Edit: Hoa Anh Trúc
“Thái y, không phải là ngươi chẩn đoán sai chứ?” Hai mắt của Hoàng hậu đỏ ngầu, căn bản là đánh chết cũng không tin mình hoàn toàn không có thai, đúng là nàng dùng bí dược, đúng rồi, bí dược, theo bí dược có được từ chỗ Phương Quý phi.
Làm sao có thể là giả?
Con ma ốm Phương quý phi kia không phải bình an sinh hạ Nhị hoàng tử sao?
Thái y lắc đầu, thấy bộ dáng Hoàng hậu điên cuồng kích động, thở dài: “Vi thần chẩn đoán không nhầm, hoạt mạch có biểu hiện giả, hiện giờ loại hoạt mạch giả này tan biến, mà nương nương lại không có dấu hiệu sinh non, vi thần lớn mật suy đoán, có phải là nương nương dùng dược vật có thai giả hay không.”
“Không, không thể nào, không thể nào, làm sao bản cung có thể không có thai?” Đầu óc Hoàng hậu trống rỗng, bỗng dưng đứng lên, thanh âm gào thét chói tai một câu, Tôn mama vội vàng đỡ lấy Hoàng hậu đang lung lay sắp ngã.
“Nói hươu nói vượn, lúc trước ngươi chẩn đoán bệnh cho bản cung, nói bản cung mang thai!” Hoàng hậu tỉnh táo lại nổi trận lôi đình cả giận nói.
“Hoàng hậu nương nương!” Thái y nhíu mày, thấy Hoàng hậu nghi ngờ y thuật của hắn thì sắc mặt trở nên nghiêm túc hẳn: “Vi thần không có nói dối, trước kia lúc vi thần chẩn mạch cho nương nương, quả thật là có hoạt mạch, cùng với dấu hiệu mang thai giống nhau y đúc, hiện giờ mạch tượng mang thai lại vô cớ tan biến, chỉ có thể là giả thuyết nương nương hoàn toàn không có thai.”
“Có lẽ nương nương cho rằng y thuật của thần không tinh, nhưng với mạch này thì thái y nào bắt mạch cũng sẽ nói nương nương mang thai rồi.”
Hoàng hậu nghe lời nói kiên quyết của thái y, cả người hoàn toàn ngây ngẩn, bị thái y nói chắc như chém đinh chặt sắc thì hoàn toàn bị đả kích, hai chân mềm nhũn, cả người vô lực ngã trên ghế.
Ánh mắt không có tiêu cự nhìn về phía trước, mặt xám như tro tàn thì thào một câu: “Không mang thai, không mang thai…”. Kiếm Hiệp Hay
“Nương nương…” Tôn mama đau lòng nhìn Hoàng hậu, trong lòng một mảnh băng lạnh, sau cùng chủ tử đến bùa cứu mạng cuối cùng cũng không có là sao?
Thái y cũng không đành lòng, sự tình Hoàng hậu mang thai giả hết sức trọng đại, một khi chuyện này lộ ra ngoài, sẽ là bùa đòi mạng, hi vọng trước tiên Hoàng hậu nghĩ ra cách để ứng đối.
Hoàng hậu hoàn hồn, vừa vặn nhìn thấy đáy mắt thái y hiện lên một tia không đành lòng, cả người như rớt vào hầm băng, răng nanh đụng vào nhau lộp cộp, thần sắc băng lãnh làm cho người ta sợ hãi.
“Không, điều này không thể nào, bản cung dùng phương thuốc do Phương quý phi đưa đến, nàng dùng phương thuốc kia sinh ra Nhị hoàng tử, tại sao đến lượt bản cung lại thành mang thai giả, thái y, ngươi nhất định là chẩn sai rồi, đúng hay không, đúng hay không?” Hoàng hậu kích động đem chuyện Phương Quý phi nói ra.
“Phương thuốc? Phương thuốc gì? Nương nương có thể cho thần xem một chút hay không?” Thái y nhíu mày, nghe thấy Hoàng hậu nói đến phương thuốc, lòng vừa động, xem ra vấn đề là nằm ở chỗ phương thuốc.
