Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 13: Đến nhiều lần như vậy rồi, nhưng vẫn cảm thấy xa lạ




Bách Mộng lâu, một giấc mộng làm đàn ông mất hồn mất vía, mười giấc mộng lưu luyến không quên.
Hoàng thành vô cùng sầm uất, mà Bách Mộng lâu tọa lạc ở vùng đất phồn hoa nhất trong thành, hơn nữa khách đến đều là nhân vật có tiền. Có thể tưởng tượng được thế lực sau lưng Bách Mộng lâu không đơn giản.
Cố Duệ Văn và Hàn Thụy An ngồi xe ngựa, xuyên qua từng con đường phồn hoa, đến địa giới Bách Mộng lâu.
Đường phố ở đây vàng bạc đầy đất, khắp nơi đều là quý nhân, hai bên đường phố đều là xe ngựa sang trọng khắc vàng. Người có thể du ngoạn trên con đường này phần lớn đều là quan lớn quyền quý, thương nhân có tiền.
Dõi mắt nhìn lại, con đường nơi Bách Mộng lâu tọa lạc có thể nói cực kỳ xa hoa.
Bách Mộng lâu, tấm biển ba chữ lớn mạ vàng được treo trên đỉnh lầu các cao dựng thẳng đứng giữa trời, khí thế nguy nga.
“Bách Mộng lâu, đến nhiều lần như vậy rồi, nhưng vẫn cảm thấy xa lạ”.
Sau khi Cố Duệ Văn xuống xe ngựa, ngẩng đầu nhìn ra xa, thấy ngoài sân Bách Mộng lâu dùng tường sơn màu đỏ phấn bao quanh, liễu xanh rũ xuống bốn phía, gió mát thổi đến, cành liễu khẽ bay giữa hư không, không giống cảnh phàm trần.
Phong cách đặc sắc làm nổi bật vẻ đẹp Bách Mộng lâu chính là dòng suối trong veo nhìn rõ cả đáy chảy bên ngoài. Dòng suối nhỏ và dài trải khắp các ngõ ngách từ trong ra ngoài Bách Mộng lâu, hướng về phía cửa lớn, rộng lớn tráng lệ.
“Cố ca, chúng ta mau vào thôi! Đừng đứng ngây ra ở cửa nữa!”, sau khi Hàn Thụy An xuống xe ngựa, vội vàng kéo tay Cố Duệ Văn, gấp gáp muốn xông vào trong Bách Mộng lâu.
Khóe miệng Cố Duệ Văn nhếch lên nụ cười khổ, chỉ đành để mặc Hàn Thụy An kéo hắn đi vào. Có thể nói, Cố Duệ Văn rất quen thuộc với Bách Mộng lâu, nhưng vẫn cảm thấy xa lạ. Suy cho cùng, bây giờ giác quan thứ sáu của Cố Duệ Văn đã mở, rất nhiều thứ cảm thấy không hề đơn giản như vậy.
“Cố... Cố công tử tới rồi!”, Cố Duệ Văn vừa bước vào cửa lớn Bách Mộng lâu, thị nữ xinh đẹp ngạc nhiên tiến lên nghênh đón: “Cố công tử, Hàn công tử, mời vào”.
Hàn Thụy An nhìn thấy phản ứng của mấy thị nữ đứng cửa này, không nhịn được liếc nhìn Cố Duệ Văn, giống như muốn nói rằng hù dọa những cô nương dễ thương này quả đúng là tội ác tày trời.
“Cố Tam công tử!”
Đại sảnh Bách Mộng lâu đặt mười mấy bộ bàn ghế tinh xảo xa hoa, rất nhiều công tử đang vui vẻ đùa giỡn lần lượt quay đầu nhìn về phía cửa, thấy Cố Duệ Văn bọn họ đều giật mình.
Rất nhiều công tử ở đây hiện giờ đều biết chuyện đối đầu giữa Cố Duệ Văn và Lý Thiên Nguyên, không ai không kinh hãi run sợ, bọn họ cảm thấy Cố Duệ Văn đúng là to gan, cũng chỉ có hắn mới dám đối mặt với đại thần nhất phẩm Lý Thiên Nguyên trước mắt mọi người.
Vì vậy, khi mọi người nhìn thấy Cố Duệ Văn vui vẻ xuất hiện trước Bách Mộng lâu, đương nhiên không thể giữ vững bình tĩnh.
Khoảnh khắc đám kỹ nữ trong đại sảnh nhìn về phía Cố Duệ Văn, không nhịn được chớp chớp đôi mắt đẹp, sắc mặt ửng đỏ.
“Mẹ nó! Hôm nay sao ông thần này lại đến? Không phải hắn lại muốn gây chuyện gì đấy chứ?”, thậm chí có người còn không nhịn được thầm văng tục.
Rất nhanh, một thiếu nữ trẻ tuổi của Bách Mộng lâu đi về phía Cố Duệ Văn, mặt đẹp có chút nơm nớp lo sợ, giọng nói du dương: “Cố công tử, Hàn công tử, mời theo nô tỳ vào nhã các”.
Cố Duệ Văn quan sát cô nương trước mặt, gật đầu đáp: “Ừ”.
Đứng bên cạnh Cố Duệ Văn, Hàn Thụy An thân là cháu ruột của Binh bộ Thượng Thư cũng hơi bị coi thường một chút. Nhưng Hàn Thụy An không hề cảm thấy không vui, ngược lại còn thấy cực kỳ bình thường, dù sao hành động của Cố Duệ Văn ai cũng biết.
Vì vậy, dưới cái nhìn chằm chằm của rất nhiều người, Cố Duệ Văn theo thiếu nữ đi lên tầng hai nhã các Bách Mộng lâu.
Ngồi bên trong nhã các, Cố Duệ Văn có thể nhìn thấu mọi ngõ ngách của Bách Mộng lâu xuyên qua cửa các.
“Công tử, mời dùng trà”, trong nhã các có hai thị nữ xinh đẹp như hoa, cung kính châm trà rót nước cho Cố Duệ Văn và Hàn Thụy An, nhẹ nhàng ân cần khiến người khác hài lòng.
Khẽ nhấp một ngụm trà, Cố Duệ Văn quay đầu hỏi Hàn Thụy An: “Không phải ngươi nói hôm nay Bách Mộng lâu có một đám thiếu nam thiếu nữ đến sao, người đâu?”
“Cố ca, đừng gấp! Có lẽ lát nữa sẽ xuất hiện”, Hàn Thụy An nhếch miệng, nhẹ giọng cười nói.
“Được rồi”, Cố Duệ Văn cúi đầu nhìn đám người trong đại sảnh, gật đầu nói.
“Yên tĩnh quá, ca đợi chút, ta đi gọi Nhiễm cô nương qua đàn cho ca một khúc”, Hàn Thụy An nhìn Cố Duệ Văn, cười xấu xa.
Không chờ Cố Duệ Văn mở miệng, Hàn Thụy An đã ra khỏi cửa nhã các, chắc hẳn là đi tìm Nhiễm cô nương mà hắn ta đã nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.