Nhất Kiếm Diệt Chư Thiên

Chương 9: Huyết chiến yêu quật




“Dương ca... Chúng ta, có phải chạy sai chỗ rồi hay không?”
Đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trong lòng Trần Xảo Thiến có chút rụt rè.
Hàn Dương bóp bàn tay hơi lạnh lẽo của Trần Xảo Thiến, trấn an nói: “Đừng sợ, có ta.”
Người sau ngoan ngoãn gật gật đầu, trong lòng cũng an tâm lại.
Không sai, dù cho không sống được, có thể cùng người mình thích chết cùng một chỗ, cũng là một chuyện may mắn, có gì phải hoảng loạn.
Hai người một trước một sau vùi đầu đi về chỗ sâu bên trong.
Hang động hình như sâu không thấy đáy, đi đã một nén nhang thời gian, thế nhưng vẫn chưa đi đến cuối.
Hơn nữa, trừ bỏ thi hài ra cũng không có nhìn thấy bóng dáng yêu thú.
Điều này làm cho trong lòng Hàn Dương yên ổn không ít, nương theo ánh sáng mỏng manh của mồi lửa trong tay tản mát ra, hắn mới đánh giá bốn phía.
“Hửm? Đó là... Tam Nhãn Sinh Linh Hoa?”
Lỗ mũi vừa động, ngửi thấy được một mùi hương kỳ lạ, Hàn Dương rất kinh ngạc nhìn về phía bên trái, hơn ba bốn trượng ở vách đá ẩm ướt, có một đóa hoa nhỏ màu lam.
Nếu không phải mình tu luyện Cửu Chuyển Tinh Thần Quyết, tai thính mắt tinh thì rất khó phát hiện.
Trần Xảo Thiến tò mò hỏi: “Rất trân quý sao?”
“Chưa nói tới có bao nhiêu trân quý nhưng đối với ta hiện tại mà nói, có tác dụng không nhỏ.”
Hàn Dương nhẹ nhàng nhảy lên, hái được đoá hoa nhỏ màu lam xuống: “Thứ này, có thể làm cho lúc ta tiến vào Đoán Cốt Cảnh, khai mạch xung huyệt.”
Trần Xảo Thiến cái hiểu cái không gật gật đầu, đang muốn tiếp tục dò hỏi, nhưng mà vào giờ phút này, một tiếng cười lạnh vang lên ở phía sau hai người Hàn Dương.
“Tiểu tử, ngươi chạy thật nhanh.”
Trương Thiết Huyền bước chân có chút tập tễnh, xách ngược cương đao, phát ra tiếng cười dữ tợn đối với hai người Hàn Dương.
Ở phía sau hắn ta, hai người áo đen khác một trái một phải tách ra, hoàn toàn vây kín cửa động.
“Dương ca...”
“Trốn phía sau ta.”
Sắc mặt Trần Xảo Thiến tái nhợt, theo bản năng thối lui đến phía sau Hàn Dương.
Ánh mắt Hàn Dương lạnh lùng gắt gao nắm tay, niết xương cốt phát ra tiếng vang răng rắc.
Một tên Đoán Cốt tứ trọng, hai tên Đoán Cốt tam trọng.
Dù ba người trước mắt này đều đã bị Thiết Diễm Thú làm bị thương nặng, nhưng rốt cuộc chênh lệch tu vi quá lớn, Hàn Dương không dám có nửa phần sơ suất.
“Lão Nhị, lão Tứ, lên.”
Trương Thiết Huyền vung tay trái lên, hai người áo đen lập tức giơ đao, phóng tới chỗ Hàn Dương.
Hàn Dương nghiêng người né qua khe hở giữa hai người.
Cước bộ dịch ra sau, trong mắt chợt lóe hàn mang, đôi tay đột nhiên nhô ra, bắt được cổ tay lão Nhị.
Bên hông trầm xuống, bước ra hai bước về phía trước, lại lợi dụng quán tính của bản thân bọn họ, quăng lão Nhị ra ngoài.
Nhưng đối phương lại đạp lên nham thạch trên động bích, tiện đà lộn ngược một cái ra sau, tuy bước chân có chút lảo đảo, lại vẫn tiếp xuống mặt đất như cũ.
Đôi mắt Trương Thiết Huyền híp lại.
“Khó trách lão Lục, lão Thất sẽ bị ngươi giết chết, tuổi còn nhỏ, cư nhiên có được kỹ xảo không tầm thường? Chỉ là...”
Giọng nói dừng lại, ở trong mắt hắn ta hiện ra một mạt màu đỏ tươi.
Toàn bộ thân thể giống như đạn pháo ra khỏi nòng, đao mang sắc bén đánh về phía Hàn Dương: “Hôm nay, ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”
Trên mặt Hàn Dương bỗng nhiên hiện lên một tia đỏ thắm.
Ngay sau đó, hai tay hắn nhanh như lôi điện, nhanh chóng chụp đến.
Vẫn là... Tham Vân Thủ.
“Dám tiếp đao của lão đại, quả thực... Không biết sống chết.”
Nhìn thấy cảnh tượng này, thân ảnh lão Tứ bên sườn thối lui, khóe miệng gợi lên ý cười trào phúng.
Bọn họ hình như đã nhìn thấy, cả người Hàn Dương bị một đao chém thành hai nửa, cảnh tượng máu loãng bắn tứ tung.
Chỉ là ngay sau đó, ánh mắt hai người chợt cứng đờ.
Khanh khanh.
Hai tiếng thanh thúy vang lên, tay trái tay phải của Hàn Dương liên tục chụp đánh ở trên thân đao, lại mạnh mẽ chụp cho trường đao chếch ra ngoài.
