Nhất Kiếm Thành Ma

Chương 5: Ta có thể chữa được




Phương Thần cũng không từ chối, dù sao Mộng Dao cũng đã ngất ngay trước mặt hắn.
Hắn dìu nàng ấy vào phòng, trước khỉ đỉ, Lâm Tuyết Nghiên nói với tên đệ tử lo chuyện bổng lộc kia: “Nếu chuyện này bị lan truyền, nhất định ta sẽ giết ngươi.”
Đương nhiên tên đệ tử này cũng biết Lâm Tuyết Nghiên, nghe vậy, hắn ta sợ hãi ra mặt, vội vàng gật đầu vâng dạ.
Lâm Tuyết Nghiên thấy vậy mới đi vào phòng, vừa hay nhìn thấy Phương Thần đặt Mộng Dao xuống ghế.
Hồng Vân trưởng lão bắt mạch cho Mộng Dao, sắc mặt dần trở nên nặng nề, một lát sau, bà ta thở dài, lắc đầu bất đắc dĩ: “Thân thể túng dục đã hoàn toàn bộc phát, âm hỏa tràn ra khắp toàn thân, đan dược của ta không còn tác dụng gì nữa.”
“Gì cơ? Hồng Vân trưởng lão, trưởng lão là người tinh thông đan đạo nhất trong tông. Nếu ngay cả trưởng lão cũng không làm gì được thì chẳng phải là Mộng Dao…”
Lâm Tuyết Nghiên vô cùng luống cuống.
Ngay cả Hồng Vân trưởng lão cũng bó tay thì
Mộng Dao tiêu thật rồi.
Lúc này, dường như bệnh tình của Mộng Dao càng thêm nghiêm trọng, toàn thân ửng đỏ, không ngừng phát ra tiếng thở hổn hển mê hồn nhưng nét mặt lại có vẻ rất đau đớn, khó chịu.
“Thân thể túng dục?”
Phương Thần chợt nghĩ tới một chuyện.
Hắn đã từng đọc sách có ghi chép về thứ này, thể này âm hỏa vượng, khỉ phát tác sẽ xảy ra tình trạng âm hỏa nghịch chuyển.
Do âm hỏa tích lũy chồng chất qua thời gian, nữ tử có thân thể túng dục sẽ hương tiêu ngọc vẫn trước hai mươi tuổi.
Hắn không ngờ Mộng Dao lại có thứ thể chất trong truyền thuyết này.
Nhưng đồng thời, mắt hắn cũng sáng lên.
Do dương khí quá thịnh nên hắn không thể luyện hóa toàn bộ máu Kiếm Ma nhưng nếu hấp thụ lửa thuần âm của Mộng Dao thì có thể triệt tiêu được cảm giác đau đớn khi luyện hóa, tiếp tục luyện hóa, hấp thụ máu Kiếm Ma.
Nghĩ đến đây, hắn mở miệng nói: “Có lẽ ta có thể chữa được.”
Hắn nói xong, Lâm Tuyết Nghiên và Hồng
Vân trưởng lão lập tức nhìn hắn.
“Ngươi có thể chữa được hả?” Đương nhiên Lâm Tuyết Nghiên không tin: “Ngươi có biết gì về đan đạo không?”
Hồng Vân cũng không tin nhưng bà ta uyển chuyển nói: ‘Vị đệ tử này, thân thể túng dục rất phức tạp, không phải nói chữa là chữa được đâu”
Phương Thần biết các nàng khó lòng tin mình nên nói thêm: “Mặc dù ta không phải là luyện đan sư nhưng ta thực sự có thể chữa được”
“Nếu hắn có thể chữa được thì cho hắn thử một chút xem sao”
Mộng Dao mở miệng nói.
Lúc này, Mộng Dao nằm trên ghế, mồ hôi ướt đẫm y phục, để lộ vóc dáng yêu kiều mê hồn của nàng ấy.
Mộng Dao rất đau đớn nên không thể nghĩ gì nhiều, chỉ còn biết còn nước còn tát.
Lâm Tuyết Nghiên thấy vậy, mặc dù không muốn nhưng vẫn ngầm chấp nhận.
Hiện tại không còn cách nào khác thì để Phương Thần thử xem sao.
‘Vậy ngươi kéo y phục lên, lộ phần bụng dưới ra. Ta phải đặt tay lên bụng ngươi mới vận chuyển công pháp được” Phương Thần ngượng ngùng nói.
Không phải hắn muốn sàm sỡ đối phương mà vì muốn hút âm hỏa thì bắt buộc phải tiếp xúc da thịt, âm hỏa nằm ở bụng nên ra tay ở đó là thích hợp nhất.
