Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1: Thánh chỉ




“Thánh chỉ: Tam công tử Cố gia ở rể Lý gia, khâm thử!”
Một tờ chiếu thư đã phá vỡ sự yên tĩnh của Thiên Phong Quốc, ngay lập tức lan truyền khắp mọi ngóc ngách của kinh thành Thiên Phong Quốc.
Trong lúc nhất thời, cả kinh thành trở nên xôn xao, điều này đã gây náo động một thời gian dài không thể lắng lại.
Cố gia là một thế gia hàng đầu Thiên Phong Quốc, gia chủ đương nhiệm Cố Thương từng là Đại tướng lập quốc của Thiên Phong Quốc. Ông ấy đã lập được những chiến công hiển hách, đứng hàng Nguyên lão nhất phẩm trong triều đình Thiên Phong Quốc, quyền thế ngập trời.
Không ai biết lão gia tử Cố gia nghĩ gì mà lại để cho cháu trai mình ở rể Lý gia. Tuy Lý gia và Cố gia là môn đăng hộ đối, nhưng việc ở rể quá bất ngờ, rất nhiều người nghe tin đều trợn mắt ngoác mồm.
Lúc này, trong Cố gia, một thanh niên mặc trường bào trắng đứng bên hồ vắng vẻ, trông như đang trầm tư.
Thanh niên có diện mạo như ngọc, lông mày như lưỡi dao, miệng như trăng khuyết, toát ra khí chất nhẹ nhàng khiến người ta không thể nhìn thấu.
Cố Duệ Văn là tên của thanh niên này, cũng chính là Tam công tử của Cố gia.
“Cố gia… Cố Duệ Văn…”, Cố Duệ Văn nhìn mặt hồ tĩnh lặng, khẽ nhướng mày, lẩm bẩm: “Không ngờ thế gian này lại thực sự có luân hồi”.
Hôm nay là ngày tròn hai mươi tuổi của Cố Duệ Văn, hắn đã đứng bất động ở đây từ sáng sớm. Rất nhiều người hầu đứng cách đó không xa nhìn Cố Duệ Văn, không biết hôm nay công tử nhà mình có chuyện gì.
Lẽ ra nếu mỗi ngày công tử không đi ra ngoài gây sự thì sẽ cảm thấy bức bối trong lòng, hôm nay có chuyện gì vậy?
Hành vi của Cố Duệ Văn ngày hôm nay quá khác thường, người hầu nghi hoặc nhìn nhau, thậm chí họ còn bẩm báo với lão gia tử Cố gia. Trên những tháp canh ở xung quanh có rất nhiều hơi thở nặng nề dao động, dường như họ đang theo dõi Cố Duệ Văn, sợ hắn tự nhiên sẽ nghĩ quẩn nhảy xuống hồ.
“Thuật luân hồi, dối thiên nhĩ, phong ấn giác quan thứ sáu, che mắt trần. Đến năm tròn hai mươi tuổi, giác quan thứ sáu mở ra, ký ức tái hiện thì không khác gì được sống lại”, Cố Duệ Văn từ từ nhắm mắt lại để dung hợp ký ức kiếp trước với kiếp này, đồng thời lẩm bẩm: “Mình đã thành công thật rồi”.
Cố Duệ Văn, kiếp trước hắn tình cờ nhận được bí pháp luân hồi chuyển kiếp của một cao thủ cảnh giới Thiên Huyền ở thế giới nào đó. Ở kiếp trước, khi kề cận cái chết, hắn không thể không sử dụng bí pháp luân hồi chuyển kiếp với hi vọng có được cơ hội sống lại.
Cho đến ngày hôm nay khi tròn hai mươi tuổi, giác quan thứ sáu của Cố Duệ Văn được mở hoàn toàn, ký ức của kiếp trước mới trở về.
“Tam thiếu gia, ngài không sao chứ?”, cùng với tiếng bước chân và tiếng hỏi thăm nhỏ nhẹ, một ông lão chừng tám mươi tuổi bước tới bên cạnh Cố Duệ Văn.
Cố Duệ Văn sửng sốt, toét miệng cười: “Dịch bá, ta không sao”.
Dịch bá với mái tóc hoa râm, mặc bộ trường bào thô ráp màu xám nhạt, nét mặt hiền từ. Ông ấy là lão quản gia của Cố gia, từng đi theo lão gia tử Cố gia chinh chiến, một nam nhân đã từng chứng kiến bao cảnh máu chảy đầu rơi.
Người hầu của Cố gia biết dù công tử nhà mình có càn rỡ thế nào thì cũng sẽ không bất kính với Dịch bá, do đó họ đã nhanh chóng báo với Dịch bá và Cố lão gia tử về việc Cố Duệ Văn đứng bên hồ suốt mấy canh giờ. Dù sao bình thường người hầu cũng không dám tự ý làm phiền công tử nhà mình, nếu không bị trừ tiền lương hàng tháng là nhỏ, nếu bị ăn hèo thì gay to.
“Tam thiếu gia, có phải vì quyết định của lão gia nên ngài mới phiền muộn không?”, Dịch bá dám nói ra những lời mà người khác không dám nói, dù sao thì ở trong mắt Dịch bá, Tam công tử cũng chỉ là một đứa trẻ.
Cố Duệ Văn không trả lời, chỉ há to miệng nhìn Dịch bá với vẻ mặt không cảm xúc.
Nhìn dáng vẻ của Cố Duệ Văn, Dịch bá cười hiền lành, sau đó nhẹ giọng bảo: “Tam thiếu gia, mấy ngày nay lão gia mới nhận được một bản công pháp luyện thể, tối nay ta mang tới cho ngài, để xem ngài có thích hay không nhé?”
“Vâng, cảm ơn Dịch bá”, Cố Duệ Văn khẽ gật đầu, cười đáp.
Trên thế giới này, tất cả mọi người đều là thể khí kiêm tu, nhưng không hiểu vì sao từ nhỏ Cố Duệ Văn đã không thể dẫn khí, hoàn toàn không thể tu luyện. Vì chuyện này, Cố gia đã điều động không biết bao nhiêu nhân lực và vật lực để tìm kiếm danh y, công pháp thích hợp cho Cố Duệ Văn, nhưng tất cả đều thất bại.
“Tam thiếu gia, vậy ta xin đi trước”, Dịch bá nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của Cố Duệ Văn, hơi khom lưng xuống rồi chậm rãi rời đi, thầm than trong lòng: “Haiz, đứa bé đáng thương này”.
Kể từ khi Cố Duệ Văn được sinh ra, lão gia tử Cố gia đã cho hắn thử rất nhiều cách, nhưng không cách nào có thể giúp hắn tu hành. Đến ngày hôm nay, Cố Duệ Văn vẫn không có một chút huyền lực, hoàn toàn là một người bình thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.