Nhật Kí Nữ Pháp Y: Để Người Chết Được Nhắm Mắt

Chương 37: Vẻ đẹp cõi linh




Người dịch: Xương
Nguồn: https://www.zhihu.com/.../paid_column/1230447718943780864
- --------------------
Một ngày hè nóng nực. Không khí oi bức, dính dớp, bao nhiêu hơi nóng tích tụ trong bầu khí quyển tỏa ra hừng hực, nhiệt độ hiển thị trên thang nhiệt kế tăng vọt. Đứng dưới ánh mặt trời hun một lúc là cả người sẽ đổ đầy mồ hôi, vô cùng khó chịu. Tất cả mọi người nếu không có việc gì quan trọng thì sẽ không ra khỏi cửa.
Anh em trong sở cảnh sát phòng chống tội phạm cũng không ngoại lệ, sợ nóng, ở lì trong phòng không bước ra khỏi cửa, đường lớn ngõ nhỏ trong thành phố Sở Nguyên cũng quang đãng sạch sẽ hơn. Anh em cảnh sát hình sự đều ở trong phòng làm việc, vui vẻ rảnh rỗi, có người thì uống trà đàm đạo, có người ngồi nghịch máy tính, người chăm chỉ xem xét lại tài liệu, học cách phá án, mỗi người một việc.
Bên phòng khám nghiệm pháp y cũng không có việc gì làm, tôi dạo qua bên đội cảnh sát hình sự, tìm hội Hứa Thiên Hoa và Phùng Khả Hân trò chuyện.
Phùng Khả Hân là một tên nghiện mạng, chỉ cần không có việc gì là cậu ta lại lên mạng, thích nhất là chơi game bạo lực, chém giết hết mình, dũng cảm xông pha, rất có cảm giác đạt được thành tựu. Cậu chuyên môn vào xem những trang mạng cổ quái, tìm những thứ kì cục quỷ dị về xem, đặc biệt là những chuyện truyền kỳ cổ xưa liên quan đến quỷ ma thần thánh, cậu đều xem rất chăm chú say mê.
Dạo gần đây cậu ấy rất mê một trang web hình ảnh tên là “Vẻ đẹp cõi linh”, hình ảnh trên đó đều được chỉnh sửa qua, sáng tạo với lối tư duy siêu việt, ví dụ như con mắt với lớp lớp đồng tử, hình ảnh rõ ràng từng bộ phận khi mổ nội tạng, mô hình hệ thống mạch máu trong thận, cảnh đặc tả sư tử ăn thịt người, mổ phanh não bộ, đại loại là những thứ kích thích giác quan dữ dội như thế.
Tôi vỗ vai Phùng Khả Hân, hỏi:
- Dạo này có tấm nào đặc sắc giới thiệu không?
Phùng Khả Hân hào hứng đáp:
- Năng lực sáng tạo đúng là không có điểm dừng, cho dù chị là pháp y, e là cũng chưa từng nhìn thấy những thi thể mang vẻ đẹp thế này đâu. Không phải chị từng nói muốn làm bạn với thi thể à, nhìn những bức ảnh thi thể này mới biết làm bạn với thi thể cũng không phải là việc khó khăn gì.
Nói rồi, Phùng Khả Hân click vào một cột trên trang “Vẻ đẹp cõi linh”, tên là “Nghệ thuật ch.ết chóc”. Mỗi tấm ảnh hiện ra đều là ảnh nghệ thuật của một xác người nữ. Có tấm thi thể khoác một dải khăn trắng, nằm trên nền tuyết trắng tinh khôi, máu tươi đỏ thắm chảy lênh láng, hai sắc màu đỏ - trắng tương phản; có tấm lại là phong cảnh khu rừng rực rỡ nắng vàng, thi thể sắc mặt trắng toát, ngũ quan thanh tú, đôi môi điểm son nhẹ nhàng, trên mặt còn điểm thêm một nốt ruồi đỏ rất ưa nhìn, tà váy trải trên nền lá rụng như đang khiêu vũ. Mỗi tấm ảnh đều mang màu sắc kinh động lòng người, bố cục tài hoa, dùng phong cách yêu mị miêu tả cái ch.ết, có một loại vẻ đẹp nguy hiểm, kích động ảnh hưởng đến giác quan người xem.
