Nhật Kí Nữ Pháp Y: Để Người Chết Được Nhắm Mắt

Chương 48: Chuyện quá khứ




Người dịch: Hieuthubar
Nguồn: https://www.zhihu.com/.../section/1231934207908933632...

Rượu qua ba vòng, Hoa Cường vẫn tiếp tục nâng chén, nói: “Chén rượu này để mời anh bạn già của tôi, đội trưởng hình sự Thẩm Thư, đồng thời cũng là tổng chỉ huy công tác an ninh cho Hội nghị thượng đỉnh lần này, đi cùng còn có cô pháp y xinh đẹp Thục Tâm, cảnh sát Mã anh dũng hiên ngang và “gừng già” trong ngành, cảnh sát Lữ. Các đồng chí đã vất vả rồi.”
Mọi người cũng hùa theo, nói ngôn từ chúc rượu của Hoa Cường thật khác người, cùng nhau nâng chén rượu để tỏ lòng thành ý.
Thẩm Thư đáp: “Đây đều là nhiệm vụ của cảnh sát chúng tôi, làm được thì là bổn phận, không làm được tức đã không làm tròn trách nhiệm của mình, không đáng để các vị khen tụng. Chính các doanh nhân ngồi đây, đi lên từ hai bàn tay trắng, thúc đẩy nền kinh tế xã hội phát triển, mới thật đáng ngưỡng mộ.”
Hoa Cường nói: “Cậu nói vậy cũng không sai. Bản thân tôi thì không nói làm gì, nhưng như sếp Tiền, sếp Mã và sếp Lý đây, năm xưa đều không có gì trong tay, song lại biết nắm bắt cơ hội, thức khuya dậy sớm, không quản khó khăn, từng bước đặt những viên gạch cho tòa cao ốc đồ sộ như ngày nay.”
Mã Thiên và mấy người tỏ ra khiêm tốn.
Thẩm Thư đáp: “Mấy vị đây đều là những nhân vật tiếng tăm ở đất Sở Nguyên này, câu chuyện về họ tôi cũng đã được nghe qua, từ đầu những năm 90, họ đều là những người bạn làm ăn với nhau, sau này mỗi người có thành tựu riêng, rất đáng để chúng ta kính phục.”
Mã Thiên nói: “Hồi đó tôi là một chủ thầu xây dựng, còn anh Lý Minh Triết đây được người khác mệnh danh là “con buôn lậu”. Nhờ nguồn cung cấp vật liệu xây dựng từ khắp nơi trên cả nước, 2 anh em đã hợp tác cùng nhau để đào lên thùng vàng đầu tiên trong cuộc đời của mình. Anh Tiền Trình đây mới thật đáng nể, tuy bước chân vào nghề sau nhưng thành tựu có được lại lớn hơn chúng tôi nhiều.”
Tiền Trình đáp: “Làm gì có thành tựu nào, chẳng qua là gặp thời, cũng nhờ cục trưởng Lý và cục trưởng Hoàng chiếu cố đến chuyện làm ăn của tôi.”
Hoàng Phụng Vũ và Lý Phong đều cười lớn, nói: “Giúp đỡ doanh nghiệp cũng là hưởng ứng chính sách của nhà nước.”
Mã Thiên nói: “Cùng làm thầu xây dựng với tôi năm đó còn có còn có Vương lão huynh, tiếc là lại mất sớm, nếu còn sống đến bây giờ chắc cũng thành một vị sếp lớn miệng thét ra lửa.”
Thẩm Thư tiếp lời: “Người anh nói là Vương Thủ Tài? Tôi có nghe cộng sự của anh ta kể lại, đây là con người gan dạ, biết nhìn người, lợi hại trong công việc.”
Lý Minh Triết đáp: “Đúng vậy, tôi cũng từng làm ăn chung với anh ấy. Người này sống rất giang hồ, trọng nghĩa khí, là một nhân vật lớn, chỉ tiếc lại đoản mệnh, không chờ được tới ngày hái quả.”
Tiền Trình nói: “Hôm nay là ngày vui, đừng nói mấy câu ảm đạm vậy nữa, nào, chúng ta cùng nâng ly.”
Thẩm Thư hỏi: “Tôi nghe nói sếp Tiền năm đó cũng làm việc cho Vương Thủ Tài, có phải không?”
