Từ hai ngày trước đại chiến, toàn quân doanh đã bắt đầu thắt chặt an ninh.
Trong lều chủ soái, Vân Ỷ Phong đang bỏ thêm ít dầu hoa vào lư hương, ở vào thời điểm căng thẳng như lúc này, tuy không thể an thần, nhưng chút hương hoa xuân thanh khiết trong không khí sẽ giúp đầu óc thư giãn hơn phần nào. Quý Yến Nhiên vẫn đang nhìn bản đồ cửa trận vào địa cung, Vân Ỷ Phong nói: "Địa Ngô Công đã suy tính rất nhiều lần, khẳng định rằng vị trí cửa trận không thể sai được, hắn chui rúc trong lòng đất và lăng mộ cả đời rồi, chắc sẽ không phạm sai lầm đầu."
"Ta tin hắn, cũng tin tưởng phán đoán của ngươi." Quý Yến Nhiên nắm tay hắn kéo người đến cạnh mình, "Chỉ là nhớ đến Giang Lăng Phi và Ngọc thẩm, trong lòng mới không khỏi thấp thỏm, tình hình Phù Nhi thế nào rồi?"
"Hôm qua Mai tiền bối đến khám lại, vết thương do đụng đầu đã đõ nhiều rồi, chỉ có chứng sợ sệt là không hề thuyên giảm." Vân Ỷ Phong nói, "Bọn chúng bắt cóc Phù Nhi và Ngọc thẩm chỉ để uy hiếp Vương gia, cho nên chắc chắn sẽ giữ lại tính mạng các nàng đến cuối cùng. So ra, ta còn lo cho Giang đại ca hơn nhiều, thuật vu cổ trong tay Quỷ Thứ nhiều vô kể, hiện đã xác định Tạ Hàm Yên chẳng hề có quan hệ máu mủ gì với hắn, cho nên không lí nào sẽ hạ thủ lưu tình, tóm lại đến khi vào chiến trận, Vương gia nhất định phải cẩn thận gấp bội."
Quý Yến Nhiên gật đầu: "Ta hiểu."
"Ta đi gặp Mai tiền bối một chút, hai ngày nữa, e là nhóm quân y lại bận rộn vất vả rồi." Vân Ỷ Phong hỏi, "Có chuyện gì cần ta làm nữa không?"
Quý Yến Nhiên dí mặt tới.
Vân Ỷ Phong rất biết phối hợp, nắm cằm đối phương, ngẩng đầu hôn lên khoé môi hắn, nói: "Khai chiến đắc thắng."
"Có câu nói này của Vân nhi," Quý Yến Nhiên cười, "Đại Lương nhất định bất khả chiến bại!"
Mai Trúc Tùng đang bận rộn với khâu chuẩn bị cuối cùng, phòng trống trong thành Ngọc Lệ đã được dọn dẹp sẵn sàng, có thể chứa đến hàng trăm tướng sĩ bị thương. Lu bù đủ loại sự tình, nhóm đại nương làm bếp đã hâm nóng đồ ăn đến hai ba lần mà vẫn chưa thấy ai đến dùng bữa, bèn cáo trạng với Vân Ỷ Phong đang đi ngang qua, thế này đâu có được? Đừng để chưa đánh trận mà các đại phu đã hoa mắt vì đói trước rồi.
"Vào chiến tranh sẽ rất bận rộn, mọi người cứ làm ít màn thầu cất giữ cho tiện, lại sẵn ăn cho cả người bị thương." Vân Ỷ Phong căn dặn vài câu, rồi nhận lấy khay đồ ăn, đích thân mang đến y quán. Mai Trúc Tùng đang chật vật lau áo quần ướt tong tỏng, nói lúc vừa rồi xem bệnh cho Phù Nhi, nàng lại tái phát chứng hoảng loạn, điên cuồng la lối, ném đồ vật lung tung, suýt nữa thì khiến người khác bị thương.
"Lẽ nào bệnh tình ngày càng nghiêm trọng?"
"Không khám ra bệnh gì, nhưng vẫn cứ điên điên khùng khùng như vậy." Mai Trúc Tùng nói, "Cũng có thể là bị hạ cổ, Vương gia đang thẩm vấn Lôi Tam, nhưng đối phương vẫn nhất quyết không chịu nói gì, đúng cứng đầu."
"Lôi Tam biết rõ mình đã phạm vào đại tội diệt môn, đằng nào cũng phải chết, hắn dĩ nhiên không muốn phối hợp với chúng ta." Vân Ỷ Phong nhìn thoáng vào trong phòng, thấy Phù Nhi vẫn ngồi bên giường, miệng lầm bầm lải nhải, tóc tai rối bời, bộ dạng rất đáng thương, bèn căn dặn hạ nhân trông chừng nàng cho tốt, để mình ra ngoài một chuyến, lúc về, trong ngực đã có thêm một đứa bé còn quấn tã lót, trắng phấn dễ thương, miệng mút mút tay.
Nghe tiếng đứa nhỏ e e, Phù Nhi quả nhiên ngẩng đầu, nhanh chóng tiến lên phía trước, cướp lấy ôm về ngực mình, không chịu nới lỏng tay.
Một thẩm thẩm ở bên nhỏ giọng cảm khái: "Nữ nhân này một khi làm mẹ là trong mắt chỉ còn có con, hay là Vân môn chủ cứ cho Tiểu Hổ ở đây đi, biết đâu nàng ôm một hồi, lại nhớ ra được chuyện gì khi ở cạnh Lôi Tam thì sao."
"Cũng được." Vân Ỷ Phong dùng ngón tay nhẹ trêu hài tử, "Một khi hai quân khai chiến, tình thế ngoài thành sẽ vô cùng hỗn loạn, Phù Nhi và Tiểu Hổ xin nhờ cả vào thẩm thẩm vậy."
Thẩm thẩm đồng ý một tiếng, rồi tiễn Vân Ỷ Phong ra khỏi phòng ngủ, lúc quay lại vẫn thấy Phù Nhi đang ôm đứa bé, hai mắt ngây ngốc nhìn nó, miệng lầm bầm vài câu hát ru, giống như hoàn toàn chìm đắm vào thế giới của riêng mình, mặc kệ người ở ngoài gọi thế nào cũng không chịu phản ứng.
