Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch

Chương 33: Đột kích bất ngờ




" Lisa."
Bạch Kỳ Thư núp bên cạnh cửa phòng gọi nhỏ.
Lisa mỗi lần nghe âm thanh mềm nhũn này của cậu đều phải run tim, anh mà là thú nhân chắc cũng không thể nhịn được mà muốn cướp á thú nhân mềm mại này về.
" Làm sao vậy?"
Lisa hỏi.
" Là có mấy thứ muốn cho anh, sau khi mọi người dọn về nơi ở cũ chúng tôi sẽ rời đi, không thể mang nặng, đến chỗ mới lại làm lại sau."
Bạch Kỳ Thư chỉ mấy thứ dưới chân, đều là nồi niêu.
Cậu chỉ giữ lại cái gùi vẫn còn đựng bông lần trước hái về, còn lại đều cho Lisa, á thú nhân xem như giao tình nhiều nhất với cậu.
Cũng không biết có còn cơ hội gặp lại, xem như lưu lại chút kỷ niệm.
" Thật phải đi sao, không phải là..."
Lisa nghĩ bọn họ vì vụ lần trước mà bất mãn với dực sư tộc, không muốn ở lại.
" Không phải."
Bạch Kỳ Thư lắc đầu.
" Trước khi đến đây chúng tôi đã định đi tộc chim Đại, là nhà của Eagle, nhưng mùa mưa đến chúng tôi không kịp đi, lại gặp Mash ngỏ lời nên mới tới đây, giờ mùa mưa đi rồi, chúng tôi tranh thủ đi sớm, đến tộc chim Đại trước mùa lạnh, chuẩn bị sớm vượt qua mùa lạnh."
Cậu giải thích, xem như cho tộc dực sư một cái lý do khỏi phải dây dưa dài dòng.
" Thật tiếc, chúng ta vừa mới quen thuộc thôi."
Lisa thật lòng nói.
" Nếu có cơ hội chúng ta sẽ gặp lại."
Bạch Kỳ Thư cũng chỉ có thể nói vậy.
Lisa nhìn á thú nhân mềm mại nói sẽ gặp lại, trong lòng cũng vui vẻ, không kỳ kèo nữa, bê đống đồ vào nhà.
"Tạm biệt xong rồi?"
Eagle nhìn cậu đi vào nhà, chạy lại hỏi.
" Không biết bao giờ mới gặp lại..."
Cậu nhỏ giọng nói.
" Đợi mùa đẹp chúng ta lại đi thăm họ."
Chim to sợ cậu buồn, ôm cậu lên dỗ dành.
" Ừm... Anh nói với tộc trưởng chưa?"
Bọn họ đi cũng phải nói cho Victor.
" Anh đã nói rồi, chúng ta sắp xếp xong có thể đi luôn."
Eagle đưa cậu ngồi lên một tấm đệm dây, để anh sắp xếp lại những gì có thể mang đi.
" Eagle, anh đổ bông ra đi, lót tấm da to này xuống dưới rồi nhét bông vào trong, như vậy sẽ tiết kiệm được chỗ để chứa."
Bạch Kỳ Thư chỉ huy con chim to đang nhét bừa nhét bãi.
Đồ đạc của họ cũng không nhiều, chỉ một chút là xong, gọn gàng xếp hết trong gùi dây, bông, ớt, lông chim và da thú.
" Bây giờ đi luôn sao?"
Bạch Kỳ Thư hỏi.
Bây giờ là buổi sáng, đám người dực sư tộc đã lục đục chuyển về.
" Ừm, đi luôn, tránh đêm dài lắm mộng."
Eagle ôm cậu lên, đội mũ dây lên đầu cậu, đi ra ngoài.
Anh nói không hề sai, bọn họ vừa đi không bao lâu Dean vốn đang dưỡng thương còn chưa lành đã chạy đến nhưng đã không còn thấy ai, cả gian nhà đá trống trơn.
Mash sợ ra chuyện chạy theo phía sau cũng nhìn đối, có chút tiếc nuối không tên.
Vậy mà đã đi rồi, cũng không nói cùng hắn...
...
Một con chim to cõng trên lưng một con chuột nhỏ, chân gắp lấy một cái gùi bay đi.
Khắp nơi toàn nước, đại địa còn chưa khô hẳn, bên trên bồng bềnh cây khô, xác thú, nước thì đục ngầu.
Eagle bay cũng không cao, phía trên đầu những cây đại thụ cao cả trăm mét, thô to lại dày tán, sợ ánh nắng chiếu cháy con chuột nhỏ của anh.
Bạch Kỳ Thư nằm trên lưng anh, trên người đắp da thú, đầu đội mũ dây, nhìn từ xa giống như một chỉ chim to đội mũ cùng khoác áo choàng, nào có thấy con chuột nhỏ đâu.
Bay cũng khá là lâu, đến khi mặt trời đã chiếu đến hăng hái trên đỉnh đầu thì Eagle mới đưa mắt tìm nơi chuẩn bị nghỉ trưa.
Bọn họ đang bây về phía Tây, lâu lâu cũng có vài ngọn núi nhỏ, có điều không được bằng phẳng, không có nơi đặt chân.
Đương lúc hai người đang tà tà bay trên đỉnh đầu một ngọn cây đặc biệt cao lớn thì một bóng đen đập tới.
"A!! Eagle!!"