Tiền Trình có chút bối rối, nói: “Có chuyện ấy, năm đó Vương Thủ Tài có để cho tôi làm chủ thầu mấy công trình xây dựng, cũng coi như là hợp tác làm ăn.”
Thẩm Thư đáp: “Ngồi đây ngày hôm nay, không ngờ lại có nhiều vị là cố nhân của Vương Thủ Tài đến thế, quả thật trùng hợp.”
Hoa Cường nghe câu nói của Thẩm Thư có gì đó không đúng, bèn nói: “Thành phố Sở Nguyên cũng chỉ có vậy, nếu ở trong ngành xây dựng thì việc quen biết lẫn nhau đâu có gì là lạ.”
Thẩm Thư đáp: “Vương Thủ Tài năm đó bị người ta giết hại, hung thủ đến nay vẫn chưa bắt được, dựa vào những dấu vết ở hiện trường, chúng tôi phán đoán hung thủ rất có thể là người quen của Vương Thủ Tài.”
Khuôn mặt của Mã Thiên và mấy người bỗng tối sầm lại. Lý Minh Triết nói: “Thẩm đội trưởng, không phải hung thủ đã sớm bị tuyên án tử rồi sao? Là một công nhân làm thuê cho Vương Thủ Tài, hình như hắn ta họ Hồ thì phải.”
Thẩm Thư lắc đầu nói: “Anh ta chỉ là người thế mạng, ngồi tù oan suốt 16 năm qua.”
Thẩm Thư bất ngờ nhắc lại vụ án năm xưa, Hoàng Phụng Vũ và Lý Phong cũng có chút bối rối.
Lý Minh Triết có vẻ nổi nóng, nói: “Sếp Hoa, thì ra bữa tiệc hôm nay là Hồng Môn Yến?”
Hoa Cường cũng không biết Thẩm Thư định làm gì, vội vã đánh trống lảng: “Mọi người đừng hiểu lầm, cũng chỉ là câu chuyện làm quà thôi mà, chúng ta đổi chủ đề đi, đổi chủ đề.”
Thẩm Thư đáp: “Xin lỗi anh bạn của tôi, không phải mình cố ý đến phá đám bữa tiệc của cậu, mình nhắc đến chuyện này, bởi vì hung thủ và người làm chứng đang có mặt trong số những người ngồi đây. Vụ án đã bị chôn vùi 16 năm nay, đã đến lúc để mặt trời chân lý soi sáng.”
Mọi người bị câu nói cuối cùng làm kinh ngạc, không ai nói năng gì.
Thẩm Thư nói: “Hung thủ sau khi gây án đã đổ tội cho Hồ Trường Vĩ, người đến nhà Vương Thủ Tài để đòi tiền công. Hắn ta cứ nghĩ rằng việc mình làm không hề có sơ hở, nhưng trên thực tế đã để lại rất nhiều manh mối ở hiện trường, nhờ thế mà chúng tôi có thể lật lại một vụ án dù đã qua nhiều năm.”
Hoàng Phụng Vũ và Lý Phong chức sắc đều cao hơn hẳn Thẩm Thư, song lại bị câu nói của cậu ta làm cho mặt biến sắc, hai người ra hiệu cho nhau bằng mắt rồi đứng lên định bỏ về.
Hoa Cường vội giữ chân lại. Thẩm Thư nói: “Hai vị cục trưởng xin hãy dừng bước, thực lòng tôi không hề muốn nhắc tới chuyện đó ở đây, song tôi cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội đáng giá này. Hai vị xin hãy nán lại nghe tôi nói, cũng là để giúp tôi làm nhân chứng.”
Hoàng Phụng Vũ và Lý Phong bỏ đi không được mà ở lại cũng không xong, bèn bối rối đứng một lúc rồi từ từ ngồi xuống ghế.
Thẩm Thư nói: “Hôm nay tôi làm việc này, thật không đúng hoàn cảnh, nhưng thời cơ đã chin muồi, không thể kéo dài thêm được nữa. Tôi phụ trách công tác an ninh cho hội nghị, ăn ngủ đều ở đây, không rời nửa bước, nên không hề cố ý phá vỡ cuộc vui này, mong mọi người hiểu cho.”
Lý Minh Triết tỏ vẻ bất mãn: “Thẩm đội trưởng, anh không cần phải xin lỗi, những người ngồi ở đây, dù là quan to hay quan nhỏ, người lắm tiền hay ít tiền, chắc cũng không có ai dám đắc tội với anh đâu, có gì thì anh nói thẳng ra đi.”
