Nhật Ký Tẩy Trắng Sau Khi Sống Lại

Chương 36: Thiện ác




Thanh Nguyên nhìn Quan Linh đang ở trong tình trạng tuyệt vọng, im lặng một lúc lâu, cuối cùng bất lực thở dài: "A di đà phật."
Sau đó, ngài nghiêm túc nói: "Bần tăng đã từng cố gắng thuyết phục thí chủ rằng những bí mật của trời không nên bại lộ, muốn biết trước tương lai, chỉ chuốc lấy tai họa cho bản thân ở hiện tại mà thôi."
"Kiếp trước, ngài thật sự biết..." Quan Linh thấy ngài nhắc tới chuyện cũ, trong đôi mắt đen láy ban đầu chợt lóe lên một tia sáng, như thể nắm được một cọng rơm cứu mạng, quỳ xuống trước mặt Thanh Nguyên, nắm chặt cổ tay áo màu xanh thẫm.
“Nếu như kiếp trước tiểu Vương gia tìm mọi cách giết ta, đưa cho ta miếng ngọc dẫn tai để gieo điềm xấu cho quốc gia, nhưng vì sao chính hắn lại cầm vật đáng ngại kia? Kiếp trước, hắn và ta đều chết oan uổng, kết cục thật bi thảm, chẳng lẽ vì miếng ngọc dẫn tai đó nguyền rủa?"
Vừa rồi nàng quá hoảng sợ, trong lòng chỉ còn lại mối hận với Thẩm Giới, nhưng giờ bình tĩnh và suy nghĩ lại cẩn thận, nàng phát hiện ra rằng còn có những khúc mắc khác.
Nếu Thẩm Giới thật sự muốn dùng miếng ngọc đó để giết nàng, nhưng bản thân hắn cũng dính vào nó, chẳng lẽ là muốn cùng chết với nàng sao? Điều này quá vô lý, tuyệt đối không có khả năng.
Cũng có thể là Thẩm Giới không biết miếng ngọc đó đã biến thành ngọc dẫn tai cho nên vẫn vui vẻ tặng nàng, còn ngây thơ chúc nàng sống lâu?
Điều này càng không thể, ngọc Kỳ Linh là bảo vật trấn quốc của tộc mẫu phi Thẩm Giới, Chiếu Ảnh diệt vong, ngọc lành biến ác là chuyện ngay cả Vệ Ngu cũng biết, hắn không thể nào mà không biết gì.
Thanh Nguyên lắc đầu, muốn đỡ Quan Linh dậy, nhưng nàng cứ kiên quyết quỳ trước tượng Phật, ngài thở dài, ánh mắt thâm trầm, có chút hối hận mà trả lời: “Vương phi nương nương, nếu người không lựa chọn tự sát ở trong cung, kiếp trước hẳn là có thể chết vì già.
Quan Linh cười khổ, vẻ mặt bi thương trào phúng: "Đại sư nói sai rồi, kiếp trước chính miệng ngài nói Thất vương phi Đại Lâm chắc chắn không sống đến hai mươi tuổi.”
“Đây là tội nghiệt thứ nhất mà bần tăng phạm phải.” Giọng Thanh Nguyên tràn đầy từ bi, mang theo một tia hối hận, “Theo ghi chép trong sổ sinh tử, nương nương kiếp trước quả thật là hồng nhan bạc mệnh, nhưng lão nạp tiết lộ thiên cơ trước, nên có người vì nương nương mà cưỡng ép nghịch thiên thay đổi vận mệnh, biến tai họa thành phúc, nương nương bèn có được phúc trạch trăm năm.”
Quan Linh hoang mang, bán tín bán nghi: “Sống chết có mệnh, làm sao có chuyện thay đổi vận mệnh chứ?” Vẻ mặt nàng thất thần, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nếu như có người nguyện ý đổi mạng sống của ta mà đối nghịch với trời, người đó là ai? Chẳng lẽ là phụ thân đang ở biên giới phía tây xa xôi sao? Hay Lục Tiệm Chi đã có hôn ước với Ninh Gia rồi? Lúc đó bọn họ sao có thể quan tâm đến ta?"
"Nương nương." Thanh Nguyên hiểu rõ trong lòng: "Có lẽ trong lòng người đã có đáp án, nhưng không thể đối mặt, cho nên càng không thể tin.”
Quan Linh bị đoán trúng điều trong lòng, giấu đầu lòi đuôi phản bác nói: “Có lẽ hắn nhìn thấy ta bị đuổi ra khỏi cung, cô độc không nơi nương tựa, hắn không chịu nổi ta chết ở tuổi hai mươi, trong cung cao thủ không ít, hắn tiện tay kéo dài ta mấy năm tuổi thọ, điều này còn dễ hơn ra lệnh cho Ám Ảnh giết một người.”
