"Độc nương tử chạy về hướng kia! Mau đuổi theo! "
Giữa màn đêm xuyên qua rừng cây, hiện ra rất nhiều bóng người trên tay cầm binh khí, thân hình cao to tráng kiện, trong mắt đầy tham lam và phẫn nộ, đang mau chóng đuổi theo một bóng dáng mặc đồ màu trắng đang bay xuyên qua những tán cây, trong số những người này không ít người am hiểu sử dụng ám khí, nhưng lại không một người nào ra tay tấn công người kia, mà tất cả đều ăn ý tìm cách bao vây người đó lại. Rất hiển nhiên, trên tay độc nương tử có thứ đồ vật mà bọn hắn đều mơ ước, thèm muốn.
Vòng vây của mười mấy người mau chóng khép chặt lại, đem " Độc nương tử" vây nhốt lại vào chính giữa vòng tròn.
Ánh đuốc nhen nhóm, những ngọn lửa sáng ngời xua tan đi bóng tối u ám trong rừng cây, một gã nam tử trên mặt có vết sẹo dài cho đao kiếm tạo ra giơ bó đuốc trong tay lên cao, dẫn đầu tiến sát vào gần hơn, nói với người mặc đồ trắng đang ở trên cây: " Độc nương tử, ngươi không đường để chạy nữa đâu, nhanh chóng đem nhất phẩm thánh liên giao ra đây, ta sẽ tạm tha cho ngươi một mạng."
Bóng người trên cây không nhúc nhích.
Sắc mặt của mọi người đang ở đây đều biến đổi, vừa muốn đi lên áp sát vào, người ở trên cây kia bỗng nhiên có động tĩnh, còn kèm theo một hồi âm thanh "phốc phốc" vang lên.
"Không tốt! Nàng muốn sử dụng ám khí! "
Mọi người đồng loại lui lại phía sau tránh né, lại không phát hiện chút động tĩnh nào, không khỏi nghi hoặc, ngờ vực nhìn về phía bóng trắng trên cây kia, các bó đuốc lần lượt kéo sát vào, lúc này cả đám người mới phát hiện ra, cái bóng trắng kia nào có phải là độc nương tử, rõ ràng chỉ là một con chim nhỏ bị bọc trong lớp áo choàng màu trắng mà thôi.
Nghĩ đến " Độc nương tử" mà bọn hắn một đường đuổi theo cả đêm. Chính là thứ đồ này, sắc mặt tất cả đều trở nên cực kỳ khó coi.
Gã nam tử mặt sẹo tức giận xanh cả mặt nói: "Tranh thủ thời gian tiếp tục đuổi theo!"
Một đóa nhất phẩm thánh liên nếu như ăn vào, có thể tăng cường thêm ba mươi năm công lực. Độc nương tử vốn đã là một thân Độc công, thủ đoạn ác liệt, ngoan độc, nếu như nhất phẩm thánh liên bị nàng ăn mất, không biết giang hồ này sẽ phải nhấc lên bao nhiêu mưa máu gió tanh nữa đây!
Mấy mười người tuy y phục trên người khác biệt, nhưng vũ khí trên tay lại rất giống nhau đồng loạt quay trở lại phương hướng cũ, điên cuồng đuổi theo.
Mà " Độc nương tử" đang bị bọn hắn gắng sức lùng bắt, lúc này đang một tay ôm hộp ngọc, chật vật trốn vào trong một huyệt động.
Nếu như lúc này có người giơ bó đuốc sát vào nhìn, sẽ thật kinh ngạc mà phát hiện ra độc nương tử không hề giống với những gì mà mọi người tưởng tượng ra, làn da nàng trắng nõn, khuôn mặt thanh tú mỹ lệ, nếu không phải chất chứa khí khái hào hùng cùng chút ngang ngược, bướng bỉnh của người trong giang hồ, có lẽ sẽ bị người khác nhận nhầm thành thiên kim tiểu thư nơi khuê các.
Trên thực tế nàng cũng không phải là Độc nương tử thật sự, nàng tên là Lâm Thiện Vũ, một người đang bị trúng kịch độc, đến mức nội lực trong người không giây phút nào không phát ra độc tính, bởi vậy từ một người vô tôi bị ép gánh chịu toàn bộ tiếng xấu của Độc nương tử, còn Độc nương tử thật sự, từ lúc hạ độc hại Lâm Thiện Vũ, đã bị nàng một kiếm giết chết.