Thẩm Thư đáp: “Đừng nói những lời như vậy, chỉ cần anh không phạm pháp thì không việc gì phải sợ tôi cả. Nhưng nếu ai đã phạm pháp, tôi nhất định sẽ không để người đó nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”
Nét mặt Thẩm Thư nghiêm nghị, giọng điệu sắc bén khiến không một ai dám đáp trả.
Thẩm Thư lấy từ trong ba-lô ra một cuộn tranh, sau đó trải bức tranh ra bàn, hỏi: “Các anh có ai nhận ra bức tranh này không?”
Lý Minh Triết ngắm nghía một hồi rồi đáp: “Đây là tranh sưu tầm của Vương Thủ Tài, được treo ở phòng khách nhà anh ấy. Anh ấy từng cho tôi xem, nên tôi vẫn còn ấn tượng.”
Tiền Trình nói: “Tôi cũng còn nhớ bức tranh này. Mấy ngày trước, vợ Vương Thủ Tài có đem bức tranh này đi bán đấu giá, tôi đã cho người đi đấu giá bức tranh. Sau đó có người trả giá quá cao, nên tôi đã không đấu đến cùng.”
Thẩm Thư đáp: “Không sai, đây là bức tranh treo ở phòng khách nhà Vương Thủ Tài, là tác phẩm của đại danh họa Ngô Xương Thạc thời đầu dân quốc cuối đời nhà Thanh. Bức họa tên là “Bảo Cầm lập tuyết”. Các anh hãy nhìn vào bình hoa mai trên tay nha hoàn đứng sau lưng Bảo Cầm, mấu chốt của vụ án nằm ở đây.”
Mã Thiên quan sát một hồi, nói: “Mấy bông hoa mai này thì có gì đặc biệt? Tôi xem không hiểu.”
Thẩm Thư đáp: “Do thời gian trôi qua đã lâu, thủ phạm lại cố tình để thu dọn hiện trường, nên bây giờ không còn tìm thấy vết tích. Nhưng người tính không bằng trời tính, trên bức tranh này đã lưu lại dấu vết của thủ phạm, đúng là lưới trời lồng lộng.”
Hoa Cường cũng từng là học viên tốt nghiệp trường cảnh sát, nên khá mẫn cảm với những vụ án hình sự, nghe Thẩm Thư nhắc đến vụ việc kì lạ đó, máu trinh thám lại như trỗi dậy, quên bẵng đi vụ việc không vui ban nãy, tiếp lời hỏi: “Hung thủ đã để lại dấu vết gì trên bức tranh?”
Thẩm Thư đáp: “Hung thủ có quen biết với Vương Thủ Tài, vào tối hôm xảy ra vụ án, hung thủ đã gõ cửa nhà Vương Thủ Tài và đi vào trong phòng để nói chuyện. Sau đó giữa hai người xảy ra bất đồng quan điểm rồi sinh ra cãi lộn. Trong lúc nóng giận, Vương Thủ Tài đã cầm lấy một vật nặng đánh vào đầu hung thủ.
Hung thủ cũng quơ tay vớ lấy bức tượng phật bằng đồng được bày trên kệ, đánh mạnh vào đầu Vương Thủ Tài, khiến ông ta hôn mê bất tỉnh. Trong quá trình xô xát, máu của hung thủ đã bắn lên bức tranh “Bảo Cầm lập tuyết”, vừa hay lại trùng với màu đỏ của những bông hoa trong bức tranh.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa, hung thủ không còn đường lui, nên đã cố tình mở cửa để người đó đi vào trong. Người đó chính là Hồ Trường Vĩ, đến tìm Vương Thủ Tài để đòi tiền công. Hung thủ nhân lúc Hồ Trường Vĩ bị cảnh tượng hỗn loạn trong phòng dọa cho mất hồn mất vía, từ đằng sau cầm bức tượng đồng đập vào đầu anh ta, khiến anh ta bất tỉnh.
Sau đó hung thủ dùng chiếc đục mà Hồ Trường Vĩ mang theo để đâm liên tiếp nhiều nhát vào người Vương Thủ Tài khiến ông ta tử vong. Sau đó, hung thủ đã tạo hiện trường giả, lau sạch vết máu của mình rồi bỏ chạy. Sau khi vụ việc xảy ra, những người làm công tác phá án chỉ tập trung vào tình tiết hai người nằm ở phòng khách mà không để ý tới bức tranh.”
