Nhật Kí Nữ Pháp Y: Để Người Chết Được Nhắm Mắt

Chương 22: Chết vì tình





Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chả mấy chốc mà mùa xuân lại đến, các cơ quan ban ngành của cục thành phố đều bận bịu với công tác trị an và sắm sửa cuối năm. Người độc thân như tôi, cứ dịp lễ tết là lại về với bố mẹ, nên chẳng phải bận tâm điều gì, chỉ cần giao nộp tiền và nguyên vật liệu cho nhị vị phụ huynh, là tự nhiên có một cái tết hạnh phúc viên mãn.
Vào buổi chiều của Tết ông Táo, một cuộc điện thoại gọi tới di động của tôi: “Đại pháp y, tôi là Phùng Khả Hân của cục cảnh sát huyện Khánh đây, cô còn nhớ tôi chứ?”
Tôi đáp: “Tiểu Phùng, chúng ta đã cùng ăn với nhau, còn thảo luận với nhau về hiện tượng xác chết co giật đây mà, cậu dạo này vẫn ổn chứ? Công việc ở huyện có bận không?”
Phùng Khả Hân nói: “Tôi vẫn ổn. Cuộc nói chuyện với cô lần trước đã truyền động lực rất lớn cho tôi. Dạo gần đây tôi có nhồi nhét thêm một số kiến thức pháp y, điều này giúp ích rất nhiều cho việc phá án. Lần này tôi gọi, là muốn nói với cô một việc, cái tay thầy giáo thể dục tên Lê Bảo Khánh mà chúng ta từng nhắc đến, hai hôm trước lại xảy ra chuyện rồi.”
Tôi thắc mắc: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Phùng Khả Hân nói: “Sau khi vợ Lê Bảo Khánh qua đời, ông ta đã chính thức công khai mối quan hệ với cô diễn viên múa kia, nhưng phía nhà gái lại kịch liệt phản đối hôn sự. Hai người họ thì thề sống chết bên nhau, không hiểu nghĩ thế nào lại chọn cách tự tử. Hai người họ hẹn nhau tự sát tại nhà Lê Bảo Khánh. Cô gái một dao chí mạng, khi chúng tôi đến, thì người đã không còn. Lê Bảo Khánh cũng bị thương khá nặng, nhưng may mắn không chết, hiện tại vẫn nằm liệt giường. Điều kì lạ là thi thể cô gái lại xuất hiện hiện tượng xác chết co giật, pháp y đã kết luận đây là vụ tự sát. Người nhà nạn nhân dù liên tục làm loạn, cũng chỉ biết chấp nhận kết luận của khoa học. Hiện giờ thi thể đang nằm ở phòng xác, ngày mai sẽ đem đi hỏa táng.”
Tôi đáp: “Hai vụ án này thật kì lạ, xác chết co giật không phải là hiện tượng thường gặp, giờ lại phát sinh cùng lúc trong hai vụ án, cả hai lại đều có liên quan tới Lê Bảo Khánh. Không thể kết án một cách qua loa được, tôi sẽ xin ý kiến chỉ đạo của cục thành phố, vụ án tự sát vì tình này cần được điều tra lại. Cảm ơn anh đã gọi cho tôi, nếu có tình hình mới hãy báo cho tôi bất cứ khi nào.”
Cục phó cục thành phố, ông Phú Cường, nhận được báo cáo của tôi, trầm tư một lúc rồi nói: “Cô cho rằng hai vụ án này có điều kì lạ?”
Tôi đáp: “Chỉ là trực giác, trước khi giám định tử thi tôi chưa thể đưa ra được kết luận gì.”
Phú Cường nói: “Mạng người là quan trọng, nếu cô đã có sự nghi ngờ thì cứ việc làm đi, nếu gặp khó khăn, cục thành phố sẽ giúp đỡ. Tôi sẽ đánh tiếng cho Dư Văn Đức ở huyện Khánh để hắn phối hợp cùng với cô.”
Thẩm Thư không muốn đi cùng tôi, cậu ta bảo, tuy chúng tôi có quyền chỉ đạo nghiệp vụ đối với huyện Khánh, song dù sao huyện Khánh cũng không lên tiếng cần giúp đỡ, hơn nữa vụ án này vẫn chưa lộ rõ điểm tình nghi, nếu giờ chúng ta qua đó một cách rầm rộ, e là sẽ gây áp lực cho họ. Cô cứ đi trước, nếu gặp vướng mắc gì thì tôi sẽ ra tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.