Lúc Họa Thúy lui ra ngoài, trên mặt vẫn tràn ngập dáng vẻ thì ra là thế, hóa ra Đại thiếu gia vẫn luôn muốn ly hôn với Thiếu nãi nãi! Đúng là phải như vậy! Đại thiếu gia tốt lành, thiện lương đến thế, Thiếu nãi nãi lại đối xử với ngài ấy tồi tệ như vậy, ngày thường thì luôn lạnh nhạt hờ hững với Đại thiếu gia, lại còn xấu tính đến độ để cho Đại thiếu gia cả người đầy thương tích phải ngủ trên mặt đất, những điều này làm sao có thể là chuyện mà một nương tử nên làm đối với phu quân của mình chứ! Nàng sẽ luôn đồng tình và ủng hộ Đại thiếu gia!
Trong lúc Họa Thúy còn đang vừa đi vừa suy nghĩ phải ủng hộ, giúp đỡ đại thiếu gia thế nào thì đầu bỗng nhiên bị người gõ cho một cái, nàng giật nảy mình, làm rơi cả thùng nước trên tay.
A Hồng tay chống nạnh đứng trước mặt nàng, mắng: "Ngươi đúng là một cô ả lắm tâm tư, không biết nghe lời mà, đã dặn ngươi lúc Đại thiếu gia đang ở thì không được bước vào thư phòng mà? Ngươi là bị điếc không nghe thấy hay là cố ý làm trái lời?"
Họa Thúy vội vàng lắc đầu, xua xua tay nói: "A Hồng tỷ, không phải ta cố ý, ta không biết đại thiếu gia đang ở trong thư phòng."
Đôi mắt A Hồng kéo từ trên xuống dưới dò xét khuôn mặt trắng bệch của nàng, trong lòng không hề tin những gì nàng nói. Nàng cảm thấy nhất định là Họa Thúy muốn thừa dịp mình không có mặt để chạy đến xum xoe nịnh bợ trước mặt Đại thiếu gia và Thiếu nãi nãi, nàng ta đang âm mưu muốn cướp đi vị trí đại nha hoàn của mình!
Nghĩ cũng đừng nghĩ, hừ!
A Hồng trừng mắt nhìn nàng, "Ngươi chỉ vừa mới đến đây có mấy ngày đã học được mạnh miệng, trả treo rồi ha! Có phải đợi thêm vài ngày nữa là muốn leo lên đầu ta ngồi luôn rồi hay không?"
Họa Thúy liên tục lắc đầu, không ngừng giải thích mình không có ý đó.
A Hồng bảo vệ vị trí đại nha hoàn của mình như bảo bối trong lòng, làm sao có thể cho phép người khác mơ ước, thèm muốn? Trong lòng nàng đã nhận định Họa Thúy muốn cướp chức vị của mình, cho nên luôn cảm giác nha đầu này chỗ nào cũng thật đáng nghi ngờ, bây giờ thấy nào bị dọa đến sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, càng cảm thấy nàng là giả vờ.
Nàng hung hăng nhéo Họa Thúy một cái, lớn tiếng sai bảo: "Ngươi, mau đến phòng bếp giúp một tay, ban đêm các chủ tử tắm rửa cần phải dùng nước nóng!"
Họa Thúy: "Vâng, vâng."
Đuổi Họa Thúy đi khỏi đó rồi, trong lòng A Hồng mới thoải mái hơn một chút, nàng nghĩ thầm: Họa Thúy này dáng vẻ đẹp mắt hơn này, tên gọi so ra cũng êm tai hơn nàng, ngay cả làm việc cũng đều nhanh nhẹn, gọn gàng hơn nàng. Nàng lại không thể nhìn chằm chằm Họa Thúy mọi lúc mọi nơi, lỡ như để nha đầu này tránh được nàng tranh thủ cơ hội đến lượn lờ, xuất hiện trước mặt thiếu gia và Thiếu nãi nãi, như vậy thì địa vị của mình chắc chắn sẽ có nguy cơ bị lung lay. Nhất định phải tìm cách đuổi nàng ra khỏi Đông viện mới được.
