Đàm phán hòa bình của hai nước lâm vào cục diện bế tắc, Bùi Thụy Hòa vẫn rất kiên định, nếu muốn đàm phán, phải hòa thân — đùa đấy à, đã nói ra khỏi miệng rồi, nếu thu lại sẽ khiến người ta cười đến rụng răng mất! Tuy rằng khi y biết được yêu nữ kia thực sự chạy đi ‘nấu cơm’, y đã cảm thấy đ砫hiến người ta cười rơi hàm rồi!
Đương nhiên, Bùi Thụy Hòa là một kẻ rất biết nắm thời cơ, nếu như việc hoang đường đã xảy ra rồi, thì phải lợi dụng triệt để. Bởi vậy, tuy rằng hành động ‘nấu cơm’ thất bại, nhưng y vẫn khuếch trương sự ảnh hưởng của nó, đổi trắng thay đen gì gì đó đều vận dụng triệt để.
Ví dụ như sai người lan truyền tin tức rằng Tống tướng quân và Trưởng công chúa nước Diên hẹn hò trong phòng riêng ở tiệm rượu, còn về chuyện hẹn hò rồi xảy ra chuyện gì, vậy thì cần phải tự tưởng tượng rồi. Dù sao, ở trong phòng chỉ nghe tiếng không thấy người, mà nghe nói, âm thanh lại khá náo nhiệt; Lại ví dụ như viết đề tài đang lan truyền vô cùng ồn ào ở bên ngoài lên trên tấu chương dâng tiểu Hoàng đế, yêu cầu phải xử lý ‘thích đáng’ những lời đồn này, lấy lại công bằng cho Bùi Thụy Chi!
Ở trên tấu chương này, y cũng tiện tay trình cả danh sách tù binh lên, tất cả tên của tướng sĩ để hiển hiện rõ ràng!
Y không tin khi danh sách này được trình lên, quân thần nước Tụng còn có thể thờ ơ!
Ngự thư phòng, tiểu Hoàng đế xem ‘chuyện phong lưu’ của Tống Thế An trên tấu chương, cười tít mắt hỏi: “Tiểu Tống à, mau mau mau, lại đây nói trẫm nghe, rốt cuộc hôm trước đã xảy ra chuyện gì trong phòng? Có vẻ rất phấn khích nhỉ?!”
Tống Thế An đã sớm nghe thấy mấy lời đồn đại này, vì chuyện đó mà đám đại thần lại trêu chọc hắn. Hắn nghe mà nổi trận lôi đình nhưng cũng không biết giải thích thế nào, cuối cùng chỉ đơn giản giữ im lặng để chống chọi! Cũng vì chuyện này mà hắn càng thêm chán ghét và oán hận nước Diên! Đúng là đê tiện, vô sỉ, thâm hiểm, giả dối!!! Lúc này, nhìn tiểu Hoàng đế hứng khởi như thế, hắn thật sự muốn ngẩng đầu lên trời mà gào thét! Khó khăn lắm mới kiềm chế được tâm trạng mình, hắn trầm giọng nói: “Hồi Hoàng thượng, trong phòng đó căn bản không phát sinh gì cả!”
Tiểu Hoàng đế liếc nhìn hắn, cười giảo hoạt: “Nhưng nghe nói động tĩnh trong phòng rất lớn! Tiểu Tống này, tội khi quân chơi không vui đâu!”
Chuyện liên quan đến mũ quan của mình, Tống Thế An run lên một cái, cuối cùng không biết làm sao đành phải nói lại chuyện ngày hôm đó.
“Chà!” Nghe xong, tiểu Hoàng đế hô lên kinh ngạc, sau đó xoa cằm: “Xem ra, vị trưởng công chúa kia rất vội vàng muốn gả cho ngươi nhỉ!”
“Nhưng thần căn bản không muốn cưới vợ nữa!” Tống Thế An vội cãi lại.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Ngươi xem, lão Bùi hùng hùng hổ hổ viết trong tấu chương rằng ngươi làm nhục sự trong sạch của công chúa… Hay là ngươi chịu uất ức cưới nàng về cho xong.” Thật ra, tiểu Hoàng đế cũng bị Bùi Thụy Hòa giày vò đến đau cả đầu, hơn nữa, theo hắn ta nghĩ, tiểu Tống cưới thêm một người phụ nữ nữa cũng chẳng thành vấn đề!
Tống Thế An nghe vậy liền bực bội: “Hoàng thượng, y ngậm m.á.u phun người.”
