Nhật Kí Nữ Pháp Y: Để Người Chết Được Nhắm Mắt

Chương 42: Vẻ đẹp cõi linh




Người dịch: Xương
Nguồn: https://www.zhihu.com/.../paid_column/1230447718943780864
- -------------------
Nhà hàng Người đẹp ánh trăng.
Tịch Vân và Trương Nguyên Canh ngồi đối diện nhau, ly thủy tinh lấp lánh, rượu vang sáng như ngọc, hương thơm thoang thoảng lan tỏa trong không gian. Trên sân khấu, Tiêu Tiêu để tóc màu vàng kim, mặc lễ phục ánh vàng, đứng giữa ánh đèn màu và làn khói mờ ảo, say sưa kéo đàn violin, toát ra vẻ đẹp yêu mị giữa trần gian.
Tiêu Tiêu chơi xong ba khúc nhạc thì xuống sân khấu. Ngay lối vào cánh gà, thấy tôi và Thẩm Thư đang đợi, cậu mở lời:
- Nhìn trông quen quá, có phải hai người ở bên phía cảnh sát không? Tôi đã gặp hai người ở chỗ cô Lý Huệ.
Thẩm Thư nói:
- May quá cậu vẫn còn nhớ chúng tôi, vậy không cần mất thời gian nữa, tôi nghi ngờ cậu có liên quan đến vụ án gi.ết người liên hoàn, phiền cậu đi với chúng tôi một chuyến, phối hợp điều tra.
Tiêu Tiêu nói:
- Các anh đã điều tra tôi rất nhiều lần rồi.
Thẩm Thư đáp:
- Nhưng vẫn phải làm phiền cậu thêm lần nữa, con gái ruột của cô giáo cậu cũng là một trong người bị hại, chắc cậu cũng phải nóng lòng muốn tìm được hung thủ.
Lúc này Trương Nguyên Canh và Tịch Vân cũng nghe thấy động tĩnh, đi tới sau cánh gà, nói với tôi:
- Cô tới sao không bảo tiếng nào, ngồi đây nói chuyện với anh em chúng tôi đi, hiếm khi mọi người đều có mặt ở đây, chúng ta gọi thêm một bàn nữa rồi ngồi xuống uống một lát.
Thẩm Thư nói:
- Cũng được thôi, các anh cũng là người quen của Thục Tâm, ngồi đây có thể nói chuyện rõ ràng, thoải mái hơn về đội cảnh sát hình sự.
Thẩm Thư lấy bộ đàm dặn đội cảnh sát hình sự giám sát chặt chẽ lối ra vào nhà hàng, rồi cùng Tiêu Tiêu tiến vào một phòng đơn yên tĩnh.
Tiêu Tiêu lúc này đã gỡ mãi tóc giả màu vàng kim, lớp trang điểm chưa kịp tẩy, khí chất yêu mị vẫn không thay đổi.
Thẩm Thư nói với cậu ta:
- Hôm xảy ra vụ án của Hướng Thiến Thiến, đúng là chúng tôi đã điều tra cậu rồi. Cậu là người thuộc vòng quan hệ xã hội của cô ấy, đó là điều kiện đầu tiên khiến cậu bị tình nghi. Nhưng cậu ngoài đặc điểm thân phận ra thì những điều kiện ở những phương diện khác đều không khớp với chân dung kẻ tình nghi chúng tôi đã phác họa. Cậu là tay violin ở đoàn ca múa nhạc, điều kiện kinh tế của đoàn không tốt, lương của nhân viên trong đoàn không cao, cậu phải tới nhà hàng biểu diễn, mới có thể kiếm thêm thu nhập. Cậu không có xe, cũng không có điều kiện mua một chiếc máy ảnh đắt tiền. Hơn nữa vào hôm xảy ra vụ án mạng thứ hai, Tịch Vân và Trương Nguyên Canh đều chứng minh cậu không có mặt ở hiện trường, vậy nên cậu đã được loại bỏ khỏi diện tình nghi.
Tiêu Tiêu nói:
- Nếu các anh đã điều tra rõ ràng vậy rồi sao lại còn đến làm loạn cuộc sống của tôi? Tôi có vùng trời của riêng tôi, không muốn bị quá nhiều việc không đâu quấy nhiễu đâu.