...
Sâu trong địa cung, Giang Lăng Phi rốt cục cũng chậm rãi mở mắt, nhìn nóc giường lộng lấy biến ảo, biểu tình đờ đẫn.
Tạ Hàm Yên đỡ hắn dậy: "Lăng Phi."
Giang Lăng Phi dịch chuyển tầm mắt một chút, cứng nhắc nói: "Mẫu thân."
"Sắp khai chiến rồi." Tạ Hàm Yên nhìn hắn, "Ngươi biết việc của mình là gì chưa?"
"Biết." Giang Lăng Phi rũ mắt, thanh âm trầm thấp khàn khàn, "Báo thù cho phụ thân, giết chết Quý Yến Nhiên, giết tất cả mọi người."
"Đứa nhỏ ngoan." Tạ Hàm Yên ôm hắn vào lòng, vỗ nhè nhẹ, thở dài, "Sau trận chiến này, ngươi sẽ được gặp lại phụ thân của mình, một vị anh hùng chân chính, cùng cả mấy vạn tướng sĩ của Huyền Dực quân nữa, tất cả đều đang chờ ngươi."
Giang Lăng Phi hơi siết chặt nắm đấm: "Vâng."
Từng dãy minh châu trên tường phát ra ánh sáng yếu ớt, tựa như những mắt thú màu cam, chen chúc khảm tứ phương.
Thế giới như hoàn toàn đảo lộn, trời đất, sớm chiều, thiện ác.
Dưới ánh nhìn chòng chọc, đáy lòng không khỏi nôn nao, chỉ muốn điên cuồng xông ra khỏi hang ổ quái vật dưới lòng đất này, hoặc là bọc kín mình trong chăn, để không còn phải thấy vạn vật hỗn độn của bên ngoài.
Nhưng dường như, vẫn còn rất nhiều điều chưa hoàn thành.
Giang Lăng Phi cau mày.
Rốt cục đó là gì?
...
Màn đêm lặng lẽ bao phủ toàn bộ thành Ngọc Lệ.
Vân Ỷ Phong đang ở trong phòng bếp nấu hai bát mì trứng sốt—toàn bộ quá trình đều có đại nương làm bếp chỉ bảo tận nơi, cho nên nồi không khét, phòng không cháy, gia vị cũng rất vừa phải. Đêm lạnh buông xuống, nóng hổi đặt lên bàn cùng ánh đèn nhàn nhạt, thật giống với khung cảnh thường dân sinh hoạt yên ả đầy ấm áp.
Ngoài doanh trướng có thân binh đến từ Tây Bắc, đã được chứng kiến uy lực của "canh thịt dê" hôm nào, lo lắng hỏi: "Ngày mai là khai chiến rồi, có sao không ta, nhỡ Vương gia ăn xong lại đổ bệnh thật—Úi!"
"Im miệng đi, ngươi không thấy là tài nghệ nấu nướng của Vân môn chủ có chút tiến bộ rồi sao?"
Tiếng nói hơi lớn, truyền vào trong lều, biểu tình Vân Ỷ Phong cứng đờ, Quý Yến Nhiên quả quyết cầm đũa lên chén sạch bát mì, khen ngợi: "Tài nấu ăn của Vân nhi càng ngày càng tinh xảo."
Vân Ỷ Phong bĩu môi: "Tinh xảo điểm nào?"
Tiêu vương điện hạ dõng dạc đáp, tinh xảo vì rốt cục cũng học được kĩ năng sốt rồi.
Vân Ỷ Phong bị hắn chọc cho dở khóc dở cười, vừa dọn bát vừa nói: "Ba hoa."
"Ta khen ngươi thật lòng mà." Quý Yến Nhiên cầm tay đối phương, nhướn người hôn lên môi hắn một miếng, "Ngày mai ta không bảo vệ ngươi được, Tạ Hàm Yên và bộ tộc Dã Mã đều xảo trá âm hiểm, không dễ đối phó chút nào, ngươi tuy bách độc bất xâm, cũng không thể chủ quan khinh địch, nhớ chưa?"
Nếu đổi thành ai khác thở dài nói mình không thể bảo vệ môn chủ Phong Vũ môn được, e là sẽ bị cười cho thối mũi, vì sao, vì cả võ lâm này đều biết Vân môn chủ võ công cao cường hiếm người xứng tầm địch thủ. Cần gì đến ai bảo vệ nữa? Nhưng rõ ràng, phạm vi này không bao gồm Tiêu vương điện hạ, Tiêu vương điện hạ mà, có lo Vân môn chủ bị thương, hay lo Vân môn chủ không biết cầm đũa ăn, cũng đều là tình thú ân ái của người ta, là điều hiển nhiên cả. Bởi vậy hiện tại, chính đương sự Vân Ỷ Phong cũng ngoan ngoãn "Ừm" một tiếng, chấp nhận thân phận yếu đuối cần được bảo vệ, để đổi lấy nhiều hơn những lời tâm tình và quan tâm từ người thương, vô cùng thích thú.
Thu dọn bát xong, nô bộc đổi trà thơm mới cho hai người. Vân Ỷ Phong ôm chén trà dựa vào ngực Quý Yến Nhiên, hiếm mới có một khắc thanh nhàn trong ngày, hắn đổi sang bộ áo mỏng xanh nhạt, tóc đen xoã tung, từ trong tay áo lớn lộ ra đầu ngón tay tinh tế như ngọc, lúc ngẩn người xuất thần, hàng mi dài rũ xuống, nghĩ về vô số sự tình hỗn loạn trong quân doanh, không bao lâu sau mắt dần díu lại, bất giác thiếp đi.
Ngoài trời lại nổi gió, thổi lá cây xào xạc. Quý Yến Nhiên nhẹ rút chén trà ra khỏi tay hắn, đang định ôm người về giường nghỉ ngơi, bỗng có tiếng cấp báo truyền vào, nói Phù Nhi cô nương đã tỉnh lại, có chuyện gấp muốn nói rõ với Vân môn chủ.
Ngủ cũng không thể ngủ nữa, Vân Ỷ Phong khoác áo ngoài vào: "Ta đi xem thế nào."
Quý Yến Nhiên nói: "Cẩn thận một chút, đi nhanh rồi về."