Tiểu Hoàng đế chớp chớp mắt, rất khó xử, lại đưa danh sách cho Tống Thế An nói: “Nhưng hiện giờ nhìn bộ dạng của họ, nếu ngươi không chịu hòa thân, bọn họ sẽ không chịu đàm phán, mà bao nhiêu tướng sĩ trong này sẽ tha hương vĩnh viễn!”
Tống Thế An nhận lấy danh sách, nhìn cả một hàng tên dài dằng dặc, trong lòng hắn rất nặng nề, cũng đồng thời hận Bùi Thụy Hòa đến nghiến răng nghiến lợi!
Nếu hắn kiên quyết không cưới Bùi Thụy Chi, tức là không để tâm đến an nguy của hàng vạn hàng nghìn tướng sĩ dân chúng, đó là vì lợi cá nhân mà quên đi quốc gia! Hắn có thể tưởng tượng được, đến lúc đó, Bùi Thụy Hòa hay thậm chí là cả lão già Lý kia cũng sẽ coi đây là cái cớ, tấn công hắn từ bốn phía! Dân chúng kích động, cũng rất có khả năng sẽ chửi mắng nguyền rủa hắn!
Nhưng nếu hắn thỏa hiệp, cưới Bùi Thụy Chi, thì thực sự ghê tởm c.h.ế.t đi được! Hơn nữa, hắn biết ăn nói với Tô Đường thế nào bây giờ!
Trong lòng Tống Thế An rối rắm trăm chiều, mà khi tầm mắt của hắn dừng lại ở một cái tên quen thuộc, ầm một tiếng, vẻ u sầu đang có đều nổ tung, rụng rơi lả tả!
“Hoàng thượng! Đây là Hàn Anh! Hàn Anh còn sống?!” Tống Thế An kinh hãi nói.
Phó thống lĩnh quân Tây Kỵ, Thiên tướng Hàn Anh! — Danh sách viết như thế!!!
Mà Hàn Anh này, chính là cha đẻ của Tuyên Tử!
Tiểu Hoàng đế đứng bật dậy, cũng nhìn thấy tên này, không khỏi kỳ quái: “Hàn tướng quân còn sống? Không phải hắn đã bị…” Trên chiến báo năm ấy nói rằng Hàn Anh bị quân địch c.h.é.m rơi xuống đất, sau đó bị trúng vạn mũi tên, bị vạn con ngựa dẫm lên mà chết… Cho nên, không còn thi thể!
Tống Thế An run rẩy cả người, sau đó vội kêu lên: “Xin Hoàng thượng tức tốc cho đòi sứ đoàn để hỏi!”
Bùi Thụy Hòa làm cao không chịu tiến cung, nói cơ thể mình có bệnh nhẹ, chỉ phái phó sứ vào cung.
Lúc này Tống Thế An đã ổn định cảm xúc, thấy phó sứ liền nghiêm mặt hỏi: “Xin hỏi, danh sách này hoàn toàn chính xác không có sai sót chứ?”
Phó sứ nói: “Đương nhiên là vậy.”
“Nhưng vì sao trên đó lại có tên của tướng sĩ đã báo tử nhiều năm?” Tống Thế An truy hỏi.
“Tất cả mọi người trên danh sách đã được xác nhận kỹ càng, không thể có sai sót!” Phó sứ trả lời rất kiên định.
Tống Thế An nheo mắt, chất vấn kín đáo: “Nhưng Hàn Anh ở trong danh sách này, bốn năm trước đã c.h.ế.t trận, sao còn có thể xuất hiện trong danh sách?!”
Phó sứ nhanh chóng suy nghĩ, trầm ngâm một lúc lâu mới nhớ ra người này, cung kính nói: “Chính xác là Hàn tướng quân vẫn khỏe mạnh. Một năm trước khi tướng sĩ trấn thủ biên cương của nước Diên ta đi đếm lại tù binh ở dưới chân núi Phượng Hoàng, có phát hiện ra hắn ta trong một nhà thợ săn, vì không có chứng cứ gì về thân phận, nên mới đưa hắn về doanh trướng. Cuối cùng, tra xét một hồi mới phát hiện hắn đúng là tướng quân Hàn Anh tiếng tăm lừng lẫy…”
Năm ấy hai quân đại chiến, kế hoạch của Hàn Anh rất vẹn toạn, ai ngờ vẫn rơi vào bẫy của quân Diên. Lúc ấy người hắn trúng mấy mũi tên, tính mạng bị đe dọa, thủ hạ vì muốn bảo vệ tính mạng hắn liền đổi y phục của hai người, yểm hộ cho hắn trốn thoát. Trước mặt có vách núi đen, sau lưng có quân đuổi bắt, hắn dừng ngựa không kịp nên đều rơi xuống vách núi, kết quả là thủ hạ tan xương nát thịt, Hàn Anh được cây đỡ lại. Sau đó, thợ săn trong núi phát hiện ra hắn liền cứu hắn lên, cũng nhờ người này mà Hàn Anh lấy lại được mạng sống của mình. Vì lúc rơi xuống vách đá, đầu hắn bị va đập, nên quên hết mọi chuyện trước kia, vì vậy cứ dưỡng thương như một tên ‘ngốc’ trong núi, bình thản qua ngày.