Sau mỗi tấm hình đều có bình luận của người xem, những tấm hình kiểu này có lượt khen ngợi nhiều hơn hẳn, có người còn cảm thán “Không ngờ chết rồi cũng có thể đẹp như thế này”, có người nói “Thật kinh ngạc”, cũng có người bảo “Đây mới là nghệ thuật đích thực”.
Tôi và Phùng Khả Hân xem những tấm ảnh ấy, vừa xem vừa bảo:
- Mấy bức ảnh này cũng chỉ là trò trẻ con thôi, rõ ràng đều là giả, tôi không hiểu nghệ thuật, chúng có giá trị nghệ thuật gì hay không thì không biết, nhưng chắc chắn không có giá trị trong việc phá án, nhìn một cái là biết người sống đóng giả xác ch.ết.
Phùng Khả Hân nói:
- Đó là cách nhìn của người có chuyên môn, nhưng đối với người ngoài ngành như tôi chúng đều rất chân thật, nhưng triết lý cao thâm hơn thì vẫn không hiểu được.
Tôi bảo:
- Thôi đừng khoác lác nữa, sự tiến bộ gần đây của cậu mọi người đều thấy cả.
Phùng Khả Hân vẫn tiếp tục kéo chuột máy tính, mở tấm ảnh tiếp theo. Bức ảnh này là khung cảnh một thảm cỏ xanh mướt, bốn phía là rừng bạch dương, lá xanh đung đưa trong gió, sắc màu nhẹ nhàng, giữa bức tranh như họa thêm một viên lục ngọc sáng ngời. Thi thể người nữ khoác chiếc váy màu màu xanh lục, tự nhiên thanh khiết, nhẹ nhàng bao phủ lên cơ thể cô, hài hòa mà tinh tế, khiến cho cơ thể đã ch.ết thêm phần xinh đẹp. Gương mặt thi thể cũng được trang điểm, hai má ửng hồng, đôi mày cong dài, con ngươi màu trầm đục, ánh mắt nửa mê nửa tỉnh, mơ màng như mới thức giấc. Trên cơ thể người ch.ết không có vết thương, cũng không có máu chảy, so với những tấm ảnh thi thể khác nhìn có vẻ tỉnh táo hơn.
Người đăng ảnh có biệt danh trên mạng là “Đàm Hoa Thương”. Bình luận dưới bức ảnh này không chỉ nhiều, mà còn có nhiều lời có cánh, nói bố cục của bức ảnh tuy hơi tệ, nhưng lại có cảm giác chân thật hơn, thể hiện được hương vị của sự ch.ết chóc, thật sự là nghệ thuật chân chính. Cũng có người tỏ thái độ không đồng tình, nói bức ảnh này phối màu không phong phú, không tạo cảm giác tương phản, thiếu sự kích thích thị giác.
Tôi nói:
- Phong cách của bức ảnh này có chút độc đáo, thi thể cô gái trong những tấm ảnh khác đều có thể nhận ra là người ngoại quốc, chỉ có tấm ảnh này giống người Trung Quốc.
Phùng Khả Hân nhận xét:
- Cũng có khả năng là người gốc Châu Á, người Nhật Bản cũng thích những thứ kiểu này lắm.
Nói rồi lại chuyển sang tấm ảnh tiếp theo.
Tôi bỗng nhiên cảm thấy tấm ảnh trước có gì đó không ổn, bèn bảo:
- Đừng chuyển, cậu quay lại tấm trước tôi xem.