Khiến một kích này rơi vào khoảng không.
“Sao có thể?”
Đồng tử Trương Thiết Huyền co rụt lại, trong thanh âm có khiếp sợ mãnh liệt.
Một võ giả Tôi Thể, thế nhưng chặn được một đao ư?
Hắn ta... chính là Đoán Cốt tứ trọng đấy.
Thân thể Hàn Dương không chịu khống chế run nhè nhẹ, hắn ngẩng đầu, khóe miệng lộ ra ý cười lãnh ngạo: “Bức ta phung phí tinh huyết, các ngươi, cũng có thể đi chết rồi.”
Vốn dĩ hắn có thể né tránh một đao tấn mãnh này.
Nhưng hắn không thể lui.
Một khi lui, Xảo Thiến phía sau sẽ rơi vào phạm vi công kích của đối phương, tới lúc đó, hối hận thì đã muộn.
Nghe hắn nói, Trương Thiết Huyền tức giận bốc hơi, toàn bộ gân xanh trên trán nổi lên.
“Thứ không biết sống chết, chờ lão tử diệt sát ngươi, lại hảo hảo hưởng dụng tiểu nương tử phía sau ngươi, bán nàng đến Hồng Lâu gán nợ.”
Cương đao trong tay, thoáng hiện một đạo khí tức màu xanh, mang theo kình phong sắc bén, bổ về phía Hàn Dương.
Lưỡi đao, càng ngày càng gần.
Trong mắt Hàn Dương loé lên một tia tàn nhẫn.
Tránh một bước về bên trái, lựa chọn trực tiếp dùng cánh tay trái để nghênh đón lưỡi dao sắc bén của đối phương.
Oạch.
Cương đao không lưu tình chút nào chém trúng cánh tay Hàn Dương.
Điều khiến Trương Thiết Huyền kinh hãi chính là, một đao này có thể bổ một khối núi đá ra, vậy mà khi tiếp xúc với cánh tay của đối phương lại hơi trơn trượt một chút, lượng lớn kình lực bị tan mất.
Tuy là như thế, thân đao vẫn cắt vào da thịt, máu tươi đỏ thắm, tốc độ lấy mắt thường có thể thấy được thẩm thấu ra ngoài quần áo Hàn Dương.
Nhưng mà...
Hàn Dương dường như đã sớm dự liệu được kết quả.
Mày cũng không nhăn một cái, thừa dịp đối phương đang chần chờ đã chạy nhanh về phía trước, tung ra một quyền mạnh mẽ.
“Thiên Cương bạo liệt.”
Tay phải như lôi, trong nháy mắt nhàm vào ngực của
Trương Thiết Huyền.
“A...”
Trương Thiết Huyền buông chuôi đao ra, bị lực lượng khổng lồ đánh cho rách nát.
Lượng lớn máu tươi, từ chỗ bị thương trên ngực thẩm thấu ra ngoài.
Một kích liều chết cuối cùng của Thiết Diễm Thú, suýt chút nữa khiến ngũ tạng lục phủ của hắn ta bị móc ra ngoài, hiện tại lại bị trọng kích. Ngoại trừ miệng vết thương, miệng mũi thất khiếu của Trương Thiết Huyền đều trào ra máu tươi.
Ngã trên mặt đất bất động.
“Lão đại, ngươi... Ngươi không sao chứ?”
Lão Nhị, lão Tứ khiếp sợ, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.
“ m tào địa phủ, cùng nhau lên đường. Thiên Tàn Đao.”
Thần sắc của Hàn Dương thê lương, trở tay rút ra cương đao còn treo ở cánh tay trái, nhanh như thiểm điện chém về phía hai người kia.
Một mạt huyết quang đỏ thắm, hỗn loạn ở trên thân đao, khiến cho một đao này, thế như sét đánh, có thể trảm thiên quân.
Hai người theo bản năng cầm đao chống đỡ.
Rõ ràng chỉ là một võ giả Tôi Thể Cảnh nhưng uy thế một đao này lại như núi cao áp xuống.
Leng keng.
Cương đao bị đánh gãy trước, theo sau, ánh đao hiện lên, hai người thành bốn đoạn.
Căn bản không thể ngăn cản.
Đến chết, bọn họ đều không rõ, vì sao tiểu tử này đột nhiên bạo khởi, một đao sẽ có uy lực như vậy...
Thình thịch.
Cả người Hàn Dương đầy huyết sắc, chợt lóe lên biến mất.
Cả người nháy mắt nằm liệt trên mặt đất, thở hồng hộc.
Lúc này ngay cả sức cử động một ngón tay hắn cũng không có.
Một quyền một đao cuối cùng này, hắn bất đắc dĩ thiêu đốt tinh huyết mang đến, lực lượng rút ra không còn một mảnh.
“Dương ca!”
Trần Xảo Thiến không rảnh lo lau đi nước mắt, chạy đến bên cạnh Hàn Dương, nhẹ nhàng chà lau vết máu trên người hắn.
“Ta... Không có việc gì...”
Hàn Dương nhếch miệng cười, đang muốn trấn an hai câu.
Nhưng mà ngay sau đó, sắc mặt của hắn đột nhiên khó coi lên, miễn cưỡng ngẩng đầu, nhìn về phía cửa động chỗ, ánh mắt lộ ra vạn phần ngưng trọng.
Hắn cảm giác được, có một cổ khí thế cường đại, đang cấp tốc đi từ cửa động đến phía này...
Là ai?
Yêu thú?
Hay là... võ giả đuổi giết mình?
...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.