Nhật Ký Lẩn Trốn Nơi Biển Sâu

Chương 31:




Kỳ thật căn bản không cần ai giải thích, Hạ Xuyên gần như lập tức cho ra kết luận: “Còn có người ở nơi này!”
“A? Cái quái gì?” Dennis thuận miệng đáp, ánh mắt lại vẫn liếc lên trên, giống như sợ lúc bọn họ nói chuyện, vết nứt nơi bầu trời sẽ hoàn toàn vỡ thành từng mảnh giáng xuống.
Ngược lại giáo sư Linton đã hiểu ý tứ Hạ Xuyên trước, ông tỉnh ngộ kêu một tiếng, nói: “A —— cho nên tình huống hiện tại mới có thể hoàn toàn thoát khỏi nhận biết của chúng ta! Cho dù tuyệt chủng cũng sẽ không phải cách thức tuyệt chủng như vậy!” Dù hiện đại đối với nguyên nhân thực sự của vụ đại tuyệt chủng năm đó có rất nhiều suy đoán, mỗi người cũng có lý giải khác nhau, nhưng dù thế nào cũng sẽ không thái quá đến trình độ này.
“Mẹ nó thật sự là một giây biến thành phim giả tưởng?!” Ông cụ cuối cùng không nhịn được bạo phát cảm thán một câu.
“…” Hạ Xuyên và Dennis yên lặng nhìn Thâm Lam, thầm nói: Có cái người đang mang theo ông ở đây, đã sớm là phim giả tưởng rồi…
“A, ai lớn mạng như vậy.” Đầu lĩnh Thâm Lam không chút phát giác hai tầm mắt sau lưng mình, mà lạnh giọng nói, “Đánh cho mẹ nó cũng không nhận ra được!”
Nếu như nói là ý nghĩ ban đầu của mấy người Hạ Xuyên dẫn đến trận tai nạn này, như vậy vị nhân huynh không rõ kia lại trực tiếp não động đẩy tai nạn lên trên nhiều cấp bậc. Lúc đầu Thâm Lam nghĩ chỉ cần phanh lại sự tưởng tượng vô thức của bọn Hạ Xuyên, là có thể ngưng hẳn trận tai nạn này, mà hắn cũng vẫn có thể bình yên lưu lại nơi đây. Nhưng bây giờ…
Dù hắn có tám cái miệng, cũng không cách nào đi trách mắng một người mà ngay cả cái bóng cũng chưa gặp là đóng não đừng có nghĩ lung tung nữa!
Trọng điểm của Dennis hiển nhiên không giống với Thâm Lam, anh ta nghe Thâm Lam nói lời mang theo tức giận xong, phản ứng đầu tiên là: “Lại còn có người còn sống?! Quả thật là mạng lớn! Muốn sống sót ở nơi này đúng là kỳ tích, chẳng lẽ lại cũng đụng tới kỳ ngộ giống như giáo sư Linton?”
“Nha Nha chỉ có thể gặp nhưng không thể cầu!” Giáo sư Linton biện giải.
Hạ Xuyên: “…”
Trên đường chạy trốn lại còn có hưng trí thảo luận vấn đề này, anh chỉ cảm thấy cả ngày đi cùng với hai người này đều có loại cảm giác tâm lực lao lực quá độ.
Có lẽ là những đề tài lộn xộn đó dời đi lực chú ý của Dennis, khiến cho anh ta không còn tập trung tinh thần ở trên hai chân của mình nữa, cho nên chạy theo Thâm Lam và Hạ Xuyên không biết bao xa, vẫn còn có sức lực có thể di chuyển hai chân. Nếu là lúc bình thường, anh ta đã sớm nằm ngay đơ ven đường, không thể nhúc nhích từ tám trăm năm trước rồi.
Nhưng tâm lý là một mặt, sinh lý lại là một phương diện khác.
Bọn họ một đường trốn tránh biển lửa, chạy về phía tây bắc mấy cây số, xuyên qua khắp cỏ cây, xông vào nơi xa trong rừng rậm. Khác biệt với vùng bờ biển kia chính là, địa thế của mảnh rừng rậm này không hề bằng phẳng, nó là dựa vào núi mà sinh ra. Lúc Hạ Xuyên bọn họ chạy vào núi rừng, cảm giác hai chân mệt nhọc rốt cục bùng nổ toàn diện.
Địa thế không ngừng hướng về phía trước làm cho bọn họ không thể không nhấc bước chân lên càng cao, càng lớn, gân cốt nối liền mắt cá chân và mu bàn chân mỏi nhừ tới cực hạn, mỗi lần nâng lên đều là dày vò. Tiếng hít thở của Hạ Xuyên trở nên vô cùng trầm trọng, tóc trên trán và thái dương bị mồ hôi thấm ướt đẫm, cùng ướt nhẹp còn có quần áo trên người.
Thâm Lam đi đầu hiển nhiên cũng chú ý tới cước bộ càng lúc càng ngưng trệ của anh, sau khi leo lên một khối núi đá, quay đầu kéo Hạ Xuyên một phen hỏi: “Sao rồi? Tìm nơi nghỉ một lát?”
Hạ Xuyên vốn ít nói, lúc mệt mỏi lại càng không rên một tiếng, anh dựa vào lực đạo trên tay Thâm Lam đứng ở trên núi đá kia, khoát tay áo, ý bảo có thể tiếp tục hướng về phía trước.
Thâm Lam lại nâng tay hướng phía sau Hạ Xuyên nói: “Nếu không nghỉ anh ta cũng sắp tắt thở rồi.”
Dennis bị chỉ điểm gần như là dùng cả tay chân bò lên trên khối đá kia, sau đó trực tiếp tê liệt ngã xuống mặt đất, thở hổn hển giống như chó chết, sắc mặt bị biển lửa dọc đường đi hấp hơi đỏ bừng, mắt trắng đều sắp lật đến đỉnh đầu, một bộ dáng gần chết.
