Nhất Kiếm Sương Hàn

Chương 161: Phiên ngoại 2. Có phải cố nhân




Mùa hè ở Tây Nam, còn ẩm ướt hơn ở Vương thành nhiều lần.
Lần này hai người xuôi Nam, một để giải sầu, hai để kiểm tra thành Quan Triều, hải quan trọng yếu nhất khu vực phía Nam Đại Lương đã tu sửa đến đâu, để thúc đẩy thương lộ với Nam Dương, Lý Cảnh dự định sẽ mở rộng quy mô toàn thành lên gấp ba trong vòng tám năm tới. Một công trình hai tốn nhiều của cải tiền bạc của quốc gia như vậy, tất nhiên cần phái một người đáng tin cậy đến thị sát, xem xem hiện đã được xây đến đâu.
Vân Ỷ Phong tung người xuống ngựa, nhìn đoàn người siêu dài ở cửa thành, khó hiểu nói: "Sao đông vậy?"
"Đến dự lễ hội té nước." Quý Yến Nhiên cười nói, "Ta cũng mới biết hôm qua, chắc trong thành sẽ náo nhiệt một hồi đấy, nếu ngươi muốn yên tĩnh, chúng ta có thể đến một thôn trấn nhỏ ở ngoại ô."
"Náo nhiệt một chút mới có không khi chứ." Vân Ỷ Phong nói, "Vừa vặn xem xem hai năm qua, sinh hoạt của bách tính Tây Nam có tốt lên hay không."
Quý Yến Nhiên kéo vai hắn, nhỏ giọng trêu chọc: "Giọng điệu này, đúng là càng ngày càng giống người Hoàng thất."
"Chẳng theo Vương gia đấy là gì." Vân Ỷ Phong đưa cương ngựa cho tuỳ tùng, "Nếu ta chọn trúng một lão địa chủ trọc đầu, thì hiện tại mỗi ngày cũng mua đất thu tô thôi."
Tuỳ tùng nghe hắn nói mà không nhịn được, phải cười phụt ra một tiếng, lại sợ Vương gia trách tội, bèn vội vội vàng vàng dắt ngựa lùi ra phía sau. Quý Yến Nhiên cũng bị công phu mồm mép này của hắn chọc cho dở khóc dở cười, nắm lấy ngón tay trắng trẻo nhỏ nhắn của người kia, nhắc nhở: "Hai ngày nữa gặp quan viên địa phương, không cho huyên thiên như vậy nữa."
"Ta nghĩ trước mắt cứ ở nhà trọ đi." Vân Ỷ Phong nói, "Tự do hơn là ở dịch quán."
"Nói vài lời êm tai đi." Quý Yến Nhiên kéo hắn xếp vào cuối hàng, "Nếu không không cho ngươi theo."
Vân Ỷ Phong ngược lại rất phối hợp, nói: "Cung hỉ phát tài." Xác thực êm tai, lại còn cát tường.
Quý Yến Nhiên cười đến vui vẻ, dùng mu bàn tay nhẹ lau mồ hôi trên trán hắn. Hai người đứng trong hàng thấp giọng nói chuyện, dù không công khai thân phận, nhưng cử chỉ khí chất bất phàm, khiến cho người qua đường cũng không khỏi nhìn sang, có người nhanh miệng đã nhiệt tình bắt chuyện, hỏi, hai vị cũng tới dự lễ té nước sao?
"Phải." Quý Yến Nhiên nói, "Nghe bảo lễ té nước cực kì long trọng náo nhiệt, vừa lúc bọn ta ở gần đây, muốn đến mở mang tầm mắt một phen."
"Đúng quá." Đối phương hớn hở nói, "Hiện nay cuộc sống của mọi người ngày càng tốt lên, dĩ nhiên lễ hội cũng ngày càng náo nhiệt rồi."
Vân Ỷ Phong bình tĩnh hỏi: "Sao cuộc sống lại ngày càng tốt lên?"