“Tôn mama, nhanh lấy phương thuốc kia ra cho thái y xem.” Hoàng hậu nghe thái y muốn xem phương thuốc, lập tức sai Tôn mama đi lấy.
Nàng cũng rất muốn biết phương thuốc kia là thật hay giả?
Chẳng lẽ tất cả đều là âm mưu của Phương quý phi? Nàng ta cố ý tiết lộ tin tức về phương thuốc cho người của nàng, sau đó làm phương thuốc giả, khiến cho người của nàng đoạt được, sau cùng lợi dụng chuyện mang thai giả mà tiêu diệt mình?
Trong đầu Hoàng hậu đảo qua một vòng, nhất thời luận ra âm mưu.
Tôn mama nhanh chóng đem phương thuốc kia lấy ra.
Thái y nhận lấy phương thuốc rồi bắt đầu cẩn thận nghiên cứu, nghiên cứu xong, thái y thở dài một tiếng.
“Như thế nào, thái y, có phải phương thuốc kia có vấn đề hay không?” Toàn thân Hoàng hậu run rẩy, hô hấp bắt đầu dồn dập.
“Hồi bẩm nương nương, phương thuốc này là phương thuốc đã thất truyền, hoặc là tiên đế từng cho sủng phi dùng qua, dược liệu trong phương thuốc này chỉ dùng để điều dưỡng cho những nữ tử thân thể gầy yếu, nếu dùng trong sinh hoạt vợ chồng mà nói, nhưng lại có tác dụng thúc giục mang thai rất hiệu quả, nhưng, nếu thân thể khỏe mạnh mà nói, dùng phương thuốc này, lại đạt được một hiệu quả trái ngược, điều dưỡng quá nhiều, thêm nữa lại có hiệu quả thúc giục mang thai, liền tạo thành hiện tượng mang thai giả.”
Thái y chậm rãi giải thích, trong lòng lại vui mừng không dứt, không nghĩ đến lại có thể lấy được phương thuốc bí truyền mà tiên đế dùng cho sủng phi, nhóm người thái y viện đã để ý phương thuốc này lâu lắm rồi.
Lúc này Hoàng hậu hoàn toàn mở to mắt, Tôn mama cũng ngây dại, thì ra phương thuốc này là có thật, chỉ là không thích hợp với nương nương.
Nếu lúc trước nàng để cho thái y kiểm tra phương thuốc một lần trước, có phải sẽ không xảy ra chuyện giả bộ mang thai hay không?
Đúng là lúc trước nàng vì giữ bí mật, không muốn tiết lộ phương thuốc ra ngoài, cũng không cho thái y kiểm nghiệm phương thuốc là thật hay giả.
Nào biết lại đưa đến mầm vạ cho chính mình.
“Có phương thuốc kỳ lạ như vậy sao?” Thanh âm Hoàng hậu hét chói tai.
Thái y cười khổ nói: “Vi thần cũng là lần đầu tiên thấy, phỏng chừng phương thuốc này đã sớm thất truyền, đối với thân thể suy yếu thì phương thuốc này là ưu đãi lớn nhất.”
Lúc này Hoàng hậu đã hoàn toàn tin tưởng mình không mang Long tự, vì một phương thuốc như vậy, khiến cho người từ Thiên đường ngã xuống địa ngục, xụi lơ ngồi trên ghế dựa, huyết sắc trên mặt dần dần rút đi, hai tròng mắt vô hồn.
Thái y thấy tình trạng Hoàng hậu không tốt, đành xin cáo lui trước.
Hoàng hậu ra lệnh thái y không được truyền ra chuyện nàng mang thai giả, thái y đồng ý rồi mới cho rời đi.
Lúc thái y vừa rời khỏi, Hoàng hậu ngồi ngơ ngác, hi vọng của nàng, mạng sống hi vọng của nàng cứ như vậy mà không có, toàn bộ đều vì phương thuốc kia, cái phương thuốc đòi mạng này.
“Tôn mama, hiện tại ta nên làm sao bây giờ? Không có Long tự, sợ là Hoàng thượng sẽ phế ta, còn có thể cho một ly rượu độc chấm dứt mạng sống của ta, ta nên làm gì bây giờ?”