Hạ Xuyên xoay người chống đầu gối chậm rãi thở mấy hơi, lại thẳng thân đi lại trên khối đá hai bước, sau đó ngồi dựa vào một chỗ gồ lên, thả lỏng chân. Anh cũng không có khí lực dư thừa kéo một người lớn như Dennis dậy, đành phải dùng chân nhẹ đá Dennis hai cái, thấp giọng nói: “Đừng nằm.”
Cuối cùng vẫn là giáo sư Linton luôn không phí khí lực gì lôi kéo Dennis ngồi dậy.
Thâm Lam mới vừa nói chính là “Tìm một chỗ nghỉ một lát” mà không phải “Nghỉ ngơi ngay tại chỗ một lát”, tự nhiên có nghĩa nơi này tuyệt đối không được tính là an toàn. Trên thực tế bọn họ đối với điểm này tràn đầy cảm xúc, bởi vì ở trên đường bọn họ đã trơ mắt nhìn đám khủng long rớt sau lưng bọn họ càng ngày càng ít.
Từ lúc đầu đến mười con, về sau giảm bớt còn năm con.
Mà phần rớt lại kia, đều là bởi vì không thể né tránh những mảnh nhỏ dày đặc rơi xuống, biến thành xác chết cháy ở trên đường.
Trong tình trạng lửa trời rơi xuống chạy vào rừng cây, tính an toàn không những sẽ không tăng cao, trái lại sẽ thấp tới cực điểm. Những cây cao đó một khi bị thiêu cháy, sẽ vây bọn họ ở giữa, muốn chạy cũng đã đủ nghẹt thở rồi. Nhưng Hạ Xuyên bọn họ không có lựa chọn nào khác, trừ cánh rừng này, bọn họ căn bản không tìm thấy đường nào khác hướng về phía trước.
Vũng nước con sông xuyên qua đồng cỏ và rừng cây đều quá cạn, căn bản không đủ cho Thâm Lam hoạt động, nhưng ở trong biển lửa vẫn có thể phát ra một ít tác dụng. Lúc bọn họ tiến về phía tây bắc, luôn thuận theo nơi có nước. Một mặt là nơi gần nước khói bụi sẽ mỏng hơn rất nhiều, không khí tương đối ẩm ướt hơn, mặt khác là nếu đụng phải mảnh nhỏ với thiên thạch rơi xuống thì cũng có thể cấp cứu.
Trong năm con khủng long còn sống sót có hai con bị cầu lửa nện vào, lập tức nhào vào sông cạn bên cạnh lăn lộn mấy vòng, lúc này mới sống sót. Chỉ là da thịt trên người không dư lại mấy chỗ lành…
Lúc này bên cạnh núi đá mà bọn họ tạm nghỉ ngơi còn có một dòng suối, nhưng mà dòng suối này thật sự nhỏ đến đáng thương, gần như là dòng nước nhỏ thuận theo mặt đất trong núi chảy xuống, cũng chỉ sâu bằng một ngón tay, nếu lại dính vào lửa, thì dù lăn lộn trong khe suối này một trăm lần cũng không tạo nên tác dụng gì.
“Đám Nha Nha đâu?” Giáo sư Linton nhìn về phương hướng bọn họ chạy đến mấy lần.
Chạy sáu bảy km đường, trời cũng sớm sáng lên rồi, nhưng mà lúc này bầu trời lại chỉ sáng hơn trước một chút, vẫn rất âm u, còn bịt kín một tầng sương khói màu xám, như thủy tinh cũ lâu năm, lau thế nào cũng rất khó sạch.
Những vết rạn nứt này xuyên qua sương khói, loáng thoáng lộ ra, trái lại càng có vẻ quỷ dị đáng sợ. Giáo sư Linton xuyên qua sắc trời lờ mờ, tìm một vòng, lại không hề nhìn thấy bóng dáng mấy con khủng long kia. Chính xác ra, từ lúc tiến vào cánh rừng, dường như không thấy chúng nó nữa.
“Đứng ở bên ngoài cánh rừng.” Thâm Lam nâng mí mắt lên, đáp.
“Hả?” Giáo sư Linton có chút kinh ngạc, chẳng lẽ khủng long cũng biết trong rừng có tính nguy hiểm cao hơn bên ngoài?
“Lãnh địa khác biệt.” Thâm Lam đơn giản giải thích một câu.
Giáo sư Linton “A” một tiếng. Trong lúc chạy trốn hỗn loạn, ông đều quên mấy loài khủng long ăn thịt cỡ lớn như Sa xỉ long rất để ý phân chia lãnh địa, hiển nhiên không phải dưới tình huống vạn bất đắc dĩ, chúng nó sẽ không dễ dàng rời khỏi lãnh địa, cũng sẽ không dễ dàng xâm lấn vào lãnh địa của khủng long khác.
Hạ Xuyên hoãn lại khí lực trên đùi nghe vậy liếc Thâm Lam một cái —— Thương long hiển nhiên cũng thuộc loài săn mồi chú trọng lãnh địa, nhưng vị bá chủ này không chỉ rời khỏi lãnh địa của mình, xuyên qua lãnh địa người khác giống như đi chơi, còn xuyên qua bao nhiêu nơi rồi…
Anh còn chưa thu hồi lại tầm nhìn, đã thấy lỗ tai Thâm Lam hơi động, sau đó duỗi cánh tay ra, Hạ Xuyên chỉ cảm giác cánh tay mình bị người ta kéo mạnh một cái, cả người đang ngồi dựa trên núi đá nhỏ ngã xuống, mất trọng tâm trực tiếp nhào lên trên người Thâm Lam.