Đối phương quả thật không phụ sự mong đợi, đáp: "Dĩ nhiên là nhờ triều đình có phương pháp quản lí, hơn nữa kể từ khi Tiêu vương điện hạ suất binh bình định phản loạn, sơn phỉ cũng ít hẳn đi, giờ còn có thêm thương lộ kết nối với Nam Dương, thành Quan Triều lại càng giá trị hơn."
Vân Ỷ Phong nói: "Nhưng ta nghe nói Tiêu vương điện hạ năm đó—Ui nha!" Còn chưa nói xong đã bị Quý Yến Nhiên kéo vào thành, không khỏi tiếc nuối, "Vội cái gì chứ, ta còn muốn nghe bọn hắn ca ngợi Vương gia thêm vài câu mà."
"Trời chiều đang nắng chói chang, ngươi mà muốn nghe người ngoài tán dương, đợi bao giờ mặt trời xuống núi, ta dẫn ngươi ngoài, chọn nơi đông người chui vào được chưa." Quý Yến Nhiên nhìn phía trước, "Nhà trọ Khổng Tước, đặt tên thú vị ghê, ở đây nhé?"
(*khổng tước: công)
Vân Ỷ Phong vui vẻ đáp ứng, nghĩ bụng, nhà trọ Khổng Tước, hẳn là do ông chủ muốn hút khách nên nuôi mười bảy mười tám con khổng tước lam lục trong sân, tưởng tượng ra đã thấy đến là hoa mĩ phú quý. Kết quả đi vào mới phát hiện, đừng nói là khổng tước, ngay cả một cọng lông khổng tước còn chẳng thấy đâu, chỉ có độc một con vẹt sặc sỡ trên hành lang, đuôi rất dài, hẳn là kế vàng thau lẫn lộn.
Vân Ỷ Phong cầm một miếng thịt khô lên: "Cung hỷ phát tài.". Ngôn Tình Hài
Vẹt bô bô nói: "Phát tài phát tài, anh hùng phát tài."
Vân môn chủ lập tức quyết định: "Ở đây đi!"
Vẹt ta một lần nữa hút khách thành công, tiếp tục líu lo với bóng lưng hai người: "Ân ái trăm năm, xuất nhập bình an, làm ăn thịnh vượng, người thấy không: nước Hoàng Hà từ trời tuôn xuống, chữa nồi mài dao thu mua phế liệu đây!"
(*người thấy không...: cf. "Tương Tiến Tửu" của Lý Bạch; còn câu sau nó nhại người thu mua phế liệu)
Vân Ỷ Phong nghe mà phấn khởi: "Hay chúng ta cũng nuôi một con, treo ngoài phòng ngủ đi?"
"Nuôi một con thì được, treo ngoài phòng ngủ thì không." Quý Yến Nhiên cự tuyệt, "Nếu không chẳng phải nó sẽ học hết mấy lời tâm tình ta nói với ngươi, rồi ồn ồn ào ào để ai cũng nghe được à."
Vân Ỷ Phong nghĩ nghĩ, một con vẹt suốt ngày tâm can bảo bối này nọ với nô bộc, quả là có chút không thích hợp, huống chi ngoài tâm can bảo bối ra vẫn còn vài lời không thích hợp để người ngoài nghe được... Nghĩ một hồi, tâm tư cũng trở nên đắm đuối. Vì vậy vừa trở về phòng, không nói hai lời đã kéo cổ áo Quý Yến Nhiên đến hôn một cái, nói: "Đi, đi ăn cơm."
Tiêu vương điện hạ thuận miệng hỏi: "Ăn xong thì sao?"
Vân Ỷ Phong tuỳ tiện đáp nói, ăn xong sẽ cho ngươi khoái hoạt.
Quý Yến Nhiên cũng không ngờ được câu trả lời này, đến khi kịp phản ứng liền vui vẻ nắm lấy sau cổ hắn: "Khoái hoạt làm sao, nói chi tiết chút đi."
Vân Ỷ Phong nghĩ nghĩ: "Cho Vương gia bảy tám chục bản Tứ thư Ngũ kinh mà nghiên cứu thâu đêm, học quên trời đất."