Hoàng hậu gào khóc, nắm chặt lấy tay Tôn mama, thấp thỏm lo âu nói năng lộn xộn, giờ phút này Hoàng hậu sớm không còn cao cao tại thượng như lúc trước nữa, cũng không có xưng hô bản cung.
Tôn mama cũng đau đầu vô cùng, nàng cũng không biết làm sao bây giờ, hiện tại Hàm An cung có người của Hoàng thượng trông coi, muốn đem người từ bên ngoài vào là không thể, chỉ có thể đi con đường đẻ non, nhưng nàng rất nhanh nghĩ đến một người.
“Nương nương, lúc trước có phải người nói Phương quý phi cố ý đem phương thuốc kia tiết lộ cho tai mắt của chúng ta phải không?”
“Đúng, đây toàn bộ đều là âm mưu của Phương quý phi, thật đáng giận, chúng ta đều bị lừa rồi, Phương Chỉ Doanh, ngươi thật ngoan độc! Bản cung cho dù chết, cũng sẽ không cho ngươi thoải mái!”
Hoàng hậu nghe được lời Tôn mama nói, đáy lòng khủng hoảng cùng hận ý cuối cùng cũng tìm được chỗ phát tiết, nghiến răng nghiến lợi nói.
Tất cả đều là lỗi của Phương Quý phi, nàng khẳng định biết phương pháp trong này, cố ý dẫn nàng mắc câu.
“Nương nương, nương nương, sự tình đã đến mức này, quan trọng nhất là không thể bị loạn trận tuyến.”
“Đúng, đúng. Tôn mama, ngươi nói đúng!” Hoàng hậu bình tĩnh trở lại.
Phương quý phi cũng không phải dễ chọc, thủ đoạn rất lợi hại, hiện tại chính mình mang danh nghĩa Hoàng hậu lại bị giam lòng tại Hàm An cung, không chết không được ra ngoài, làm sao có thể hãm hại Phương quý phi?
“Nương nương, hiện tại chúng ta có nên để cho thái y kê một đơn thuốc tương tự thuốc đẻ non để dự phòng….” Dù sao Tôn mama cũng đi theo bên cạnh Hoàng hậu nhiều năm, cũng hiểu biết chút ít đối với dược.
Hoàng hậu gật đầu, bụng của nàng cũng không có to ra, đây là thương tổn mạnh mẽ, cho dù mặc đồ mà nói, cũng phải hướng đến các loại xiêm y phố phường, còn không bằng đẻ non rồi hãm hạ Phương quý phi, không phải ngươi muốn làm Hoàng hậu sao?
Đến lúc đó cho thêm một tội mưu hại hoàng tự, Hoàng thượng và các đại thần để cho một người mưu hại hoàng tự làm Hoàng hậu hay sao? Cho dù Thái hậu kiên trì cũng không thể.
Muốn hạ gục Phương quý phi triệt để là không thể, nhưng cho nàng ta một cái tội danh, thì có thể dễ hơn.
Từ chỗ ám vệ Mộ Dung Triệt biết được chuyện Hoàng hậu mang thai giả, không chỉ thế Hoàng hậu lại tính che dấu, hai tròng mắt bỗng dưng lạnh lùng, chẳng lẽ nàng lại vẫn tính muốn lẫn lộn huyết mạch hay sao? Hận không thể cho nàng ta một ly rượu độc kết thúc.
Tuy nhiên nghe đến chuyện sở dĩ Hoàng hậu mang thai giả là vì phương thuốc bí truyền mà Đức phi âm thầm đưa cho Phương quý phi kia thì không tránh khỏi kinh ngạc.
Có chút dở khóc dở cười, cái này cũng có nhầm lẫn hay sao?
Hoàng hậu lòng tham không đáy, mưu tính lợi dụng phương thuốc mang thai bí truyền để mang thai con nối dõi của hắn, lại không nghĩ đến thiên lý rõ ràng, Hoàng hậu làm quá nhiều việc ác, hiện giờ đến lúc báo ứng.