“Này! Anh ——” Hạ Xuyên kinh sợ, nếu không phải hiện tại tay chân anh không đủ sức, từ lúc Thâm Lam đưa tay ra đã có thể nghiêng mình chặn lại.
Một tay Thâm Lam kéo lấy cánh tay của anh, một tay đỡ hông anh, thấy anh cau mày bộ dạng tràn đầy khó hiểu, nên lười nhác nâng cằm hướng sang bên cạnh.
Hạ Xuyên vừa quay đầu nhìn, đã thấy một đoàn lửa từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đập vào chỗ vừa ngồi dựa. Đoàn lửa kia còn giống như một vật sống, đập vào khối đá gồ ra lại giãy giụa hai cái, kết quả trực tiếp lăn vào trong dòng nước cạn bên cạnh, phát ra tiếng “rầm”, rồi sau đó hoàn toàn không có động tĩnh.
“Đây là —— Dực long?” Dennis nâng đầu qua, chứng kiến hai cánh mỏng nửa mở, đã bị lửa đốt héo rút, một mảnh cháy đen.
Cho dù bị cháy đến mức không còn hình dạng, cũng có thể nhìn ra đó thật sự là một con Dực long, đoán chừng lúc bay lượn ở trên không không tránh né kịp thiên thạch, bị mảnh nhỏ rớt xuống đập trúng, lúc này mới xuyên qua chạc cây cao, rơi vào cánh rừng. Đáng tiếc bị cháy quá lợi hại, nước của dòng suối lại không đủ, cuối cùng vẫn không còn mạng sống.
“May mà tôi phản ứng nhanh.” Tư thế này của Thâm Lam thuận tay vỗ một cái lên trên người Hạ Xuyên, tự mình khen mình mà tranh công. Nhưng đầu óc của vị bá chủ này thỉnh thoảng sẽ mọc ra cái hố, lúc hắn vỗ chợt nhớ tới lưng eo Hạ Xuyên bị hắn vung qua một đuôi, cũng không biết hiện tại đã khôi phục hoàn toàn chưa, vì thế lúc bàn tay hạ xuống đột ngột chuyển vị trí, tránh khỏi lưng eo của Hạ Xuyên, rơi vào vị trí phía dưới một chút.
Hạ Xuyên: “…”
Giáo sư Linton không cảm thấy có gì không đúng, Dennis quen biết với Hạ Xuyên lại “Ai u” một tiếng quay mặt đi ——
Ánh mắt Thâm Lam như nhìn bệnh thần kinh nhìn anh ta: “Tôi cũng không vỗ anh, anh kêu cái gì?”
Dennis khụ một tiếng liên tục xua tay, lầm bầm: “Không không không, tôi đau răng, mặc kệ tôi mặc kệ tôi.”
Trên thực tế anh ta phản ứng thần kinh như vậy là có nguyên nhân ——
Chắc khoảng một năm trước gì đó, Hạ Xuyên có một lần làm xong nhiệm vụ dừng chân ở thành phố F, đúng lúc Dennis cũng nghỉ phép, nên vui vẻ tìm tới cửa đi quấy rối Hạ Xuyên. Khi đó anh ta và Hạ Xuyên đã quen biết nhau cũng hai năm, trong hai năm Hạ Xuyên trừ chạy khắp nơi làm nhiệm vụ ra, không thì là ở trong căn hộ dùng để dừng chân hoặc là đang huấn luyện thể năng, không hề thấy anh có tí xíu hoạt động giải trí nào.
“Xuyên, cậu thành thật nói cho tôi biết cậu rốt cuộc bao tuổi? Thật ra cậu đã năm mươi tám rồi chỉ là khoác da người trẻ tuổi thôi đúng không? Giống như câu chuyện trong truyền thuyết ở quê nhà các cậu, Họa bì?” Dennis lúc ấy đã hỏi như vậy.
Cách chỗ ở của Hạ Xuyên không xa có một quảng trường mà người trẻ tuổi vô cùng thích đi, chỗ giải trí nơi đó tương đối phong phú, còn có mấy quán bar trứ danh. Dennis năm lần bảy lượt muốn lôi Hạ Xuyên đi cùng anh ta, kết quả cuối cùng đều là một câu dứt khoát “Không có hứng thú”.
Nhõng nhẽo quấn quít chặt lấy hơn mười lần đều không có kết quả, Dennis rốt cục nhịn không được, vẻ mặt đau trứng lại thật cẩn thận mà sâu sắc hỏi một câu: “Xuyên, cậu không gặp được cô gái nào có hứng thú, hay là ——”
Lời kế tiếp anh ta còn chưa nói hết, nhưng mà anh ta tin tưởng Hạ Xuyên có thể hiểu ý tứ của anh ta.
Kết quả ngay lúc đó Hạ Xuyên ngước mắt lên, lành lạnh liếc nhìn anh ta một cái: “Chính là hoàn toàn không có hứng thú.”
Dennis nghe xong đầu tiên là lộ ra bộ dáng tỉnh ngộ nói “Chẳng thể trách”, ngay sau đó lại kịp phản ứng ôm lấy ngực của mình kêu lên: “Ngao! Cậu có hứng thú với đàn ông, vậy tôi ——”
Hạ Xuyên lập tức liếc trắng mắt, cắt đứt lời của anh ta cười lạnh nói: “Tôi cũng không có hứng thú với đàn ông, có cũng sẽ không phải anh, anh có thể lăn.” Nói xong dứt khoát đẩy Dennis đang nhàm chán chạy đến cửa bát quái ra ngoài cửa.
Tuy cách nói lúc đó của Hạ Xuyên là nam nữ đều không có hứng thú, rõ ràng chính là điệu bộ cá tính lãnh đạm, nhưng Dennis lại âm thầm phân tích một trận, cảm thấy Hạ Xuyên nói câu đó hẳn phải tách ra để nghe, một câu trước là trả lời đứng đắn, một câu sau rõ ràng là cố ý tranh cãi. Vì thế từ một năm trước, Dennis đã nhận định ở trong lòng rằng Hạ Xuyên thích đàn ông.
