"Anh quyết định nghỉ thật đấy à?"
Về đến nhà rồi Trịnh Thành Bắc mới hỏi, anh không ngờ Tương Vũ quyết đoán đến thế, hôm qua vừa nói hôm nay đã xin nghỉ, thế mà anh còn tưởng nói đùa.
"Nghỉ thật chứ sao không? Từ ngày mai cùng cậu đi làm."
"Đi đến tổng bộ sao?" Trịnh Thành Bắc hơi do dự. Chỗ đó của anh phòng ốc sơ sài Tương Vũ ở làm sao được cả ngày trời, hơn nữa người mang thai còn phải di chuyển ngày sáu tiếng đồng hồ trên xe huyền phù không ổn chút nào. "Để thư thư đã được không anh?"
Tương Vũ không ngờ phản ứng của Trịnh Thành Bắc lại trái ngược với ý mình, hắn nhíu mày: "Cậu không muốn?"
Trịnh Thành Bắc vội vàng giải thích: "Anh đừng hiểu lầm. Tổng bộ anh đã ngủ ở đó vài lần thì biết rồi đó, phòng ốc sơ sài đến chăn đệm cũng không có, hơn nữa dạo này huấn luyện nặng các đội viên đều ở lại qua đêm, ban đêm ồn ào lắm. Với lại em lo nhất là ngày ngày chúng ta phải di chuyển trên xe huyền phù sáu tiếng, em sợ anh đang mang thai mệt mỏi."
Tương Vũ nghe vậy hơi đau lòng, Trịnh Thành Bắc mỗi ngày huấn luyện mệt mỏi buổi tối còn phải ngồi xe huyền phù về nhà phục vụ mình nữa. Nhưng dù vậy cũng không thể lừa dối hắn qua loa như thế được. Hắn bĩu môi:
"Hừ. Nói chung là cậu không muốn tôi đến đúng không? Thế sao hôm qua cậu đồng ý, cậu coi tôi là trẻ con để lừa à?"
Thấy Tương Vũ giận, Trịnh Thành Bắc sợ mất mật vội vàng dỗ:
"Em không lừa anh, em chỉ lo lắng cho sức khoẻ của anh thôi." Trịnh Thành Bắc cố giải thích. "Hơn nữa ban ngày em đi huấn luyện suốt, anh có đến chúng ta cũng không được ở cạnh nhau, hay là anh ở nhà an tâm dưỡng thai, tối em sẽ cố gắng về sớm."
"Không cần, tôi có cách này tốt hơn."
Trịnh Thành Bắc nghi hoặc: "Cách gì cơ?"
Tương Vũ thản nhiên nói: "Tôi với cậu mang hành lý đến tổng bộ ở. Hàng ngày tôi cũng có việc của mình ở trong phòng, lúc đi dạo thì đi một vòng quanh đó khá rộng rãi, bữa sáng trưa hay tối đều có thể cùng cậu ăn ở căn-tin. Không phải đi đi về về cho mệt."
"Anh đến đó ở luôn?" Trịnh Thành Bắc lập tức lắc đầu. "Không được, anh đang mang thai, điều kiện nơi đó kém lắm, em sợ anh mệt."
"Điều kiện kém thì đơn giản." Tương Vũ nhếch miệng cười. "Có tiền thì muốn gì chẳng được."
Tổng bộ dị năng không cấm người nhà tới, rất nhiều người mang bạn đời đến sinh hoạt cùng. Dù sao thân phận bọn họ không giống như quân đội, cũng là phục vụ cho chính phủ mà nội quy khá thoải mái. Như chính Trịnh Thành Bắc hồi xưa cùng mang Trịnh Thành Huy theo cùng.
Nhưng mang đến chơi vài ngày với ở lại vài tháng rất khác. Trịnh Thành Bắc sợ Tương Vũ không chịu nổi cuộc sống tẻ nhạt.
Năn nỉ gãy lưỡi Tương Vũ không nghe cuối cùng Trịnh Thành Bắc cũng thoả hiệp. Thôi vậy Tương Vũ cùng anh đến tổng bộ cũng được, thời gian dài chán hắn đòi về thì tính sau.
