Nhất Kiếm Diệt Chư Thiên

Chương 10: Khai mạch trùng huyệt




“Dương ca... sao đột nhiên lại lạnh như thế...”
Môi Trần Xảo Thiến khẽ run, thân thể run rẩy, sắc mặt tái nhợt.
“Ha ha... Không ngờ rằng, sinh thời lão thân có thể tìm được Huyền Băng chi thể trong truyền thuyết?”
Một giọng nói già nua, vang lên ở trong tai hai người Hàn Dương.
Cơ hồ đồng thời, hai người nhìn thấy một lão bà thân mặc áo gai màu xám, tay cầm quải trượng, chậm rãi đi ra.
Lão bà này đầy đầu tóc bạc, mặt đầy nếp nhăn, trong tay dẫn theo một con yêu thú đầu chảy máu đầm đìa, có vẻ dữ tợn mà quỷ dị.
Bà ta không thềm để ý, hất Hàn Dương ngã xuống đất, chợt lóe lên trong hư không, xuất hiện ở trước mặt Trần Xảo Thiến, chân thật đáng tin nói: “Tiểu nha đầu, ngươi, đi cùng lão thân thôi.”
Trần Xảo Thiến sợ tới mức sắc mặt càng trắng thêm vài phần, theo bản năng lắc đầu, ôm chặt lấy Hàn Dương.
Mà đồng tử Hàn Dương lại co rụt lại.
Súc địa thành thốn, lăng không thuấn di?
Lão bà tử quái dị trước mắt này, chẳng lẽ có được tu vi Võ Hoàng cảnh trở lên?
Võ giả sau khi trải qua Tôi Thể, Đoán Cốt, Tụ Linh cùng Nguyên Đan, kế tiếp ngưng tụ “Tam hồn”, lĩnh hội “Sinh tử”.
“Tam hồn làm Vương, sinh tử thành Hoàng.”
Võ Hoàng, đối với chiến thần Hàn Dương đệ nhất Thần giới ngày xưa mà nói vẫn không đáng nhắc tới, nhưng đặt ở đại lục Thiên Võ, lại thuộc về cấp bậc tồn tại ở đỉnh kim tự tháp.
Nhân vật như vậy sao lại xuất hiện ở vùng hoang vu dã ngoại trong sơn mạch Yêu Thú này chứ?
Lão bà theo ánh mắt Trần Xảo Thiến nhìn lại, khóe miệng không khỏi cười nói một câu: “Ngươi luyến tiếc phế vật Tôi Thể cảnh ư? Vậy dễ làm, lão thân một chưởng giết hắn, làm cho ngươi cắt đứt ý niệm là được.”
“Cái gì...”
Trần Xảo Thiến không thể tin tưởng ngẩng đầu, nhìn thấy đối phương giơ chưởng, nhào một cái vào lưng Hàn Dương.
“Ngài... Ngài đến tột cùng là người nào, vì sao lại muốn dẫn ta đi?”
“Mang ngươi đi, đó là cơ hội của ngươi. Còn lão thân là người nào? Nói cho ngươi không sao, lão thân chính là một trong ba đại thái thượng trưởng lão ở Đạo Cung, Cơ Phi Hoa.”
Bà ta nhìn Trần Xảo Thiến, trong ánh mắt tràn đầy hàn ý: “Nếu không phải ngươi có Huyền Băng chi thể hiếm thấy thì chỉ bằng việc ngươi dám ngỗ nghịch lão thân, dù có mười cái mạng, cũng không đủ cùng giết.”
“Ta...”
Trần Xảo Thiến cắn chặt môi đỏ, thân thể mềm mại run rẩy.
“Hừ, ngươi đi hay là không đi?”
Tạch tạch tạch...
Cơ Phi Hoa nhẹ nhàng điểm một cái về phía mặt đất. Một đạo băng sương mãnh liệt ầm vang, bốn phía mặt đất, nháy mắt phủ lên một tầng sương lạnh.
“Không đi?”
“Kia hắn... Có thể đi chết rồi.”
Giọng nói vừa dứt, băng sương màu trắng giống như Hàn long, lập tức lan tràn qua chỗ Hàn Dương.
“Ta đi, ta, đi theo ngài là được.”
Trần Xảo Thiến luống cuống chân tay, cao giọng khóc kêu.
Cơ Phi Hoa cười “Khặc khặc” hai tiếng quái dị, thu hồi kình lực.
Hàn Dương cúi đầu, chỗ sâu trong đôi mắt, hiện lên một tia lạnh băng. Hiện tại, thực lực của mình, chung quy vẫn là quá thấp.