Trong khi hai hầu gái của Đông viện đều có tâm tư riêng, thì lúc này ở trong thư phòng của Đông viện, Phó Gia Bảo vừa mới đóng cửa chính lại, đã nghe được Sử Khấu nhỏ giọng nói: "Trước đây không phải chúng ta đã có ý định dùng một người giả đến kích thích Lâm Thiện Vũ sao? Ta cảm thấy Minh huynh nói không sai, người giả làm sao có tác dụng bằng người thật được? Vừa lúc huynh cứu được một cô nương ở hang ổ của bọn thổ phỉ, nàng vì báo đáp ân cứu mạng của huynh, nhất định sẽ nguyện ý giúp huynh. Đến lúc đó hai người các huynh chung đụng tới tới lui lui, nói không chừng sẽ..." Sử Khấu nhướng mày nhìn Phó Gia Bảo, cười đến thô bỉ nói tiếp, "Đóng giả làm thật!"
Phó Gia Bảo đang một bên nghe một bên nâng ly uống trà, nghe hắn như thế suýt nữa phun hết nước trà trong miệng ra.
Minh Cảnh thấy sắc mặt của hắn khác thường, hỏi hắn làm sao vậy.
Phó Gia Bảo lắc lắc đầu nói: "Về sau đừng nói những lời này nữa."
Sử Khấu và Minh Cảnh đưa mắt nhìn nhau không hiểu sao hắn lại đột nhiên đổi ý như vậy, lại nghe thấy Phó Gia Bảo nói tiếp: "Ta dự định về sau sẽ chung sống dài lâu với nàng."
Nghe hắn nói như vậy, Sử Khấu và Minh Cảnh đều không dám tin. Hai người thay phiên nhau tiến lên sờ sờ đầu hắn kiểm tra.
Dưới ánh mắt đang tỏ vẻ không hiểu hai người đang làm cái quái gì của Phó Gia Bảo, Sử Khấu nói với Minh Cảnh: " Minh huynh huynh xem thử xem, có phải đầu óc của huynh ấy đã bị bọn cướp kia đánh hỏng lúc ở trên núi rồi hay không, vì sao bỗng nhiên giống như biến thành người khác vậy?"
Minh Cảnh nghiêm túc gật đầu, nhìn về phía Phó Gia Bảo nói: "Phó huynh, huynh phải nhớ giấu bệnh sợ thuốc là không tốt, hay là tìm một đại phu đến kiểm tra một lần cho chắc đi!"
Phó Gia Bảo liếc mắt, đem hai bàn tay của bọn họ còn đàn đặt trên đầu mình hất ra, nghiêm túc nói: "Đầu ta không có hỏng! Ta đã quyết tâm, sau này muốn cùng Lâm... nương tử chung sống với nhau thật tốt." Vừa nói vừa dùng sắc mặt nghiêm túc nhìn về phía hai người, " Hai người các huynh nếu còn coi Phó Gia Bảo ta là huynh đệ, thì sau này đừng nhắc lại chuyện này trước mặt nương tử của ta nữa!"
Sử Khấu và Minh Cảnh lại một lần nữa đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy không biết nói gì đối với sự thay đổi thất thường của Phó Gia Bảo.
Minh Cảnh cân nhắc một chút rồi nói: "Phó huynh có thể nói cho hai người bọn ta biết, vì sao huynh lại đột nhiên thay đổi chủ ý hay không?"
Phó Gia Bảo nhớ tới Lâm Thiện Vũ, hai lỗ tai hơi đỏ lên, có mấy lời hắn không dám nói ra trước mặt nàng, nhưng lại có thể không hề cố kỵ nói cho hai người anh em tốt của mình nghe. Hắn nhỏ giọng nói: "Trước kia là do mắt ta đui mù, không nhìn ra được chỗ tốt của nàng. Từ khi ta thoát khỏi hang ổ của bọn giặc cướp, ta mới hiểu được, Lâm... nương tử là một nữ tử vô cùng tốt." Dường như hắn còn chưa quen gọi Lâm Thiện Vũ là nương tử, cho nên mỗi khi nhắc tới hơi bị không tự nhiên, nhưng lại cố gắng hết sức để thay đổi lại cách xưng hô, thế là một khi ý thức được mình nói sai hắn lại lập tức uốn nắn, sửa miệng lại.