Sắc mặt Mộng Dao lập tức trở nên băng giá, nàng ấy nhìn chằm chằm Phương Thần.
Lâm Tuyết Nghiên vừa sợ vừa giận: “Rõ ràng là ngươi muốn sàm sỡ nàng ấy”
Nàng ta đã hoàn toàn thất vọng về Phương Thần, mặc dù hắn hơi phế vật một chút nhưng lúc trước, dù sao hắn cũng đã trả hôn thư lại nên nàng ta vẫn hơi tôn trọng hắn.
Thế nhưng vào lúc này rồỉ mà Phương Thần vẫn còn nghĩ tới chuyện bậy bạ, lẽ nào tên này lại ghê tởm tới vậy ư? Không thể nhịn được ư?
Mộng Dao im lặng một lát, sau đó gật đầu nói: “Được”
Tuy ngoài miệng thì đồng ý nhưng trong lòng Mộng Dao lại thầm nghĩ: “Nhất định là hắn thấy mình như vậy nên không thể nhịn được, hừ,
nam tử đều vậy cả. Cũng được thôi, nếu như hắn dám động tay động chân với mình, vậy mình sẽ đánh bay hắn luôn. Sau đó yêu cầu từ hôn. Đến lúc đó, chắc chắn hắn sẽ vô cùng xấu hổ, không dám phản đối.”
“Mộng Dao.” Lâm Tuyết Nghiên không tin nổi nhìn về phía Mộng Dao, nàng ta không ngờ Mộng Dao lại đồng ý chuyện này.
Mộng Dao đánh mắt ra hiệu cho Lâm Tuyết Nghiên, Lâm Tuyết Nghiên lập tức hiểu ngay nàng ấy muốn làm gì.
Nhưng Lâm Tuyết Nghiên vẫn cảm thấy không đáng phải làm như vậy, hắn mà xứng để Mộng Dao phải trả giá đắt như vậy chỉ để từ hôn ư?
Nhưng nàng ta cũng không khuyên can, chỉ cần có thể từ hôn được là được.
Sau đó, Mộng Dao cố gắng chịu đựng đau đớn, kéo y phục lên một chút, lộ ra phần bụng trắng ngần, mịn màng không tì vết.
“Bắt đầu đi.” Mộng Dao nói, giọng điệu mang theo đôi phần cám dỗ.
Nhưng ánh mắt nàng ấy lại lạnh lùng nhìn chằm chằm Phương Thần, chỉ cần ánh mắt hắn lóe lên ham muốn là nàng ấy sẽ ra tay ngay
không chút do dự.
Phương Thần bình tĩnh ngồi xổm xuống trước mặt Mộng Dao, nhìn phần bụng trơn mịn, hoàn hảo không tì vết của nàng ấy rồi đặt tay lên đó.
Cảm giác yếu mềm chưa từng cảm nhận được bao giờ này làm hắn giật mình, hơn nữa thân thể của Mộng Dao còn nóng bừng khiến lòng hắn thêm nhộn nhạo.
Nhưng hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, vừa nghĩ một cái là lập tức bắt đầu luyện hóa máu Kiếm Ma trong cơ thể ngay.
Ngay lập tức, cảm giác nóng bỏng như lửa vô cùng đau đớn lan tỏa khắp toàn thân.
Âm hỏa trong cơ thể Mộng Dao dường như cảm nhận được dương khí kinh khủng trong cơ thể Phương Thần, thậm chí Phương Thần không cân phải dẫn dắt, nó đã tự động rời khỏi huyệt vị dưới bụng của Mộng Dao, chuyển sang cơ thể Phương Thần.
Âm hỏa và dương hỏa va chạm với nhau, cảm giác đau đớn lập tức biến mất. Thay vào đó là năng lượng thuần túy của máu Kiếm Ma dung hợp vào cơ thể của Phương Thần.
Đạo văn chữ Kiếm trong cơ thể Phương
Thần tỏa ra ánh sáng nhấp nháy. Một vòng sáng dần dần xuất hiện.
Đạo văn cấp hai.
Nếu có ai nhìn thấy Đạo văn trong cơ thể hắn thì chắc chắn tin này sẽ gây chấn động toàn bộ Thiên Vũ Thần Tông.
Ngộ ra được Đạo văn trước khi lên tới Vấn Đạo Cảnh đã là thiên tài rồi nhưng có được Đạo văn cấp hai thì phải nói là thiên tài trong số các thiên tài.
Ngay cả một nơi lớn như Thiên Vũ Thần Tông cũng chỉ có lác đác mấy người.