Sau cùng biết được Hoàng hậu định hãm hại Phương quý phi, định kéo Phương Quý phi chết chung, hai tròng mắt Mộ Dung Triệt nheo lại, đáy mắt hiện lên một tia tinh quang.
Có lẽ Hoàng hậu vẫn còn một chút giá trị lợi dụng.
Mấy ngày nay những hành động của Phương Quý phi hắn đều nhất thanh nhị sở (biết rõ ràng), hiện giờ lại đối địch cùng Huệ Phi, nếu thêm Hoàng hậu nữa….
Sau đó hắn phân phó ám vệ tiếp tục theo dõi Hoàng hậu, không cần ngăn hành động của nàng ta, khi quan trọng, thuận tiện giúp đỡ nàng một chút.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không có nguy hại đến Nhị hoàng tử.
Toàn bộ chuyện này Liễu Vi Dung cũng không biết được, bởi vì phương thuốc lúc trước nàng đưa cho Phương Chỉ Doanh, lại dẫn đến chuyện Hoàng hậu và Phương Quý phi đánh nhau.
Nàng vẫn tiếp tục im lặng ở Nhu Phúc cung dưỡng thai, ở trong lòng của nàng, con là quan trọng nhất.
Hiện tại mỗi ngày Đoàn Đoàn đều tới chỗ Thái hậu, Thái hậu cũng rất thích Đoàn Đoàn, Nhị hoàng tử đã sớm bị Thái hậu quên đi rồi, có thể là vì đại nạn buông xuống, Thái hậu đặc biệt yêu thích Đoàn Đoàn khỏe mạnh có sức sống.
Liễu Vi Dung lúc này thích nghe ngóng, giờ nàng đang có thai, không nên đi ra khỏi Nhu Phúc cung, đối với Đoàn Đoàn lại càng bảo vệ chặt chẽ hơn rồi.
Lúc này nàng đang dựa nửa người ở trên giường nhàn nhã nghe Bạch Liên nói chuyện trong cung, bàn thấp đặt bên cạnh để một mâm đầy trái cây, các loại mứt, điểm tâm bánh ngọt hoa Phù Dung cùng với bánh táo chua ngọt.
Một bên vừa nghe vừa ăn trái cây trong mâm.
Mộ Dung Triệt đi vào thấy một màn như vậy, hình như mỗi lần hắn đến đây, Đức phi đều đang ăn.
Bạch Liên và Hạnh Nhi thỉnh an Hoàng đế xong, thối lui ra ngoài.
Liễu Vi Dung thấy Hoàng đế hình như rất vui vẻ, hơi kỳ lạ, gần đây hậu cung hình như cũng không có chuyện vui, xem ra là chuyện triều đình rồi.
Căn bản không biết vì hành động Hoàng hậu muốn trả thù Phương quý phi, thay hắn giải quyết chuyện Phương gia muốn hắn lập Phương quý phi làm hậu.
“Hôm nay sao không thấy Diệu Nhi?” Mộ Dung Triệt bước qua ôm Liễu Vi Dung, nhíu mày hỏi, mỗi lần lúc hắn qua giờ này, Diệu Nhi đều ở bên cạnh Liễu Vi Dung, hiếm thấy hôm nay lại không thấy hắn, không khỏi có chút kinh ngạc.
“Đoàn Đoàn ở chỗ Thái hậu.” Liễu Vi Dung rúc vào trong ngực hắn, vùi mặt cọ cọ xuống cổ Hoàng đế, nhẹ nhàng nói.
Dáng vẻ yêu kiều tiểu nữ nhi của nàng lần này đều rơi vào trong mắt Mộ Dung Triệt, lâu chưa sủng hạnh nữ nhân trong cung nên trong lòng Mộ Dung Triệt vừa động, hô hấp dồn dập, nâng cằm nàng lên, nhìn đôi má trắng noãn hồng phấn của nàng, không điểm mà đôi môi đỏ mọng, ôm chặt lấy nàng, cúi đầu hung hăng hôn.
Liễu Vi Dung bị hắn hôn sâu đến nỗi thiếu chút nữa thì hít thở không thông, cả người mềm nhũn trong ngực hắn.