"Giết người chẳng qua chỉ là cái gật đầu, nhưng cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp." Thanh Nguyên vuốt mái tóc bạc trắng của mình, tiếp tục nói: "Nếu nương nương biết những gì vương gia đã trả giá cho mạng sống của người, đời này chắc sẽ không hận hắn nhiều như vậy."
"Chuyện này có liên quan đến... ngọc bội sao?" Quan Linh nhớ tới Thanh Nguyên ở kiếp trước từng nói rằng nàng chỉ có tuổi thọ hai mươi năm, sau khi nghe việc này, trong lòng Thẩm Giới nặng nề, vào sinh thần hai mươi tuổi, nàng đã đeo chiếc nhẫn ngọc thần bí ấy vào ngón tay của mình.
Đêm đó hắn nắm chặt tay nàng, nhìn nàng trìu mến, ánh mắt dịu dàng và thương tiếc hiếm thấy khiến nàng bỗng nhớ lại khoảng thời gian yêu đương oanh liệt.
Trong một khoảnh khắc, nàng không thể biết Thẩm Giới lúc đó yêu hay là hận nàng, bây giờ hai phu thê đã hoà ly, bọn họ đã thành những người xa lạ, điều này tạo thành một sự tương phản bi thảm với quá khứ, chỉ khiến người ta cảm thấy đau lòng.
"Vệ Hầu chỉ biết một chuyện, không biết những chuyện khác." Thấy nàng có vẻ đã hiểu, Thanh Nguyên yên lòng, tiếp tục chỉ ra: "Nếu như người muốn biết toàn bộ mọi chuyện, nếu không ngại thì lúc này có thể quay lại Ngọc Sinh Yên, chắc sẽ nghe thấy đáp án mà người muốn.”
Quan Linh thấy ngài vẫn kín đáo như trước, nàng đã đoán ra ý nghĩ của vị đại sư này nên không hỏi nữa. Nàng đứng dậy cúi đầu chào Thanh Nguyên, cảm ơn rồi thu hết can đảm quay trở lại con đường cũ.
Ánh mắt Thanh Nguyên phức tạp nhìn theo bóng người màu vàng rực rỡ cô độc biến mất ở bên cạnh hòn non bộ, cảm thấy nữ nhân này sống quá khổ cực, mang theo ký ức bi thương nặng trĩu trải qua hai kiếp. Nếu nàng biết hết tất cả chân tướng kiếp trước, làm sao có thể chống lại vận mệnh?
Tuy nhiên, duyên phận dang dở ở kiếp trước sẽ được đoàn tụ ở kiếp này. Cuộc hôn nhân vốn phải hạnh phúc mỹ mãn cuối cùng cũng được xoay chuyển trong kiếp này.
Lão hòa thượng chắp tay thành tâm sám hối trước tượng Quán Thế m Bồ Tát: “Đệ tử đã cố gắng hết sức mình để đền đáp những tội lỗi đệ tử đã gây ra trong kiếp trước, trong kiếp này, xin Bồ Tát đại ân đại đức tha tội cho đệ tử."
Kiếp trước ngài khẳng định Thất vương phi chỉ có thể sống hai mươi năm, Thất vương gia nghe được chuyện này vô cùng tức giận, sai người giết mười vị hòa thượng trong chùa để cảnh cáo những người khác.
Ngài dám nói lời ngang ngược, công khai nguyền rủa hoàng thất quý tộc trước thiên hạ, theo quy định của Đại Lâm, việc vị tiểu vương gia giết hàng trăm người trong toàn bộ chùa Phù Sơn để được chôn cùng ngày cũng không quá đáng.
Nhưng Thanh Nguyên hiểu rõ Phật pháp, lục căn lại không trong sạch, trong lòng luôn ôm mối hận đó, đến một ngày nắm giữ điểm yếu của Thẩm Giới, thì tới trước mặt Thiên Tử buông lời vu khống, gây họa.
Cuối cùng, tiểu Vương gia chết nơi tha hương, Vương phi mất hết lý trí, tự sát mà chết, ứng với lời khẳng định của ngài rằng nàng sẽ không sống đến hai mươi tuổi.
Thiên Tử vô cùng hối hận, đổ lỗi cho toàn bộ chùa Phù Sơn về cái chết của tiểu Vương gia, Thanh Nguyên bị trục xuất khỏi cửa Phật, cả đời không thể quy y.
Ở kiếp trước, đúng sai, thiện ác, ranh giới thật ra rất hỗn loạn, không có cái ác nào có thể chặt đứt, không có cái thiện nào có thể nói thẳng.
Chỉ là, dù thiện hay ác, kết cục của mỗi người đều là bi kịch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.