Phùng Khả Hân nói:
- Cuối cùng cũng bắt đầu có hứng thú rồi hả? Chị có muốn thành đồng đạo của tôi không? Hội lão Mã sẽ không ngày ngày đánh tôi nữa. – Nói rồi cậu click trở lại bức ảnh trước đó.
Tôi xem kĩ lại hình ảnh thi thể, chỉ vào vật mờ mờ trước lỗ mũi của cô ấy:
- Đây là gì vậy?
Phùng Khả Hân nheo mắt, đáp:
- Chắc là đồ hóa trang gì đó cho đẹp, không nhìn rõ lắm.
Tôi nói:
- Không phải, cậu nhìn nhìn kĩ lại xem.
Phùng Khả Hân phóng to phần mũi của thi thể, phán đoán một lúc, nói:
- Giống như một cọng lông vũ, phải, chắc là lông vũ của một con chim, rất nhỏ, nếu không chú ý sẽ không nhìn ra. – Nhưng rồi lại cảm thấy có gì đó không đúng – Chắc không phải lông chim nhỉ? Người này cũng không phải người ch.ết thật, lại còn hóa trang, cô ấy vẫn sẽ phải hít thở, một cọng lông chim sao có thể đậu ở trước mũi thế này được.
Tôi nói:
- Chắc chắn là một cọng lông chim, tôi có thể khẳng định, ánh sáng không thể tạo ra hiệu quả như thế được, vậy nên, người nữ trong tấm ảnh này, đã ch.ết thật rồi.
Phùng Khả Hân nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ.
Mã Kinh Lược nghe thấy có biến, cũng sán lại xem, gật gật đầu nói:
- Cô gái này rất có khả năng là người ch.ết thật, cái này gọi là làm vì nghệ thuật, có những nghệ thuật gia điên khùng, vượt ngoài tưởng tượng của người thường. Mà không đúng, cái chỗ này sao nhìn quen mắt thế nhỉ? Đây không phải là cánh rừng bạch dương ở sâu trong công viên Nam Hồ à?
Phùng Khả Hân tỉnh ngộ, đáp:
- Thật này, quá giống cánh rừng bạch dương đó luôn ấy, nhìn giống nhau y như đúc.
Ba người chúng tôi bỗng nhiên ngây ra một lúc, rồi đồng loạt nói:
- Xảy ra chuyện rồi.
Ba chiếc xe cảnh sát nối đuôi nhau tới hiện trường.
Thi thể cô gái vẫn yên tĩnh nằm đó, giống y hệt trong bức tranh trên mạng. Chỉ là do thời tiết quá oi nóng nên đã có dấu hiệu phân hủy, tỏa ra mùi tử thi nhè nhẹ. Nhìn bên ngoài thi thể đã trương phềnh, không thể cảm nhận được vẻ đẹp như trong bức ảnh.
Sau khi kiểm tra qua thi thể, tôi báo cáo kết quả với Thẩm Thư:
- Thi thể không có vết thương ngoài. Xác ch.ết đã chuyển màu tím thẫm rõ ràng, trong mắt và dưới da có dấu hiệu xuất huyết, nghi ngờ là ch.ết do ngạt thở, muốn biết chi tiết hơn phải đợi khám nghiệm xong mới xác định được. Mũi thi thể chảy máu, nội tạng trương phình, xuất hiện dấu hiệu phân hủy, trên da có những mảng thối rữa chuyển màu xanh, căn cứ vào tình trạng xác ch.ết có thể phán đoán nạn nhân đã ch.ết trong khoảng 10 đến 20 giờ.
Phùng Khả Hân báo cáo:
- Hiện trường rất sạch sẽ, hung thủ lúc bỏ đi đã dọn dẹp xử lý, không tìm thấy gì khả nghi. Không phát hiện hung khí, cũng không có vết tích ẩu đả. Khả năng đây không phải là hiện trường đầu tiên.