Việc này phó sứ không biết rõ ràng, Tống Thế An càng khó tưởng tượng hơn, chẳng qua, xác nhận được Hàn Anh quả thật còn sống, hắn khó giấu được vẻ vui sướng!
Huynh đệ chân tay, cứ tưởng rằng âm dương vĩnh viễn cách biệt, ai ngờ huynh còn sống! Huynh vẫn còn sống!
Nhớ đến những tháng ngày kề vai chiến đấu, Tống Thế An không kìm được siết chặt nắm tay! Ngược lại cũng hơi buồn bã, vì biết tin Hàn Anh qua đời nên Uyển Uyển mới đau lòng đến điên cuồng, cuối cùng tử trận!
Trời trêu chọc lòng người!
Trời trêu chọc lòng người!
Phó sứ nước Diên là một người rất kín đáo, tinh tế, nhìn thấy sắc mặt Tống Thế An biến hóa, y thầm ghi nhớ trong lòng chờ đến khi quay về biệt uyển của sứ đoàn sẽ nhanh chóng bẩm báo lại với Bùi Thụy Hòa.
“Hàn Anh?” Bùi Thụy Hòa ăn một miếng mứt táo, nhíu mày rồi quay người nói, “Điều tra người này cẩn thận cho ta!”
Đến khi chuyện tình cảm sâu đậm của Hàn Anh, Tống Thế An và Uyển Uyển lọt vào tai y, trên mặt Bùi Thụy Hòa lộ ra nụ cười giả dối.
Sau đó, Bùi Thụy Hòa càng tăng thêm sự áp bức ép nước Tụng lựa chọn, hiện giờ y đang nắm điều kiện nặng ký hơn, nói chuyện cũng chẳng kiêng dè nhiều nữa, cũng càng vô lại hơn.
Mà sau khi biết Hàn Anh còn sống, tâm trạng của Tống Thế An vô cùng phức tạp, cực kỳ khó xử, thậm chí hắn còn không dám đối mặt với Tô Đường! May mà sau khi nghỉ ngơi một ngày, Tô Đường lại bị tiểu Hoàng đế ‘mời’ vào trong cung, đỡ tiếp xúc với nàng.
Có điều, có một số việc luôn phải giải quyết!
Phải làm gì bây giờ?
Tống Thế An còn đang lật qua lật lại tờ danh sách ở trong Bộ binh không biết làm thế nào, ngay cả khi âm thanh và cách xưng hô kỳ quái luôn khiến hắn khó chịu lúc này cũng không khiến hắn phân tâm được.
Triển Dịch Chi cảm thấy kỳ lạ: “Cháu lại mang cái vẻ mặt quan tài làm gì thế? À phải rồi, người lần trước cháu bảo ông ngăn lại là ai?” Mấy ngày nay hắn bị Triển lão gia giam trong phủ nên không nghe thấy tin đồn bên ngoài, hôm nay mới chạy tới đây để hỏi nhân vật chính được.
Nhớ đến chuyện này Tống Thế An càng mất kiên nhẫn: “Người đó chính là trưởng công chúa nước Diên, Bùi Thụy Chi!”
Triển Dịch Chi chợt há hốc miệng như có thể nhét cả quả trứng vào: “Cháu không đùa đấy chứ? ‘Hắn’ là con gái sao?”
Tống Thế An lạnh lùng liếc sang: “Ông thấy chuyện này giống đùa lắm sao?”
Triển Dịch Chi xòe tay ra nhìn, khóe môi giật giật — vậy tức là, ngày đó hắn ta đã chạm đến… Ối giời!!!
“Chính là người con gái muốn hòa thân với cháu sao?” Triển Dịch Chi khó khăn lắm mới chấp nhận được sự thực này, hỏi tiếp.
“Ừ.” Tống Thế An trầm giọng đáp.
Triển Dịch Chi ngồi xuống bên cạnh, bĩu môi: “Vậy cháu định làm thế nào?”
Tống Thế An cụp mắt xuống, thở dài thật dài: “Đương nhiên là ta không muốn cưới người nước Diên, nhưng hôm nay… Ông tự xem đi!” Nói xong, hắn đưa danh sách sang.
Triển Dịch Chi xem xong cũng kinh ngạc lắp bắp: “Hàn Anh đại ca!”