Về phần tại sao cho tới bây giờ không thấy Hạ Xuyên có chú ý gì đặc biệt với đàn ông, Dennis cảm thấy đó là bởi vì tầm mắt của Hạ Xuyên quá cao, trước mắt còn chưa gặp được người được cậu ấy nguyện ý nhìn nhiều hai mắt.
Đương nhiên, kết luận này anh ta không dám nói ra, nói ra thì xác định vững chắc là bị Hạ Xuyên đánh sống thành chết.
Nhưng mà không nói ra không có nghĩa là anh ta chưa từng cân nhắc ở trong lòng, chỉ tiếc trong thời gian suốt một năm sau đó, anh ta chưa từng thấy người có tiềm lực có thể bắt lấy Hạ Xuyên, đừng nói bắt, cái tật xấu bị người khoác vai cũng ngại phiền kia của Hạ Xuyên, ngay cả người có thể thân cận cũng không có, bắt cái rắm!
Cho nên, lúc anh ta chứng kiến Thâm Lam với tư thế nửa ôm vỗ mông Hạ Xuyên một cái, mới có thể nhịn không được kêu ra tiếng ——mẹ nó quả thực là trăm năm khó gặp!
Thâm Lam đương nhiên sẽ không biết anh ta đang nghĩ mấy thứ bát nháo gì, nhưng mà Hạ Xuyên ít nhiều có thể đoán được một chút, anh nhất thời căng cứng khuôn mặt tuấn tú, chống lên bả vai Thâm Lam đứng lên, liếc Dennis đang tìm đường chết một cái, nói: “Có sức lên tiếng xem ra đã nghỉ được kha khá rồi, đứng lên đi thôi, tụt lại phía sau không ai quản anh.”
Dennis: “Hu.”
Cho dù không làm rõ tình huống, Thâm Lam cũng vô cùng đồng ý với Hạ Xuyên, hắn xách giáo sư Linton lên, hướng Dennis bỏ lại một câu: “Hu cái rắm, đi!” Lại dẫn đầu đi ở phía trước.
Sự thật chứng minh quyết định tiếp tục lên đường của bọn họ rất sáng suốt, chân trước bọn họ vừa rời đi, sau lưng đã có một khối thiên thạch to bằng chậu rửa mặt từ trên trời giáng xuống, sau khi thiêu đốt một ít cây rừng, đập vỡ khối núi đá lúc bọn họ dừng chân, nện xuống mặt đất một cái hố cực sâu, nháy mắt bụi đất bay lên chôn sạch dòng suối nhỏ bên cạnh. Càng nhiều là khói bụi lơ lửng trong không khí, khiến một mảnh rừng bị bịt kín một tầng sương bụi, rất lâu đều không có tư thế muốn tản đi.
Từ lúc bọn họ tiến vào núi rừng này, nơi đây đã rơi xuống không ít thiên thạch, hiện tại lại thêm mấy chỗ, nhất thời sương khói trong rừng càng tăng lên, nếu đoàn người không có phương hướng rõ ràng, ở trong cánh rừng này quả thực chính là hai mắt lúng túng.
Khủng long sống trong rừng tuyệt đối sẽ không ít hơn bờ biển, nhưng bởi vì thiên thạch và đại hỏa, phỏng chừng đã sớm chạy trốn bốn phía rời khỏi nơi này. Vừa rồi lúc tiến vào rừng, Hạ Xuyên bọn họ còn từng đụng tới rất nhiều động vật, sau đó càng đi vào sâu trong rừng, vật sống càng ít, phần lớn là thi thể chết ở trong rừng.
Cho dù không phải đồng loại, cho dù ở thế giới này, bọn họ cùng với những cự thú đó chủ yếu là quan hệ đối địch, chứng kiến nhiều khủng long rắn khổng lồ dã thú côn trùng chết đi như vậy, trong lòng vẫn sẽ có xúc động, sẽ cảm thấy bi ai thay chúng nó.
Một hàng bốn người vượt qua cả núi rừng này, chân mày gần như chưa từng giãn ra, nhất là giáo sư Linton, luôn nhịn không được quay đầu lại nhìn về phương hướng bọn họ đến.
Tiềm năng con người là vô hạn, những lời này không hề giả, nhất là vào lúc liên quan đến tính mạng. Bọn họ chỉ nghỉ ngơi ở nửa đường mấy phút đồng hồ, tiếp tục khởi hành đã chạy được mấy km đường.
“Đâu chỉ hai chân như rót chì, tôi cảm thấy trên chân tôi quả thực như treo hai quả địa cầu…” Dennis giống như chó chết ôm một thân cây cao hung hăng thở phì phò nói.
Kết quả một giây sau, gốc cây kia đã bị mảnh nhỏ đập trúng, nơi này khô ráo hơn cánh rừng ở bờ biển không ít, lại thêm nguy hiểm từ gió, ngọn lửa gần như nháy mắt đã từ đầu cành một đường đốt xuống dưới, trong phút chốc đã bao vây cả thân cây, hơn nữa rất nhanh đã lan tới hai gốc cây bên cạnh.
Hạ Xuyên tay mắt lanh lẹ giật Dennis một phen, mới khiến cho anh ta tránh khỏi kết cục bị đốt thành người khô, nhưng cho dù như vậy, trên cánh tay Dennis vẫn bị cháy một mảng, bỏng ra một đống bọc lớn.
Anh ta kêu “Ngao ——” một hồi, cũng chẳng quan tâm đến đau đớn, nhanh chóng vọt ra sau lưng Hạ Xuyên, ba chân bốn cẳng chạy tiếp về trước.