Hắn miễn cưỡng quay đầu, nhìn Trần Xảo Thiến nói: “Xảo Thiến, nàng đi theo bà ta đi, an tâm tu luyện, không đến ba năm, ta nhất định sẽ tìm đến nàng.”
“A, nói lời vô căn cứ.”
Cơ Phi Hoa vẻ mặt khinh bỉ: “Tiểu tử, khuyên ngươi hãy chết tâm này đi. Ngươi chỉ là con kiến trên mặt đất, mà nàng ắt sẽ là phượng hoàng bay lượn cửu thiên.”
“Tiểu nha đầu gia nhập Đạo Cung ta, chú định các ngươi sẽ là người của hai thế giới.”
Hàn Dương lắc đầu, trong ánh mắt có kiên nghị khó có thể hình dung.
Hắn trơ trẽn cười.
“Huyền Nhất Đạo Cung, cố nhiên có chỗ đứng trong mười đại thánh địa ở đại lục Thiên Võ nhưng ở trong mắt ta, cũng chỉ là thứ không quan trọng.”
“Trước mắt thực lực ta thấp kém, không đủ để kích hoạt linh thể của Xảo Thiến nên tạm thời nàng giao cho ngươi. Nhưng ngươi nhớ kỹ, nếu nàng thiếu một sợi tóc, Hàn Dương ta... Tất đạp diệt trên dưới toàn tông ngươi.”
Ánh mắt Hàn Dương chăm chú nhìn Cơ Phi Hoa, không e dè nhìn chằm chằm đối phương.
“Làm càn.”
Trong mắt Cơ Phi Hoa hiện lên một tia tàn khốc: “Một phế vật Tôi Thể cảnh, nếu như lão thân tự tay diệt ngươi, ngược lại là vinh hạnh đặc biệt cho ngươi.”
“Nếu ngươi có gan tiến đến Đạo Cung, lão thân nhất định sẽ cho môn hạ tạp dịch chặt chân tay của ngươi vứt cho chó ăn.”
Bà ta không kiên nhẫn xách Trần Xảo Thiến lên, quát chói tai ra tiếng: “Không cần đánh giá cao sự kiên nhẫn của lão thân. Nếu ngươi còn không đi thì ta sẽ dùng một ngón tay ép cho tên tình lang rác rưởi của ngươi thành bột mịn.”
Trần Xảo Thiến lo lắng lão bà này thật sự tàn nhẫn độc ác, cũng không giãy giụa, nhìn Hàn Dương, nước mắt trong mắt mông lung.
“Dương ca, ta đi, chàng bảo trọng chính mình.”
“Phụ thân còn sống, chắc chắn là bọn người đại trưởng lão động tay động chân. Một năm trước, đại trưởng lão bắt đầu lui tới chặt chẽ với Lý gia, rồi sau đó, phụ thân mới mất tung...”
“Lải nha lải nhải, có thôi hay không?”
Trần Xảo Thiến còn giao phó gì đó nhưng Cơ Phi Hoa đã mang theo nàng lướt về phía ngoài động, căn bản không cho nàng thời gian nói chuyện.
m thanh thê lương, truyền ở trong hang thật lâu không thôi.
Hàn Dương dù không muốn cũng không có cách nào.
Cơ Phi Hoa... Chờ đấy, nhiều nhất ba năm, chính ta tất sẽ quân lâm Huyền Nhất Đạo Cung.
Nếu Xảo Thiến hoàn hảo vô khuyết, vậy thì thôi.
Nhưng nếu nàng ở tông môn nội bị bắt nạt thì đừng trách mình... Tàn nhẫn độc ác.
...
Nghỉ ngơi gần nửa canh giờ, Hàn Dương rốt cuộc khôi phục một ít nguyên lực, khoanh chân ngồi dậy.
Ánh mắt của hắn, nhìn về phía lão thái bà đã đứng ban đầu kia.
Nơi đó, vứt bỏ một cái đầu yêu thú máu chảy đầm đìa.
Tam giai yêu thú... sư tử Bá Liệt Vương.
Con yêu thú này có lẽ là chủ nhân ban đầu của hang động này, nó hẳn là kiếm ăn trở về, không khéo đụng vào lão thái bà Cơ Phi Hoa này.
Dù có thực lực tam giai, nhưng ở trước mặt “Sinh tử Võ Hoàng cảnh” Cơ Phi Hoa, hoàn toàn không chịu nổi một kích, bị người kia dễ dàng chém giết.