Nghe Tống Thế An giải thích một phen, hắn ta cũng nhíu mày, sắc mặt nghiêm nghị.
“Bây giờ Bùi Thụy Hòa chèn ép chuyện hòa thân, hôm nay trên triều cũng vì chuyện này mà tranh cãi nảy lửa, vì công vì tư, ta…” Nói tới đây, Tống Thế An cúi đầu vô cùng buồn bã.
Triển Dịch Chi hoàn toàn hiểu được sự khó xử của Tống Thế An, biết hắn luôn oán hận nước Diên, đồng ý đàm phán hòa bình đã đủ nhục nhã lắm rồi, lại đồng ý hòa thân với công chúa nước Diên nữa, chỉ khiến hắn sống không bằng chết, huống chi, còn Tô Đường nữa…
“Vậy cháu dâu có ý kiến gì không?”
“Nàng ở trong cung, hẳn vẫn chưa biết!”
“Nhưng sớm muộn gì nàng cũng biết! Theo tính cách của nàng, lừa dối cũng không phải cách hay!”
“Ta biết… nhưng tạm thời cứ vậy đi, ta còn đang nghĩ, biết đâu còn có cách khác để giải quyết!” Nếu không phải là vạn bất đắc dĩ, hắn không muốn để Tô Đường có chút không vui nào cả.
Tống Thế An nghĩ vậy, nhưng hiển nhiên Bùi Thụy Hòa không để cho chuyện này yên ắng như thế. Y lại bắt đầu sai người rải tin đồn trong thành, vì vậy, Tống Thế An lại bị đặt nơi đầu sóng ngọn gió.
Những tin này nhanh chóng truyền vào phủ Tướng quân, truyền tới tai lão thái thái. Ban đầu bà vẫn im lặng theo dõi diễn biến, nhưng đến khi bà nghe thấy bắt đầu có người chỉ trích cháu nội của bà thì lão thái thái không ngồi yên được nữa, vội vàng gọi Cẩm Tú đỡ bà tới thư phòng.
Dù thế nào, thì danh dự trăm năm của Tống gia cũng không thể bị hủy được!
Mấy năm nay, vì tuổi tác đã cao, lão thái thái rất ít khi rời khỏi viện Phúc Thụy, vì thế khi bà đột ngột xuất hiện ở thư phòng, Tống Thế An hơi giật mình.
Lão thái thái cũng không vòng vo, nói thẳng vào vấn đề: “Đối với việc hòa thân, cháu đã quyết định gì chưa?”
Tống Thế An cúi đầu, không biết trả lời thế nào.
Lão thái thái thở dài, nói sâu xa: “Thế An, bà nội cũng rất mâu thuẫn với việc hòa thân này, nhưng chuyện có nặng có nhẹ, đôi khi cũng phải thỏa hiệp.”
Tống Thế An ngẩng đầu, muốn cãi lại gì đó, nhưng cuối cùng chỉ mấp máy môi.
Lão thái thái thấy hắn do dự, ánh mắt trầm xuống nói: “Một người phụ nữ thôi mà, nếu cưới về mà cháu không thích, cứ gạt sang một bên là được rồi… Hay là, cháu sợ vợ cháu không vui?”
“Không phải ạ!” Tống Thế An vội phủ định. Lần trước chuyện Tô Đường ra ngoài mở cửa tiệm bị tống giam đã khiến lão thái thái hơi bất mãn, nếu lại chấp nhận nguyên nhân này, chỉ e sẽ đổ thêm dầu vào lửa.
Lão thái thái hài lòng khẽ gật đầu: “Bà cũng nghĩ không phải vì lý do đó. Con bé là đứa trẻ hiểu chuyện, sẽ thông cảm thôi.”
Tống Thế An mím môi không đáp. Thái độ của Tô Đường thế nào thì thực sự hắn không dám kết luận.
Lão thái thái cũng không dây dưa lâu, chuyển đề tài: “Bà còn nghe nói cha đẻ của Tuyên Tử còn sống à?”
Tống Thế An giật mình rồi gật đầu.
“Vậy mau đón nó về đi!” Cuối cùng, lão thái thái nói.
Tuy bà không hề thích Uyển Uyển, nhưng vẫn có chút quan tâm Hàn Anh, dù sao năm đó ông nội của Hàn Anh cũng có chút giao tình với bà.
Nghe bà nói vậy, Tống Thế An chỉ cảm thấy vô cùng áp lực, lão thái thái nói thế là ép hắn phải tỏ thái độ rõ ràng.
Một lúc lâu sau, hắn trầm giọng đáp: “Cháu biết rồi ạ.”