Tôi bảo:
- Bị cậu qua mặt là do sơ suất của chúng tôi. Chúng tôi đã phác họa chân dung tội phạm, nhưng đây không phải sai sót của việc phác họa này, mà là do hướng tư duy của chúng tôi đã sai. Tới khi Lăng Viễn xuất hiện, tên giảng viên nghiên cứu mỹ học về cái ch.ết này, đầu óc thần kinh không bình thường, nhưng chính bộ dạng điên điên khùng khùng của hắn đã cho tôi một manh mối.
Tịch Vân cười nói:
- Phải, hung thủ gây án chính là một kẻ điên, các cô không thể bỏ qua cho tên họ Lăng này.
Tôi nhìn anh ta:
- Hung thủ không phải kẻ điên, hiện giờ vẫn chưa thể kết luận, nhưng hắn chắc chắn đã không còn nhân tính, ít nhất là cách tư duy của hắn và kẻ điên giống nhau, chúng tôi mới có thể có linh cảm bất thường từ kẻ điên đó.
Tôi nói:
- Lăng Viễn hát rất khó nghe, nhưng hắn cảm thụ giai điệu rất khá, đoạn nhạc heavy metal mang âm hưởng ch.ết chóc này hắn hát không sai chệch nốt nào, mới làm tôi nhớ ra tiếng violin mà hôm đó Tiêu Tiêu biểu diễn, nhận ra khi điều tra cậu ta chúng tôi đã không điều tra cặn kẽ.
Thẩm Thư nói:
- Nhà hàng Người đẹp ánh trăng này trang trí biển hiệu bằng hoa quỳnh, mà nickname trên mạng của hung thủ vừa đúng lại là “Đàm Hoa Thương” (hoa quỳnh yểu mệnh), chúng tôi cũng có thể giải thích đây chỉ là một sự trùng hợp, nhưng khi tập hợp tất cả các tình tiết lại, cũng có thể giải thích rằng nhà hàng này và hung thủ có liên hệ mờ ám gì đó, hoặc cũng có thẻ nói rằng ông chủ của nhà hàng và hung thủ có quan hệ mật thiết với nhau, thậm chí có thể bao che cho hắn.
Sắc mặt Trương Nguyên Canh chớp mắt đổi màu trắng bệch. Tịch Vân không dám nói thêm câu nào nữa.
Thẩm Thư nói:
- Khi chúng tôi chú ý kĩ càng tới những yếu tố xung quanh đối tượng tình nghi, chúng tôi đã tiến hành thâm nhập điều tra cậu ta, mới phát hiện ra hoàn cảnh sinh sống và phát triển của cậu ta, cũng hiểu được tại sao cậu ta lại làm ra nhưng hành vi điên cuồng biến thái như thế.
Thẩm Thư nói ra chân tướng, khiến Tịch Vân và Trương Nguyên Canh rùng mình. Dù họ là bạn của Tiêu Tiêu, nhưng họ chưa từng nghe nói về chuyện quá khứ phức tạp trong lòng cậu ta.
||||| Truyện đề cử: Vượng Gia Tiểu Nông Nữ |||||
Thẩm Thư nói:
- Khi xảy ra vụ của Hướng Thiến Thiến, với sự phối hợp từ những người hàng xóm xung quanh, chúng tôi đã nắm được bối cảnh gia đình của Tiêu Tiêu, cha mẹ cậu ta đều là giáo viên Trung học, sống an phận qua ngày, tâm tính lương thiện, quan hệ trong gia đình rất hòa nhã, những điều này đã loại bỏ nghi ngờ của chúng tôi với Tiêu Tiêu. Hơn nữa trong quá trình điều tra mạng lưới quan hệ xã hội, cũng không cho phép chúng tôi tập trung lực lượng cảnh sát điều tra một người không có điểm tình nghi như thế. Cho đến khi Thục Tâm nhận ra anh có điểm đáng ngờ rất lớn, anh mới thực sự lọt vào tầm mắt của chúng tôi.
Thẩm Thư sau khi tiến hành thẩm vấn Lăng Viễn, lệnh cho Hứa Thiên Hoa gặp bố mẹ Tiêu Tiêu, mới biết được Tiêu Tiêu năm 13 tuổi mới được đón về từ viện phúc lợi xã hội Hồng Kỳ, bố mẹ nuôi cũng không biết rõ tình hình của bố mẹ đẻ cậu ta.
Viện phúc lợi xã hội Hồng Kỳ mấy năm trước đã bị giải tán, những người năm đó hoặc là được sắp xếp chỗ ở mới cho công dân độc thân, hoặc là được đưa trở về nhà cũ. Còn tài liệu giấy tờ ở viện phúc lợi xã hội đó cũng đã thất lạc.