Câu nói của Thẩm Thư khiến mọi người há hốc miệng.
Một lúc sau, Mã Thiên nói với giọng điệu có chút đả kích: “Tuyệt vời, Thẩm đội trưởng, anh miêu tả vụ án sống động như thật, cứ như sự việc đang diễn ran gay trước mắt vậy.”
Thẩm Thư cười đáp: “Tình tiết vụ án có chút li kì, mọi người nghe qua chắc sẽ không tin. Nhưng bằng chứng thép lưu lại trên bức tranh thì không thể lau sạch được. Những vết máu lưu lại trên tranh, mặc dù đã có tuổi đời rất lâu, tuy là đã thẩm thấu vào những đường vân trên giấy Tuyên Thành, song vẫn có thể cho ra được kết quả giám định ADN. Chính nó đã cung cấp bằng chứng vững chắc cho cảnh sát chúng tôi.
Theo kết quả giám định ADN, nó là của người thứ ba ngoài Hồ Trường Vĩ và Vương Thủ Tài. Vốn dĩ biển người đông đúc, hung thủ lại chưa từng bị cơ quan công an bắt giữ, nên ADN của hắn không được lưu trong kho dữ liệu, muốn tìm được hắn là việc hết sức khó khăn. Thế nhưng vết máu bản thân nó lại biết nói, và trong đội ngũ của chúng tôi, vừa hay lại có một vị pháp y có thể nghe hiểu được tiếng nói của chúng.”
Do trước đó đã giới thiệu qua về thân phận cho nhau nghe, nên mọi người đều đoán được vị pháp y mà Thẩm Thư nhắc đến là tôi, mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi.
Tôi biết đã đến lúc mình lên tiếng, bèn tiếp lời, nói: “Nếu nhìn từ góc độ pháp y, vết máu là một vật chứng quan trọng nhất, có thể cung cấp cho chúng ta rất nhiều thông tin, vả lại chúng chưa bao giờ biết nói dối. Những vết máu trên bức tranh này, nói một cách chính xác, là 7 vết máu này, phần viền của chúng không hề bằng phẳng, chứng tỏ khi chúng được bắn lên tranh với một vận tốc nhất định. Hơn nữa, hình dạng của 7 vết máu này đã cho thấy góc bắn thay đổi liên tục theo chuyển động vật lý vô cùng phức tạp, chỉ có thể dùng những phép tính mơ hồ để tính toán.
Việc máu bị phun tóe thường được gây ra do động mạch bị phá vỡ, nhưng vết máu do vỡ động mạch khi bắn lên bề mặt phẳng sẽ có dạng đốm hoặc dạng vệt, không giống với những vết máu trên bức tranh. Vì thế, chúng tôi đã đưa ra kết luận, những vệt máu này do một vật mềm mượt, có tính hút nước tương tự như tóc khi vung tóe mà tạo thành. Hay nói cách khác, hung thủ là người để tóc dài, trong lúc xô xát, tóc đã văng quật và để lại bằng chứng phạm tội lên bức tranh.”
Tôi vừa hạ giọng, thì những người năm đó có qua lại với Vương Thủ Tài đều hít một hơi thật sâu, có người đánh mắt nhìn trộm Tiền Trình. Vào thời điểm đó, Tiền Trình là một tên côn đồ trong xã hội, rất nhiều người còn nhớ anh ta từng để tóc dài qua vai.
Tiền Trình bắt đầu tỏ ra căng thẳng, nhân lúc không ai để ý hơi cựa mình một chút, Mã Kinh Lược và Lữ Hồng ngồi hai bên vỗ nhẹ vai anh ta, nói: “Sếp Tiền, ăn thôi.”
Mã Thiên lo ngại nhìn Tiền Trình, quay ra hỏi Thẩm Thư: “Tại sao không phải là tóc phụ nữ?”
Thẩm Thư đáp: “Thi thể Vương Thủ Tài đã sớm bị hỏa táng nên không thể tìm được chứng cứ. Nhưng Hồ Trường Vĩ vẫn còn sống, vết thương trên đầu anh ta nằm ở đỉnh đầu, chứ không phải đằng sau não, hơn nữa Hồ Trường Vĩ lại cao 1m77, chứng tỏ hung thủ phải là người có dáng vóc rất cao. Tuy không loại trừ khả năng người gây án là một phụ nữ có dáng vóc cao, thân hình cường tráng, song làm nghề hình sự, đối với những manh mối có xác suất thấp xảy ra luôn được đặt ở cuối cùng, nếu không rất dễ làm đảo lộn phương hướng điều tra.”