"Ta không có hứng thú với Tứ thư Ngũ kinh." Quý Yến Nhiên hơi dùng sức ở tay, Vân Ỷ Phong lập tức nhói phát chun mũi nhăn mày, đành nói: "Được được được, ta ta ta, không cần Tứ thư Ngũ kinh, đổi thành ta đổi thành ta!"
Thị vệ ngoài cửa nghe hai người tâm tình trêu nhau cũng lén lút cười. Thấy hai người ra, vội vàng thu lại biểu tình, bẩm: "Thuộc hạ đã nghe ngóng được, lễ té nước sẽ diễn ra vào ngày mai, có cần thông tri cho quan viên chuẩn bị trước không?"
"Không cần, coi như là dân chúng bình thường đến đây du lịch thôi, được người đón rước phô trương cũng không còn ý nghĩa." Quý Yến Nhiên ném qua mấy thỏi bạc, "Lâu lâu mới được một chuyến, các ngươi cũng tìm chỗ vui chơi đi, không cần đi theo nữa, nghe nói trong thành này có mấy quán nhỏ bán cá chua cay không tồi."
Thị vệ dĩ nhiên hớn hở cảm tạ rồi đi luôn. Vân Ỷ Phong thay sang một bộ y phục trắng thanh thoát tinh khôi, cũng theo Quý Yến Nhiên ra ngoài dạo phố, vạt áo còn vương mùi hoa nhài, khiến con vẹt kia lại âm dương quái khí nói một câu: "Mĩ nhân, tới đây!"
Quý Yến Nhiên xoay người, lạnh mắt liếc qua, trừng cho con vẹt xui xẻo chỉ biết rụt cổ ìu xìu lỉnh đi.
Thành Quan Triều có núi có sông lại có biển, ngày bình thường vốn đã náo nhiệt, lễ té nước còn náo nhiệt hơn, quán xá toàn người là người, đừng nói cá chua cay, ngay cả mì chua cay còn không được một bát. Cuối cùng vẫn là Tiêu vương điện hạ đích thân chen vào đám đông, mua một xâu nướng, không biết bọc bằng lá hương liệu gì mà cắn một miếng là thơm lừng miệng.
Đèn lồng treo dọc hai bên đường, màu gì cũng có, bên trong thắp ngọn lửa ấm áp, khi bị gió thổi động, toàn thành cũng như đung đưa theo ánh sáng. Biên thuỳ không thể phồn hoa lộng lẫy như Vương thành, nhưng lại có những nét đặc trưng riêng, không khí tràn ngập hương vị chua cay, vừa náo nhiệt cát tường, vừa ấm áp khói lửa nhân gian, tóm lại, mỗi người trong đây, đều nhìn rất vui vẻ sung sướng.
So với vài thập niên trước, Tây Nam quả thực đang tràn ngập sinh khí.
Đêm xuống hơi lạnh, Quý Yến Nhiên ôm lên vai hắn, nhẹ giọng hỏi: "Sao ngẩn người vậy?"
"Không có gì." Vân Ỷ Phong hoàn hồn, "Chỉ là đang nghĩ, nơi này náo nhiệt thật, lần sau cũng muốn cho bọn Linh Tinh Nhi đến đây chơi một chuyến."
Quý Yến Nhiên nói: "Ừm."
Cả hai đều không xác định đối phương có đang nghĩ về Giang Lăng Phi hay không, cho nên cũng không người nào nhắc đến, tay cầm tay chậm rãi bước đi, từ đông sang tây từ năm qua bắc, đến khi đèn lồng hai bên đã tắt, đám đông cũng tản đi, mới tìm được một quán nhỏ thanh tĩnh, uống một bát súp ngọt thanh mát.
Ngân Hà vắt ngang không trung, phủ lên toà thành một tầng ánh sáng nhàn nhạt, cực đẹp. Vân Ỷ Phong vừa thấy lòng khẽ động, Quý Yến Nhiên đã thuận miệng nói: "Nếu thích, chúng ta mua một căn ở đây, sau này đến ở."