Hàn Dương biết, nội đan sư tử Bá Liệt Vương ở ngay trong đầu.
Nội đan yêu thú tam giai hèn kém, Cơ Phi Hoa không để vào mắt, nhưng đối với Hàn Dương bây giờ mà nói, lại thuộc về thứ tốt khó được.
Cửu Chuyển Tinh Thần Quyết có thể cắn nuốt tất cả nguyên lực, yêu lực, quy về cho mình dùng.
Nếu có một khoả nội đan của yêu thú tam giai tương trợ, mình đặt chân vào Đoán Cốt Cảnh, không cần tốn nhiều sức...
Từ trên mặt đất nhặt lên cương đao người áo đen lưu lại, hắn lột ra nội đan yêu thú, nhét thẳng vào trong miệng.
Vận chuyển công pháp, trong khoảnh khắc có một cổ yêu lực tinh thuần, biến thành năng lượng thần bí nào đó, tức khắc không ngừng xuyên qua đánh sâu vào toàn thân hắn.
Hàn Dương biết, ti năng lượng này, chính là Cửu Chuyển Tinh Thần Quyết diễn biến ra tới “Tinh thần chi lực.”
Cùng với “Tinh thần chi lực” phát huy hiệu dụng, thương thế cánh tay trái của hắn, cư nhiên, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được bắt đầu khép lại.
“Là lúc này rồi.”
Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, Hàn Dương đồng thời ăn Huyền Băng Châu cùng Hỏa Nguyên Quả vào, hít sâu một hơi, lần nữa vận chuyển “Cửu Chuyển Tinh Thần Quyết”.
Ong...
Huyền Băng Châu cùng Hỏa Nguyên Quả hóa thành hai cỗ năng lượng một băng một hỏa, bắt đầu đánh sâu vào mỗi một tấc góc trong thân thể hắn.
“Cửu Chuyển Tinh Thần Quyết, chuyển chín mạch, mới có thể chứng đạo thành thần, mà trên mỗi một mạch lại có chín huyệt, mỗi khi giải khai một huyệt, cảnh giới sẽ có thể tăng lên một tầng.”
“Trùng huyệt tuy khó nhưng sao có thể làm khó được ta?”
Hàn Dương lại từ lấy “Tam nhãn sinh linh hoa” lúc trước lấy được ra, lần nữa nhét vào trong miệng.
Dược lực tinh thuần, thuận thế du tẩu, hấp thụ tất cả năng lượng của Huyền Băng Châu cùng Hỏa Nguyên Quả lại đây.
Cuối cùng, cô đọng ra một sợi Tinh thần chi lực còn hùng hậu hơn nhiều so với vừa nãy, đánh về phía huyệt nhâm mạch đầu tiên, “huyệt Hội m” ở dưới bụng.
Bang bang...
Không hổ là thần pháp chí cường muôn đời, có rất nhiều linh dược trợ giúp, Hàn Dương cư nhiên liên tiếp đánh sâu vào hai lần, đều lấy thất bại mà chấm dứt.
Đau đớn kịch liệt làm trán hắn chảy ra mồ hôi tinh mịn.
Nhưng... Hàn Dương không hề từ bỏ, ngược lại khí tụ đan điền, sắc mặt càng thêm thận trọng.
“Mở... cho ta!”
Trong cơ thể truyền ra một tiếng vang “Răng rắc” rất nhỏ.
Huyết mạch quán thông, khí tức lưu chuyển,
Cuối cùng vào lần trùng kích thứ ba đã hoàn toàn mở được chỗ huyệt vị bị bế tắc kia.
Đoán Cốt cảnh đã thành.
Hàn Dương mở hai mắt, trong tròng mắt lộ ra một tia vui mừng, sau khi cẩn thận cảm thụ lực lượng tràn đầy trong cơ thể, hắn rất vừa lòng gật gật đầu.
Đứng dậy, tụ lực.
Đấm ra một quyền.
Trên vách đá phía trước, đá vụn băn tung toé, lưu lại một quyền ấn sâu hơn tấc rất rõ ràng.
“Lợi hại... Đây là uy năng của Tinh Thần chi lực sao?”
Trong mắt Hàn Dương chợt lóe tinh quang.
Một quyền này của mình, lực lượng ngưng tụ không tiêu tan, ngay cả võ giả tu vi Đoán Cốt ngũ trọng cũng khó có thể ngăn cản.
Xem ra, không cần phải vận dụng bí pháp “Nhiên Huyết” đại thương căn cơ mà vẫn có thể trở lại Trần gia, đi tìm đám người đại trưởng lão tính toán nợ cũ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.