Thẩm Thư hỏi:
- Trên trang mạng đó, hung thủ đã đăng mấy tấm ảnh người ch.ết?
Phùng Khả Hân đáp:
- Chúng tôi chỉ xem được một tấm.
Thẩm Thư lại hỏi:
- Ảnh chụp từ góc độ nào?
Phùng Khả Hân đáp:
- Từ trên xuống, chụp toàn cảnh.
Thẩm Thư nói:
- Kiều Bân, cán bộ cục Tuyên giáo thành phố là thành viên hội Nhiếp ảnh gia Trung Quốc, rất am hiểu về nhiếp ảnh, cậu gọi anh ta lập tức đến đây, chúng ta cần anh ta giúp đỡ.
Phùng Khả Hân hiểu ý Thẩm Thư, trong lòng rất khâm phục tư duy sắc bén của anh, lập tức đi liên hệ với cục Tuyên giáo thành phố.
Hai mươi phút sai, Kiều Bân có mặt ở hiện trường.
Thẩm Thư nói:
- Kiều Bân, chúng tôi cần anh giúp đỡ. Anh xem tấm ảnh này đi. – nói rồi Thẩm Thư đưa tấm ảnh trong mục “Nghệ thuật chết chóc” trên máy tính cho Kiều Bân xem - Ảnh chụp một thi thể, anh có thể dựa vào tấm ảnh này đoán xem hung thủ dùng loại máu ảnh nào, chụp ảnh từ góc độ nào không?
Kiều Bân quan sát tỉ mỉ tấm ảnh, nói:
- Người chụp ảnh không tệ, có kĩ năng chuyên nghiệp, hung thủ là người đã từng được đào tạo nhiếp ảnh chuyên nghiệp. Loại máy ảnh hung thủ sử dụng là loại rất cao cấp, độ phân giải đã đạt đến mức độ đặc tả chi tiết, tôi đoán chiếc máy ảnh sử dụng phải là loại 300W pixel trở lên, chắc là loại máy ảnh chuyên nghiệp tốt nhất ở thị trường trong nước, dòng máy ảnh phản xạ ống kính đơn (SLR) của Mỹ, giá thị trường dao động trong khoảng 200,000 nhân dân tệ.
Thẩm Thư hỏi:
- Giá không rẻ nhỉ, anh có chắc chắn không?
Kiều Bân nghĩ ngợi rồi đáp:
- Có thể chắc chắn về chất lượng và giá cả, nhưng loại máy ảnh thì không thể chắc chắn 100% được, còn có một số dòng máy ảnh SLR trong nước cũng có chất lượng tương đương, nhưng không được lưu hành trên thị trường, tuy nhiên giá cả của nó cũng không thể thấp hơn máy SLR được.
Thẩm Thư gật gật đầu, lại hỏi:
- Vậy bức ảnh này được chụp từ góc độ nào?
Kiều Bân quan sát địa hình bốn phía xung quanh, rồi lại nhìn tấm ảnh xác chết nữ, nói:
- Là góc chụp dùng cần trục (crane shot), theo cách nói của dân nhiếp ảnh chuyên nghiệp, thi thể này có gương mặt hơi bầu, vậy nên hung thủ phải chọn góc chụp thi thể từ trên cao, để tạo ra hiệu quả dáng mặt hình oval hoàn hảo, vị trí chụp hình chắc là ở đây.
Kiều Bân chậm rãi di chuyển, tiến tới phạm vi vị trí chụp hình. Thẩm Thư giơ tay cản anh ta, nói:
- Anh để chúng tôi kiểm tra là được rồi.
Kiều Bân không có kĩ năng trinh thám, nghe Thẩm Thư nói một câu liền lập tức không dám động đậy, chỉ tay về phía trước cách khoảng năm bước, nói:
- Chính là chỗ đó.
Thẩm Thư bảo mấy cậu cảnh sát hình sự xem xét cẩn thận bãi cỏ xung quanh vị trí đó, phạm vi bán kính nửa mét.