"Khắp trời nam biển bắc, Vương gia đã chấm ít nhất mười mấy toà nhà rồi." Vân Ỷ Phong tựa lên đầu vai hắn, cười nói, "Tương lai định làm địa chủ thật đấy à."
"Làm địa chủ có gì không tốt." Quý Yến Nhiên nhíu mày, "Mỗi ngày không phải làm gì, chỉ nằm trên giường thu tô, làm bạo chúa xem đấu dế."
Vân Ỷ Phong đáp lại bằng giọng mũi: "Rất tốt."
Nghe âm giọng đã có chút buồn ngủ, Quý Yến Nhiên cũng không nói gì thêm, chỉ nhè nhẹ vỗ bên vai hắn, đợi người kia thiếp đi hẳn rồi mới bế lên ôm về nhà trọ.
Mặc dù lúc trước nói muốn cho Tiêu vương điện hạ khoát khoái hoạt hoạt, đột nhiên lại biến thành dịu dàng thắm thiết tựa vào nhau thế này, kì thực cũng rất có tư vị ân ái tình nồng đặc biệt lưu luyến. Trên giường chiếu toả ra hương hoa thanh khiết, Quý Yến Nhiên ôm người vào trong ngực, bàn tay mơn trớn mái tóc đen nhánh của hắn, nhớ lại lần đầu gặp nhau, trong lòng vẫn như vừa ăn vào một quả sơn trà, nửa vui vẻ nửa chua ngọt, hoàn toàn không dám tưởng tượng nếu không gặp được người kia, quãng đời còn lại sẽ ra sao. Hắn hơi cúi người, cánh môi cọ qua vầng trán trơn mịn, đặt xuống một nụ hôn thành kính.
Tầng tầng lụa mỏng rủ xuống, che đi ánh nến vốn đã lờ mờ, nay lại còn yếu ớt đến gần như không thể phát hiện. Trong bóng tối khiến người ta buông lỏng phòng bị, Vân Ỷ Phong túm lấy ống tay hắn, ngủ đến an ổn ngọt ngào. Quý Yến Nhiên biết hắn gần đây đi đường vất vả, định nằm đến trưa hôm sau mới dậy, ai ngờ trời vừa le lói sáng, bên ngoài đã vang lên tiếng chiêng chống đinh tai nhức óc. Vân Ỷ Phong bừng tỉnh từ trong mộng, theo bản năng lần tới Phi Loan kiếm dưới gối, bỗng bị kéo vào một cái ôm ấm áp, Quý Yến Nhiên nhẹ tay vuốt dọc lưng hắn, thấp giọng an ủi: "Không có gì đâu, là lễ té nước bắt đầu thôi."
"Sớm vậy sao?" Vân Ỷ Phong vẫn thấy tim đập thuỳnh thuỳnh, chôn mặt vào ngực hắn, "Trời còn chưa sáng mà."
"Bách tính vội khai hội là chuyện mừng." Quý Yến Nhiên nói, "Bởi vì cơm ăn áo mặc không thiếu thốn, sinh hoạt mới thanh nhàn như vậy."
Nói được mấy câu, chiêng trống bên ngoài đã vang trời được một lúc, dù sao cũng không ngủ được nữa, Vân Ỷ Phong vặn eo xoay cổ ngồi dậy: "Đi, chúng ta cũng tham gia náo nhiệt."
Trong lúc cử động, nửa bên áo đã trượt xuống đầu vai, để lộ ra cả mảng da thịt trắng nõn. Quý Yến Nhiên tiện tay túm một cái, kéo thân thể mềm mại này vào trong ngực, ghé tai hắn thì thầm: "Ở với ta một lúc đã?"
Vân Ỷ Phong vụt đi nhanh thoăn thoắt, chưa gì đã đứng cạnh bàn kéo kín lại vạt áo, ra lệnh: "Rời giường!"
Đường đường là Vương gia, tuyên dâm giữa thanh thiên bạch nhật thì còn ra thể thống gì, chính sự quan trọng hơn.