Hứa Thiên Hoa và mấy cảnh sát hình sự tìm được hình ảnh cô giáo năm đó của Tiêu Tiêu ở viện phúc lợi xã hội – Lương Tứ Phượng, cô đã nghỉ hưu từ lâu, trong nhà không có con cái, cô cùng chồng sống trong một căn hộ nhỏ hơn hai mươi năm nay. Lương Tứ Phượng lúc đầu không đồng ý tiết lộ thân thế của Tiêu Tiêu, nói chuyện đã qua, không có gì cần phải nhắc lại. Hứa Thiên Hoa nhất mực nài nỉ, còn nói thẳng chuyện này có liên quan đến một vụ án mạng ch.ết người, Lương Tứ Phượng mới chịu nói ra chuyện thời thiếu niên của Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu chào đời không bao lâu thì mẹ đẻ mắc bệnh hiểm nghèo rồi qua đời, cậu ta sống cùng với bố. Bố của Tiêu Tiêu tên là Tiêu Vạn Sơn, là một người chuyên trang điểm cho thi thể trong tang lễ. Công việc này thời đó kiếm chác được cũng không tồi, còn có thể nhận được tiền gia chủ tặng thêm. Nhưng hai mươi năm trước, người trang điểm cho thi thể bắt đầu bị người ta khinh miệt. Tiêu Vạn Sơn đưa con trai Tiêu Tiêu từ Sơn Đông tới Sở Nguyên, ở thành phố này không có người thân thích, ông lại bị tật một chân, trừ việc trang điểm cho người ch.ết ra thì cũng không biết làm gì khác.
Hai cha con lận đận tìm cách kiếm sống, tình cảnh rất khốn khổ hèn kém. Tiêu Tiêu bỏ học, cũng không có nơi nào để đi, không có đứa trẻ nào chơi cùng cậu, chỉ biết chạy đến phòng tang lễ theo bố, ngày qua ngày cậu ta bắt đầu nảy sinh tình cảm đặc biệt kì lạ với thi thể. Dù thi thể lạnh lẽo như băng, nhưng thân thiện hơn người sống nhiều, sẽ không kì thị cậu ta, càng không nóng lạnh thất thường với cậu. Tiêu Tiêu từ đó trở nên lạc quan hơn, xem bố trang điểm cho xác ch.ết. Dù người đó mang bất kì sắc mặt biểu cảm gì, qua bàn tay của bố cậu, đều trở nên hồng hào rạng rỡ, tỏa ra vẻ đẹp của sinh mệnh.
Năm đó Tiêu Tiêu mười tuổi, xảy ra một sự việc lớn thay đổi toàn bộ vận mệnh của cậu. Tiêu Vạn Sơn bị cục Công an bắt vì làm tổn hại đến thi thể. Họ không tìm hiểu gì đã truy tội cho Tiêu Vạn Sơn là tâm lý biến thái, đoán ông ta vì chịu áp lực tâm lý suốt nhiều năm, cuộc không ổn định nên đã càng thêm suy sụp, nảy sinh tình cảm với những thi thể các cô gái nên đã trang điểm cho thi thể họ để thỏa mãn bản thân. Sự việc này bị đồn đại gần xa, người của phòng tang lễ đã tới báo án, trong một lần Tiêu Vạn Sơn trang điểm cho xác ch.ết thì bị công an tới bắt đi, chứng cứ rành rành.
Khoảng thời gian đó ở Thẩm Dương, hai anh em “Nhị Vương” đang hoành hành, bộ Công an đã gây ra một trận bão chấn động toàn quốc, Tiêu Vạn Sơn không thể chống lại miệng lưỡi người đời, bị kết án tử hình. Trước khi hành hình còn được thông báo cho toàn thành phố biết, người bị cho đi diễu hành trên đường phố, sau đó bị đưa tới khu đất lớn phía Bắc, một phát súng mất mạng.
Tiêu Vạn Sơn đã tạo ra một tấm gương xấu, còn bị kết án tử hình, Tiêu Tiêu càng không có cơ hội ngẩng đầu nhìn mặt mọi người, thậm chí mấy cô nhi viện còn không muốn nhận cậu ta. Khi đó Lương Tứ Phượng đang làm viện trưởng viện phúc lợi xã hội Hồng Kỳ, thấy Tiêu Tiêu còn nhỏ, cô đơn không nơi nương tựa, không thể xét tội của cha lên người con, vậy nên thông báo với công nhân viên, giữ Tiêu Tiêu ở lại viện phúc lợi xã hội.