Cùng lúc này, tu vi của Phương Thần cũng đột phát từ Tụ Linh tầng bốn lên tầng năm rồi tầng năm đỉnh phong.
Cảm giác đột phá này quá dê chịu, khiến Phương Thần cảm thấy cực kì sảng khoái.
Mộng Dao không hề biết tới chuyện này, nàng ấy vẫn đang chờ, chờ tay Phương Thần sờ mò lung tung.
Thế nhưng, hắn không những không sờ mó lung tung mà nàng ấy còn cảm thấy âm hỏa trong người mình đang từ từ tiêu tán. Một dòng nước ấm chảy từ lòng bàn tay Phương Thần vào bụng nàng âỳ, sau đó lan ra khắp toàn thân.
Cảm giác sảng khoái khó tả thành lời lan ra khắp toàn thân, Mộng Dao không nhịn được nhắm mắt lại hưởng thụ quá trình này.
Nàng ấy cảm thấy cơ thể mình vô cùng ấm áp, đồng thời có đám mây vây quanh đang vuốt ve mình, cho nàng ấy cảm giác cực kỳ dễ chịu.
Nhưng ngay khi cảm giác dễ chịu này lên tới đỉnh điểm thì Phương Thần lại thu tay về.
“Hả? Sao lại dừng lại?”
Cảm giác ấy đột nhiên biến mất khiến Mộng Dao hơi bất mãn.
Nhưng khi nhìn về phía Phương Thần, nàng ấy không khỏi giật mình sợ hãi trước tình trạng hiện tại của hắn.
Hai mắt hắn đỏ rực, thất khiếu chảy máu, màu da vừa trắng vừa xanh, cực kỳ ốm yếu.
“Ngươi làm sao vậy?” Mộng Dao cả kinh hỏi.
Phương Thần lắc đầu nói: “Không sao, chẳng qua là hao tổn quá nhiều thôi.”
Máu Kiếm Ma đã bị hắn hấp thụ được một nửa, khi hắn đang định hấp thụ tiếp thì phát hiện ra nhục thân không thể chịu đựng nổi quá trình cải tạo của máu Kiếm Ma.
Cho nên hắn lập tức đình chỉ việc tiếp tục luyện hóa máu Kiếm Ma.
“Xem ra phải chờ tu vi của mình tăng lên thì mới có thể luyện hóa tiếp. Có điều, năng lượng của máu Kiếm Ma vừa luyện hóa vẫn còn chưa được luyện hóa hoàn toàn, chắc hẳn đủ để mình đột phá lên Tụ Linh tầng sáu.” Phương Thần nghĩ thầm.
Mộng Dao không biết những chuyện này, nàng ấy cho rằng Phương Thần bị như vậy là vì chữa bệnh cho mình.
Lúc này, nàng ấy mới nhận ra mình đã hết đau.
Ánh mắt Mộng Dao lóe lên sự ngạc nhiên, nàng ấy chỉnh trang lại y phục fôỉ đứng dậy, quả thực nàng ấy đã khỏe lại rồi.
Hồng Vân và Lâm Tuyết Nghiên dều không tin nổi cảnh tượng này, Mộng Dao thực sự đã khỏe lại rồi sao?
Nhưng sau đó, Lâm Tuyết Nghiên lại lắc đầu không tin, nghĩ bụng: “Chỉ là may mắn thôi, chắc là âm hỏa của Mộng Dao tự rút đi, chuyện ấy không phải chỉ mới xảy ra lần đầu.”
Hồng Vân cũng cho là vậy, nếu như thân thể túng dục có giải quyết dễ dàng như vậy thì
đã chẳng bị coi là thể chất vô phương cứu chữa.
Không phải các nàng không muốn tin mà là vì các nàng hiểu rõ về thán thể túng dục nên mới không tin.
Chỉ riêng đôi mắt xinh đẹp của Mộng Dao là sáng lấp lánh, ngạc nhiên nhìn về phía Phương Thần.
Chỉ có nàng ấy biết rằng, đúng là Phương Thần đã ra tay cứu được mình.
Phương Thần nhẹ nhàng khôi phục lại một chút fôỉ nói: “Thề này ta vẫn chưa thề trị tận gốc, nếu muốn trị tận gốc thì còn phải tiếp tục chữa trị.”
Lâm Tuyết Nghiên nhíu mày, tên này còn dám vơ công lao này về cho mình, định chiếm lợi của Mộng Dao.
“Được thôi”
Thế nhưng, điều làm Lâm Tuyết Nghiên ngạc nhiên là Mộng Dao lại đồng ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.