Lăng Lệ Ma Kiếm Quyết đã đạt tới ctầng thứ ba, cả chiêu thức và uy lực đều tăng lên rất nhiều.
Phương Thần ước tính, với thực lực hiện tại của mình cộng với thân thể Kiếm Ma, chiến đấu với một Hậu Thiên Cảnh tâng ba cũng không có vấn đề gì.
Nhưng như vậy còn chưa đủ, Phương Thần cảm thấy sức công kích của mình quá đơn độc.
Nếu hắn muốn trong ba tháng ngắn ngủi này đánh bại La Vân, không thể chỉ có Lăng Lệ Ma Kiếm Quyết mà cần phải nắm giữ được công pháp thần thông khác.
Phương Thần suy nghĩ suốt đêm, thật ra hắn đã nghĩ ra được cách có thể khiến thực lực của mình tăng lên nhanh chóng chỉ trong vòng ba tháng ngắn ngủi này.
Đó là nhục thân đạo và tinh thần đạo.
Sau khi đến Hậu Thiên Cảnh, có hai con đường để đi. Là đạo tu và thể tu.
Đạo tu chính là tu đạo, tu tỉnh thần lực.
Còn thể tu chính là đi theo con đường nhục thân đạo, các cảnh giới của nó được chia thành: Thối thể, rèn cốt, tẩy tuỷ, dịch kinh, kim thân, thần lực, thiên thể, thiên sơn.
Thối thể chính là nhắm ngay Tụ Linh Cảnh, dựa vào nó mà đi lên.
Thông thường con đường này được chọn bởi vì đạo tu không thể ngộ ra Đạo Văn, cả đời chỉ có thể dừng lại ở Chu Nguyên Cảnh.
Nhưng điều này không có nghĩa là nhục thân đạo yếu, ngược lại hẳn rất mạnh, người cùng cảnh giới không phải là đối thủ của hắn.
Nhưng nghèo nàn văn chương mà giỏi võ thì luyện thể là điều cực kỳ tiêu hao tài nguyên, dù sao khi đang tu luyện nhục thân đã tiêu hao rất nhiều rồi, hơn nữa nhất định sẽ có tổn thương.
Nếu không có thiên tài địa bảo mà muốn nhục thân đạo. thì có thể nói là sỉ tâm vọng tưởng.
Ngoài ra, ở giai đoạn sau của nhục thân đạo sẽ yếu hơn so với đạo tu khi ngang bằng cảnh giới, cũng khiến rất nhiều người từ bỏ con đường này.
Nhưng Phương Thần thì khác, thân thể hắn chính là thân thể Kiếm Ma, trời sinh chính là tài nguyên tốt nhất để tu thể.
Về phần thiên tài địa bảo, dựa vào thân phận khách khanh nhất phẩm hiện giờ của hẳn tại phòng đấu giá Vạn Tỉnh thì không cần lo lắng về giai đoạn trước nữa.
Nghĩ đến đây, Phương Thần tự nói thầm: “Bát Trọng Sơn không chỉ là thánh địa tu luyện mà còn là thánh địa của tu luyện nhục thân. Sau khi giải quyết xong chuyện này, ta sẽ đến Bát Trọng Sơn, đột phá lên Hậu Thiên Cảnh rồi ta sẽ tu nhục thân đạo ”
Đúng lúc này, xa xa phía chân trời xuất hiện một bóng người nhanh chóng tiếp cận nơi này.
Phương Thần lập tức chú ý tới bóng người đang nhanh chóng tới gần, rất nhanh, một nam tử tuấn tú khoảng hai mươi tuổi, đầu trọc đã tới trước mặt Phương Thần.
Khi nhìn thấy Phương Thần, hai mắt hắn ta sáng lên, vung thanh trường côn trong tay chỉ qua.
“Ngươi là Phương Thần đúng không?” Hắn ta ngạo nghễ hỏi.
Phương Thần gật đầu: “Đúng vậy.