Cũng không lo lắng, vì nàng biết Hoàng đế cũng có chừng mực.
Bàn tay to của Mộ Dung Triệt xoa nắn ở trên ngực nàng, đang muốn cởi bỏ vạt áo của nàng, chợt nghe thấy bên ngoài cửa truyền đến giọng trẻ con thanh thúy.
“Mẫu thân, mẫu thân, Diệu nhi về rồi!”
Nhất thời, không khí ái muội bên trong biến mất không còn thấy tăm hơi.
Tay Mộ Dung Triệt đang ôm Liễu Vi Dung buông lỏng ra, đen mặt nhìn tiểu đậu đinh quen thuộc đang xông tới, theo sau là Trần mama.
Trần mama cũng thấy hồi hộp, cực kỳ thức thời không có đi vào.
Liễu Vi Dung bên cạnh cảm thấy Hoàng thượng đang toát ra hơi thở bất mãn vì bị quấy rầy, đột nhiên rất muốn cười, chỉ là nàng không dám cười ra ngoài, thay Hoàng đế sửa sang lại quần áo.
Lúc này Đoàn Đoàn đã chạy đến trước mặt, mặt đỏ ửng, mồ hôi chảy ròng ròng, thấy Mộ Dung Triệt đến, lập tức mềm dẻo gọi một tiếng phụ hoàng.
Mộ Dung Triệt thấy bộ dáng đáng yêu của nhi tử, bất mãn vì bị quấy rầy giảm đi, cúi người ôm lấy nhi tử, cầm khăn trắng sạch ở bên cạnh lau mồ hôi cho Đoàn Đoàn.
"Phụ hoàng, hôm nay Diệu nhi rất ngoan nha, đọc kinh thư cho Hoàng nãi nãi nghe." Mặc dù có rất nhiều chữ không biết, nhưng mà hắn cũng đọc hết rồi.
Đoàn Đoàn rất hưởng thụ việc phụ hoàng lau mồ hôi cho mình, cọ cọ vào ngực Mộ Dung Triệt, như đứa bé đòi kẹo, hai tròng mắt lấp lánh khoe thành tích với Mộ Dung Triệt.
Kinh thư?
Liễu Vi Dung nghe vậy thì khóe miệng giật giật, Đoàn Đoàn vậy mà niệm kinh thư...... Hắn đã biết hết những chữ kia sao?
Hiển nhiên Mộ Dung Triệt cũng nghĩ đến, nhíu mày hỏi: "Diệu nhi biết chữ trên kinh thư?"
Đoàn Đoàn uể oải cúi đầu xuống, rầu rĩ nói: "Không biết, Diệu nhi không biết rất nhiều chữ!"
"Có điều Diệu Nhi được Hoàng nãi nãi chỉ dạy, cũng niệm xong nha......" Nói đến phần sau, Đoàn Đoàn lại bắt đầu tỏ vẻ.
"Diệu nhi thật giỏi!" Liễu Vi Dung không ngừng hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, vuốt đầu của hắn, cười khen.
Đoàn Đoàn cũng ôm lấy cổ của Liễu Vi Dung, hôn nàng một cái, mềm mại mở miệng: "Về sau Diệu nhi có thể niệm kinh thư cho đệ đệ nghe......"
Cái gì? Niệm kinh thư?
Liễu Vi Dung hết ý kiến, nàng cũng không muốn có một đứa con trai hay con gái muốn xuất gia.
"Kinh thư quá thâm ảo, đệ đệ nghe không hiểu, hay là Đoàn Đoàn đọc sách khác cho đệ đệ nghe đi."
Đoàn Đoàn suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng, hắn cũng không hiểu ý tứ trong kinh thư, đệ đệ nghe càng không hiểu rồi, vì vậy khẽ gật đầu: "Diệu nhi nghe mẫu thân."
Mộ Dung Triệt nhìn Đoàn Đoàn và Đức phi hôn nhau thì đen mặt.
Quyết định buổi tối giáo dục Đoàn Đoàn thật tốt một phen.
Nhu Phúc cung một mảnh ấm áp, Hoàng hậu bên kia đã bắt đầu hành động —