Thuý Hoa lao như bay về thành Ngọc Lệ. Trong nhà trọ, Phù Nhi vẫn đang ôm đứa nhỏ, mặt mũi tràn ngập lo lắng đi đi lại lại, nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, liền vội vàng ra đón, nhỏ giọng nói: "Vân môn chủ, chỉ có mình ngươi thôi chứ?"
"Chỉ có mình ta." Vân Ỷ Phong trở tay đóng cửa lại, "Sao vậy, cô nương nhớ ra được gì à?"
"Phải, ta nhớ ra rồi." Phù Nhi khẩn trương nuốt nước miếng, "Mai Trúc Tùng, Vân môn chủ nhất định phải cảnh giác với Mai Trúc Tùng."
Vân Ỷ Phong giật mình không thôi: "Mai tiền bối?"
"Lúc ta bị bắt ở thành Điền Hoa, nghe được Lôi Tam nói hắn muốn liên thủ với người này." Phù Nhi vội nói, "Tây Nam có rất nhiều độc trùng, thuốc phòng trùng chỉ cần thiếu đi một vị, cũng có thể biến thành thuốc dẫn trùng cực nguy hiểm đến tính mạng, đại phu bình thường lại không phân biệt nổi."
"Nếu vậy thì khó đây." Vân Ỷ Phong lo lắng, "Ngày mai là khai chiến rồi, túi thơm phòng trùng và thuốc trị thương đều đã được giao cho các tướng sĩ, tất cả mọi người dồn sức dồn lực hòng công phá quân địch, ngay khi toàn bộ trên dưới đang đồng lòng vì một mối thù chung như lúc này, mà đột nhiên hạ lệnh không đánh nữa, chỉ sợ sẽ rất tổn hại sĩ khí."
"Ta không hiểu những điều này, chỉ biết nói cho Vân môn chủ những gì mình biết thôi." Hốc mắt Phù Nhi đỏ bừng, "Ta cũng chỉ mong Vương gia và Vân môn chủ sớm ngày khai chiến, triệt hạ quân địch để còn cứu mẹ ta ra. Trước đây nàng vốn không đồng ý cho ta lấy chồng ở xa, là do ta chọn trúng ác tặc kia, khăng khăng muốn tới Tây Nam, nên mới liên luỵ đến mẹ ta." Nói một hồi, nước mắt lại tuôn rơi, Vân Ỷ Phong thở dài, an ủi: "Ta sẽ cố hết sức cứu Ngọc thẩm ra, cô nương cũng cần giữ gìn sức khoẻ thật tốt, còn phải chăm sóc đứa nhỏ nữa chứ."
Phù Nhi gật gật đầu, ôm chặt đứa bé trong lòng thêm một chút, vẫn khóc rưng rức. Vân Ỷ Phong gọi thẩm thẩm tới, dặn nàng nhất định phải chăm sóc hai mẹ con cẩn thận, dỗ cho Tiểu Hổ ngủ xong mới rời đi. Lúc đi ngang qua y quán, thấy Mai Trúc Tùng còn đang bàn luận cách chữa trị cho thương binh với các quân y khác, trên bàn bày một loạt chai chai lọ lọ, mùi thuốc đắng chát bốc cả ra ngoài cửa.
Hắn nghĩ một lát, quyết định không đẩy cửa cửa vào, mà vội vàng lên ngựa trở về quân doanh.
...
Quý Yến Nhiên cũng không hạ lệnh trì hoãn chiến sự.
Sáng sớm hôm sau, đợi sương mù trong rừng tan hết, kèn lệnh tiến công vẫn đúng giờ vang lên.
Chim tước đều kinh hoảng bay đi, chấn động từ cánh vỗ khiến vô số lá khô rụng xuống, lượn vòng trong gió, nhìn như những cánh bướm lộng lẫy. Quân đội Đại Lương nghiêm chỉnh dàn thành một hàng dài, tay cầm trường đao kiếm sắt lạnh lẽo, phong toả rừng Tịch Mộc không thể chặt hơn, ngay cả dã thú cũng không cách nào lọt qua được. Đội tiên phong tinh nhuệ được chia ra làm ba, do Vân Ỷ Phong và hai phó tướng nữa lần lượt dẫn đầu, mỗi đội kéo theo một xe thuốc nổ, đã mai phục sẵn ở ba cổng vào của địa cung.
"Vân môn chủ." Hoàng Khánh đã khỏi tay, lần này cũng tham gia hành động, nhỏ giọng hổ hắn, "Trong địa cung rốt cục có cất giấu thứ gì?"
"Rắn rết sâu bọ, chướng khí sương độc, ám khí cạm bẫy, cùng cả lòng người hiểm ác và mưu mô nữa." Vân Ỷ Phong đáp, "Có lẽ còn nguy hiểm gấp mười lần ngươi nhảy núi cứu người, lúc hành động nhất định phải cực kì cẩn thận."
Hoàng Khánh đồng tình lia lịa, nín thở nắm chặt hộp quẹt trong tay, chỉ chờ lệnh tiến công truyền đến.
Thời gian từng chút trôi qua, đến khoảng giờ Thìn, ba phát đạn tín hiệu bay thẳng lên không trung cùng âm vang bén nhọn, báo hiệu ba đội tiên phong đã vào vị trí. Quý Yến Nhiên phất tay hạ lệnh, một chùm pháo hoa kim sắc lập tức nở rộ trên trời cao, tựa như dòng thác xiết từ cửu thiên, Vân Ỷ Phong trầm giọng ra lệnh: "Hành động!"
Hoàng Khánh nhận mệnh đáp lại, "cạch" một tiếng đánh lửa, khởi động kíp nổ trên mặt đất. Chùm tia lửa nhỏ tanh tách một đường, lẫn trong bụi cỏ như một con linh xà màu vàng đang chuyển động cực nhanh, mùi thuốc nổ nhanh chóng tràn ra khắp không khí. Đám ngươi quay đầu rút về, tự mình tìm chỗ ẩn nấp tốt, Vân Ỷ Phong nhíu chặt hai mày, chăm chú nhìn về phía trước, chỉ cầu cho trận chiến này được thuận lợi. Lượng thuốc nổ không ít, do vậy để tránh đả thương người phe mình, kíp nổ được thiết kế rất dài, ánh lửa màu vàng đã sớm biết mất khỏi tầm mắt, khắp nơi yên tĩnh, tĩnh đến mức Hoàng Khánh đã bắt đầu hơi cuống, nhỏ giọng hỏi: "Không phải bị tắt giữa đường rồi đấy chứ? Hay là để ta đi xem thế nào."