Tương Vũ trông vậy nhưng làm việc rất nhanh, ngay lập tức đi gập quần áo cho Trịnh Thành Bắc, xong lại chạy sang nhà chuẩn bị đồ của mình. Trịnh Thành Bắc chỉ biết lắc đầu cưng chiều, xuống bếp đi nấu cơm.
Ngày hôm sau đến tổng bộ, Trịnh Thành Bắc và Tương Vũ vừa xuống xe đã có mấy chục người mặc quần áo đồng phục thợ máy đứng đợi sẵn bên ngoài, Trịnh Thành Bắc còn chưa hiểu ra sao Tương Vũ đã tiến đến chỗ đám người đó nói:
"Các anh đợi lâu chưa, chúng ta vào trong thôi."
Thấy đám thợ máy gật đầu Tương Vũ mới nói với Trịnh Thành Bắc: "Những người này đến lắp đặt đồ đạc, có thể vào chứ."
"Tất... Tất nhiên." Trịnh Thành Bắc hơi ngạc nhiên một chút, tất nhiên vẻ mặt vẫn không đổi, anh sửa lại. "Nếu họ có thân phận liên minh đều có thể đi vào, nhưng phải có người giám sát."
"Vậy tôi xin cậu một người đi giám sát cùng được không?" Tương Vũ thương lượng sau đó quay sang hỏi mấy người thợ máy kia. "Các anh cần thời gian bao lâu."
"Khoảng hai tiếng là đủ."
Trịnh Thành Bắc gật đầu: "Để em cho người xử lý việc này, anh cứ ngồi im một chỗ là được."
Trịnh Thành Bắc đưa cả đám thợ máy vào đăng ký, lại phân phó Thịnh Tứ và Tiến Phương đích thân giám sát bọn họ sau đó dặn đi dặn lại Tương Vũ ngồi một chỗ rồi mới yên tâm mới đi huấn luyện.
Nếu huấn luyện mỗi ngày không bắt buộc Trịnh Thành Bắc phải có mặt thì anh cũng muốn ở lại đây đích thân giám sát.
"Đội trưởng cứ đi đi, có bọn em ở đây đảm bảo anh dâu sẽ không mất một sợi tóc." Tiến Phương trêu đùa.
Thịnh Tứ gật đầu lia lịa: "Đúng đúng, em cũng sẽ bảo vệ chị... à anh dâu thật là tốt."
Tương Vũ cũng hơi ngại. Tự dưng chiếm mất thời gian huấn luyện của người ta, nhanh chóng giơ tay đuổi người.
"Được rồi cậu đi đi, trưa chúng ta gặp lại."
"Được rồi anh cẩn thận nhé, nhớ ngồi im đừng làm gì."
Cuối cùng cũng đuổi được người đi, Tương Vũ đang ngồi một chỗ liền đứng lên phân phó.
"Chỗ này các anh lắp máy sưởi, tủ lạnh thì để góc này. Dọn luôn cái giường này đi cho tôi. Từ từ đừng phá, giữ hết lại, bên trong có đồ."
Tiến Phương thấy Tương Vũ bắt đầu mở ngăn kéo giường ra thu đồ cũng hết hồn: "Anh dâu... cái này để bọn em làm, anh mau ra ngoài kia ngồi đi."
"Đừng gọi tôi anh dâu, tôi tên Tương Vũ." Tương Vũ nhoẻn miệng cười. "Các cậu muốn dọn à? Vậy phụ giúp mấy anh kia bê đồ đi. Đừng nghe lời Trịnh Thành Bắc, không phải lo cho tôi đâu."
Tương Vũ hành động thoăn thoắt, chỉ một lát đã dỡ xong mấy cái ngăn kéo giường ra, nào có giống như người mang thai năm tháng. Tiến Phương và Thịnh Tứ tròn mắt nhìn nhau, trong lòng hơi sợ hãi.
Mẹ ơi, cứ tưởng anh dâu là một bé thỏ trắng ngoan ngoãn bị đội trưởng của bọn họ lừa về, không ngờ nhìn nhầm rồi.
Hai người cũng không dám sai bảo Tương Vũ, ngoan ngoãn đi bê đồ.
Trong ngăn kéo giường có chứa một cái bàn, vài cái khăn tắm dự phòng, mấy bộ quần áo của Trịnh Thành Bắc, Tương Vũ cẩn thận bỏ hết vào quang não.