Xui xẻo cho Lâm Thiện Vũ, lúc giết chết nữ nhân đã xuống tay đánh lén nàng, cũng không biết trong binh khí của ả ta có độc, chờ đến lúc muốn tìm thuốc giải độc, Độc nương tử đã chết mất rồi, không thể tra hỏi được gì nữa.
Mấy năm nay nàng bị người trong giang hồ xem thành Độc nương tử, khắp nơi đuổi giết, độc trên người lại cứ vào mỗi đêm trăng tròn bộc phát, tra tấn hành hạ nàng, biến nàng thành một thân chật vật, không xong.
Sau khi nàng tiến vào huyệt động, vẫn không quên dùng cỏ dại dây leo che dấu cửa động. Cái huyệt động này bên trong còn có một cỗ thi thể nam tử, ít nhất đã chết hai ba canh giờ rồi, thân thể cũng đã lạnh lẽo rồi.
Lâm Thiện Vũ đưa hắn đem vào một chỗ sâu bên trong, dự định chờ đến sau khi nàng khôi phục, sẽ tìm một địa phương chôn cất cho người này.
Nàng bị thương có phần nghiêm trọng, chỉ có thể dọc theo tường đá chầm chậm ngồi xuống. Vì đánh lạc hướng truy binh, áo khoác ngoài của nàng đã phải ném đi, giờ phút này trên người chỉ có một lớp xiêm y màu xanh thẫm, trên người còn có vài chỗ phương bị binh khí chọc phá, lộ ra làn da đầy máu me be bét.
Chẳng qua nàng cũng không để ý đến cái này, có thể ở từ giữa nơi mà đám người kia tập trung vây kín cướp đến tay thứ đồ này, đã khiến nàng sướng phát điên rồi.
Nơi mà hôm nay nàng đến gọi là Vạn Linh sơn, là nơi mà theo như truyền thuyết nói có rất nhiều hang động, và vô số kỳ hoa dị thảo, bảo vật quý giá của đất trời, chỗ mà vô số người giang hồ mơ tưởng đặt chân đến. Nàng vốn cho rằng đây chỉ là một cái truyền thuyết mà thôi, lại vô tình biết được có một môn phái trong võ lâm tìm được lối vào của Vạn Linh sơn, cho nên mới âm thầm đi theo bọn hắn tiến vào, lại không nghĩ rằng truyền thuyết là có thật, nàng còn ở nơi này tìm được một đóa nhất phẩm thánh liên!
Nhất phẩm thánh liên có thể giải được bách độc, chỉ cần ăn nó vào, nàng sẽ có thể giải được độc trong cơ thể, rốt cuộc không cần phải gánh vác tiếng xấu của " Độc nương tử" nữa!
Trong mắt Lâm Thiện Vũ tràn đầy ánh sáng hy vọng, nàng mở hộp ngọc ra, một đóa hoa sen trắng như tuyết, nhị hoa hơi lộ ra chút sắc đỏ, đang lẳng lặng nằm trong hộp ngọc, nàng không chút do dự, đem đóa hoa sen này nuốt xuống.
Nhất phẩm thánh liên chẳng những có thể giải được tram loại độc, còn có thể đề gia năm mười năm công lực, từ nay về sau, ta cũng không cần phải tiếp tục kiếp sống bị người đuổi giết khắp nơi rồi, cũng không cần phải cả ngày trốn trốn tránh tránh nữa! Chờ khi thương thế khỏi hẳn, nàng lại đi tìm một nơi sông núi hữu tình mà ẩn cư lại đó, làm ruộng dệt vải, hoặc là mở một lữ quán nhỏ, trải qua cuộc sống của người bình thường, không bao giờ... bước chân vào giang hồ nữa...
Cuộc sống tốt đẹp của nàng còn chưa tưởng tượng xong, vị trí trái tim tâm bỗng nhiên truyền tới một hồi quặn đau dữ dội, độc tính bị nàng dùng nội lực áp chế xuống triệt để bộc phát!
Trên mặt Lâm Thiện Vũ lúc này một tia huyết sắc cũng không còn, nàng ôm ngực ngã quỵ trên mặt đất, giữa cơn đau nhức vô tận cố gắng khởi động nội lực áp chế độc tính xuống, nhưng một chút khí lực cũng không có.
Nàng thế mới biết, thánh liên mà nàng đã ăn...là giả!
Nghĩ đến việc mình đã phải vất vả lắm mới cướp được đóa thánh liên này, nghĩ đến nàng phải chật vật trốn đông trốn tây, nghĩ đến sự thống khổ mỗi tháng độc tính phát... Lâm Thiện Vũ cuộn mình trên mặt đất, trong mắt ngoại trừ oán hận và đối với vận mạng không cam lòng ra, còn có một chút mờ mịt cùng bi ai.
