Ở trong cô nhi viện, chỉ có một người luôn duy trì thói quen sạch sẽ, đó chính là Hoa Vi Vi, bởi vì sơ dạy cô bé nói cho cô bé biết, cô bé tuyệt đối không thể cho phép trên người mình có vết dơ bẩn, cho nên cô bé luôn ở một bên sân nhìn những người khác trong cô nhi viện đang chơi đùa vui vẻ.
Hoa Vi Vi không thích cuộc sống bây giờ, nhưng vì cha mẹ đã qua đời, khiến cho cô bé không thể không tới nơi này, mà khi đó cô bé mới năm tuổi, mặc dù bây giờ cô bé đã tám tuổi, cũng là một bé gái có cá tính, nhưng cô bé không thể rời đi vào lúc này.
“Vi Vi, tới đây!” Giọng nói viện trưởng vang lên từ nơi cách không xa.
Cô bé nhìn thoáng qua rồi từ từ đi sang.
“Vi Vi, hôm nay có người muốn đón con đi, con đến ở trong nhà người ta phải ngoan ngoãn nghe lời biết không?” Viện trưởng vẫn có chút thương tiếc đứa bé này, bởi vì cô bé luôn ngồi ở trong góc không lộ ra nét mặt gì, khiến cho bà rất lo lắng.
“Vâng.” Cô bé nhàn nhạt trả lời một câu.
Hoa Vi Vi biết viện trưởng đang sốt ruột cho mình, nhưng trong lòng cô bé vẫn còn đau, vốn không thể quên việc mất đi cha mẹ.
Mặc dù bây giờ có người muốn dẫn cô bé về nhà, nhưng đó cũng không phải là cha mẹ của cô bé, có lẽ bắt đầu từ hôm nay cô bé sẽ có một cuộc sống hoàn toàn mới, nhưng bên cạnh không có cha mẹ làm bạn.
Tới đón Hoa Vi Vi chính là một phu nhân, giọng nói rất êm tai, dáng người xinh đẹp vô cùng.
Cô bé vẫn luôn nghĩ rằng chỉ có người không có con mới đến cô nhi viện nhận con nuôi. Người như cô ấy lại không có con sao?
Dọc theo đường đi người phụ nữ nói rất nhiều với cô bé, nhưng cô bé vẫn không trả lời, người phụ nữ cho rằng cô bé đang xấu hổ, cho nên vẫn luôn luôn trêu chọc cô bé.
Chờ cho đến lúc, kể từ thời điểm này, Hoa Vi Vi biết vận mệnh trong tương lai của mình nhất định không giống nhau.
“Vi Vi, mẹ giới thiệu cho con, đây là Kỳ Lãng, là con trai của mẹ.” Phu nhân chỉ vào hoàng tử tao nhã mới đi ra nói.
Thân hình hoàng tử rất cao, hơn nữa còn cao hơn cô bé hai cái đầu, xem ra cậu bé đã hơn mười tuổi rồi! Cho dù là nhìn ngang hay nhìn dọc đều là bé trai đẹp trai nhất mà cô bé đã từng gặp.
Hoàng tử tao nhã thấy Hoa Vi Vi phản ứng đầu tiên có chút kỳ quái: “Mẹ, đây chính là người từ cô nhi viện mà mẹ nhận nuôi? Sao không giống như con nhìn thấy trong TV? Con tưởng rằng sẽ rất bẩn thỉu.”
Hoa Vi Vi cũng nghĩ không thông suốt, rõ ràng phu nhân này đã có con, tại sao còn muốn nhận nuôi cô bé?. Đọc 𝐭𝗋u𝘺ệ𝓃 ha𝘺, 𝐭𝗋u𝘺 cập 𝓃ga𝘺 — T𝗋𝑈mT 𝗋u𝘺ệ𝓃.V𝐍 —
“Không cần nhiều lời! Dù sao bắt đầu từ hôm nay Vi Vi chính là người của nhà họ Cao, hơn nữa trong tương lai có thể là vợ của con.” Vị phu nhân tuyên bố kết luận cuối cùng.
Cao Kỳ Lãng bất mãn: “Mẹ, mẹ còn làm phiền con giống như bọn họ sao? Con không muốn!”
Vợ? Có ý gì? Hoa Vi Vi còn không phải cực kỳ rõ ý tứ của họ.
“Sắp xếp cho con một con dâu nuôi từ bé là quy củ nhà họ Cao, mẹ cũng không hiểu vì sao phải như vậy, nhưng con xem ba và mẹ sống cùng nhau rất tốt, không nên quá để ý, các con sẽ bồi dưỡng được tình cảm.” Thật ra vị phu nhân này cũng không muốn quyết định hạnh phúc của con mình như vậy, nhưng đây là quy củ của nhà họ Cao, hôn sự của chủ nhà phải do gia tộc an bài, không được có lựa chọn nào khác.
Cao Kỳ Lãng nghe mẹ nói xong, quay đầu trợn mắt nhìn Hoa Vi Vi một cái rồi đi vào nhà.
“Vi Vi à, con không cần để ý, con trai mẹ chính là như vậy, về sau con chung đụng lâu sẽ quen.” Vị phu nhân an ủi cô bé.
Thật ra thì Hoa Vi Vi cũng không ngại, bởi vì cô bé nghe không hiểu.
Cô bé chỉ cần một gia đình khiến cho cô bé có cảm giác hạnh phúc là được, cô bé khát vọng có gia đình, có người thương yêu cô bé.