Có lẽ do tâm hồn nhạy cảm, rất dễ tiếp thu nghệ thuật, từ nhỏ Tiêu Tiêu đã thể hiện tài năng âm nhạc thiên phú, ở viện phúc lợi xã hội có một cây đàn cũ, dưới bàn tay Tiêu Tiêu, nó đã được đem tới nguồn sinh khí mới, cất lên những khúc nhạc rung động. Hơn nữa Tiêu Tiêu càng lớn lại càng xinh đẹp, yêu kiều dịu dàng hơn cả con gái.
Năm Tiêu Tiêu mười tám tuổi, may mắn quen được hai vị nhà có điều kiện, được họ hỗ trợ kinh phí, theo học học viện Âm nhạc Sở Nguyên, chuyên ngành violin.
Lương Tứ Phượng nói:
- Đây chính là chuyện của Tiêu Tiêu. Tôi không biết nó đã làm ra việc gì, tại sao cảnh sát các anh lại hùng hổ đi tìm nó như thế. Chỉ là nó từ nhỏ đã số khổ, các anh rủ lòng thương, nếu nó không làm ra việc gì lớn thì giơ cao đánh khẽ với nó một chút.
Hứa Thiên Hoa nói:
- Không sao không sao, giờ vẫn chưa chắc chắn được, bà có thể giúp tôi giữ bí mật này không, đừng để cho người ngoài biết được chúng tôi đến tìm bà hỏi những việc này.
Lương Tứ Phượng đáp:
- Chuyện này tôi hiểu, nói gì thì nói tôi cũng đã có bốn mươi năm tuổi Đảng, không cần nhắc nhở tôi cũng sẽ tự biết, không nói cho ai.
Thẩm Thư tường thuật lại câu chuyện, nói:
- Năm xưa hai người giàu có trợ cấp cho Tiêu Tiêu đi học, hôm nay vừa hay cũng xuất hiện ở hiện trường, có thể nói họ là quý nhân của Tiêu Tiêu, không chỉ hỗ trợ cho cậu ta lệ phí sinh hoạt, khi tâm lý cậu ta không ổn thậm chí còn giúp cậu ta che giấu hành tung, lúc có cảnh sát hình sự tìm tới tận cửa, họ vẫn không từ mọi cách thức, ngụy tạo bằng chứng, bao che kẻ tình nghi.
Tịch Vân và Trương Nguyên Canh liếc nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng lên tiếng:
- Nếu đội phó Thẩm đã biết hết rồi, chúng tôi cũng không cần phải giải thích dông dài nữa, ba người chúng tôi cùng hội cùng thuyền, thay cậu em chịu tội, cam tâm tình nguyện, không oán nửa lời.
Tiêu Tiêu im lặng hồi lâu, quay sang nhìn hai người Tịch – Trương, nói:
- Đây là chuyện của một mình em, hai anh không liên quan, hơn nữa hai anh cũng tính là không thực tiếp gây án, hôm đó chúng ta ngồi với nhau, chỉ có mình em có việc riêng nên rời đi trước, đây là chứng cứ em đã phạm tội hình sự, hai anh không cần bao che cho em nữa.
Thẩm Thư nhìn ba người họ một lát, hiểu được mối quan hệ giữa ba người, bèn nói:
- Cậu thừa nhận mình phạm tội là được rồi, chúng tôi đã tìm thấy ở nhà Tiêu Tiêu một chiếc máy tính bảng, trong đó còn lưu mấy chục tấm ảnh của ba nạn nhân, so với những tấm ảnh đã đăng lên mạng còn nhiều hơn vài chục bộ. Chúng tôi cũng đã tìm thấy một chiếc máy ảnh phản xạ ống kính đơn, e là cũng không có ai ngờ được, trong phòng riêng của Tiêu Tiêu lại có một món đồ xa xỉ như thế. Chiếc xe Tiêu Tiêu dùng để di chuyển xác ch.ết chắc cũng là được hai người anh tài trợ nhỉ?
Tiêu Tiêu nói:
- Việc này do một mình tôi gây ra, hai anh tôi không tham gia, cũng không biết gì cả.
Tôi đứng ở bên cạnh lắng nghe, trong lòng như lửa đốt, thầm nghĩ cậu ta thật sự “có tình có nghĩa”, nhưng cũng không thể nói ra thành lời.