Vân Ỷ Phong một tay đè lại vai hắn, hét lên ra lệnh: "Ngồi xuống!"
Hoàng Khánh cuống cuồng ngồi sụp thẳng xuống đất, đau đến nhe răng nói: "Nhưng nhỡ—"
Lời còn chưa dứt, một âm thanh đinh tai nhức đã truyền đến từ phía trước, sóng âm xen lẫn sóng nhiệt cuồn cuộn, tựa như một con thú khổng lồ vô hình, nổ cho cả loạt gốc cây trăm năm quanh đó cũng bật gốc, đất sỏi đầy mùi hôi tanh dần tứ tán đầy trời, cảnh tượng còn hung hãn hơn cả trận bão cát mãnh liệt nhất trên Tây Bắc, tầm mắt thoáng chốc chỉ còn lại một mảnh mù mịt hỗn độn, một khối đá lớn bay vọt lên, rồi rơi xuống trước mắt Hoàng Khánh cái "ruỳnh".
Vân Ỷ Phong nói: "Là khối đá ở cổng địa cung."
Hoàng Khánh chỉ thấy tim đập loạn, vẫn chưa kịp tỉnh hồn nghĩ bụng, này cũng quá doạ người rồi.
Ba lối vào địa cung đều bị cho nổ tung, sau khi khói bụi tan hết, một dàn đen tuyền nhung nhúc trào ra khỏi địa cung, lao đi tứ phương tám hướng, Hoàng Khánh há hốc miệng: "Đây là thứ quỷ quái gì? Độc thuỷ?"
Vân Ỷ Phong đáp: "Độc trùng."
Hoàng Khánh nghe vậy càng sợ hãi, nhìn kĩ lại mới phát hiện "dòng nước" màu đen tanh tưởi không ngừng chuyển động kia, quả thật được tạo thành từ những con bọ lớn cỡ đồng xu, phải đến mấy trăm vạn, mấy ngàn vạn... nhìn chúng cuồn cuộn không dứt, hắn thậm chí còn hoài nghi có khi nào toàn bộ địa cung chỉ chất đầy vật buồn nôn này.
"Tất cả ngậm thuốc phòng trùng!" Vân Ỷ Phong hạ lệnh, "Tạm lánh lên cây!"
Thuốc viên trong miệng mang hương thơm ngọt nồng, sau khi mở bình thuốc mang theo bên người, mùi cũng tràn ra ngào ngạt, chưa biết có thể đối phó với đám bọ đen hay không, nhưng chí ít đám bò sát nằm co ro trên cây sau khi ngửi thấy cũng lẩn đi ngay lập tức. Đám người ẩn vào lá cây rậm rạp, khẩn trương nhìn cơn hồng thuỷ đen, hoặc nói là kẻ thôn phệ kịch độc cũng không ngoa, đi đến đâu cây cỏ trên đất liền bị gặm sạch sẽ, ngay cả những gốc cây cổ cũng liên tiếp ngã xuống, đám bọ không ngừng trèo lên trèo xuống những thân gỗ đổ ngang, nhìn từ xa lại càng giống dòng nước sông đen đặc cuồn cuộn.
"Vân môn chủ." Có người thấy hơi mất tự tin, "Chúng ta có rút lui không? Nhỡ đến lúc đại thụ để ẩn thân cũng bị bầy bọ cán đổ, túi thuốc mang theo lại không có tác dụng, e là chúng ta sẽ bị gặm thành xương trắng mất."
Vân Ỷ Phong nói: "Để ta đi thử."
Hoàng Khánh giật nảy mình: "Phải thử làm sao?"
Vân Ỷ Phong cũng đã bay xuống khỏi cây, mũi chân loạt xoạt giẫm lên cây cỏ, hướng thẳng về phía đám bọ đen.
Hoàng Khánh nhìn thân ảnh thần tiên thoăn thoắt đạp gió, cằm thiếu điều rớt hẳn, cho dù võ công cao cường, nhưng làm sao đánh lại được cả vạn con bọ? Chỉ nhìn thôi đã thấy da đầu tê rần, hận không thể nhảy ngay xuống sông tắm táp mười bày mười tám lần, huống chi là một người sạch sẽ tinh khôi như Vân môn chủ.
Hắn khẩn trương siết chặt nắm đấm.
Mà ở bên ngoài rừng Tịch Mộc, Quý Yến Nhiên cũng toát mồ hôi lạnh đầy tay. Trong rừng vừa truyền ra ba tiếng vang, cho biết thuốc nổ đã được dẫn xong, vậy mà chưa gì đã xuất hiện thêm một viên đạn tín hiệu báo tình huống dị thường, hắn vẫn chưa thể cho quân tiến vào được, nhưng rốt cục là dị thường thế nào? Là tính toán vị trí lối vào bị sai, lúc đặt thuốc nổ xảy ra vấn đề, hay quân đội cùng mãnh thú độc trùng từ dưới địa cung tràn lên... Khả năng nào cũng có thể, và khả năng nào cũng khiến hắn lo lắng không thôi, nhưng lo đến đâu, thì vẫn phải đóng giữ ở nguyên đây, chẳng thể xông đó để cứu người trong lòng, nghĩ đến những biến cổ đã trải qua và lo lắng ở hiện tại, trái tim hắn như bị treo lên một sợi dây mỏng manh, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Vân Ỷ Phong đáp ở một thân cây, đám bọ trên mặt đất như đánh hơi được vị máu tươi, nhao nhao bò lên gốc cây tráng kiện, tranh nhau hướng đến chỗ hắn. Vân Ỷ Phong thử vẩy xuống một ít thuốc từ trong tay áo, lớp bột trắng mịn vừa chạm vào lớp vỏ, đám bọ kia quả nhiên không dám tiến lên nữa, sau một lúc thì lộp bộp rớt đất, đồng loạt chạy trốn như gặp phải ma.