Về phần chính sự nào, có thể nói là vui chơi giải trí, hay dạo quanh phố phường, cũng được coi là chính sự. Phải biết là lễ té nước ở thành Quan Triều không chỉ có té nước, mà còn có diễn kịch, phiên chợ, cả thương khách từ Nam Dương cũng tới góp vui, mang theo một ít đồ chơi nhỏ đặc sắc của bản quốc, khiến cho bách tính đi qua đều nhao nhao dừng chân quan sát, liên miệng khen hay, rất thu hút.
Ông chủ nhà trọ còn tri kỉ chuẩn bị cho hai người phục sức dân tộc ở Tây Nam, xanh xanh đỏ đỏ thêu các loại kim tuyến, bày trên giường thì tinh tế đẹp mắt, đến khi Vân Ỷ Phong phấn khởi thay lên một bộ, thì nhìn thế nào cũng như một con gà cảnh sặc sỡ. Quý Yến Nhiên đứng bên, kiên nhẫn giải thích: "Căn bản là do ông chủ hiếu khách thôi, lúc đưa đến hắn cũng nói rồi mà, càng nhiều màu kim tuyến, chứng tỏ khách nhân càng tôn quý."
Tâm ý thì quý thật, có điều...
Vân Ỷ Phong hỏi: "Sao Vương gia không mặc bộ của mình?"
"Ta mặc sao được, mặc vào hoàng huynh lại tưởng ta muốn tạo phản." Quý Yến Nhiên trả lời đến là chính nghĩa, lại lừa gạt, "Chỉ có Vân nhi là mặc gì cũng đẹp, cứ mặc vậy ra ngoài đi."
Vân Ỷ Phong vỗ vỗ vai hắn: "Nếu Vương gia có thể nín cười một chút khi nói những lời này, thì sẽ đáng tin hơn đấy."
Quý Yến Nhiên phủ nhận: "Ta đâu có, ta không hề."
Vân Ỷ Phong đành cởi bộ áo thêu kim tuyến kia ra, mặc lại y phục trắng thuần của mình, phân phó: "Mang về Vương thành, giấu xuống đáy hòm."
Quý Yến Nhiên có chút tiếc nuối, nhưng chưa kịp phát biểu ý kiến đã bị kéo ra khỏi phòng.
Ra ngoài đường lớn, lại càng náo nhiệt. Các cô nương xinh đẹp xúng xính ăn diện, đứng tụm lại một chỗ, dù không làm gì, chỉ ríu rít cười nói, cảnh đã đẹp như hoa. Huống chi các nàng còn hát múa tưng bừng, đưa tay bưng bát rượu mời khách, Vân Ỷ Phong uống hai chén đã thấy chóng mặt, đầu gối như nhũn ra.
Lễ té nước chính thức phải chiều mới bắt đầu, trong thành chỗ nào cũng giội được, nhưng nhiều nhất là ven sông. Bọt nước lấp loáng trên không trung hất ra một mảng cầu vồng, Vân Ỷ Phong cũng bắt chước mua một cái chậu nhỏ, vốn định tham gia náo nhiệt, nhưng một công tử áo trắng như hắn, dù chưa hề làm gì, chỉ mới đang đi đến, đã khiến rất nhiều người chú ý—kết quả cũng dễ đoán, người còn chưa đến nơi, đã bị một loạt chậu nước giội tới, già trẻ nam nữ đều vây lên, không giống té nước, mà như thể nước tràn Kim Sơn, tưới cho nhất đại cao thủ võ lâm môn chủ Phong Vũ môn không sờ được đến cái chậu, chỉ ôm đầu ngồi xổm trên đất xin tha. Xem ra chơi trò này nhiệt tình quá cũng không được, lưng sẽ đau, còn dễ không thở nổi.
