Nhật Ký Chăm Sóc Vai Ác Ốm Yếu

Chương 92:




C92
Thời tiết giữa tháng mười không còn nóng bức như trước đó nữa. Kiều Lam mặc một chiếc quần jeans lửng đơn giản kết hợp với áo sơmi giản dị, vô tình tiệp màu với Đàm Mặc.
Trong lòng hai người đều giấu những suy tính, trái tim không ngừng gợn sóng nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh không nhìn ra được gì cả, hai người đều hết sức ăn ý giữ im lặng.
Bởi vì trước đó Đàm Mặc ngồi xe lăn, bệnh tật khiến cho dinh dưỡng không đủ, vậy nên vóc dáng bây giờ của anh không cao lắm, khoảng 1m78. Nhưng ngược lại tỉ lệ cơ thể của anh rất đẹp. Thân hình thẳng tắp, hai chân thon dài, nước da cực trắng tôn lên ngũ quan xuất sắc. Trong lúc mà anh bé [1] còn được chào đón hơn cả các chị bé [1], những cô gái thậm chí là các chàng trai đến tiệm đồ ngọt cũng không khỏi ngoái đầu nhìn thiếu niên đang ngoan ngoãn ngồi ở bàn kia.
[1] Anh bé (trong raw là ‘tiểu ca ca 小哥哥’) là một thuật ngữ internet bắt nguồn từ ‘tiểu tỷ tỷ 小姐姐’- chị bé. Những ‘anh bé’ là những chàng trai rất hiền lành và tốt bụng, có nụ cười tỏa nắng, đáng yêu. Hiện giờ hình tượng anh bé – chị bé đang rất được yêu thích. Điển hình cho hình ảnh các ‘anh trai nhỏ - anh bé’ là Trần Lập Nông (ảnh minh họa ở cuối chương).
Kiều Lam gọi món Strawberry Moss mà trước đây mình rất thích, sau đó lại đoán đồ uống phù hợp với sở thích của Đàm Mặc. Đàm Mặc ngồi tại chỗ, không để ý đến những ánh mắt đang hướng về mình, chỉ chăm chú nhìn một mình Kiều Lam.
Đàm Mặc chưa từng đến loại khu thương mại này – nơi tụ tập nhiều người trẻ tuổi nhất. Hôm nay là lần đầu tiên đến đây, Đàm Mặc quả thật không thể thích bầu không khí bây giờ hơn.
Anh nhận thấy rằng phần lớn người đến tiệm đồ ngọt này là con gái, còn lại là đều là những cặp đôi yêu nhau.
Người yêu.
Có lẽ một vài cặp trong số đó không phải là người yêu, nhưng hầu hết mọi người đều sẽ cho rằng họ là như vậy. Đàm Mặc không khỏi suy nghĩ. Vậy nên anh và Kiều Lam xuất hiện ở đây, những người khác nhìn vào có cảm thấy rằng anh và Kiều Lam thật sự là một cặp hay không?
Chắc là vậy, Đàm Mặc thầm nghĩ.
Kiều Lam gọi món xong thì trở về chỗ ngồi ở đối diện Đàm Mặc. Đàm Mặc nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ của mấy cô gái cách đó không xa. Nếu như để ý kỹ thậm chí có thể nghe thấy bọn họ đang nói gì.
“Anh bé bên kia đẹp trai thật. Da siêu trắng, ngũ quan siêu tuấn tú luôn.”
“Hình như đi một mình đó. Cậu nói xem mình đi xin nick Wechat thì anh ấy có cho không?”
“Có một cô gái đi về phía anh ấy kìa, nhìn hành động thì có vẻ là đi cùng anh ấy đó. Bạn gái sao?”
“Hình như là vậy.” Cô gái kia khó nén thất vọng. Kiều Lam vừa khéo quay lưng về phía cô ấy nên không nhìn rõ mặt mũi, cô gái kia chỉ có thể nhìn chằm chằm bóng lưng của Kiều Lam một lúc lâu: “Không biết trông thế nào nhưng chân dài thật…”
Đàm Mặc đã từng rất ghét đôi tai quá nhạy cảm này của mình, bởi vì anh luôn có thể nghe thấy rất nhiều lời mà mình không muốn nghe. Nhưng bây giờ, Đàm Mặc lại cảm thấy thính giác nhanh nhạy tuyệt đối là chuyện tốt.