Thuốc diệt trùng này hữu hiệu. Vân Ỷ Phong mừng thầm, vốn định cứ thế rút lui, lại sợ phán đoán không chính xác sẽ ảnh hưởng đến chiến sự. Bèn cắn răng nhảy xuống, hai tay chống đất, ngồi giữa biển bọ vô tận.
Đám bọ đen gặp phải chướng ngại vật này, phản ứng đầu tiên là trèo lên, nhưng chân trước vừa chạm vào lớp lụa mỏng trắng như tuyết, chưa tiến được thêm bước nào, đã bị một mùi hương ngọt nồng vây lấy, xông cho toàn thân bất lực, mơ mơ hồ hồ rớt thẳng xuống đất, bụng ngửa lên trời, hết đường lật lại.
Đúng là thuốc tốt, vậy mà lại không mang nhiều một chút. Vân Ỷ Phong đứng dậy, phất áo vẩy đi vài con bọ đen lẻ tẻ trên người, thuận tay đốt một quả đạn tín hiệu. Gần như cùng lúc, ở hai lối vào còn lại, đội tiên phong cũng phát hiện ra đám bọ đen này sợ túi thơm, đuôi pháo sáng bắn vút lên trời rộng, kèn lệnh và tiếng trống một lần nữa vang lên, bên ngoài rừng Tịch Mộc, trái tim Quý Yến Nhiên rốt cục cũng trở lại lồng ngực, hắn lấy Long Ngâm khỏi vỏ, chỉ huy nói: "Giết!"
"Giết!" Mấy vạn tướng sĩ Đại Lương cũng giận dữ hét lên, kinh thiên động địa.
Trong địa cung, Ngọc Anh đã thay xong chiến giáp, thấy Chá Cô vẫn đứng nguyên đó, khó hiểu nói: "Sao thủ lĩnh còn chưa hành động?"
Chá Cô nói: "Trận chiến này, chúng ta tất không thể thắng."
Ngọc Anh lại không đồng ý với cách nói của hắn: "Vậy phải xem thế nào mới là "thắng", nếu thắng là một đường đánh thẳng được vào Vương thành để ngồi lên long ỷ, thì đúng là cơ hội của chúng ta cực nhỏ. Nhưng nếu giết được Quý Yến Nhiên, giết sạch quân đội ở Tây Nam này đã tính là thắng, thì chưa chắc chúng ta sẽ thua."
Chá Cô nhìn nàng: "Trong thiết kế của địa cung này, có ám đạo, dẫn đến trấn Hoài Hoa."
Ngọc Anh nghe vậy sững sờ, không thể tin nổi: "Thủ lĩnh muốn bỏ trốn?"
"Còn đồi xanh là còn củi đốt." Chá Cô cũng không phủ nhận, "Ta chưa bao giờ đồng ý cá chết lưới rách."
"Trước đây chính Lư tướng quân là người đã cứu chúng ta!" Ngọc Anh cất cao giọng lên mấy phần.
Chá Cô có chút bực bội: "Trước đây ngươi ta chiếm núi làm vua, không hề nghèo túng, cũng chẳng cần ai cứu vớt."
Ngọc Anh tiếp tục chất vấn: "Vậy sao bao nhiêu năm nay, ngươi vẫn giúp đỡ tỷ tỷ?"
Chá Cô không đáp lại, chỉ nói: "Rốt cục là ngươi có đi theo ta không?!"
Ngọc Anh suy nghĩ một lát, nói: "Ta hiểu rồi."
"Ngươi thì hiểu cái gì!" Chá Cô tự dưng nổi giận, đẩy nàng qua một bên, đang định co chân chạy thì bị giữ tay lại. Ngọc Anh sắc bén nói: "Ngươi chỉ muốn lợi dụng danh hào của Lư tướng quân, lợi dụng quan hệ trong triều của tỷ tỷ, chiếm lấy khối tài sản Tạ gia góp nhặt được suốt nhiều năm, để xây sửa địa cung, chiêu binh mãi mã xây dựng quân đội, tạo điều kiện cho mình tranh đoạt hoàng vị, khá khen cho ngươi, tính toán cao tay lắm!"
Chá Cô mặt mũi đỏ gay, thẳng tay cho nàng một bạt tai: "Ả điên!"
Ngọc Anh ngã nhào khỏi bậc thang, ôm nửa bên mặt gào lên: "Ngươi xem mình có xứng với Lư tướng quân không!"
"Ta chỉ cần xứng đáng với bản thân mình là đủ rồi." Chá Cô lạnh lùng đáp lại, "Ta cũng không lấy hết đống vàng bạc Tạ gia thu được từ mưu đồ bán nước, vẫn chôn mấy vạn hoàng kim ở nơi xưa, coi như công bằng với Tạ Hàm Yên rồi, nếu nàng tỉnh táo thì nên cầm tiền tài ra nước ngoài mà mai danh ẩn tích, dẹp cái mộng gây loạn thiên hạ báo thù cho phu quân ấy đi."
Ngọc Anh nghe tên tiểu nhân tham sống này nói chuyện, khinh miệt phỉ nhổ: "Phi, ta rốt cục lại phải gả cho một kẻ hèn vô tích sự như ngưoi!"
"Bớt chụp mũ ta đi!" Chá Cô càng xấu hổ, ngồi xổm xuống hung hăng nói, "Đừng tưởng ta không biết, từ đầu trong lòng ngươi đã chỉ có tên Lư tướng quân uy phong lẫm liệt kia, còn hận không thể leo lên giường hắn sớm hơn còn gì?"
Ngọc Anh bị những lời này vũ nhục, tức giận muốn giơ tay tát hắn, bên ngoài lại có người đến bẩm, nói quân đội Đại Lương đã tiến vào rừng Tịch Mộc.
"Hạ lệnh nghênh chiến!" Nàng bò dậy từ dưới đất.
Chá Cô nhắc nhở nàng: "Trong tay ngươi chỉ có năm ngàn người!"
"Dù phải dùng đến hơi cuối cùng, có chết ta cũng không muốn phụ ân tình năm xưa của Lư tướng quân." Ngọc Anh vác trường đao lên, lạnh lùng liếc hắn, "Ngươi cứ việc chạy đi, hướng bắc là Đại Lương, chư quốc ở phía Nam cũng đều có giao hảo với Đại Lương, để xem cái mặt loạn thần tặc tử của ngươi có thể chạy đi đâu!"