(*nước tràn Kim Sơn: hình dung nước lớn tràn ngập)
Quý Yến Nhiên đứng canh bên ngoài, biết hắn với hương dân đang chơi vui nên cũng không quấy rầy, chỉ mò ra một thỏi bạc vụn, nhờ đứa nhỏ bên cạnh đi mua ít bánh rán về. Đứa nhỏ đáp lại một tiếng với âm giọng non nớt, rồi vui vẻ chạy đi, lúc Quý Yến Nhiên ngẩng đầu lên cũng thấy Vân Ỷ Phong vỗ vỗ tay áo đứng dậy, có vẻ đang định nhặt chậu phản kích. Quý Yến Nhiên bỗng nhíu mày, bay đến ôm hắn vào trong ngực, thấp giọng ra lệnh: "Về với ta!"
Vân Ỷ Phong không rõ nội tình: "Sao vậy, có biến hả?"
"Thay quần áo khác." Quý Yến Nhiên nói.
"Đang yên đang lành, sao phải thay quần áo?" Vân Ỷ Phong vẫn mơ mơ hồ hồ, cúi đầu xem xét mới hiểu, đồ mùa hè đơn bạc, lại còn là màu trắng, bị tưới nước liền dính chặt vào thân... Cũng khó trách Tiêu vương điện hạ lại nghiến răng nghiến lợi như thế. Bách tính xung quanh còn chưa kịp phản ứng, trước mắt đã xuất hiện một bóng đen, nhìn lại lần nữa, công tử áo trắng kia cũng đã biến mất không còn dấu tích, thật giống như thần tiên đạp gió. Vân Ỷ Phong bị hắn một tay ôm vào ngực, trong lòng hơi tiếc nuối, nói: "Nhưng cứ thế mà đi, chẳng phải ta bị giội vô ích cả nửa ngày rồi à?"
Quý Yến Nhiên đã bay đến một toà nhà nhỏ hai tầng, nghe hắn nói vậy, lại phi thân quay về, đáp xuống nước như một con én lanh lẹ, đế giày xoát xoát đạp trên dòng sông, tay trái mang theo nội lực lạnh thấu xương kéo lên một bức tường nước cao mấy trượng, rào rào đổ ập lên bờ!
Bách tính sợ ngây người!
Tuy năm nào cũng có lễ té nước, nhưng té đến nghịch thiên thế này thì chính là lần đầu tiên! Trốn cũng không có chỗ mà trốn, chỉ có thể đứng yên tại chỗ, ai nấy bị giội cho sũng người.
Quý Yến Nhiên cúi đầu hỏi hắn: "Vui chưa?"
Vân Ỷ Phong buồn cười: "Ừm."
Trong lúc hai người quay lại nhà trọ, đứa nhỏ cầm bọc bánh rán cũng chạy về, tìm khắp nơi mà không thấy đại ca ca vừa rồi đâu. Lão bá gần đó thấy hắn thiên chân khả ái, liền cười nói, hai người kia đi rồi, e cũng không dùng đến đống bánh này, ngươi giữ lại mà ăn.
"Nhưng nhiều thế này sao ta ăn hết." Đứa nhỏ tặng cho lão bá một xâu, còn lại túm trong tay, chạy đến một nơi yên tĩnh, ăn một xâu đã no kễnh bụng, bèn huých huých người bên cạnh: "Này, ngươi muốn không?"
Người kia đội đấu lạp, che đi phân nửa khuôn mặt, toàn thân đồ đen, thoạt nhìn như khách giang hồ. Hắn hỏi: "Muốn cái gì?"
(*đấu lạp: mũ rộng vành, có thể có màn che)
"Bánh rán, ăn ngon lắm." Đứa nhỏ nhiệt tình đưa qua, "Có một đại ca ca áo đen khác nhờ ta mua, thế mà lại quên mất, ta ăn no rồi, ngươi ăn đi."
Người đội đấu lạp gật đầu: "Đa tạ."
Lúc hắn đưa tay ra nhận, đứa nhỏ tò mò hỏi: "Ô, sao trên tay ngươi lại có hình vẽ con bướm?"
"Không rõ, ta bị bệnh một trận xong, tỉnh lại thì đã có nó." Người đội đấu lạp từ từ nhấm nháp, "Mùi vị không tệ, cảm ơn ngươi."
"Cũng không phải ta mua, ngươi nên cảm ơn ca ca áo đen kia ấy." Đứa nhỏ mút mút ngón tay, "Có cái, các ngươi lại không biết nhau."