"Biểu hiện bên ngoài của nàng nhìn có chút hung dữ, có hơi lạnh nhạt, nhưng thật ra lòng dạ lại tốt lành, thiện lương hơn nhiều so với người khác. Lúc trước ta hiểu lầm nàng, trong lòng luôn cảm thấy nàng là một con người ác độc, còn không chỉ một lần ở trước mặt người khác chửi bới nàng, nàng đều biết tất cả, nhưng cũng không tính toán với ta. Nếu không phải nhờ có nàng, nói không chừng ta đã..." Bỗng nhiên hắn lại nhớ tới chuyện Lâm Thiện Vũ đã căn dặn với hắn, vì thế Phó Gia Bảo lại đem chuyện nàng đã cứu hắn nuốt lại vào trong bụng, chuyển sang nói tới chuyện khác.
"Quan trọng nhất chính là, nương tử nàng toàn tâm toàn ý ái mộ ta." Nói đến chuyện này, Phó Gia Bảo lại có chút kích động, "Các huynh ngẫm lại thử xem, muốn tìm một nữ tử không ham tiền tài không yêu quyền thế, lại toàn tâm toàn ý ái mộ mình trên đời này phải có rất khó khăn hay không chứ! Nương tử nàng thật lòng thật dạ đối với ta, ta cũng muốn dùng chân tình đến đáp trả nàng!"
Nhìn đến bộ dáng tình ý chân thành tha thiết của Phó Gia Bảo, Sử Khấu và Minh Cảnh đều cảm thấy giống như mình không quen biết người này. Hai người cũng biết Phó Gia Bảo đã che giấu một số chuyện then chốt không nói ra, bởi vậy cũng càng thêm tò mò, hiếu kì, muốn biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì mà lại có thể khiến cho Phó Gia Bảo phát sinh thay đổi lớn đến mức độ này chứ.
Sử Khấu ngồi trở lại ghế, sắc mặt vô cùng phức tạp, "Huynh đệ à, huynh quả thật là người dễ thay đổi."
Phó Gia Bảo cười ha ha, "Huynh cứ ở đó mà nhìn và hâm mộ đi!"
Sử Khấu vểnh mũi lên hừ một tiếng, "Hâm mộ cái gì? Hâm mộ huynh bị cướp đánh cho sưng mặt sao?"
Phó Gia Bảo cũng hừ một tiếng, "Dù sao thì hiện tại ta cũng nói trước với các huynh rồi đấy, chờ đến lúc các huynh gặp được nương tử của ta, không được phép xem nhẹ nàng! Nếu như các huynh dám làm cho nương tử của ta tức giận, thì đến lúc hậu quả các huynh cũng không gánh nổi đâu."
Sử Khấu và Minh Cảnh lại càng thêm tò mò, hậu quả gì mà bọn hắn lại gánh vác không nổi chứ?
Phó Gia Bảo không nói thêm gì với bọn họ, mà chỉ dùng một loại ánh mắt của người từng trải nhìn hai người họ, thầm nghĩ: võ công của nương tử ta cực kỳ lợi hại, nếu dám chọc nàng giận nàng sẽ đánh các huynh một trận nhớ đời đến lúc đó xem các huynh có sợ hay không?
Hắn hắng giọng, lại nói tiếp: "Sau này các huynh tốt nhất cũng đừng đắc tội với ta, nếu không để cho nương tử của ta biết, nàng cũng sẽ tức giận. Dù sao nương tử nàng ấy yêu thích ái mộ ta đến như vậy mà." Nếu như các huynh dám đắc tội ta, ta sẽ để cho nương tử đánh các huynh một trận nhớ đời!
Sử Khấu và Minh Cảnh nghe thấy Phó Gia Bảo lại bắt đầu khoe khoang Lâm Thiện Vũ yêu hắn biết bao nhiêu, quả thực cũng muốn xắn tay áo lên đánh hắn một trận. Sử Khấu phe phẩy cây quạt trong tay, nói: "À, đúng rồi hôm nay loạt truyện < Uống rượu giang hồ > lại ra sách mới."
Phó Gia Bảo nghe vậy thì hai mắt sáng lên: "Mau cho ta xem một chút đi!"
Sử Khấu lại lắc đầu, nói: "Huynh xem không được, hôm nay sách mới vừa ra, cả thư quán đều đã bị người chen nhau tranh cướp như điên, ta cũng là phải mượn của người khác xem một lát thôi. Không thì để ta kể lại cho huynh nghe?"