Nam tử chỉ ngón tay cái vào mình, ngạo nghề nói: “Ta là Cương Hổ, thiên tài hàng đầu của thế hệ trẻ Phong thứ ba! Hậu "Thiên Cảnh tầng hai, đã hiểu được một chút đại đạo chỉ vận, khi hiểu được Đạo Văn, có hy vọng nhập Tiên Thiên Cảnh”
“Chỉ có người ưu tú như ta mới xứng đôi với Mộng sư tỷ! Hiện tại ta lệnh cho ngươi lập tức huỷ hôn với Mộng sư tỷ!”
Đại đạo chỉ vận, đó chính là hiểu được điềm báo của Đạo. Văn, không phải ai cũng có thể ngộ được chỉ trong nháy mắt như Phương Thần.
Có thể nói, Đạo Văn rất khó ngộ, đã khiến 80% tu sĩ từ bỏ giấc mộng tu đạo.
Mà một Hậu Thiên Cảnh có thể ngộ ra được một tia đại đạo chỉ vận đã rất tuyệt vời rồi.
Phương Thần hơi nheo mắt lại: “Nếu ta nói không thì sao?” Cương Hổ nghe vậy cũng không bất ngờ, hắn ta vung thanh trường côn trong tay lên, quát: “Vậy thì quyết đấu đi! Ta thẳng thì ngươi phải từ hôn ngay! Lập tức rời xa Mộng sư tỷ!”
Phương Thần nói: “Ta là một Tụ Linh đỉnh phong, mà ngươi là Hậu Thiên Cảnh tầng hai, ngươi không biết như thế là ức hiếp người khác sao?”
“Tụ Linh đỉnh phong?”
Cương Hổ sửng sốt một lúc, sau đó hẳn ta mới chú ý tới, đúng là tu vi của Phương Thần chỉ gần với Tụ Linh Cảnh mà thôi.
“Tại sao ngươi lại yếu như vậy? Sao Mộng sư tỷ lại để ý đến ngươi được nhỉ? Ngươi yếu như thế, cho dù ta có thắng cũng giống như là ta ức hiếp ngươi rồi.” Hẳn ta bät đầu buồn rầu.
Trong lòng Phương Thần cảm thấy rất buồn cười, có lẽ Cương Hổ này cũng có thiên phú, nhưng tính tình quá bộc trực, cho dù kiêu ngạo cũng không phải là hạng người ỷ thế hiếp. người.
Nghĩ tới đây, hẳn nảy ra một ý.
Nếu kéo tên này vào Phong thứ bảy, chẳng phải vừa đúng lúc ư?
Muốn phát triển Phong thứ bảy, không thể chỉ có một mình hắn, hơn nữa hắn thường xuyên rời khỏi Phong thứ bảy, phải giữ lại một người ở trong này bảo vệ sư nương và Ông gia gia.
Nghĩ đến đây, hẳn nói: “Ta có thể đồng ý với lời khiêu chiến của ngươi, nhưng nếu ta thẳng, ngươi tính thế nào?”
“Không thể nào!” Cương Hổ tự tin nói: “Ta nhất định sẽ không thua!”
“Nếu đã quyết đấu thì sẽ có thẳng có thua. Nếu ta thẳng mà chẳng được gì thì tại sao ta phải quyết đấu với ngươi chứ?” Phương Thần hỏi.
“Cũng phải.”
Mặc dù Cương Hổ cảm thấy mình sẽ không thua nhưng hẳn ta cảm thấy hắn nói vậy cũng có lý.
Hắn ta hỏi: “Vậy ngươi nói đi, nếu ngươi thắng, ngươi muốn ta làm gì?”
Thật ra hắn ta là người phóng khoáng và thẳng thắn, nếu không Phương Thần đã rời đi mấy ngày, những người khác cũng đã bỏ đi, chỉ có hắn ta là ngoan cố ở lại nơi này.
Phương Thần hơi nhếch khóe miệng, nói: “Nếu như ta thắng, ngươi phải gia nhập Phong thứ bảy, làm đệ tử tạp dịch cho phong của ta”