Tiến Phương với Thịnh Tứ vừa bê được cái tủ nhỏ trên tường ra, quay lại nhìn Tương Vũ đã dỡ xong nửa cái giường, tay còn đang cầm một thanh gỗ lớn, trái tim muốn nhảy vọt lên cổ họng, sợ hết cả hồn.
Mẹ ơi, đội trưởng hố bọn mình đúng không? Giờ phải làm thế nào?
Bọn họ vội vàng kéo Tương Vũ ra, Thịnh Tứ ấn hắn ngồi xuống ghế.
"Anh dâu... à anh Tương Vũ, mau ngồi đây đi, cứ để chúng em cùng thợ làm."
Tương Vũ bất đắc dĩ. Thật ra hắn chỉ muốn làm xong cho nhanh để nằm giường mới thôi. Từ sáng tới giờ ngồi nhiều cũng mỏi người quá.
Nhưng mà thấy đội viên của Trịnh Thành Bắc nhiệt tình thế Tương Vũ cũng đành mặc kệ ngồi chơi nhìn bọn họ dọn dẹp. Thỉnh thoảng lại chen miệng vào nói một câu.
Tiến Phương và Thịnh Tứ hắn đều đã gặp. Hai người này đều được hắn cứu trong trận yểm thành phố Thiên Phong cho nên thái độ đối với bọn họ cũng rất thân thiện.
Bởi vì ai cũng nghiêm túc, chỉ hai tiếng sau đã xong xuôi, căn phòng đơn sơ khi trước trông đã khác hoàn toàn, Tường được dán một lớp giấy đời mới tự động mỏng mịn, nền trải thảm lông mềm mại. Thay một loạt đèn điện mới, ti vi tủ lạnh máy sưởi máy lạnh đầy đủ, giường đôi rộng rãi hai người nằm thừa sức, một lớp đệm dày cùng chăn ga gối đệm bằng lụa cao cấp nhất. Đồ vật trong nhà vệ sinh cũng được đổi mới, nhìn qua vừa gọn gàng vừa hiện đại.
Tương Vũ hài lòng gật đầu.
Tiến Phương và Thịnh Tứ tròn mắt nhìn. Tất cả đồ vật ở đây đều là loại tiên tiến nhất, nhìn qua đã thấy đắt tiền. Quả nhiên, lúc đám thợ máy dọn dẹp xong xuôi liền báo một con số. Tương Vũ nhanh chóng lấy quang não trả tiền, mắt cũng không chớp lấy một cái.
Hơn chín trăm triệu. Bọn họ có cầm hết tiền lương đi mua cũng không nổi. Anh dâu đúng là đại gia.
Tương Vũ – đại gia không hề biết hai tên nhóc đang nghĩ gì về mình, quay sang nói với bọn họ:
"Cảm ơn hai người, trưa nay tôi mời cơm, các cậu nhớ nhé. Bây giờ đưa người ra ngoài giúp tôi có được không?"
"Được được." Tiến Phương gật đầu, "Anh dâu nghỉ ngơi đi."
Thịnh Tứ cũng chào theo, sau đó theo Tiến Phương rời đi.
Tiễn hết người đi rồi Tương Vũ lập tức đi tắm qua rồi ngả lưng xuống giường.
"Quả nhiên là giường chất lượng tốt nhất, nằm thật sướng."
Giường mới êm ái, Tương Vũ lại hơi mệt, khoá cửa ngủ một giấc đến khi nghe thấy tiếng gõ bên ngoài mới tỉnh.
Đầu óc còn lơ mơ, gõ cửa? Tương Vũ mở mắt ra, tiện tay giơ quang não nhìn thử. Mười hai giờ trưa.
Hiển nhiên bên ngoài là Trịnh Thành Bắc. Anh hơi sốt ruột lại gõ thêm lần nữa.
Tương Vũ nằm mãi mới gắng gượng dậy mở cửa được, mắt nhắm mắt mở che miệng vừa ngáp vừa nói:
"Ậu ề ồi à?" (Cậu về rồi à?)
"Anh ngủ..." Trịnh Thành Bắc còn chưa nói xong đã sững sờ. Cái phòng tầm thường lúc trước bây giờ đã đổi khác hoàn toàn, anh nhìn không thấy bất cứ đồ vật cũ nào nữa. Ngay cả màu tường trắng giờ đây cũng được dán một lớp sơn ánh vàng đẹp tuyệt.