Mọi người xung quanh yên ắng lắng nghe.
Tôi nói: “Tiền Trình, trong hội nghị thượng đỉnh lần này, anh nhiều lần phải tham dự các buổi tiệc, nên chúng tôi có thể dễ dàng thu được mẫu ADN của anh, theo kết quả giám định, anh chính là người đã để lại vết máu trên bức tranh!”
Mọi người đang ngồi được một phen xôn xao. Có một vài người phụ nữ bị dọa cho run lên bần bật, liếc mắt nhìn sang Tiền Trình, thấy hai người cảnh sát cơ thể lực lưỡng đang ngồi kẹp hai bên, mới thấy yên tâm phần nào.
Tiền Trình dù sao cũng đã vật lộn trong xã hội từ lâu, nên rất nhanh đã lấy lại được bình tĩnh, nói một cách khinh thường: “Trên bức tranh có máu của tôi thì đã sao? Năm đó tôi là bạn thân của Vương Thủ Tài, đến nhà anh ta là chuyện thường ngày, không cẩn thận nên đã bị thương và để máu bắn lên, không có gì là lạ. Đã nhiều năm trôi qua rồi, các anh có chứng minh được vết máu ấy được bắn lên khi Vương Thủ Tài bị giết không?”
Thẩm Thư đáp: “Anh và Vương Thủ Tài không phải là bạn, anh chẳng qua chỉ là sống dựa vào ông ta mà thôi. Vương Thủ Tài là chủ thầu cấp trên, những công trình mà ông ta ôm được sẽ khoán cho những người như anh. Vương Thủ Tài làm việc không quá sòng phẳng, thường xuyên khất nợ tiền công của các anh, nhưng các anh lại phải dựa vào những công trình của ông ta, điều này khiến các anh thật khó xử, vì thế mà đâm ra lòng thù hận.”
Tiền Trình nói: “Cảnh sát Thẩm, cơm có thể ăn bừa, rượu có thể uống bừa nhưng lời thì không thể nói bừa được đâu. Ngồi ở đây toàn là những quan chức chính phủ, đại biểu quốc hội, ủy viên thường vụ, anh không có bằng chứng, tôi sẽ quy cho anh tội phỉ báng người khác. Đừng tưởng chỉ dựa vào mấy lời nói suông của anh mà có thể đổi trắng thay đen.”
Thẩm Thư đáp: “Không sai, công đạo đến từ nhân tâm. Chúng tôi nếu không có bằng chứng xác đáng thì hôm nay sẽ không đến đây để vén màn sự thật. Chúng tôi sau khi xác định tại hiện trường vụ án xuất hiện người thứ ba, đồng thời người này bị thương, đã nhận định rằng tên này sẽ không mang theo vết máu mà rời khỏi hiện trường. Trong rất nhiều các vụ án hình sự, hung thủ sau khi gây án trong phòng, nếu trên người còn lưu vết máu sẽ tiện tay khoác một chiếc áo ở hiện trường để bỏ trốn, nhằm không bị người qua đường phát hiện. Anh không phải tên tội phạm chuyên nghiệp nên cũng đã mắc phải sai lầm này. Sau khi anh tạo hiện trường giả đã khoác chiếc áo da lông cừu và đội lên một chiếc mũ lông rái cá được treo trước cửa nhà Vương Thủ Tài, nhằm che đi vết máu trên người, vết máu từ đó cũng dính lên áo và mũ.”
Mặt Tiền Trình bỗng tái nhợt.
Thẩm Thư nói: “Lòng tham không đáy đã khiến anh phạm phải sai lầm thứ hai. Vào những năm đầu của thập niên 90, chiếc áo da và mũ lông rái cá ấy có giá không hề rẻ, sau khi anh mặc về, lại không nỡ hủy chúng đi. Sau khi dùng Etanol để lau vết máu, anh nghĩ rằng sẽ không còn để lại dấu vết và đã giữ hai món đồ này lại. Nhưng anh không dám mặc chúng lên người. Mãi đến sau này khi anh phát tài, tự xây cho mình căn biệt thự, đã lưu giữ hai món đồ đó ở căn nhà cũ của mình. Ngày rộng tháng dài, có khi chính anh cũng đã quên mất chúng. Vợ Vương Thủ Tài đã xác nhận, hai món đồ đó chính là của người chồng quá cố mua về từ Liên Xô, trong khi đó anh lại chưa từng đặt chân đến nước Nga. Về giá trị của hai món vật chứng này, xin phép mời vị pháp y của chúng ta được phát biểu.”