Bãi cỏ chỉ khoảng một mét vuông bị bao vây, ở ngay chính giữa khu vực xuất hiện một dấu giày mờ mờ.
Thẩm Thư và tôi lại gần chỗ có dấu giày, quan sát cẩn thận.
Tôi lấy một tờ giấy chuyên dụng, ướm lên dấu chân, rồi dùng thước đo chiều dài dấu chân, nói:
- Người này cao khoảng 1m73 đến 1m78, dáng người hơi gầy, có thể là đàn ông. Lúc chụp ảnh hắn hơi rướn người về phía trước, dấu mũi chân rõ ràng hơn, dấu gót chân hơi mờ. Dấu tích hai bàn chân lưu lại trên thảm cỏ rất mờ nhạt, không thể tra thêm được thông tin gì khác.
Thẩm Thư nói:
- Mãi cũng chỉ tìm được dấu chân hung thủ để lại, chắc đây là manh mối duy nhất chưa bị xóa mất.
Điều tra hiện trường xong, thi thể cô gái được đưa trở về cục cảnh sát khám nghiệm.
Tôi báo cáo với Thẩm Thư kết quả khám nghiệm tử thi:
- Cả thi thể từ tâm thất phải tới gan, toàn thân đều có máu tụ, phổi cũng có máu tụ, còn xuất hiện khí thủng phổi (do phế nang tổn thương), màng tiết dịch và niêm mạc của các cơ quan nội tạng cũng có dấu hiệu xuất huyết, vậy nên có thể khẳng định người ch.ết tử vong do bị ngạt thở cơ học, tử vong do ngạt thở cơ học bao gồm bốn nguyên nhân do bóp cổ, nghẹt thở, ngạt nước, hoặc bị bịt miệng, thi thể không có vết thương do bóp cổ hay siết nghẹt thở, từ phổi đến khí quản và phế giản đều không có nước tràn vào, có thể chắc chắn nạn nhân bị bịt miệng nên tử vong. Phần miệng thi thể không có dấu hiệu bị tổn thương biểu bì, nội bì và hạ bì không xuất huyết, vậy nên nạn nhân không bị người ta dùng hung khí đánh ch.ết, hung thủ từ phía sau nạn nhân, bất thình lình dùng đồ vật dạng mềm bịt miệng nạn nhân lại, gây nên cái chết tức thì.
Thẩm Thư nói:
- Điều này càng chứng mình hung thủ đã gây án ở một nơi khác, sau đó đưa thi thể đến rừng bạch dương trong công viên Nam Hồ.
Tôi đáp:
- Đúng vậy. Ngoài ra, người bị chết do bị bịt miệng, trước khi chết đều sẽ xuất hiện tình trạng tiết ra nước bọt, có hiện tượng đại tiểu tiện và tiết dịch cơ thể, nhưng trên thi thể này lại hoàn toàn không có thứ gì tương tự.
Thẩm Thư nói:
- Vậy tức là sau khi hung thủ gi.ết nạn nhân xong, hắn đã giúp cô ấy lau rửa thân thể?
Tôi đáp:
- Phải, lau rửa xử lý rất tỉ mỉ, một chút dấu vết nhỏ cũng không để lại, hơn nữa hung thủ còn giúp cô ấy trang điểm. Việc này cũng có thể để giúp nâng cao hiệu quả chụp ảnh, khiến gương mặt xác ch.ết trông sinh động, có sức sống hơn.
Thẩm Thư nói:
- Cách làm việc của hung thủ khác với người thường, trong đầu hắn nhất định có ý xấu, hắn đăng ảnh lên mạng, cho dù là vì muốn thể hiện khả năng sáng tạo nghệ thuật ch.ết chóc của hắn, người xem trên mạng cũng chỉ coi đó như trò tiêu khiển. Tôi đã thông báo tin tức này cho Ban thông tin Cục thành phố, có khả năng sẽ sớm tra ra được địa chỉ IP mạng của hung thủ.