Mà lúc này, bọn họ phải đối mặt đã không chỉ là thiên thạch mảnh nhỏ không ngừng rơi xuống, còn có bụi mù cuồn cuộn trước sau đều chưa tản ra mà càng ngày càng dày. Càng về sau, bọn họ không thể không hạ thấp thân thể, một đường dùng ống tay áo dính nước trong khe suối, che miệng mũi lao nhanh trong rừng.
Thế nhưng ngăn được nhất thời không ngăn được một đời. Bị bụi mù bao phủ lại không chỉ ở trong rừng cây, có thể nói phàm là nơi có thiên thạch thường xuyên rơi xuống, đều sẽ có bụi mù dày đặc, hơn nữa không chỉ là bụi mù, hàm lượng của các loại chất khí trong không khí sẽ chịu ảnh hưởng; mà thiên thạch mang đến nhiệt độ cao đã nướng vùng này thành lửa nóng, toàn bộ nhiệt độ cấp tốc bay lên.
Còn may là bởi vì trước mắt thiên thạch mảnh nhỏ giáng xuống phần lớn đều khá ít, nếu nhiều đến mức có thể khiến cho sóng thần núi lở, bọn họ căn bản không có thời gian chạy.
“Tôi cảm giác vừa oi bức vừa nóng…” Trong lúc đang chạy Dennis gian nan nói một câu.
Lúc này không ai phản bác cũng không ai nói móc, Hạ Xuyên lại càng thấp giọng “Ừ” một tiếng. Không cần Dennis nói, bọn họ cũng có thể cảm giác được nhiệt độ rõ ràng lên cao rất nhiều, quả thực giống như đang đứng ở trước điều hòa tắt máy, hoặc là đứng ở bên cạnh đuôi ô tô, dòng khí nóng đến mức phát bỏng từng đợt phả lên trên người bọn họ, cố tình hàm lượng dưỡng khí bên trong rất thấp, làm cho người ta cảm thấy trước đầu bị chụp một tầng mặt nạ không quá thông khí, oi bức khiến người ta khó chịu…
Bầu trời trước sau đều không sáng lên, âm u giống như vẫn luôn bị bóng đêm bao phủ.
Ở hoàn cảnh như vậy, đã không có người đủ tinh lực đi tính xem bọn họ đã chạy bao lâu, bây giờ là ban ngày hay là buổi tối. Trong lòng mỗi người đều chỉ còn lại một chữ —— chạy.
Cách những bụi mù, biển lửa, thiên thạch mảnh nhỏ không ngừng rơi xuống càng xa càng tốt, chạy đến một nơi có thể làm cho người ta tạm thời an thân, cho dù chỉ thở lấy một hơi cũng được…
Bọn họ đã sớm chiều đảo lộn ngày đêm hỗn loạn không biết bao lâu, Thâm Lam đột nhiên thấp giọng mở miệng nói: “Phía trước có sơn động!”
Sau khi đại não mê mang của mọi người tiếp thu được tin tức này chợt vang lên một tiếng “Đinh ——”, như bánh răng bị gỉ lại một lần nữa chuyển động. Hạ Xuyên nhanh hơn hai bước, đuổi tới bên người Thâm Lam, theo phương hướng hắn chỉ cố gắng phân biệt vài lần, dưới chân vẫn không ngừng.
“Tôi nghe thấy tiếng nước cùng với tiếng vọng mơ hồ trong sơn động…” Thâm Lam nói xong, thần sắc có vẻ chần chờ.
Vừa dứt lời, Hạ Xuyên lại chạy về phía trước một đoạn đường rốt cục xuyên qua sương khói mù mịt, mơ hồ thấy được phía trước có cửa động tối đen, ngay trong một núi đá thẳng đứng, hơn nữa…
“Cửa động hình như có rèm nước.” Hạ Xuyên nói.
“Rèm nước?!” Giáo sư Linton lập lại một lần, nhất thời như sống lại, “Rèm nước rất tốt! Có rèm nước, bụi mù cũng sẽ bị chắn ở ngoài động, trong động khẳng định trong lành mát mẻ hơn bên ngoài!” Lời này không thể nghi ngờ làm cho người ta rất phấn chấn, Hạ Xuyên và Dennis ngay cả cất bước đều trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Lại đi đến một vị trí gần đó, mọi người rốt cục thấy rõ ràng toàn cảnh của sơn động ——
Đó thật sự là huyệt động treo ở giữa vách đá, trong động tối tăm âm u không nhìn thấy một chút ánh sáng, ngoài động có một tầng rèm nước. Rèm nước kia thuận theo vách núi chảy xuống, lượng nước lớn, vừa vặn che cửa động ở phía sau. Đối diện phía dưới cửa động là một đầm nước, rèm nước rơi xuống chỗ đó, bắn lên một tầng hơi nước như khói, chính bởi vì tầng hơi nước cùng với đầm nước này, một mảnh đất trời quanh phạm vi mấy chục mét ở trong thế giới hỗn loạn này trở thành vùng đất trù phú.
Mà lúc trước bọn họ ở trong rừng luôn men theo dòng suối khi to khi nhỏ kia, chính là từ trong đầm nước này chảy ra.
Thâm Lam nhếch cằm về phía huyệt động kia: “Tạm thời ở trong này nghỉ ——”
Hắn nói còn chưa nói xong, Dennis đã phấn khởi nhào về phía rèm nước kia, kết quả anh ta đánh giá cao sức bật của mình, đồng thời đánh giá thấp độ cao của động đá cùng với mức độ nhẵn bóng của vách đá, sau khi ba một tiếng chụp lên trên vách đá, cả người giống như tờ giấy trượt vào trong đầm nước.
“…” Anh ta ùng ục ùng ục nổi lên mấy bọt nước, rồi chìm vào đáy đầm.