Tương Vũ đang buồn ngủ, lại leo lên giường nằm tiếp, hắn mặc mỗi một chiếc áo mỏng, nằm nghiêng trên giường, cái bụng gồ hẳn lên.
Trịnh Thành Bắc nhìn xuống đôi giày của mình, đột nhiên không dám bước chân vào trong chỉ sợ bẩn thảm. Cuối cùng anh đành lấy một đôi dép đi trong nhà ở trong quang não, cởi giày tất rồi cẩn thận đi vào.
Đáng lẽ bình thường buổi trưa anh chẳng bao giờ đi tắm, thế mà hôm nay phải phá lệ. Căn phòng đẹp đẽ thế này, anh sợ không thay quần áo Tương Vũ không cho ngồi lên giường.
Tắm xong rồi Tương Vũ vẫn mơ màng ngủ, Trịnh Thành Bắc cũng muốn cho hắn ngủ tiếp mà nghĩ đến nãy Tiến Phương với Thịnh Tứ đã bảo trưa Tương Vũ mời đi ăn, cuối cùng đành đánh thức người dậy.
"Tương Vũ, mau tỉnh lại đi ăn. Trưa rồi."
Mở mắt ra, ngửi thấy mùi hương quen thuộc của Trịnh Thành Bắc. Tương Vũ vươn tay kéo người xuống, hiếm khi làm nũng.
"A Bắc, nằm xuống đây ngủ với tôi."
Trịnh Thành Bắc: "..."
Mùi cây cỏ thoang thoảng trên giường, mới một lúc mà căn phòng của anh đã lây nhiễm mùi hương của đối phương, Tương Vũ cọ vào lòng anh, lẩm bẩm: "Ấm áp quá."
Anh có chút không muốn rời khỏi ôn hương nhuyễn ngọc này.
Hai người cứ thế nằm ôm nhau, đến khi quang não của Trịnh Thành Bắc kêu lên liên tục, biết không trì hoãn nổi nữa mới cúi xuống hôn Tương Vũ.
Hôn mút cắn đến lúc Tương Vũ không thở nổi bèn tỉnh lại đẩy người ra, bắt gặp Trịnh Thành Bắc đang cười.
"Dậy thôi, đám Tiến Phương đang chờ, anh hứa sẽ mời bọn họ ăn trưa mà."
"Ừm. Biết rồi."
Tương Vũ chậm rì rì bước xuống giường, mặc áo khoác cẩn thận, đổi giày đi ra cửa, ngoảnh lại thấy Trịnh Thành Bắc vẫn ngồi nguyên một chỗ, bèn vẫy tay:
"Đi thôi không mọi người đợi."
Trịnh Thành Bắc tiến lại gần, có chút không nhịn được, vươn tay vuốt mấy cái tóc đang vểnh trên đầu Tương Vũ xuống sau đó cầm lấy tay hắn.
"Ừm đi thôi."
Hai người nắm tay đến căn-tin, ở đó không chỉ có Tiến Phương và Thịnh Tứ, còn thêm một số anh em thân thiết của Trịnh Thành Bắc nữa. Thấy bọn họ đi đến đều đồng loạt nhìn sang. Tuy Tương Vũ đã cùng ăn uống với những người này mấy lần ở thân phận đại sư Vô Tranh rồi nhưng vẫn khách sáo tự giới thiệu.
"Chào mọi người. Tôi là Tương Vũ, là bạn trai của Trịnh Thành Bắc."
Bàn tay của Trịnh Thành Bắc nghe thấy câu này bỗng dưng siết chặt. Đây là lần đầu tiên Tương Vũ thừa nhận là bạn trai anh trước mặt người khác. Cảm giác vui sướng dâng lên trong lòng, anh bất chấp có bao nhiêu người đang nhìn vào, nở một nụ cười thật tươi.
Thiết lập này không đúng chút nào, đám hội viên trong căn-tin đều há hốc miệng, trợn tròn mắt nhìn đội trưởng của bọn họ hàng ngày nghiêm túc ít cười giờ đây đang vui vẻ nhìn chằm chằm vào vị bên cạnh, ánh mắt còn vô cùng nồng nhiệt.
Mẹ ơi, đây có phải là đội trưởng của chúng ta không?