Nhưng thân phận người ch.ết trước mắt đây vẫn không có cách nào xác định được.
Đội cảnh sát hình sự in tấm ảnh nạn nhân ra thành mấy trăm bản, phân phát tới từng ngóc ngách trong thành phố Sở Nguyên, với mong muốn được giúp sức điều tra người đã bị thất lạc.
Trong vòng một tuần, bức ảnh người ch.ết được đăng tải trên trên trang “Nghệ thuật chết chóc” được nhận sự chú ý và chia sẻ tìm kiếm của dân mạng, số lượt click gia tăng, lượt click tìm kiếm trang web “Vẻ đẹp cõi linh” cũng đứng thứ nhất. Một bộ phận dân mạng “người trần mắt thịt” hoài nghi thi thể cô gái trong ảnh đã ch.ết thật, cũng có một nhóm dân mạng phản đối. Hai bên trang cãi không ngừng, chiến tranh bàn phím khốc liệt, cuối cùng còn bộc phát chửi rủa lẫn nhau.
Ban thông tin Cục công an thành phố rất nhanh chóng gửi tin về, dựa theo kết quả điều tra, “Đàm Hoa Thương” – người đăng tấm ảnh thi thể cô gái lên mạng đã sử dụng đường mạng từ một máy chủ có địa chỉ IP đăng nhập ở Ethiopia, nhưng máy chủ được cài đặt rất bí mật, mấy cao thủ máy tính của Ban thông tin thử mấy lần cũng không phá được, không tìn được cách nào để điều tra ra địa chỉ IP thật sự của hung thủ.
Đầu mối về kẻ gi.ết người bị cắt đứt.
Sau 40 tiếng đồng hồ nhận được tin tức, Diêu Gia Loan gửi về tin phản hồi, trong khu nhà ở chính sách có một đôi vợ chồng già đến báo con gái họ bị mất tích, người mất tích theo lời mô tả rất giống với nạn nhân nữ đã ch.ết. Diêu Gia Loan gửi lời đến sở trưởng Diêu Nhất Dân, vì không để hai vợ chồng già kinh sợ, nên trước khi cho họ xem tấm ảnh xác ch.ết của cô gái, hi vọng họ có thể tới đội cảnh sát hình sự trình bày rõ tình hình, nếu nhận định người bị mất tích và cô gái đã ch.ết là một người, thì lúc đó mới để cho họ xem ảnh hoặc nhận thi thể.
Thẩm Thư đồng ý với kiến nghị của Diêu Nhất Dân.
Hai vợ chồng già đến báo án đều là những người có học thức, người chồng Hướng Hữu Hối năm mươi tám tuổi, là viện trưởng học viện Ngữ pháp trường Đại học Tống Giang, giảng viên môn Dân tộc học, người vợ Lý Huệ là giảng viên hệ Dân ca của học viện Âm nhạc. Hai người đều đã bạc đầu, cùng nhau tới gặp đội cảnh sát hình sự, tâm trạng thấp thỏm bất an.
Thẩm Thư đích thân đón tiếp hai cụ. Ban đầu anh chỉ hỏi mấy câu đơn giản về tình hình vụ án, an ủi hai cụ không cần quá đau lòng, nếu không phải con gái họ thì tốt, nhưng ngộ ngỡ xảy ra tình huống không hay, anh nhất định sẽ dốc sức phá án, sớm bắt được hung thủ, để người ch.ết ở dưới chín suối được nhắm mắt.
Hướng Hữu Hối và Lý Huệ đến xác nhận thi thể, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi, toàn thân run rẩy, gần như đứng không vững. Thẩm Thư nghĩ một lát rồi nói:
- Hai cụ sức khỏe không tốt, có thể tìm một người thân thích khác đến xác nhận, chúng ta cứ phải chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất.