Người yêu, bạn gái – những từ như vậy nghe bao nhiêu lần cũng không đủ.
Kiều Lam gọi hai phần đồ uống khác nhau, của Đàm Mặc là một ly trà Tiên Thảo. Đến khi tất cả đồ uống đều đã được dọn lên, Kiều Lam nhấp một ngụm cà phê Pacific, ngước mắt nhìn Đàm Mặc đang cẩn thận nếm thử đồ uống.
“Thế nào?”
Cô chưa từng thử mùi vị đó. Bởi vì Đàm Mặc thích đồ ngọt nên Kiều Lam đã bảo nhân viên cửa hàng cho một ly ngọt hơn, không biết Đàm Mặc có thích hay không.
Đàm Mặc nhấp thử một ngụm. Lành lạnh, rất ngọt nhưng không ngán.
“Rất ngon.” Mắt Đàm Mặc cong lên, anh đẩy chiếc ly về phía trước. “Cậu muốn thử một chút không?”
Thử một chút.
Nhìn ly trà trong tay Đàm Mặc, Kiều Lam hiếm khi khựng lại. Cô ngước lên đối diện với đôi mắt trong veo sạch sẽ của Đàm Mặc, đột nhiên muốn nhéo mình một cái.
Sau một hồi im lặng, Kiều Lam đưa tay nhận lấy: “Vậy mình thử một lần.”
Ly trà trong tay lành lạnh, nhiệt độ hoàn toàn khác với cà phê mà cô vừa uống. Kiều Lam nhấp một ngụm trà mà Đàm Mặc mới đưa, rồi lại nhìn cà phê của mình, đè lại những suy nghĩ lung tung không lành mạnh. Cô đẩy ly cà phê tới.
“Vậy cậu thử cái này một chút đi. Cũng ngọt đó, nhưng hơi béo.”
Nụ cười nơi khóe môi Đàm Mặc sâu hơn, đôi mắt màu nâu nhạt xinh đẹp nhìn chằm chằm ly café trước mặt. Trong đôi mắt ấy có chút phấn khích, có chút thẹn thùng, cả vài phần kìm nén. Đàm Mặc cúi đầu nhấp một ngụm cà phê.
Kiều Lam hơi lo lắng hỏi: “Thế nào?”
Hai tay Đàm Mặc cầm chiếc ly ấm áp, răng khẽ cắn ống hút. Anh không dám ngước mắt lên mà nhìn chằm chằm chiếc bánh gato nhỏ trên bàn, nói.
“Mình thích cái này.”
Dáng vẻ uống cà phê của Đàm Mặc quá ngoan, Kiều Lam thậm chí còn muốn đưa tay sờ đầu Đàm Mặc nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn được.
“Cậu thích thì uống cái đó đi.” Kiều Lam cười, cong cong đôi mắt. Cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài rồi lại xem đồng hồ. Sau một thoáng do dự, cô ngập ngừng nói: “Thời gian còn sớm, ở đây có rạp chiếu phim, gần đây đúng lúc có một bộ phim mới chiếu, cùng nhau đi xem phim nhé.”
Ngón tay đặt trên ly của Đàm Mặc hơi siết lại. Anh cúi đầu, giấu đi sự vui mừng trong ánh mắt: “Được.”
Nói xong sợ Kiều Lam nghi ngờ, anh lại bổ sung thêm một câu: “Gần đây phim XX mới ra rạp, mình cũng muốn đi xem.”
XX là một bộ phim Hollywood của Mỹ. Từ khi bắt đầu xem phim, Đàm Mặc thường xuyên tìm đủ loại phim để thưởng thức, trong đó anh thích nhất là loạt phim của Marvel.
Nếu nói tiệm đồ ngọt dành được sự ưu ái của phái nữ thì rạp chiếu phim kia tuyệt đối là thiên đường của những cặp đôi. Bên này còn nhiều cặp đôi hơn cả tiệm đồ ngọt.
Nhìn những cặp đôi đang xếp hàng mua vé cùng nhau, cảm giác tội lỗi mà ban đầu Kiều Lam đè xuống lập tức lại bùng lên.
Dừng lại dừng lại. Đâu phải chỉ có mỗi các cặp đôi đến xem phim. Đàm Mặc vốn thích phim Marvel, hơn nữa anh còn chưa bao giờ đến rạp chiếu phim cả, cô chỉ là muốn để anh thử một lần thôi.