Hắn nói rất nhiều, líu ríu như con sẻ nhỏ, lại không hề khiến người ta khó chịu. Bên kia sông vẫn đang ầm ĩ, người đội đấu lạp ăn xong bánh rán, lấy ra một thỏi bạc vụn từ túi ngực: "Đa tạ."
"Đâu đến nhiều bạc như vậy." Đứa nhỏ khoát khoát tay, "Hơn nữa là ngươi giúp ta giải thuyết nốt đống bánh mà, ta nên cám ơn ngươi mới đúng."
Người đội đấu lạp lại đổi thành một mặt dây bằng ngọc hình con bướm: "Cầm lấy mà chơi."
Con bướm kia óng ánh long lanh, tựa như được điêu khắc từ băng, tuy ngọc ở Tây Nam không hiếm, nhưng ngọc sáng đến như vậy quả thực là hiếm gặp. Đứa nhỏ thích thú nhận vào tay, vốn chỉ định mượn nghịch một chút, đến khi hắn chơi chán muốn trả, đại ca ca mang đấu lạp đã không còn thấy đâu.
Đứa nhỏ lập tức ảo não, phải biết, thành Quan Triều này đối với hắn đã là rất rất lớn rồi, muốn gặp được cùng một người đến lần thứ hai đâu phải chuyện dễ dàng.
...
Ở nhà trọ, Vân Ỷ Phong đã thay xong quần áo, đang ngồi uống trà trong một góc sân thoáng mát. Quý Yến Nhiên hỏi: "Không đi té nước nữa à?"
Vân môn chủ đáp, bách tính hung quá.
Dù có là cao thủ võ lâm, bị giội cho cả chục cả trăm chậu nước liên tiếp cũng đâu thể nào chịu nổi, hơn nữa so với cảnh lỗ mũi lỗ tai tràn ngập nước, ngồi đây uống trà vẫn có phần dễ chịu hơn. Quý Yến Nhiên cười nói: "Vậy lát nữa ta đưa ngươi ra ngoài sau, tối đến bến thuyền lên đèn, chắc ngươi sẽ thích."
Đồ ăn đều là thức nhắm thanh mát của mùa, cùng với cơm trộn thịt sấy cuộn trong ống tre, cắn một miếng vừa thơm vừa nồng. Đầy sân đều là hương hoa, khắp thành cũng đều là hương hoa, đèn đêm vừa lên, hai người liền dắt tay nhau ra khỏi nhà trọ, đi dạo đến bờ sông giải sầu tiêu thực, trùng hợp thay, lại gặp được đứa nhỏ lúc trước.
Bánh rán đã bị mình ăn sạch, đứa nhỏ có chút xấu hổ, bèn đưa mặt dây con bướm qua: "Ừm, cái này cho ngươi đi."
"Gì vậy?" Vân Ỷ Phong cười hỏi.
"Có một đại ca ca áo đen khác, nói bánh rán rất ngon, liền cho ta cái này." Đứa nhỏ nói, "Hiện tại tặng lại cho ngươi đó!"
Hắn nói rất chững chạc, nói xong cũng tung tăng chạy về luôn. Vân Ỷ Phong vuốt ve cánh bướm trong lòng bàn tay, nói: "Chạm khắc tinh tế thật, quả là tài năng hiếm thấy."
Ông chủ bên cạnh nói thêm, không chỉ là chạm khắc và tài năng tốt, mà ý tứ cũng rất tốt, đây là bướm hợp hoan, tượng trưng cho sự bên nhau dài lâu, khi thành thân, hảo bằng hữu thường sẽ gửi tới một đôi, để tân nhân treo ở đầu giường, cùng hướng đến trăm năm ân ái.
Quý Yến Nhiên nghe vậy, nhỏ giọng chòng ghẹo: "Đêm nay chúng ta cũng treo đi, hợp hoan trọn đời luôn."