Hướng Hữu Hối hơi không đồng tình, ánh mắt quả quyết không sợ hãi của của ông toát ra vẻ kích động. Lý Huệ chép chép miệng, kiên trì nói:
- Vẫn là để để tự chúng tôi xác định thì hơn, nếu không phải, chúng tôi cũng sẽ không lo lắng, hơn nữa chúng tôi cũng có người thân thích nào ở Sở Nguyên.
Thẩm Thư nhìn tâm lý Lý Huệ có vẻ vẫn ổn định, nên đề nghị Hướng Hữu Hối ở lại trong phòng, anh và Lý Huệ cùng nhau đi xác nhận thi thể. Hai cụ thương lượng với nhau rồi cũng chịu đồng ý.
Trong quá trình mở khăn che phủ thi thể, Thẩm Thư chú ý đến sắc mặt Lý Huệ dần chuyển thành màu trắng bệch, bà kêu lên một tiếng “Con gái...” rồi đầu óc trở nên quay cuồng, gục xuống đất. Thẩm Thư đỡ bà rời khỏi phòng.
Hướng Hữu Hối ở trong phòng làm việc của Thẩm Thư đứng ngồi không yên. Đợi đến khi hai người đi xác nhận thi thể quay lại phòng, vừa nhìn thấy bộ dạng Lý Huệ mặt cắt không một giọt máu, ông liền hiểu ra, miệng lắp ba lắp bắp, không nói thành lời, tay ôm lấy ngực ngã gục trên đất.
Thẩm Thư nhìn thấy cảnh này liền bảo người gọi điện thoại cho xe cứu thương. Anh nói với Lý Huệ:
- Hai cụ như thế này, tôi cũng không để bỏ mặc được, tôi sẽ tìm người đến chăm sóc hai cụ.
Ánh mắt Lý Huệ nhìn về Hướng Hữu Hối, nhưng nước mắt vẫn giàn giụa đầy mặt, lặng thinh thất thần. Đôi tay bà ôm lấy đầu, nói:
- Gọi Tiêu Tiêu tới đây, chúng tôi chỉ có một đứa con gái, giờ đã không còn nương tựa được nữa rồi, Tiêu Tiêu là học sinh của chúng tôi, nhà nó giống nhà chúng tôi, lúc này chỉ có thể hi vọng vào nó.
Thẩm Thư muốn xin số điện thoại của Tiêu Tiêu, trong điện thoại trình bày lại cho anh ta rõ ràng tình hình, muốn anh ta tới bệnh viện số 1 thành phố Sở Nguyên, giúp sắp xếp một phòng bệnh phù hợp cho Hướng Hữu Hối, tất bật một lúc lại phải gọi xe cứu thương đưa Lý Huệ đến bệnh viện số 1 chăm nom, phòng làm việc lúc ấy mới yên tĩnh trở lại.
Hai tiếng sau, Thẩm Thư tìm tôi bảo:
- Cùng tôi tới bệnh viện số 1 được không?
Tôi đáp:
- Người đội cảnh sát hình sự thiếu thốn đến mức này rồi cơ à? Tôi là bác sĩ pháp y, không tham gia vào việc điều tra phá án của các anh.
Thẩm Thư bảo:
- Không phải là do đội cảnh sát hình sự không có nữ à? Nói chuyện với hai cụ già thì để nữ đi sẽ dễ nói hơn, ầy, nói thật thì trong đội cũng có nữ nhưng vẫn có việc không tiện lắm, hôm nào tôi phải trình lên Cục yêu cầu biên chế chị vào đội cảnh sát hình sự mới được.
Tôi đáp:
- Được đấy, cậu đừng từ bỏ ý định này, chuyển vào đội cảnh sát hình sự thì tôi sẽ không quá buồn tẻ nữa, không phải ngồi tách từng lớp da, lúc không có việc gì như bây giờ còn có thể cùng cậu đi dạo.