Minh Cảnh bất đắc dĩ nhìn hắn, cảm thấy hắn lại muốn giở trò xấu gì rồi đây.
Phó Gia Bảo hơi thất vọng, nhưng lại rất muốn biết sách mới viết về cái gì, vội vàng bảo Sử Khấu kể lại cho mình nghe.
Thế là Sử Khấu hắng giọng một cái, chậm rãi bắt đầu: "Hôm nay trong sách mới viết về một vị đại hiệp, tuổi trẻ tài cao, hắn và nương tử của mình tình cảm như keo như sơn, vô cùng ân ái, lại còn thường xuyên khoe khoang kể lể phần tình ý này của hai người bọn họ trước mặt người khác."
Phó Gia Bảo không kịp chờ đợi, hối hắn kể tiếp: "Sau đó thì sao, sau đó thì sao?"
Sử Khấu chậm rãi nói: "Về sau, hắn chết."
Phó Gia Bảo: "..."
Cái tên khốn Sử Khấu này rõ ràng đang châm chọc hắn, nhất định là thế! Hừ!
Tuy hai người đến thăm Phó Gia Bảo, nhưng lúc đến cũng đã vào buổi hoàng hôn rồi, lại còn trò chuyện lâu như vậy, mắt thấy mặt trăng đều đã treo lên đến ngọn cây rồi, vì vậy cũng chỉ có thể đứng dậy tạm biệt ra về.
Phó Gia Bảo chậm rãi muốn đưa bọn hắn ra ngoài, nhưng hai người nhìn hắn đi đường chậm chạp, từ tốn, sợ sẽ ảnh hưởng đến thương tích trên người hắn, cho nên liên tục bảo không cần.
Ba người vừa mới vừa đi tới cổng Đông viện, thì có một người hầu báo Thiếu nãi nãi đã về.
Sử Khấu và Minh Cảnh từ sớm đã rất tò mò muốn biết vị nương tử có hơi hung dữ, lạnh nhạt trong miệng Phó Gia Bảo trông như thế nào, nghe vậy lập tức theo bản năng nhìn qua.
Chỉ thấy ở bên ngoài cổng Đông viện, một cô nương mặc y phục màu xanh đang cầm đèn lồng đứng ở đó.
Trang phục trên người nàng vô cùng thanh lịch, mái tóc đen bóng được búi gọn lại chỉ cắm một cây trâm bạch ngọc, khuôn mặt xinh đẹp, trắng nõn, tuy không thể nói là tuyệt sắc, nhưng một đôi mắt long lanh gợn sóng kia lại rất là động lòng người, nó khiến cho những người đối diện với nàng đều có một loại cảm giác cả người thư giãn và thoải mái.
Nhìn thấy bọn họ, Lâm Thiện Vũ cười nhẹ, khẽ chào một tiếng: "Hai vị chính là bạn tốt của phu quân, Sử công tử và Minh công tử đúng không! Phu quân vẫn thường xuyên nhắc đến các vị, quả nhiên đều là người anh tuấn, nhã nhặn, lịch sự."
Sử Khấu và Minh Cảnh lấy lại tinh thần, vội vàng chắp tay đáp lễ.
Sắc trời cũng không còn sớm nữa, hai người cũng không thích hợp nấn ná lại nơi này quá lâu, vì vậy sau khi bắt chuyện chào hỏi vài câu, thì lịch sự chào tạm biệt và rời khỏi đó. Chỉ là vừa đi ra khỏi cổng lớn của Phó gia, hai người liền không nhịn được chụm đầu nhỏ to thảo luận.
Sử Khấu: "Tiểu nương tử này của Phó huynh nhìn không giống như những gì huynh ấy từng nói tí nào!"
Minh Cảnh gật đầu đồng ý, bản thân hắn cũng đã từng tưởng tượng tướng mạo, bộ dáng của Lâm Thiện Vũ vài lần, nhưng chưa từng nghĩ tới dung mạo của nàng lại là như thế. " Vừa nhìn qua đã thấy là một nữ tử dịu dàng, biết giữ gìn tuân thủ phép tắc, bổn phận rồi, quả thật không có nửa điểm giống với những gì Phó huynh nói trước đây."