(*hợp hoan: vừa có nghĩa là bên nhau đoàn tụ, vừa có nghĩa là XXX)
Vân Ỷ Phong đạp cho hắn một cước, quấn mặt dây con bướm lên cổ tay, chắp tay sau lưng tản bộ đến nơi khác, đi xem náo nhiệt.
Bến thuyền đã sáng đèn. Từng hàng từng hàng ánh vàng lấp lánh, cùng tiếng sóng biển rì rầm, cảnh hiện lên như mộng như tiên. Chỉ cần nheo mắt lại lúc này, là có thể hoà cả mảng ánh sáng rộng lớn này vào mặt nước tĩnh lặng, phản chiếu huyễn ảnh rực sáng của toà thành bên biển.
Đúng lúc này, một chiếc thuyền lớn cũng chuẩn bị xuất phát.
Nhóm khách chuẩn bị đi xa chen nhau lên đầu thuyền, thân nhân của bọn họ thì đứng dưới, tuy đã dặn dò nhau cả trăm lần từ khi ở nhà, thì đến lúc từ biệt vẫn còn đầy một bụng lời muốn nói, kì thực nói tới nói lui cũng chỉ có vài câu bảo trọng thân thể, trời lạnh thêm áo, sớm ngày trở về, nhưng đây mới chính là cuộc sống, không phải lúc nào cũng oanh oanh liệt liệt, mà chủ yếu vẫn là những điều bình thường vụn vặt như củi gạo dầu muối, là li biệt và đoàn tụ.
Người đội đấu lạp cũng có mặt trên thuyền.
Người bên cạnh thấy hắn chỉ đứng không, thuận miệng nhắc nhở: "Tiểu ca, ngươi không muốn nói lời từ biệt với người nhà sao? Thuyền sắp chạy rồi đó."
Người đội đấu lạp lắc đầu, nói khẽ: "Không có ai đến tiễn ta."
"Vậy... vậy đi cùng ta đi." Đối phương rất xởi lởi, "Chuyến này tới Nam Dương đường xá xôi, về sau ở trên thuyền, chúng ta hãy cùng chiếu cố nhau nhiều hơn, bằng hữu của ta, cũng chính là bằng hữu của ngươi."
Dứt lời, hắn bèn kéo người đội đấu lạp đến cạnh thuyền, hướng xuống phía dưới vẫy vẫy tay: "Bọn ta đi đây!"
Tiếng hò hét ầm ĩ, nhưng trời đã tối như mực, chẳng còn thấy rõ ai với ai, chỉ nghe thấy một loạt tiếng chào biệt li.
Vân Ỷ Phong cũng vẫy tay theo, hỏi: "Chuyến này, có lẽ phải đi một mạch suốt ba bốn năm cũng nên."
"Thương lộ đến Nam Dương rất phồn hoa, nghe đồn dọc đường còn có không ít cảnh quan kì thú, phong tục tập quán lại khác với Đại Lương, ba năm hay năm năm cũng không sợ buồn tẻ." Quý Yến Nhiên nói, "Sau này mà có dịp, ta cũng sẽ mang ngươi và mẫu thân ra nước ngoài một chuyến."
Vân Ỷ Phong tựa vào ngực hắn, cảm nhận gió biển lành lạnh, hài lòng nói: "Được."
Thuyền lớn chậm rãi rời bến, nơi xa mơ hồ truyền đến tiếng ca khàn khàn cao vút.
Có người đang hát, gió chiều nhẹ thổi lòng ta, phải chăng cố nhân vừa tới.
Phải chăng cố nhân vừa tới.
...
-
vtrans by xiandzg
Mình tin là những người có duyên, rồi cũng sẽ gặp lại nhau.
Thôi được rồi là mình đang cố gắng lạc quan vậy chứ nửa năm nay rồi có ngừng niệm chú vanlạytiểumỹviếtthêmvềngườiáođenđộiđấulạpmàemchắcchắnlàLăngPhiđóđiphiênngoạicũngđượcđoảnvăncũngđượcphầnsauthìcàngtuyệttàikhoảnTGcủaemhoàntoànthuộcvềngườimàaaaaa đâu T___T

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.