Tới bệnh viện số 1 thành phố, thấy Hướng Hữu Hối đã được sắp xếp nằm phòng bệnh, Lý Huệ và một cậu trai khoảng 26, 27 tuổi bên giường chăm sóc. Hai bên giới thiệu qua, cậu trai này tên là Tiêu Tiêu, là học sinh cũ của Lý Huệ, hiện giờ đang đảm nhiệm vị trí chơi đàn violin trong đoàn ca múa nhạc. Tiêu Tiêu có thân hình mảnh khảnh cân đối, mày thanh mục tú, xinh đẹp như con gái.
Thẩm Thư hỏi qua về bệnh tình của Hướng Hữu Hối, an ủi ông mấy câu, còn nhờ tôi chăm sóc Hướng Hữu Hối để Lý Huệ cùng anh ra ngoài nói chuyện một lát.
Theo lời Lý Huệ, con gái Hướng Thiến Thiến của bà mới tốt nghiệp đại học không lâu, đảm nhiệm vị trí biên tập mỹ thuật cho nhà xuất bản ở Tống Giang. Chưa kết hôn, cũng chưa có bạn trai, trước giờ vẫn luôn ở bên bố mẹ. Lần cuối cùng hai cụ gặp Hướng Thiến Thiến là khoảng 5 giờ chiều ba ngày trước. Hướng Thiến Thiến trang điểm xinh đẹp, báo không ăn cơm nhà, nhưng hỏi đi đâu thì cô không nói. Hai cụ biết con gái đã lớn rồi, có cuộc sống của riêng mình, cũng không tiện hỏi nhiều. Nhưng Hướng Thiến Thiến sau đó cũng không quay lại, gọi điện thoại thì tắt máy. Tới tận 11 giờ đêm vẫn không thấy có động tĩnh gì, chuyện này trước giờ chưa từng xảy ra. Hai cụ cảm thấy không ổn, cả đêm không ngủ, gọi điện thoại một lượt cho tất cả bạn cùng lớp của Hướng Thiến Thiên nhưng cũng không tìm thấy người. Sáng ngày thứ hai, hai cụ quyết định đi báo án.
Thẩm Thư hỏi:
- Dạo gần đây cô ấy có bạn trai bí mật nào đó không ạ?
Lý Huệ đáp:
- Nếu nói là không có, đám con trai theo đuổi con bé cũng không ít. Nếu nói là có thì, nó cũng chưa từng dẫn người nào về nhà, cũng chưa từng nghe con bé kể về quan hệ tình cảm với ai đó.
Thẩm Thư lại hỏi:
- Những người theo đuổi cô ấy là những ai, bà có biết không?
Lý Huệ trả lời:
- Tôi biết ba, bốn người: Điền Lượng của ban Thương hiệu, cục Công Thương; Vân Thượng Phong của đoàn Xây dựng thành phố, còn có một ông chủ công ty máy tính, hình như họ Lư, tên là gì thì tôi không nhớ. Lúc ở nhà Thiến Thiến từng đề cập đến những người này, tôi vẫn để trong lòng, mới nhớ ra được từng đó.
Thẩm Thư hỏi:
- Gần đây cô ấy có biểu hiện gì khác thường không ạ, ví dụ như đặc biệt vui vẻ hoặc tâm trạng xuống dốc gì đó?
Lý Huệ đáp:
- Ngày nào Thiến Thiến trông cũng rất vui vẻ, không nhận ra tâm trạng con bé có gì thay đổi cả. – Nói rồi, bà lại nhớ tới những ngày tháng hạnh phúc bên con, không cầm được nước mắt, lại bắt đầu nghẹn ngào.
Thẩm Thư cảm thấy cũng hỏi được tương đối rồi, không nỡ khiến Lý Huệ thêm đau lòng, an ủi bà mấy câu rồi cùng tôi lái xe về đội cảnh sát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.