Đôi mắt buồn xinh đẹp của Tiêu Tiêu hướng về xa xăm, cậu nói:
- Từ nhỏ tôi đã có một ước mơ, muốn tạo ra một cái ch.ết mỹ lệ nhất thế gian. Bố tôi đã dùng hơn nửa đời người để trang điểm cho thi thể, đáng tiếc những thi thể ấy quá xấu xí, cảnh trí trong phòng tang lễ cũng rất u ám, phá hoại khí chất của sự ch.ết chóc. Những người trần mắt thịt như các anh sao mà hiểu được, sinh mệnh chỉ là một khoảnh khắc, ch.ết chóc mới là vĩnh hằng. Cái ch.ết nhắc nhở nhân loại tự xem lại bản thân, đưa con người bước tới thế giới siêu việt ở bờ kia của sinh mệnh. Không có cái ch.ết, bề dày lịch sử hoành tráng của nhân loại cùng sẽ không cuồn cuộn tráng lệ nữa. Những thứ tôi sáng tạo ra, đều là vì sự ch.ết chóc đẹp đẽ nhất trong lịch sử loài người.
Ngắm nhìn gương mặt yêu kiều của Tiêu Tiêu, lắng nghe giọng nói của cậu như cất lên từ khoảng không giữa trời cao, dù ánh đèn ngoài kia vẫn sáng bừng, tôi vẫn không cảm thấy lạnh sống lưng.
Tiêu Tiêu thất thần nói:
- Tôi dùng nước và bông tẩy trang lau sạch từng lớp bụi bẩn trên gương mặt các cô gái, không để cơ thể của họ mang bất kì vết thương nào để lưu giữ vẻ đẹp hoàn mỹ. Làm như thế, còn có thể bảo vệ nội tạng trong cơ thể họ, giúp cơ thể họ sạch sẽ thanh khiết, không tì vết. Tôi dùng nước ấm và cồn cẩn thận lau sạch sẽ từng ngóc ngách trên cơ thể họ, sau đó dùng những đồ trang điểm tốt nhất, mặc cho họ những bộ trang phục lộng lẫy nhất, đưa họ đến nơi họ cần đến. Các càng nhất định đang nghĩ tôi phạm tôi, tôi gi.ết người, thực ra tôi chỉ đang giúp họ tìm kiếm sự vĩnh hằng thôi. Vẻ đẹp của ch.ết chóc, tối cao, thần thánh, lãng mạn, anh xem trên mạng có bao nhiêu người theo dõi, chắc cũng hiểu được nguyện vọng của cộng đồng nhân loại, chính là theo đuổi đến tận cùng sự đẹp đẽ của sinh mệnh, còn tôi, tôi đã làm được điều đó rồi.
Nói tới đây, Tiêu Tiêu quay sang nhìn Tịch Vân và Trường Nguyên Canh thâm tình, nói:
- Lúc em rời xa cõi này, không cần khóc lóc cho em. Sao băng vụt qua trong chớp mắt, vẫn sẽ còn lại quầng sáng xán lạn, hoa quỳnh chỉ nở trong khoảnh khắc, vẫn sẽ lưu lại hương thơm cho thế gian.
Gương mặt Tiêu Tiêu hiện lên nụ cười quỷ dị.
Thẩm Thư không đợi cậu ta nói dứt câu, tay phải đã nhanh nhẹn giữ chặt cậu ta, tay trái đè lên nắm lấy gáy cậu ta, Tiêu Tiêu kêu lên "Au!", nôn một viên thuốc ra.
Thẩm Thư nhặt viên thuốc lên cầm trong tay, nói:
- Dù cuối cùng cậu cũng không thoát khỏi tội ch.ết, nhưng vẫn còn muốn trốn tránh pháp luật, tội trạng của cậu rất nặng, cậu phải trả một cái giá rất đắt cho nó đấy.
Tôi nói:
- Chỉ e rằng lúc cậu ch.ết đi, sẽ không thấy được vẻ đẹp mà cậu tưởng tượng.
Ba tháng sau, Tiêu Tiêu bị tuyên án tử hình.
Cậu mặc quần áo tù nhân, đầu cạo trọc lốc, dáng vẻ tiều tụy. Một viên đạn bắn xuyên vào tim, gương mặt đang mê man của cậu nhăn nhó biến dạng vì đau đơn, máu chảy ra từ khóe miệng, tứ chi rã rời.
Điểm cuối của sinh mệnh, cậu cũng xấu xí như ai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.