Chá Cô trơ mắt nhìn nàng rời đi, thầm chửi một câu, rồi vội vàng chạy về một hướng khác.
Trong thành Ngọc Lệ, không biết Chu Nhi nghe tin hôm nay khai chiến từ đâu, liên tục hét loạn muốn đi hầu hạ bên công tử, suốt nửa canh giờ không hề ngưng nghỉ. Canh gác bị hét cho tê cả đầu, bèn cầm một cái giẻ định vào nhét miệng ả điên này, nào ngờ đối phương đã sớm có chuẩn bị, đâm đầu vào bụng canh gác khiến hắn lảo đảo ngã xuống đất, thừa cơ lấy được chìa khoá mở xiềng xích, đợi khi những người còn lại chạy đến sau khi nghe được động tĩnh, Chu Nhi nhảy lên như vượn, biến mất trên nóc nhà.
...
Giống như Quý Yến Nhiên đã phỏng đoán, sau khi phản quân của Lôi Tam bị công phá, nhân mã trong địa cung còn lại chưa đến năm ngàn. Lấy số lượng đáng thương này ra nghênh chiến trực, e là còn chưa đủ cho tướng sĩ Đại Lương nhét kẽ răng, cho nên Tạ Hàm Yên và Ngọc Anh đã an trí cho đại quân phân tán ẩn nấp khắp rừng, như rắn độc lẳng lặng chờ đợi con mồi to gấp mấy lần mình.
Vòng vây của quân đội Đại Lương đang dần thu hẹp lai.
Phi Sương Giao có linh tính tinh thông, lại từng theo Quý Yến Nhiên ra sa trường nhiều năm, cho nên đã sớm luyện được tinh thần cảnh giác rất cao. Bởi là lần đầu tới rừng rậm tĩnh mịch này, nó bèn không đi nhanh, gặp bụi cỏ rối tung dọc đường thì càng đi chậm lại, dùng móng trước giẫm thử vài cái trước khi tiến lên.
"Thùng thùng" hai tiếng đùng đục, thanh âm không đúng, xúc cảm cũng không đúng.
Quý Yến Nhiên siết chặt cương ngựa, ra lệnh cho đoàn người tạm thời lùi về phía sau, hộ vệ một dùng hết sức đẩy đổ một khối đá lớn về phía bụi cỏ.
Lớp thảm cỏ mòng manh sụp đổ, trên mặt đất thình lình lộ ra một cái bẫy lớn, bên trong găm đầy gai độc. Cùng lúc đó, mấy trăm móc sắt từ trong hố tới tấp bắn ra tứ phương tám hướng như giông tố. Đoàn người đã có chuẩn bị từ trước, giơ sẵn lên tấm khiên phòng ngự, nhưng khi sắt lạnh va nhau vẫn gây ra tiếng vang rất lớn, chấn động khiến cả cánh tay lẫn trái tim đều tê rần.
"Vương gia cẩn thận!" Có người ở phía sau la lên.
Mũi sắt xé gió phi đến, Quý Yến Nhiên bắt được âm thanh bên tai, trường kiếm sớm đã thoát vỏ, kim long vút một đường dài lên không trung, đánh rớt hoả tiễn xuống đất. Phản quân trốn trên cây nhận thấy tình thế không ổn, định nắm dây leo đu đi như vượn, nhưng cơ hội nào cho bọn chúng thoát thân được nữa. Một loạt cung thủ Đại Lương giương cung, trong giây lát đã bắn chết mấy kẻ đánh lén này.
Phó tướng ra kiểm tra, bẩm lại: "Chưa đến một trăm người."
"Trong tay đối phương đã vô binh khả dụng, không thể trực tiếp giáp mặt với Đại Lương, chỉ dám âm thầm đánh lén thế này thôi." Quý Yến Nhiên nói, "Sợ là phía trước vẫn còn những bụi ám khí khác, nhắc nhở đại quân tận lực cảnh giác."
...
Trong địa cung, Giang Lăng Phi đang cẩn thận lau vuốt Quỷ Thủ kiếm. Hai mắt hắn đỏ sậm, vài sợi tóc loà xoà trước trán, che khuất đi tầm nhìn. Tạ Hàm Yên đã hạ lệnh giải trừ lệnh giam giữ hắn, vết thương bị xích cứa trên cổ tay vẫn chưa khỏi hẳn, cứ hoạt động lại tong tỏng máu tươi, thấm đẫm y phục màu trắng trên người.
"Thiếu gia." Quản gia cung kính nói, "Đến giờ xuất phát rồi."
"Bị giam ở đâu?" Giang Lăng Phi đứng lên.
Quản gia bị hỏi mà ngớ người, không hiểu ý hắn: "Ai bị giam ở đâu?"
"..." Đại não Giang Lăng Phi hỗn loạn, như thể có một lưỡi dao đang quét loạn bên trong, đau đến đờ người, qua một lát mới lầm bầm một tiếng, "Con tin."
Hắn chỉ nhớ mình phải cứu người, mà không thể nhớ được cụ thể là cứu ai. Liền túm lấy cổ áo quản gia, nóng nảy ép hỏi: "Con tin ở đâu?"
Quản gia hãi vô cùng, không hiểu sao cổ trùng đã nhập vào não mà Giang Lăng Phi vẫn chưa hoàn toàn quên đi chuyện xưa, bèn giở giọng dỗ hắn: "Thiếu gia phải đi giết Quý Yến Nhiên trước đã, con tin, con tin ở trong tay hắn, khụ."
"Giết Quý Yến Nhiên." Giang Lăng Phi lầm bầm nhắc lại, "Cứu con tin."
Quản gia bị siết đến không thở nổi, khó khăn nói: "Đúng, giết Quý Yến Nhiên."
Giang Lăng Phi buông tay, rảo bước ra ngoài.
Quản gia ngã ngồi trên mặt đất, chưa kịp hoàn hồn thở dốc, vừa định chống người ngồi dậy, đã cảm thấy trên cổ mát lạnh.
Thế giới bỗng nhiên quay tròn đảo lộn.
Hoặc nói, đầu của hắn bỗng nhiên quay tròn đảo lộn.