“Ôi! Đầm nước này sâu hơn tưởng tượng!” Giáo sư Linton cảm thán một câu.
Sau một lát, Thâm Lam và Hạ Xuyên đứng ở trong động đá tối đen cao hơn người, ngồi bên cạnh là giáo sư Linton ướt sũng nước, bên cạnh nữa là Dennis đang nằm trên mặt đất vắt nước. Dennis bị vắt ra một mặt nước mắt…
Đúng như bọn họ đoán, trải qua tầng hơi nước cùng với rèm nước bên ngoài lọc bỏ, không khí trong động tốt hơn bên ngoài rất nhiều, ít nhất không hề oi bức đến mức làm cho người ta choáng váng đầu óc.
“Lại chạy bên ngoài thêm lát nữa, tôi sắp nôn nghén rồi…” Dennis chảy khô nước mắt, giãy dụa ngồi dậy nói.
“Cậu chậm rãi sinh, bọn tôi đi vào trước.” Rốt cục ngay cả giáo sư Linton cũng chịu không nổi anh ta, đứng lên khập khiễng theo sát phía sau bọn Hạ Xuyên đi vào chỗ sâu trong huyệt động. Dennis lau nước mắt, vội vàng đứng lên cùng đi qua.
“Đừng đốt lửa, đèn pin khẩn cấp của anh đâu?” Hạ Xuyên nói với Dennis.
Balô đen cũng ngâm ở trong nước một lúc giống anh ta, hiện cũng ướt đẫm, may mà rất nhiều thứ anh ta đều đặt ở trong túi không thấm nước, phần lớn đều không có vấn đề gì. Anh ta chui đầu vào trong balô sờ một hồi, lấy ra một cây đèn pin khẩn cấp nhỏ chỉ lớn bằng ngón tay, đưa cho Hạ Xuyên.
Hạ Xuyên ấn công tắc, lại điều chỉnh ánh sáng một chút, lúc này mới cùng sóng vai với Thâm Lam, dẫn giáo sư Linton và Dennis đi đến chỗ sâu trong động đá.
Cũng không biết động đá này được hình thành như thế nào, bên trong uốn lượn khúc chiết, khi rộng khi hẹp, còn có phân nhánh, liếc mắt trông qua dường như rất sâu. Nếu là động đá không thì không có gì để lo lắng, nếu bên trong có dã thú độc trùng nào đó ngủ đông, vậy bọn họ ở trong này nghỉ chân cũng phải cẩn thận một chút.
Trên đỉnh động cùng hai vách tường đều có khối đá và cột đá với góc cạnh sắc nhọn, có một số trên to dưới nhọn hình dáng giống như thanh kiếm, không chú ý một cái có thể đâm xuyên người. Trên mặt đất của thạch động có một tầng nước đọng mỏng manh, ước chừng hàng năm đều có, cho nên trên mặt đất mọc ra một tầng thực vật tương tự rêu xanh, giẫm không vững sẽ trơn ngã.
Giáo sư Linton ngã liên tục hai lần, có một lần suýt xuyên đầu mình qua mũi kiếm đá.
Hai người Hạ Xuyên và Thâm Lam một trái một phải bảo vệ ở hai bên, để ngừa một già một yếu đem mình chơi chết ở trong động này. Bọn họ đi dọc theo thông đạo chính của thạch động một đoạn, sau đó nhất nhất xem xét ba phân nhánh.
Lối rẽ bên trái ngắn nhất, không được vài bước đã đi đến đầu, trừ vách tường đá trơn nhẵn, không có vật gì khác, nghỉ ngơi ở trong này hẳn không thành vấn đề. Đường phân nhánh ở giữa chỉ dài hơn bên trái một chút, lúc sắp đến đầu thì bị chặt đứt, chỉ có một vũng nước sâu.
Thâm Lam không nói hai lời chui vào nhìn xem, không bao lâu đã chống một tay nhảy lên: “Còn rất sâu, bên dưới có một động lớn bằng hai cái nắm tay, phỏng chừng có thể thông đến nguồn nước khác.”
Hạ Xuyên nhíu lại lông mày, có nước thì anh thỏa mãn rồi.
Về phần thông đạo thứ ba thì dài hơn hai cái còn lại rất nhiều, bọn họ đi ước chừng năm sáu phút, mới đụng đến cuối vách đá. Chỉ là vách đá bên này có chút kỳ quái, nó thực sự không phải là một mặt vách đầy đủ, càng giống như xếp loạn mấy khối đá lên nhau, Hạ Xuyên nâng tay sờ lên trên một chút, sau đó nói với Thâm Lam: “Có gió.”
Thâm Lam gật đầu chỉ chỉ lỗ tai: “Nghe được.”
Từ lúc bọn họ rảo bước tiến vào thông đạo chính của thạch động, hắn đã nghe thấy bên trong có tiếng không khí lưu động, sau khi phóng đại gấp mười lần, dừng ở trong lỗ tai hắn, không khác gì cuồng phong gào thét. Thậm chí tiếng gió này còn quấy nhiễu thính lực của hắn, che đậy âm thanh khác, bằng không trong động này có thứ gì hắn vừa vào động nghe sẽ biết, cần gì đi theo Hạ Xuyên bọn họ từng thông đạo một lãng phí thời gian.
Có gió thì đại biểu thông đạo thứ ba này có một đầu khác có thể thông ra bên ngoài. Nhưng hiện tại mục đích vào động của bọn họ là tìm một chỗ có thể an thân nghỉ chân lấy sức, cho nên mấy người tạm thời đều không miệt mài theo đuổi, mà đi dọc theo đường cũ quay trở về thông đạo bên trái.
“Nghỉ ở nơi này một đêm đi.” Giáo sư Linton vừa kêu gọi mọi người, vừa tìm chỗ khô một chút ngồi xuống.