Ta đến tột cùng đã làm sai điều gì? Ta chỉ là muốn tiếp tục sống mà thôi...!
Vì cái gì ngay cả một nguyện vọng nhỏ bé như vậy, cũng khó khăn đến thế này đây?
Lâm Thiện Vũ có thể rõ ràng mà cảm giác được tánh mạng đang từng chút biến mất, thế giới trước mắt nàng đã dần dần tối sầm xuống, ý thức cũng càng ngày càng mơ hồ.
Ý thức càng trôi càng xa, Lâm Thiện Vũ không khỏi nghĩ tới đời trước của mình, vốn dĩ nàng chỉ là một con người hiện đại bình thường, sau khi xảy ra tai nạn xe cộ bị chết lại chuyển sinh đến thế giới võ hiệp này, nàng một lòng ảo tưởng sẽ trở thành một nữ hiệp giang hồ sống phóng khoáng thoải mái, có thù tất báo, tư thế hiên ngang, mãi cho đến sau này mới phát hiện, thì ra chỉ cần một câu nói nhẹ nhàng của nhân vật chính "Nguy hại giang hồ ", đã nghiêm trọng đến mức độ nàng phải đem cả tính mạng ra trả giá!
Nếu có thể sống lại, nếu có thể sống lại một lần nữa, nàng sẽ không bước vào giang hồ, không nên bị cuốn vào những thứ ân oán tình thù đó nữa, chỉ nguyện làm một nữ tử bình thường, tìm một người bình thường kết hôn, bình an vui vẻ mà qua cả đời...
*****
"Cát tường như ý, tương lai phúc lộc thọ hỉ cùng nhau đến, lương duyên do ông trời chú định, gấm đỏ kết thành đôi! Tân lang có thể nhấc khăn che của nàng dâu lên!"
Ngay lúc này, Phó gia - gia đình giàu có nhất huyện Nhạc Bình, đang giăng đèn kết hoa, tiếng pháo nổ liên hồi, chiêng trống rộn rã, không khí đầy vui mừng... Người qua kẻ lại đều mặt mày rạng rỡ.
Một hồi tiệc mừng kéo dài từ hoàng hôn náo nhiệt đến tận nửa đêm, chờ đến lúc vị quản sự của Phó gia tiễn bước vị khách nhân cuối cùng ra về rồi, bỗng nhiên nghe thấy từ trong sân viện của Đại thiếu gia truyền ra một tiếng kêu đầy sợ hãi, ngay sau đó, liền có âm thanh la hét ầm ĩ từ xa xa truyền tới.
Trong lòng quản sự biết đã có chuyện không ổn, vội vàng đi về hướng sân viện của Đại thiếu gia. Chẳng qua lúc hắn vừa mới rảo bước đến trước cửa viện, còn chưa kịp đi vào bên trong xem, đã bị một người từ bên trong đang vội vã chạy ra ngoài đụng phải.
Quản sự đã lớn tuổi, bị người kia bị đâm cho lảo đảo, suýt nữa ngã quỵ xuống đất, hắn lui về sau vài bước mới ổn định được thân mình, ngẩng đầu nhìn lên mới nhận ra, người này đúng là Đại thiếu gia Phó Gia Bảo.
Chỉ thấy Đại thiếu gia một thân y phục tân lang đỏ thẫm, bởi vì uống rượu, mà khuôn mặt tuấn tú đỏ rực lên, mà phía sau Đại thiếu gia, còn có một đám tôi tớ nha hoàn đi theo, quản sự nhìn chăm chú vào trong, lại phát hiện ran ngay cả hỉ nương cũng từ trong phòng tân hôn chạy ra.
Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?
Không chờ quản sự hỏi đến, Đại thiếu gia đã đẩy hắn ra, đi thật nhanh về hướng sân viện của lão gia. Hai tên gia đinh hầu hạ Đại thiếu gia cũng vội vàng đi theo hắn.
Quản sự cái gì cũng không biết, cũng không dám chạy đến trực tiếp hỏi Đại thiếu gia, vội vàng kéo hỉ nương lại hỏi xem đã xảy ra chuyện gì?
Hỉ nương kia phẩy khăn thở dài, triệt để đem mọi chuyện đã phát sinh đều nói ra hết.
