng thú với lĩnh vực tâm linh. Trong chiếc đồng hồ cát, công cụ hỗ trợ thôi miên mà Giả Đào sử dụng, có chứa loại cát này. Chúng tôi đã cho giám định, chứng thực cát trong đồ hồ của Giả Đào và cát tìm thấy trên thi thể nạn nhân là cùng một loại. Đồng hồ cát là công cụ hỗ trợ đắc lực cho các bậc thầy thôi miên, song đại đa số đồng hồ cát trên thị trường hiện nay chỉ chứa loại cát thông thường, thứ cát ở sa mạc Sahara lại càng hiếm ở thành phố Sở Nguyên này. Điều này đã đủ để chứng minh Hứa Hiểu Húc trước khi chết đã có mặt ở phòng của Giả Đào, trong lúc ông ta thực hiện hành vi tội ác của mình, tay của Hứa Hiểu Húc đã vô tình va phải chiếc đồng hồ cát, hạt cát do đó đã dính lên móng tay của nạn nhân.”
Tôi bổ sung thêm: “Theo lịch sử hành trình của hãng hàng không, Giả Đào đã từng đến thị trấn Douz của Tunisia vào tháng 5 năm 2005, nơi đây là cửa ngõ thông ra sa mạc Sahara, trên tay tôi là hồ sơ nhập cảnh của Giả Đào.”
Trương Đại Vi vẫn ngoan cố cãi: “Phản đối, Hứa Hiểu Húc là bệnh nhân của Giả Đào, việc móng tay cô ta có dính cát trong đồng hồ của Giả Đào không thể coi là bằng chứng buộc tội thân chủ tôi.”
Tôi hướng về phía thẩm phán mà nói: “Lúc còn sống, Hứa Hiểu Húc là một cô gái mắc chứng sợ bẩn, cô ta tuyệt đối sẽ không để dị vật dính trên móng tay, trừ phi dị vật dính lên khi cô ta đã rơi vào trạng thái mất hoàn toàn ý thức. Thưa quý tòa, đây có thể coi là một vụ án không bình thường, thủ phạm cũng sử dụng thủ đoạn không bình thường, phía cảnh sát trong quá trình phá án đã gặp rất nhiều khó khăn. Việc gieo cấy kí ức khiến Lương Tư Tề thú nhận mọi hành vi không phải do mình gây ra đã gây ra nhiều trở ngại cho phía cảnh sát. Nếu chỉ áp dụng nghiệp vụ thông thường thì chân tướng vụ án này mãi mãi sẽ bị chìm sâu, kẻ phạm tội thực sự sẽ mãi mãi không nhận được hình phạt thích đáng. Tôi khẩn thiết quý tòa xem xét những bằng chứng mà chúng tôi cung cấp để đưa ra phán quyết cuối cùng thật công minh.”
Ngày 17 tháng 10 năm 2008, Tòa án khu Hòa Bình đã đưa ra phán quyết đối với vụ án của Hứa Hiểu Húc, tuyên bố tội danh giết người đối với Giả Đào, kết án tử hình.
Ngày 27 tháng 10 năm 2008, Giả Đào kháng án lên Tòa án nhân dân thành phố Sở Nguyên, kết quả phúc thẩm, giữ nguyên phán quyết ban đầu, bác bỏ kháng án.
Ngày 10 tháng 11 năm 2008, Giả Đào kháng án lên Tòa án nhân dân cấp cao của tỉnh Tùng Giang, kết quả giữ nguyên phán quyết ban đầu, bác bỏ kháng án. Đây cũng là phán quyết cuối cùng.
Ngày 15 tháng 1 năm 2009, Giả Đào bị thi hành án tử hình bằng hình thức xử bắn.
- ---------------------------------------------------------------------