Kỳ thật hiện tại bọn họ đã sớm không có khái niệm đêm ngày, chỉ là theo thói quen tính toán sớm muộn. Dennis và Hạ Xuyên đều cực kỳ mệt mỏi, người trước ngay cả tìm một chỗ cũng lười, trực tiếp nằm lên trên mặt đất, một bộ nhắm mắt lại có thể ngủ thẳng đến khi trời sập. Trên thực tế, anh ta rất nhanh đã ý thức mơ hồ, trước khi chìm vào giấc ngủ, mồm miệng không rõ than thở một câu: “Lên đường gọi tôi…”
Giáo sư Linton dù sao lớn tuổi, có rất nhiều người già đều có đặc điểm, dù ông chịu mệt ít nhất trong mấy người, nhưng dựa tường không bao lâu đầu óc đã từng chút từng chút buồn ngủ.
Đều nói buồn ngủ sẽ lây bệnh. Hạ Xuyên vốn mệt mỏi đến cực điểm, lại chịu ảnh hưởng của hai người này, cũng cảm thấy cơn buồn ngủ ùn ùn kéo đến, nhưng mà anh thật sự không chịu nổi một thân mang theo mồ hôi dinh dính cùng với khói bụi đi vào giấc ngủ, nên cố chấp xốc lại tinh thần, hạ giọng nói với Thâm Lam: “Tôi đi cách vách.”
Thâm Lam quét mắt nhìn anh một cái, hiểu rõ gật đầu.
Hạ Xuyên đứng lên đi sang bên cạnh, đi chưa tới hai bước, chợt nghe phía sau Thâm Lam mở miệng nói: “Bên này nói không chừng có côn trùng gì, tôi vẫn đi đến bờ coi chừng giúp cậu?”
“…” Trên chân Hạ Xuyên vốn đã không còn dư lại bao nhiêu khí lực, nghe thấy lời này của hắn, thiếu chút nữa lảo đảo một cái ngã đến trên kiếm đá bên cạnh.
Anh có ý quay đầu lại trừng Thâm Lam một cái, nhưng mà nghĩ tới đầu óc của vị bá chủ này bị khuyết thiếu cũng không phải lần một lần hai, tính toán với anh ta trừ khiến cho mình ngột ngạt ra thì không còn hiệu quả gì khác, cuối cùng chỉ dừng bước chân một chút lại cứng rắn bỏ lại một câu: “Không cần.” Rồi rẽ vào đoạn đường cong đi đến cách vách.
“Thật sự không cần?” Bá chủ chân tâm thật ý có chút lo lắng.
Hạ Xuyên không muốn phản ứng đến hắn một chút nào.
Ngay lúc anh ngâm mình vào trong đầm nước, thả lỏng gân cốt toàn thân thì có tiếng chân kèm theo tiếng nói của Thâm Lam truyền tới: “Được rồi, xem ra là thật sự không cần có người coi chừng ở trên bờ.”
Hạ Xuyên: “…” Anh cũng biết thế sao còn đi đến bên này?!
Ngay lúc anh nghi hoặc lại không nói chuyện, Thâm Lam đã chạy tới bên cạnh đầm nước, hắn ngồi xổm người xuống, đưa tay vẩy nước một chút, sau đó hai ba cái đã cởi áo đen trên người, lúc ngón tay hắn dừng ở trên quần, Hạ Xuyên cương giọng mở miệng: “Anh cởi quần áo làm gì?!”
“Không phải không cần tôi coi chừng ở trên à?” Thâm Lam mở trừng hai mắt, trên tay vẫn không ngừng.
“…” Hạ Xuyên cảm giác mạch não của mình với hàng này lại không cùng một đường, “Cho nên?”
“Cho nên tôi có thể xuống nước ngâm nha!” Thâm Lam với vẻ mặt đương nhiên, “Tôi cũng đã phơi một ngày rồi, rất khô, sắp phơi thành cá muối đây?”
Hạ Xuyên: “… Không thì anh chờ một chút!”
Đáng tiếc tốc độ của Thâm Lam luôn rất nhanh, anh mới nói lời này ra khỏi miệng, Thâm Lam đã “Bùm” một tiếng nhảy xuống, rơi ở bên cạnh Hạ Xuyên, bắn cho anh một đầu nước.
“…” Hạ Xuyên không quá muốn nói chuyện, anh có chút lao lực quá độ, sống lâu với đám người này quả thực giảm thọ.
Mặt anh không thay đổi lau mặt: “Anh muốn ngâm? Vậy lát nữa tôi lại đến.”
Hai người đàn ông với vóc dáng cao lớn, trong tình huống hoàn toàn có thể phân chia thời gian, không cần chen chúc tắm rửa trong một đầm nước nhỏ có đường kính nhiều lắm là hai mét… Chí ít có một tên còn đầu óc có bệnh.
Hạ Xuyên cảm thấy dù thế nào đi nữa anh cũng không bệnh.
“Ừ? Chạy cái gì?” Thâm Lam vô cùng khó hiểu đối với hành động này của anh, dù sao đều là người trần truồng cũng không có áp lực gì, trông cậy vào việc hắn hiểu được sự kỳ quặc trong đó là không thể nào.
Hạ Xuyên không muốn lãng phí võ mồm với hắn, chỉ lầm lũi muốn từ trong đầm nước đi ra, may mắn duy nhất chính là ánh sáng trong thạch động này cũng đủ tối, ngay cả anh cũng chỉ có thể miễn cưỡng thấy hình dáng bóng người, với ánh mắt của Thâm Lam khẳng định không khác với mắt mù.
Nhưng không ngăn nổi mắt mù nhĩ lực tốt, Hạ Xuyên vừa động, trong nháy mắt Thâm Lam đã chuẩn xác phán đoán đúng vị trí, sau đó mò đến anh.