"Ngay từ đầu vẫn rất tốt, Đại thiếu gia cũng luôn cười ha ha, vui vẻ, ai ngờ khăn cô dâu vừa vén lên, tân lang lại trở nên không cao hứng, nói người hắn muốn kết hôn không phải người này, còn nói muốn tìm lão gia tính sổ! Thế này là thế nào? Tân nương tử cũng bị làm cho giận đến phát ngất!"
Quản sự nghe hỉ nương nói xong đã cảm thấy không ổn, sau tới nghe được tân nương tử ngất đi, càng thêm nóng nảy, vừa muốn gọi người đi mời đại phu, ngẩng đầu lên lại thấy ngay trên đỉnh đầu vẫn còn treo đèn lồng chữ hỷ đỏ thẫm, liền biết là không ổn, lại vội kêu người đi mời phu nhân tới đây xem sao.
Trong sân vốn dĩ huyên náo, loạn thành một đoàn, quản sự xoay trái xoay phải, cuối cùng cũng tạm thời đem mọi chuyện an bài thỏa đáng, còn không có còn kịp thở một hơi lấy sức, đã thấy lão gia phu nhân mang theo thiếu gia cùng nhau tới đây.
Lão gia đi ở đằng trước, trên mặt đầy sự phẫn nộ, phu nhân Tân thị cũng đi theo bên cạnh hắn, đang nhỏ giọng khuyên bảo, Đại thiếu gia...... Đại thiếu gia nghiêng đầu, không tình nguyện mà đi theo phía sau.
Quản sự âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Phu nhân mang theo hai bà tử có kinh nghiệm vào phòng xem tân nương tử, các nha hoàn tôi tớ khác trong viện toàn bộ đều lui ra ngoài, cửa viện đóng kín, quản sự đứng ở trước cửa nhà chính chờ sẵn, chỉ nghe thấy Đại thiếu gia và lão gia lại bắt đầu tranh cãi lên.
Đại thiếu gia ồn ào nói người hắn muốn cưới là Nhị cô nương Lâm gia, chứ không phải Đại cô nương, cuộc hôn nhân là không tính.
Lão gia nói chuyện hôn nhân phải nghe theo lệnh cha mẹ, đã bái đường thì chính là phu thê, không để cho hắn tùy hứng quyết định được.
Đại thiếu gia lại nói muốn hoà ly, làm cho lão gia tức giận đến muốn vác gậy đánh hắn.
Đại thiếu gia gân cổ lên, chỉ thẳng vào đầu nói: "Ngài đánh đi! Đánh vào đây này, đem ta đánh chết cho rồi đi, để cho ta xuống dưới cùng mẹ đẻ đoàn tụ!"
Nghe thiếu gia nhắc tới đại phu nhân đã qua đời, lão gia tức giận đến sắc mặt tái nhợt, chỉ vào Đại thiếu gia nói: "Nghịch tử! Ngươi tên nghịch tử này..."
Quản sự thấy tình thế không ổn, đang muốn tiến lên khuyên bảo, chỉ thấy một bà tử từ trong phòng chạy ra, nói với lão gia: "Lão gia, Đại thiếu gia, Đại thiếu nãi nãi tỉnh rồi!"
Nghe vậy, Phó Gia Bảo còn đang gương cổ cùng Phó lão gia thách thức, bỗng sửng sốt một chút, cảm giác say rượu trên người cũng vơi đi vài phần.
Phó lão gia hừ lạnh nói: "Tân nương tử vừa vào cửa ngày thứ nhất đã đem người ta làm cho giận đến phát ngất, ngươi ngược lại thật sự là có bản lãnh."
Phó Gia Bảo không cam lòng nhẫn nhịn, đốp chat lại: "Quá khen quá khen, so không được với lão đầu ngài."
Phó lão gia trừng hắn: "Xảy ra sự tình như vậy rồi, ngươi nói người ta sau này làm sao có thể đi ra ngoài gặp người nữa?"
Phó Gia Bảo liếc mắt, "Nếu bên dưới khăn nàng dâu kia là Nhị cô nương, hôm nay cũng sẽ không ra cớ sự náo loạn thế này."
Phó lão gia cười lạnh, "Ngươi vẫn còn biết là náo loạn. Thường ngày cũng không thấy ngươi yêu thích Nhị cô nương bao nhiêu, sao..."
Phó Gia Bảo cắt ngang lời hắn nói, "Ta không thích Nhị cô nương là một chuyện, nhưng đem Nhị cô nương đổi thành Đại cô nương lại là một chuyện khác." Hắn xắn tay áo lên, vẻ mặt không kiên nhẫn, "Chuyện lớn như kết hôn chuyện lớn như vậy đều có thể thay đổi người, như vậy có phải đến một ngày có phải các người cũng có thể đem ta thay đổi luôn hay không?"