Một cái đầu trơ trọi văng lên không trung, hai mắt mở trừng, tủy não cùng huyết tương đỏ sậm bắn ra tung toé, nhuốm tường trắng xung quanh thành một mảnh sặc sỡ chói mắt. Giang Lăng Phi hờ hững nhìn cái xác không đầu, nhét lại kiếm vào vỏ, hồi lâu sau, mới hàm hàm hồ hồ nói một câu, ta không thích những lời vừa rồi của ngươi.
Không rõ nguyên nhân, chỉ đơn giản là không thích.
...
Lúc này, Chá Cô đã một mình chạy theo ám đạo được vài dặm. Ban đầu hắn đồng ý thu nhận Tạ Hàm Yên gặp nạn, sở dĩ là do Ngọc Anh khuyên bảo, thứ hai là vì tài phú và quyền thế, hắn tham mộ Vương thành phồn hoa của Đại Lương, không cam lòng ở lại núi rừng đầy chướng khí này cả đời, lại thăm dò được sau khi Tạ gia sụp đổ, triều đình cũng chẳng tìm ra bao nhiêu trân bảo ở Tạ gia, vậy khối tài sản khổng lồ đó đã đi đâu? Người duy nhất biết chuyện, e chỉ có Tạ Hàm Yên.
Mà sự tình diễn ra sau đó, quả y như hắn dự liệu, Tạ Hàm Yên nói ra nơi cất giấu bảo tàng, thế lực của bộ tộc Dã Mã cũng từng bước lớn mạnh. Cấu kết triều thần, sắp đặt ám tuyến, từng bước làm tan rã thế lực Lý gia, mục đích của song phương nhìn như nhất trí, nhưng Chá Cô biết rõ, điều mình muốn nhất, hoặc nói điều mình muốn duy nhất, tuyệt đối không phải báo thù của Lư Quảng Nguyên, mà là xưng đế đăng cơ—dù sao hai ả điên kia cũng không muốn giang sơn, coi như dành lại chô tốt cho mình hưởng phồn hoa vạn dặm.
Chỉ là nghĩ thì đẹp, mà hiện thực lại không có như ý. Thiên tử Đại Lương không ngu ngốc, bị châm ngòi thế nào cũng chưa từng ra tay với Quý Yến Nhiên ở Tây Bắc; mà Quý Yến Nhiên cũng chỉ một lòng trung quân ái quốc, tay cầm trọng binh nhưng không mảy may nghĩ đến chuyện mưu phản soán vị. Hai người cứ thế phát huy bốn chữ "huynh hữu đệ cung" đến là sinh động, coi người ngoài không khác gì tôm tép nhãi nhép.
Chá Cô chửi thề một câu, khồng rõ là chửi triều đình, hay là chửi hai phụ nhân ngu ngốc một lòng muốn báo thù kia. Chuyện đến nước này, tơ tưởng đến hoàng vị là điều không thể, cũng may là mình đã sớm chuẩn bị tiền tài và nhân mã ở bên ngoài, bất kì lúc nào cũng có thể ra biển qua nước khác sống sung sướng. Điểm cuối cùng của ám đạo là một phiến đá có thiết lập, hắn ghé vào nghe ngóng một hồi, xác định bên ngoài không có tiếng binh sĩ đánh chém, mới dùng hết sức đẩy phiến đá, chui cả người ra ngoài.
Lồng sắt từ đâu giáng xuống đánh "ruỳnh", chặt chẽ bao trọn lấy hắn.
Chá Cô hoảng loạn nhìn một vòng binh mã xung quanh: "Các ngươi..."
Địa Ngô Công cười ha hả, đi lòng vòng quanh hắn, đắc ý nói: "Ông đây chui địa cung cả đời rồi, còn không đoán được chỗ ra này của ngươi chắc? Biết ngay là canh ở đây sẽ bắt được hàng tốt mà, người đâu, xách hắn về cho ta!"
Vừa vặn có thể khoe công với Tiêu vương điện hạ và Vân môn chủ, biết đâu còn được triều đình phong cho danh hào "Đạo thánh" thì sao, chậc chậc, nếu thế thì đúng là rạng rỡ tổ tông.
(*đạo thánh: đạo trong đạo tặc)
Nghĩ một chút mà sảng khoái cả người.
Đẹp quá đẹp quá đi thôi.
...
Ngọc Anh ngồi trên lưng ngựa, khoác tấm áo choàng đỏ tươi, giống như một con rắn độc bụng đỏ, hai tay siết chặt lưỡi đao, vung thẳng về phía Quý Yến Nhiên. Bị quân đội Đại Lương vây quét cả đường, năm ngàn kị binh của bộ tộc Dã Mã đã bị đánh cho thất linh bát lạc, số ở lại bảo vệ nàng còn chưa đến mấy chục, biết rõ là vô dụng nhưng vẫn cố giãy giụa đến cùng. Quý Yến Nhiên nghiêng người tránh đi, dùng vỏ kiếm đánh rớt nàng xuống đất, hỏi: "Tạ Hàm Yên đâu?"
"Tỷ tỷ đi rồi." Ngọc Anh lau máu tươi trên khoé miệng, giễu cợt nhìn hắn, "Lúc này chắc hẳn đã lên thuyền ra biển rồi, ngươi đừng mơ bắt được nàng về khoe công với Hoàng đế!"
"Lăng Phi và Ngọc thẩm đâu!" Quý Yến Nhiên hỏi tiếp.
Nghe đến hai cái tên này, Ngọc Anh càng cười đến quỷ dị, thản nhiên nói: "Chết hết rồi, mà chưa chết, thì cũng sắp thôi."
"Ngươi đừng mơ sẽ cứu được ai, ngươi vốn dĩ chẳng có bản lĩnh cứu được ai hết!" Nàng oán độc nguyền rủa, "Bất kì kẻ nào thân cận với ngươi, đều phải chết!"
Quý Yến Nhiên nhíu mày: "Thái độ thù địch vô cớ này cũng do Lư tướng quân dạy ngươi?"
Ngọc Anh giận tím mặt: "Ngươi mà cũng dám nhắc đến Lư tướng quân?"