Dừng lại, không nên nghĩ nhiều.
Sau khi mua được vé rồi, Kiều Lam để Đàm Mặc ngồi ở khu vực sảnh bên ngoài rạp chiếu phim, mình thì định qua bên kia mua một ít bỏng ngô và nước ép trái cây.
Kiều Lam đang định đứng lên, Đàm Mặc lại bắt lấy cổ tay cô. Thiếu niên nhìn cô, nói: “Để mình đi cho.”
“Không sao đâu, để mình đi.” Kiều Lam đã quen với việc chăm sóc Đàm Mặc. Dù rằng bây giờ Đàm Mặc đã đứng dậy được, không cần ngồi xe lăn nữa, Kiều Lam vẫn chăm sóc anh theo bản năng.
Tuy rằng bây giờ Đàm Mặc có thể tự lo cho bản thân nhưng dù sao thì anh cũng chưa từng đến chỗ này bao giờ. Anh chưa từng tự mình xếp hàng mua đồ cũng như đến một nơi đông người như vậy. Thế nên Kiều Lam vẫn giống như trước chủ động chăm sóc Đàm Mặc theo bản năng, tự mình làm tất cả mọi chuyện.
Nhưng Đàm Mặc lại bảo để anh đi.
Đúng thật là anh chưa từng làm thử những việc này. Ở đây quá nhiều người, quá ồn ào, thật sự làm anh vô cùng khó chịu. Việc chủ động nói chuyện và gọi món khi mua đồ đối với anh mà nói cũng là một thử thách, nhưng Đàm Mặc vẫn muốn thử một lần.
Anh muốn một lần thử cảm giác tự mình đi mua đồ cho Kiều Lam, muốn biết cảm giác cô ngồi phía sau nhìn chăm chú khi anh mua đồ là gì.
Anh đã đứng dậy được, không còn là tên tàn tật cần Kiều Lam lo liệu tất cả mọi thứ nữa. Anh cũng muốn chăm sóc cô, cũng muốn giống như những chàng trai khác ở đây, như một người đàn ông, chăm sóc bạn gái của mình.
Hoặc là người mình thích.
Kiều Lam sững sờ nhìn theo bóng lưng của thiếu niên. Thẳng tắp, quyết đoán, lại có chút mạnh mẽ đáng yêu.
Kiều Lam không tin nổi đè lấy trái tim mình. Một lúc lâu sau, cô bất lực ôm đầu.
Kiều Lam, mày là một cô chị lớn tuổi rồi, hãy tha cho bọn trẻ đi.
Phim Marvel chắc chắn được rất nhiều chàng trai yêu thích nên hầu hết những người đi xem phim này đều là con trai. Ngồi bên cạnh Kiều Lam có bốn nam sinh, nhìn dáng vẻ thì chắc là sinh viên. Bọn họ quay đầu liếc nhìn Kiều Lam, rồi lại nhịn không được mà nhìn thêm một cái nữa.
Bọn họ vừa đến đã nhìn thấy cô gái này. Một mình, không biết có bạn hay không. Nhưng những cái đó không quan trọng, quan trọng là cô thật sự rất xinh đẹp, dù để mặt mộc cũng có thể nổi bật giữa rất nhiều người.
Bốn nam sinh kia đều trắng trẻo tuấn tú. Sau khi làm công tác tư tưởng một lúc lâu, người cao nhất trong đó ho khẽ một tiếng rồi đi tới, ngồi xuống bên cạnh Kiều Lam, chào hỏi cô: “Chào em.”
Kiều Lam chăm chú nhìn bóng lưng Đàm Mặc, không để ý đến người ngồi bên cạnh. Cô quay đầu lại thì nhìn thấy một chàng trai răng khểnh, liền nói “Chào anh.”
Tuy rằng Đàm Mặc chưa từng làm những việc này nhưng nhìn người bên cạnh cũng có thể học được. Sau khi nhìn thấy vẻ ngoài của Đàm Mặc, chị gái ở quầy phục vụ bên kia lại đặc biệt nhiệt tình với anh hơn nữa.
