Nhất Kiếm Thành Ma

Chương 49: Ta liều mạng với ngươi!




Chỉ nhìn thấy Phương Thần thi triển Lăng Lệ Ma Kiếm Quyết của mình, một bước giẫm ngang trời, trong nháy mắt đã tới phía sau tên sát thủ, chém tới một kiếm.
Ngay lập tức đầu người rơi xuống đất, máu phun ra tựa như cột nước!
Tiếp theo hắn bước ngang mấy bước, sự cường đại của thân thể Kiếm Ma bày ra vô cùng nhuần nhuyễn, nhanh chóng đuổi theo sau một tên khác!
“Ta liều mạng với ngươi!”
Tên sát thủ không ngờ tốc độ của Phương Thần lại nhanh như vậy! Gã biết mình không thể chạy thoát nên nổi giận gầm lên một tiếng, lao về phía Phương Thần!
Phương Thần cười khẩy, thi triển Hồn Thiên Ma Nhãn, Lăng Lệ Ma Kiếm Quyết bạo phát! Hai nhát kiếm chém tới liên tiếp, tên sát thủ không thể ngăn cản đã bị chém lìa hai tay!
Nhưng Phương Thần lại không giết gã, mà giẫm gã dưới chân, lạnh lùng hỏi: “Là ai đã phái các ngươi tới đây? Các ngươi là ai?”
Kẻ nọ đã bị chặt đứt hai tay, thần sắc dữ tợn, nhìn Phương Thần băng ánh mắt căm hận!
“Nói cho ngươi biết cũng không sao! Bọn ta chính là Thiên Lý Ảnh Sát, có người đã bỏ tiền ra để mua mạng của ngươi. Về phần ai đã bỏ tiền ra, cả đời này ngươi cũng đừng hòng biết!”
Gã cười vô cùng dữ tợn, sau đó phun ra một ngụm máu đen, chết ngay tại chỗ!
Phương Thần khẽ cau mày, trong miệng kẻ này có độc. dược, thế mà gã lại nhất quyết nuốt xuống.
“Thiên Lý Ảnh Sát!” Phương Thần khẽ nhíu mày. Thiên Lý Ảnh Sát là một trong ba tổ chức sát thủ hàng đầu của Thần Đông Vực, thế lực cực kỳ khổng lồ, chuyên môn đi ám sát, là một thế lực chỉ nhận tiền không nhận người.
Tổ chức này rất bí ẩn, vô ảnh vô hình, không ai biết người đứng đầu tổ chức là ai hoặc trụ sở chính ở đâu.
“Hiện tại, kẻ phái người đi ám sát ta chắc chản là có La Vân, Vu Nguyên Văn và cả Dịch Thiên Vũ mà ta đã đắc tội trước đó. Nhưng người có nhiều khả năng nhất chính là La Vân, dù sao hắn và ta là có thù hận sâu sắc nhất.”
Phương Thần hơi nheo mắt, cười khẩy: “Thú vị đấy!” Sau khi liếc nhìn thi thể, hắn bỏ đi thẳng luôn. Lúc này trời đã rất tối, khi Phương Thần quay trở lại thánh điện của Phong thứ bảy, hắn thấy lão Ông đang chờ mình ở trước chủ điện.
Phương Thần hỏi: “Ông gia gia, đã muộn thế này rồi, sao ngài còn chưa đi nghỉ ngơi?”
Khi nhìn thấy Phương Thần quay về, vẻ mệt mỏi của lão Ông lập tức biến mất.
Lão khẩn trương nói: “Tiểu thiếu gia, không ổn rồi, ngài vừa rời đi không lâu thì đã có một đám người tới, bảo ngài đi ra ngoài!”
“Một đám người?” Phương Thần khẽ nhíu mày: “Sư nương không sao chứ?”
Lão Ông läc đầu: “Tiểu thư không sao. Đám người kia thấy ngài vẫn không xuất hiện, vốn định xông vào, cũng may lúc này có một vị trưởng lão của Thiên Vũ Thần Tông xuất hiện quát lui bọn chúng, bọn chúng mới không dám làm càn.”
Phương Thần nghe vậy mới thấy hơi yên lòng.
Nhưng sau đó hắn khế cau mày: “Trưởng lão của Thiên Vũ Thần Tông?”
Đáng lẽ Phong thứ bảy không có trưởng lão mới đúng, dù gì nơi này đã bị vứt bỏ từ lâu rồi.
Nhưng hắn cũng không có suy nghĩ kỹ, có lẽ vị trưởng lão kia chỉ đi ngang qua mà thôi.
Hắn nói: “Vậy hôm nay chúng còn đến không?”
Lão Ông nói: “Bọn chúng biết ngài không ở đây nên có người bỏ đi, cũng có người dự định chờ ngài về. Nhưng mấy ngày nay có nhiều người đã bắt đầu lục tục bỏ đi, cũng có một người rất cứng đầu, ngày nào cũng đến, buổi tối mới quay về.”
“Ta biết rồi."
Phương Thần nói: “Ông gia gia, ngài đi nghỉ ngơi đi, ta sẽ xử lý chuyện này”
“Tiểu thiếu gia, ngài nhất định phải cẩn thận, những kẻ đó đều có thực lực rất mạnh.” Lão Ông lo lắng nói.
“Yên tâm” Phương Thần tỏ vẻ mình sẽ cẩn thận, lúc này lão Ông mới trở về gian phòng của mình để nghỉ ngơi.
Nhưng sau khi lão Ông rời đi, sắc mặt của Phương Thần cũng trở nên u ám.
Không còn nghi ngờ gì nữa, những kẻ này đến là vì chuyện giữa hắn và Mộng Dao.
“Ta rất muốn xem là kẻ nào muốn đến gây rối” Đêm nay hẳn không định trở về phòng tu luyện mà đi đến ngoài cửa của thánh điện, vừa tu luyện Lăng Lệ Ma Kiếm Quyết, vừa đợi kẻ nọ đến.
Sáng sớm hôm sau, toàn thân Phương Thần ướt đẫm mồ hôi, chậm rãi thu hồi Häc Minh Kiếm trong tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.