Phó lão gia tức giận đến mức muốn phất tay áo bỏ đi, đúng lúc này Phó phu nhân Tân thị lại lần nữa trong phòng đi ra, nói: "Tân nương tử đã tỉnh lại, không có vấn đề gì, Gia Bảo nên tranh thủ thời gian đi xem nàng thôi!"
Phó Gia Bảo kéo khóe miệng hừ một tiếng.
Tân thị bước vài bước đến gần, nhỏ giọng nói với Phó lão gia: "Hôm nay là tân hôn của Gia Bảo, ngài cũng đừng cùng hắn so đo làm gì." Sau đó lại nghiêng đầu nói với Phó Gia Bảo: "Đã bái đường rồi thì chính là phu thê, sau này con phải đối xử cho tốt với tức phụ của mình đấy."
Phó Gia Bảo bực bội đáp lại: "Chẳng lẽ còn có thể đem người trả về sao chứ?"
Mắt thấy Phó lão gia lại muốn phát giận, hắn lại nghiêng đầu, xoay người rời đi.
Phó lão gia nhìn hỉ phục đỏ thẫm trên người nhi tử, thở hổn hển mấy hơi, thầm nghĩ: hôm nay là tân hôn của nhi tử, ta phải cố nhẫn nhịn một chút, đợi qua ngày mai lại thu thập hắn sau!
Nghĩ vậy, hắn liền dẫn Tân thị cùng một đám tôi tớ rời khỏi đó.
Trong sân lại trở nên vô cùng yên tĩnh, ngay cả tiếng gió thổi qua đèn lồng đều có thể nghe thấy.
Phó Gia Bảo lúc nãy chống đối Phó lão gia vô cùng kiêu ngạo, nhưng bây giờ đứng ở trước cửa phòng tân hôn, lại có chút do dự.
Mem say trên người hắn lúc này đã tan đi phân nửa rồi, cũng ý thức được lúc trước mình đã làm được không thỏa đáng, nhưng muốn hắn hạ mình nói xin lỗi với nàng, hắn lại không hạ được mặt mũi xuống mà làm.
Có điều nghĩ lại, hắn cũng không có làm sai cái gì...! Rõ ràng chính là Lâm gia cùng cha hắn liên hợp lại lừa gạt hắn đem người thay đổi, hắn không đi so đo với Lâm gia bọn họ đã rất là rộng lượng rồi.
Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Phó Gia Bảo lại thẳng lưng lên, vừa nhấc chân đã đá cửa phòng đi vào.
Tân nương tử một thân đỏ rực đang ngồi trên giường kia không chút nhúc nhích.
Phó Gia Bảo nhìn một chút, chỉ thấy tân nương tử đang chăm chú nhìn thẳng vào hắn. Trong lòng của hắn khẽ động, lúc trước không có nhìn cẩn thận, bây giờ nhìn lại, Lâm Đại cô nương hình như so với trước kia đã trở nên càng thêm yêu kiều duyên dáng.
Hắn lúc trước vẫn cảm thấy Lâm Nhị cô nương lớn lên thanh tú, nhưng bây giờ nhìn lại, cưới Lâm Đại cô nương cũng không tính thiệt thòi gì. Dù sao cũng là hai tỷ muội, cũng không kém bao nhiêu.
Vì vậy Phó Gia Bảo ngồi xuống ghế bên cạnh bàn nhỏ bày sẵn rượu và trái cây, thản nhiên nói: "Nếu đã bái đường thành thân, không có cách nào khác thay đổi, ta cũng chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận. Nhưng chỉ cần ngươi sau này hầu hạ bản thiếu gia cho tốt, chu toàn bổn phận, ta sẽ không so đo chuyện ngày hôm nay nữa." Nói xong gác lên chân phải lên đầu gối trái, hướng về người kia nói: "Còn không mau tới đây cởi giày rửa chân cho bản thiếu gia?"
Người đối diện thật lâu không nhúc nhích, Phó Gia Bảo bất mãn quét mắt nhìn đến, chỉ thấy tân nương tử vẫn đang ngồi trên giường kia ngẳng đầu lên, nhìn hắn mỉm cười, nụ cười kia, thấy thế nào cũng hơi rợn người.
Phó Gia Bảo không khỏi rùng mình một cái, cảm thấy hình như có chỗ nào không thích hợp.