"Có một đám cố nhân vì chấp niệm lệch lạc mà quấy cho thiên hạ đảo điên như các ngươi, không biết Lư tướng quân ở dưới suối vàng sẽ phải cảm thấy thế nào." Quý Yến Nhiên thầm lắc đầu, ra lệnh cho thuộc hạ xích nàng lại, tạm giải đến thành Ngọc Lệ, còn mình thì tiếp tục dẫn quân tiến lên, cùng đến chỗ của Vân Ỷ Phong.
Trước cửa vào địa cung, Hoàng Khánh nóng ruột: "Phải đợi Vương gia dẫn quân đến đây, chúng ta mới có thể đánh vào sao?"
"Rất có khả năng dưới địa cung có ẩn giấu cao thủ, đệ nhất võ lâm Trung Nguyên." Vân Ỷ Phong nói, "Không thể nào hành động thiếu suy nghĩ."
Đệ nhất võ lâm Trung Nguyên, cũng gần như là đệ nhất thiên hạ rồi chứ đâu. Hoàng Khánh lại hỏi: "Vậy có thể thắng được không?"
Vân Ỷ Phong đáp: "Không chắc."
Là bởi vì còn chưa rõ tình trạng hiện tại của Giang Lăng Phi thế nào, nếu còn thanh tỉnh thì dễ rồi, nhưng nếu đã trúng phải cổ độc, trở thành con rối bị Tạ Hàm Yên thao túng, thì e rằng hai bên sẽ phải chiến một trận kịch liệt. Hơn nữa, còn không biết Quỷ Thứ đã giải trừ giúp hắn đám rận máu khiến tính mệnh nguy hiểm một khi vận công hay chưa. Với đủ loại nhân tố bất định như vậy, cuộc tỉ thí này mới càng trở nên khó khăn, Vân Ỷ Phong hiểu rõ tính cách Quý Yến Nhiên, chỉ sợ ngay trong lúc quyết chiến hiểm nguy, hắn vẫn mong sẽ cứu lấy được Giang Lăng Phi, thế nhưng đối phương là cao thủ nhất đẳng, sơ sẩy một chút thì...
Vân Ỷ Phong thầm siết chặt nắm tay, thật sự là quá khẩn trương, đại não thiếu điều muốn xỉu, vừa định đi ra chỗ thông thoáng hít thở một chút thì bị Hoàng Khánh giữ bả vai lại: "Có người!"
Quả thật là có người, thậm chí còn là người quen. Bóng người lén lút chạy tới từ đằng xa, ôm trong ngực một bình gốm lớn, khoác một tấm áo choàng đen, nhìn như con tinh tinh già lưng còng nhưng vẫn linh hoạt.
Hai viên ngọc trắng muốt cấp tốc bay ra từ gốc cây, "coong" một tiếng bình gốm tan tành. Rắn rết trùng bọ đủ loại màu chui ra, tứ phương tám hướng lẩn vào các bụi cỏ. Quỷ Thứ luống cuống muốn bắt lại, hiển nhiên là cố gắng vô ích, vì vậy tức tối ngẩng đầu: "Ai!"
"Đã lâu không gặp, đồ đệ phải có chút lễ vật cho sư phụ chứ." Vân Ỷ Phong tựa vào thân cây, dò xét nhìn hắn, "Sao thế, biết mình không còn sống được bao lâu nên xách đồ quý bỏ chạy à?"
Quỷ Thứ gắt gao nhìn Vân Ỷ Phong, thấy khuôn mặt tiều tuỵ tái nhợt khi xưa đã trở nên sáng láng đầy sức sống, cũng không quan tâm đến điều gì khác nữa, liền hỏi: "Là Huyết Linh chi chữa khỏi cho ngươi?"
Vân Ỷ Phong lưu loát đáp lại, không phải.
"Không thể nào!" Quỷ Thứ rít lên, trình độ chọc người phát ghét quả nhiên tương tự với Chu Nhi.
Vân Ỷ Phong hai tay chống nạnh, nhíu mày nói: "Người bệnh là ta, ta nói không phải thì chính là không phải."
Quỷ Thứ nhào lên, móng tay sắc nhọn vồ lấy cổ áo hắn: "Ngươi nói dối!"
Vân Ỷ Phong vẫn giữ thái độ tốt đẹp: "Ta không nói dối, thật sự là không phải Huyết Linh chi."
Bộ dáng đẹp mắt, chỉ cần tỏ ra chân thành một chút, nói cái gì cũng có người tin. Môn chủ Phong Vũ môn hiểu đạo lí này hơn ai hết, bày ra một khuôn mặt lương thiện chất phác, ngược lại liền khiến Quỷ Thứ hồ đồ theo, vội vàng truy hỏi: "Vậy ngươi uống thứ thuốc gì?"
Vân Ỷ Phong kiên nhẫn đáp hắn: "Đu đủ thái lát thêm hạch đào và trần bì, chế thành mứt quả, khi nào khát thì ngâm một bát uống, ba tháng là khỏi hẳn."
(*hạch đào: walnut; trần bì: vỏ quýt)
Quỷ Thứ sững sờ: "Chỉ có vậy?"
Vân Ỷ Phong gật đầu: "Đúng, chỉ có vậy."
"Đu đủ, hạch đào, trần bì," Quỷ Thứ cấp tốc ghi nhớ, "Đu đủ, hạch đào, trần bì..."
Không thể nào, không thể nào. Hắn suy nghĩ hồi lâu, trái tim cũng như bị trùng mọt gặm rỗng, bứt rứt phát điên, mãi đến khi liếc thấy biểu lộ của Vân Ỷ Phong mới hiểu ra, thẹn quá hoá giận nói: "Ngươi dám lừa ta!"
Vân Ỷ Phong dịch chuyển bước chân, né đi mấy con rắn nhỏ đang lao đến, một tay rút kiếm khỏi vỏ, chậc lưỡi nói: "Lâu rồi không thấy, có vẻ thủ đoạn của đảo Mê Tung vẫn bẩn thỉu buồn nôn như ngày nào."
-
vtrans by xiandzg
Chương này nhiều cảnh chiến trận với đối đầu, đọc bản gốc hình dung rất dễ mà đến khi dịch ra nghe cấn ghê. Mình đã cố vẽ lại một cách dễ hiểu nhất, nhưng nếu thấy đoạn nào còn trúc trắc thì cứ góp ý mình sửa lại nhé.