Hạ Xuyên: “…” Còn chưa xong!
“Cậu cũng đã mệt thành như vậy rồi còn chờ cái gì? Tôi chỉ tới ngâm một lát mà thôi, không chiếm chỗ nào, cậu coi như tôi không ở đây không phải là được à.” Thâm Lam càng nói càng cảm giác mình vô cùng có lý, dứt khoát dùng hai tay cản lại, vây Hạ Xuyên ở nơi này, nói như đinh đóng cột: “Cứ như vậy đi, mau tắm!”
Hạ Xuyên quả thực muốn phun cho hắn đầy mặt máu!
Đáng tiếc Thâm Lam đối với loại oán niệm này không hề có cảm giác, vẫn cố chấp chống đỡ ở nơi này, chết sống không buông Hạ Xuyên đi.
Hạ Xuyên không lay chuyển được hắn, đành nghẹn máu thỏa hiệp. Chờ anh trở lại thông đạo bên trái đã cảm thấy ngực mình đều nghẹn đến đau.
Mặc kệ vị bá chủ này làm việc rốt cuộc khiến Hạ Xuyên bất đắc dĩ bao nhiêu, Hạ Xuyên vẫn không thể không thừa nhận, có Thâm Lam ở đây, ngay cả ngủ cũng an tâm hơn rất nhiều.
Không có quá nhiều gánh nặng tâm lý, Hạ Xuyên ngủ rất sâu, cảm giác mệt mỏi do chạy nhanh lúc trước cũng rất mau tan rã sạch sẽ.
Nhưng cho dù ngủ được không tồi, tính cảnh giác của anh cũng không tiêu tán toàn bộ, khi anh ngủ một giấc sắp tỉnh, anh mơ hồ nghe thấy trong động có chút động tĩnh, như là… tiếng bước chân.
Anh cau mày mở mắt ra, trong bóng đêm cẩn thận phân biệt một chút, chứng kiến một bóng người cao lớn đang đi đến phương hướng cửa động.
“Thâm Lam?” Hạ Xuyên thốt ra hỏi một câu.
“Ừ.” Thâm Lam cúi đầu lên tiếng, nói: “Nghe được chút động tĩnh.”
“Động tĩnh gì?” Hạ Xuyên nghe hắn nói như thế, lập tức cảnh giác đứng dậy đuổi theo hắn.
“Trong cửa động cùng với thông đạo thứ 3 đều có tiếng hít thở.” Thâm Lam đáp.
Hạ Xuyên cả kinh: “Tiếng hít thở? Còn có những vật khác ở đây?!”
Đầu tiên hai người đi dọc theo thông đạo chính của thạch động lặng lẽ tới cửa động, sau đó xuyên qua rèm nước thưa thớt nhìn ra phía ngoài, kết quả chỉ thấy có ba đầu khủng long lớn nhỏ không đều đang chen chúc ở trong đầm nước trước động.
Trên mắt con lớn nhất mơ hồ có thể nhìn thấy một vết sẹo dài rất sâu, bên kia là Hỏa đạo long chỉ lớn bằng một nửa nó, đang rúc vào một góc của đầm nước, lông chim bị ướt sũng nước, từng túm từng túm dính ở trên người, lộ vẻ ủ rũ. Đầu còn lại… có lẽ dùng con càng thích hợp hơn, không xê xích với con khỉ bao nhiêu, lúc này đang cuộn ở trên lưng Hỏa đạo long, đem mình rúc thành một đoàn.
Hạ Xuyên: “…”
Nha Nha mà giáo sư Linton tâm tâm niệm niệm rốt cục vẫn theo tới.
Cửa động bên này không có uy hiếp gì, Hạ Xuyên và Thâm Lam xoay người trở về, dọc theo đường đi hướng đến thông đạo thứ ba. Sau một lát, hai người đứng ở trước vách đá được xếp thành. Hạ Xuyên vừa định nghiêng đầu dán qua nghe, đã thấy Thâm Lam nhấc chân lên đạp một cước.
Khí lực Thâm Lam lớn bao nhiêu Hạ Xuyên đã được lĩnh giáo qua, một cước này của hắn đạp xuống, vách đá kia nát một nửa, rầm rầm đổ nhào trên mặt đất, trong tiếng ồn ào do hòn đá rơi xuống, Hạ Xuyên nghe thấy phía sau vách đá mơ hồ truyền đến một tiếng kêu sợ hãi mờ nhạt.
“Có người!” Hạ Xuyên ngẩng mạnh đầu lên nói.
Thâm Lam cũng sững sờ, ngược lại cười lạnh một tiếng: “Lại tìm được rồi!” Nói xong động động cái cổ, phát ra hai tiếng “rắc rắc” vang giòn, tư thế muốn bẻ người sau vách đá thành mấy khúc.
Nếu không phải người nọ, thế giới này dù thế nào cũng không đến nỗi biến thành bộ dáng quỷ quái đó!
Trong nháy mắt vách đá đã bị Thâm Lam hủy hoàn toàn, sau khi bụi đất tán đi, Hạ Xuyên mới phát hiện, thông đạo sau vách đá này còn có một đoạn, mà ở bên kia thông đạo, rõ ràng cũng có một chút ánh sáng, hiển nhiên bên kia còn có cửa động, chỉ là nhỏ hẹp hơn bên này rất nhiều.
Ở bên cửa động, đang có người bám víu ở trên vách đá, ý đồ leo ra ngoài động, chỉ là vừa nhìn qua, Hạ Xuyên đã ngây ngẩn cả người ——
Bởi vì đó căn bản không chỉ một người, nam, nữ, già, trẻ chen chúc nhốn nháo, tổng cộng bảy tám ánh mắt đang hoảng sợ nhìn bọn họ.
Thâm Lam: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.