Tôi liếc nhìn Thẩm Thư, rồi quay sang nói với Tiền Trình: “Vết máu là thứ rất khó để lau sạch, cái áo và chiếc mũ mà anh lấy từ hiện trường đều có lớp lót bên trong, vì thế dù anh đã dùng Etanol để tẩy rửa thì lớp lót bên trong vẫn còn lưu lại vết máu. Chắc anh chưa từng nghe đến một loại thuốc thử hóa học có tên là Luminol, một chất hóa học linh hoạt có thể phát quang, với ánh sáng xanh nổi bật, khi trộn với tác nhân oxy hóa thích hợp. Cho dù vết máu tại hiện trường đã bị tẩy rửa hoặc lau chùi sạch sẽ, pháp y chúng tôi vẫn có thể sử dụng Luminol để tìm ra sự tồn tại của vết máu.
Chỉ cần xịt Luminol và dung môi lên trên bề mặt vật chứng, sắt trong Hemoglobin trong máu sẽ phản ứng với Luminol và phát ra ánh sáng màu xanh. Phản ứng này chỉ cần một lượng chất xúc tác rất nhỏ là có thể phát hiện ra dấu tích của vết máu. Ánh sáng phát ra có thể duy trì trong khoảng 30 giây. Tôi đã dùng Luminol và phát hiện ra trên mũ và áo có vết máu của anh và Vương Thủ Tài.”
Tiền Trình sợ hãi, nước mắt rơi lã chã: “Không thể nào, không thể nào.”
Thẩm Thư nói với Tiền Trình: “Sự tiến bộ của khoa học đã biến một vụ án 16 năm về trước từ không thể thành có thể. 16 năm, quá nhiều thứ đã đổi thay, song công lý và chính nghĩa vẫn không thay đổi. Một khi đã phạm tội, chắc chắn sẽ để lại dấu vết. Tiền Trình, anh đã sống nhởn nhơ và tận hưởng suốt 16 năm nay, cuối cùng cũng gặp báo ứng, vẫn chưa quá muộn. Tôi xin cảm ơn những người bạn đã ngồi đây làm chứng, giúp cho những bằng chứng của tôi càng trở nên xác đáng.”
Mã Kinh Lược rút còng số 8 từ trong túi áo ra, khóa vào tay Tiền Trình, nói: “Đến lúc khép lại màn kịch hay rồi.”
Cái ngày Hồ Trường Vĩ được trả tự do, tôi và Thẩm Thư đều tới cổng trại giam để đón tiếp.
Một người đàn ông trung niên đã ngoài 40 tuổi, đứng trước mặt chúng tôi, khóc không thành tiếng, nước mắt tuôn trào như một đứa trẻ.
16 năm ròng rã trong tù, Hồ Trường Vĩ dường như đã tách biệt khỏi xã hội. Trong 16 năm này, xã hội đã biến hóa khôn lường, khoa học ngày càng tiến bộ. Cha mẹ Hồ Trường Vĩ đều đã mất, vợ thì lấy chồng khác, anh ta sống cô đơn trên cõi đời này, không một người thân, cũng không một nơi nương tựa.
Tôi và Thẩm Thư tìm giúp anh ta một công việc canh gác, coi như đã giải quyết xong vấn đề về nơi ăn chốn ngủ.
Vụ án lần này khiến Mã Chiêm Tào vô cùng tức giận, cũng khó tránh khỏi kỉ luật, tại hội nghị Đảng bộ của cục cảnh sát nhận về vô số chỉ trích. Ủy ban thường vụ thành phố cũng đưa ra quyết định, Mã Chiêm Tào sẽ về hưu trước thời hạn, chuyển về làm thanh tra ủy ban cố vấn chính trị của thành phố, giữ nguyên các đãi ngộ. Dù sao thì Mã Chiêm Tào cũng đã xung phong nửa đời người trên chốn quan trường, mặc dù mắc phải một sai lầm nghiêm trọng và bị tước đi thực quyền, song địa vị lại lên một tầm cao mới, có thể coi là một trường hợp kì lạ trên chốn quan trường ở thành phố Sở Nguyên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.