Đàm Mặc mua bỏng ngô xong, chị gái kia hỏi anh muốn nước trái cây gì. Đàm Mặc quay đầu nhìn thoáng qua Kiều Lam bên kia. Không nhìn còn ổn, vừa nhìn thì nụ cười trên mặt bỗng biến mất sạch sẽ.
Sau đó một đống người xung quanh nhìn thấy thiếu niên vừa rồi còn cực kỳ tuấn tú, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, nhanh chân bước đến khu nghỉ ngơi phía bên kia. So với dáng vẻ mang theo ý cười vừa rồi tưởng chừng như hai người khác biệt.
Chuyện gì đột ngột vậy?
Kiều Lam sao lại không nhận ra chàng trai kia đang bắt chuyện với mình, dù sao thì khuôn mặt và vóc người của Kiều Lam cũng nổi bật như thế. Cô nói lấy lệ vài câu muốn đuổi chàng trai kia đi, nhưng anh ta dường như không hề nhận ra sự lạnh lùng của cô.
Chàng trai kia hỏi cô đi một mình hay với bạn. Kiều Lam quay đầu liếc mắt nhìn Đàm Mặc còn đang mua đồ, không có lương tâm lợi dụng anh: “Không phải, hai người. Bạn trai tôi đi mua bỏng ngô.”
Quay đầu liếc nhìn Đàm Mặc. Tốt lắm, anh vẫn còn đang ở bên kia.
Dù sao thì anh cũng không nghe thấy.
Đã nói đến nước này rồi, chàng trai kia còn không hiểu lời từ chối của Kiều Lam nữa thì chính là IQ và EQ có vấn đề.
Chàng trai lập tức hơi thất vọng, còn đang định nói tiếp thì đột nhiên nhìn thấy có người lướt đến như một trận cuồng phong. Anh ta vừa ngẩng đầu lên thì lập tức nhìn thấy một thiếu niên cực kỳ tuấn tú đang vô cảm nhìn mình, sau đó nắm lấy tay cô gái, dùng một giọng nói cực kỳ cứng nhắc nói:
“Đi mua nước ép với mình.”
Đôi mắt của cô gái sáng rực lên khi nhìn thấy thiếu niên. Cô đứng lên khỏi ghế, đi theo anh.
Chàng trai vừa mới bắt chuyện nhìn “bộ đồ đôi” có màu sắc cực kỳ giống nhau kia của hai người, sau đó nhìn lại vẻ ngoài vô cùng xuất sắc của bọn họ, dù bị từ chối nhưng cũng phải thừa nhận là hai người này rất đẹp đôi.
Anh ta gãi gãi lỗ tai, lẩm bẩm: “Thì ra cô ấy thật sự có bạn trai.”
Kiều Lam còn chưa đi xa.
Đàm Mặc vốn cực kỳ tức giận.
Kiều Lam vội vàng giải thích: “Vừa nãy nam sinh kia đến bắt chuyện, mình tìm cớ từ chối anh ta, cậu đừng nghĩ nhiều.”
Đàm Mặc thật sự rất muốn nghĩ nhiều: “Nghĩ nhiều cái gì cơ?”
Kiều Lam đã quá lo lắng. Quả nhiên là Đàm Mặc không hiểu gì cả. Mặc dù không còn căng thẳng nữa nhưng không hiểu sao Kiều Lam lại hơi thất vọng, quay đầu hỏi anh: “Sao cậu lại đột nhiên đến đây?”
Bởi vì mình nhìn thấy cậu nói chuyện với chàng trai khác.
Đàm Mặc im lặng, nói: “Không biết cậu thích vị gì.”
Được rồi. Kiều Lam cũng im lặng, đi theo Đàm Mặc một lúc lâu, cúi đầu nhìn bàn tay bị Đàm Mặc nắm lấy. Vừa rồi Đàm Mặc nắm lấy tay cô rồi đi ngay, bây giờ vẫn chưa buông ra. Kiều Lam vô thức muốn rút tay đi, nhưng quay đầu nhìn thấy thiếu niên vẫn không hề phát giác, cô lại để mặc anh nắm lấy.
Mà Đàm Mặc – người nắm tay Kiều Lam – vừa rồi anh bị kích động nên làm như vậy, bây giờ mới phát hiện là mình đã xúc động làm ra việc không nên làm. Lòng anh chợt căng thẳng, tim đập loạn lên.
Nhưng cuối cùng anh vẫn giả ngu không buông bàn tay mềm mại của cô gái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.