Bạch Kỳ Thư kêu lên, rớt thẳng xuống.
Ó!!!
Một tiếng rít kêu, Eagle thả mình đuổi theo.
Mắt thấy sắp chạm tới chuột nhỏ thì bóng đen mới tập kích bọn họ lại đập tới.
Bốp.
Ó...
Eagle đang lo lắng không kịp phòng bị bị nó đập bay ra ngoài, lỡ mất con chuột nhỏ.
Từ độ cao gần 200m rớt xuống, dù bên dưới là nước thì cũng chẳng phải chuyện gì dễ chịu, mắt thấy chim to không thể đỡ được mình cũng như nhìn ra cái thứ vừa tập kích bọn họ, Bạch Kỳ Thư trắng bệch cả mặt nháy mắt biến trở lại thành chuột nhỏ.
Ùm.
Rơi xuống nước.
Eagle ổn định thân hình xong nhìn tới lại là cảnh này, đáng sợ hơn là một con trăn lớn thô to như cái thùng nước từ trên cây trườn xuống.
Ó ó ó...
Mắt chim đỏ ngầu, hai móng sắc bén lao xuống.
Hác...
Con trăn lớn bị móng vuốt bấu vào da thịt, gào thét, máu chảy đầm đìa.
Nó buộc phải bỏ qua con chuột nhỏ rõ ràng lúc nãy vừa lớn vừa ngon miệng lúc rơi xuống lại nhỏ xíu chẳng đủ nhét kẻ răng để đánh nhau với con chim lớn đang phát cuồng ở kia.
Con trăn lớn vốn đang treo mình trên thân cây, mùa mưa tới nó ở trên đó cũng không lo chết đói, nuốt được mấy con mồi xấu số bị nước cuốn đi khi nó vùi mình ngủ đông trên cây, vừa lúc tỉnh lại đã có con mồi dâng đến miệng, thế nên ngay lúc con mồi còn chưa phát giác ra thì nó đã giơ đuôi lên tập kích, thành công đánh lớn một con mồi.
Chim với xà vốn là thiên địch nhưng nó lại đã sống mấy trăm năm, mình đã thô như thùng nước, chẳng sợ con chim kia cũng thô nhưng nào có bằng nó, chỉ cần nó quấn vài vòng là tha hồ nhổ lông chim dọn bát ăn cơm được rồi, còn cái con nhỏ mới rơi xuống kia... Thôi thì bỏ qua.1
Nhưng nó không thể nào ngờ được, cái con chim xanh kia lúc này đã hắc hoá, chẳng ngại thân mình bị xiết cũng nhắm ngay đầu con trăn lớn mổ xuống.
Dù là trăn hay rắn thì bảy tấc cũng là điểm chết của nó, đối với loài chim thì điểm yếu đó đã khắc ghi trong máu, chỉ cần còn một hơi sức thì con trăn có to hơn nữa cũng chỉ có nước chết.
Con trăn to bị anh mổ đến chết không thể chết hơn.
Thân mình vừa được thả ra đã mất lực rơi xuống, trong lòng cũng chẳng muốn kháng cự, anh muốn đi tìm chuột, mặc kệ con trăn đáng chết nằm vắt vẻo trên cây kia.
Bạch Kỳ Thư vừa rơi xuống đã bị nước cuốn trôi đi.
Ở nơi rừng cây như này tồn tại rất nhiều xoáy nước, cậu chẳng kịp làm gì đã bị hai ba cái xoáy nước xoáy đến choáng váng đầu óc, ngất xỉu.
Thân mình chẳng khác nào chiếc lá, cứ vậy mà bị mang đi mất.
Chim to mang hết hy vọng nhảy vào nước tìm chuột nhưng nào còn bóng dáng cậu.
Anh ở hình người ngụp lặn trong nước cả một buổi chiều, mặc kệ cơ thể mệt rã rời cùng đôi mắt mở to bị nước làm cho cay xè cũng không chịu buông tha cho.
Eagle kiệt sức thả người nổi trên mặt nước, lòng thầm hận, anh vì cậu cố gắng sống tốt qua mùa mưa lại cũng nhận không nổi thử thách của thú thần, làm mất con chuột nhỏ mà ngài đã ban cho.
...
Bạch Kỳ Thư tỉnh lại khi thấy mình nằm trong một cái hốc cây, toàn thân ướt sũng, bầu trời bên ngoài đã đen kịt.
Thì ra cậu bị nước cuốn đi, cuốn thẳng vào cái hốc không biết bị con gì đào ra trên một thân cây lớn, cứ thế nằm trong đó đến giờ, thành công thoát khỏi kiếp nạn bị cuốn tới đâu đâu.
Nhưng cậu cũng không biết mình đang ở đâu nữa, bên cạnh cũng chẳng có con chim nào.
Cậu muốn chim...
Mặc cho Bạch Kỳ Thư muôn lần mặc niệm con chim nào đó thì khi ánh mặt trời xuyên qua ngọn cây, phản chiếu lên mặt nước bên dưới, chiếu rọi cái hốc cây bên trên thì chim to của cậu vẫn không thấy đâu mà cái bụng thì xẹp lép.
.............................................

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.