Sử Khấu: "Cũng không biết Phó huynh suy nghĩ thế nào, đều đã nói muốn cùng người ta chung sống dài lâu, nhưng lại vẫn nói nàng hung dữ, lạnh nhạt. Ở đâu lại có người giống như huynh ấy chứ! Nếu ta là nương tử của huynh ấy, cũng sẽ tức giận đến mức muốn xắn tay áo lên đánh huynh ấy!"
Minh Cảnh tiếp lời: "Phó huynh cũng giống y như cha của huynh ấy thôi, đều là dạng người miệng cứng lòng mềm, những gì huynh ấy nói huynh nghe cho vui là được. Mới tháng trước huynh ấy còn luôn miệng nói muốn hòa ly với nương tử mới cưới, còn nói không ít lần đâu, không phải đến hôm nay đã đổi ý rồi sao? Chuyện nhà của Phó huynh, sau này chúng ta đừng cố xen tay quản đến nữa."
Hai người vừa trao đổi ý kiến vừa đi xa dần.
Còn lúc này ở Đông viện của Phó gia, Lâm Thiện Vũ và Phó Gia Bảo đang cùng nhau đi vào bên trong viện, vừa vào, A Hồng liền ân cần đi sát bên chờ hầu hạ, Lâm Thiện Vũ đưa đèn lồng trong tay giao cho nàng cầm, rồi cùng Phó Gia Bảo trở về phòng.
Trong lúc Phó Gia Bảo đang tiếp đãi bạn của hắn, nàng đã kiểm tra xong số thảo dược mà A Hạ tìm trở về kia, phát hiện quả thật giống như đúc những thì thảo dược trong trí nhớ của nàng ở thế giới võ hiệp kia, lòng nàng cũng yên tâm hơn nhiều, xem ra mặc kệ thiết lập ra sao, chỉ cần thế giới quan tương tự nhau, thì những thứ như thảo dược này cũng sẽ không khác biệt gì nhiều.
Nàng đã đưa mấy bức vẽ các loại thảo dược khác giao cho A Hạ chuẩn bị hôm sau tiếp tục đi tìm mua về, trước hết cứ để hắn tạm mua mười phần về, để cho nàng làm thử mấy phần xem kết quả chất lượng thế nào đã.
Đang muốn đi rửa mặt, chợt nghe Phó Gia Bảo hỏi: "Nương tử, vừa rồi nàng mới đi làm gì đó? Sao lại đi lâu như vậy?"
Động tác mở tủ treo quần áo của Lâm Thiện Vũ dừng lại, nàng kinh ngạc nhìn về phía Phó Gia Bảo, "Ta không nghe rõ, chàng mới gọi ta là cái gì?"
Đây là lần đầu tiên Phó Gia Bảo ở ngay trước mặt nàng gọi nàng như vậy, trong lòng vốn có chút không được tự nhiên, nàng không nhắc tới tới hắn còn có thể vờ như không có chuyện gì, nhưng mà nàng vừa hỏi đến hắn lập tức luống cuống, ngượng ngùng không biết phải làm sao, cúi thấp đầu nói: "Không có gì, ta... ta tắm rửa đây." Dứt lời vội quay người muốn đi.
Lại bị Lâm Thiện Vũ dùng một cây chày cán bột ngăn lại.
Ánh mắt của nàng dò xét hắn, trông thấy hai lỗ tai của hắn đỏ lên, khóe miệng lộ ra một nụ cười, "Chàng mới... gọi ta là nương tử?"
Phó Gia Bảo xoắn xuýt hết một lúc, cuối cùng cũng cứng cổ đáp trả: "Nàng là nương tử của ta, ta gọi nàng là nương tử có gì sai?"
Lâm Thiện Vũ gật đầu, nói: "Đúng, không sai, ta chỉ cảm thấy tò mò, vì sao chàng lại đột nhiên sửa miệng như thế?"
Phó Gia Bảo bĩu môi lẩm bẩm: "Ta có đổi giọng đâu?"
Lâm Thiện Vũ liếc nhìn hắn vẫn đang cố cứng miệng nói, "Không có? Trước kia không phải đều là gọi ta là bà la sát, mụ Dạ Xoa sao?" Nàng dường như đang lục lại trí nhớ một phen, rồi mới nói tiếp: "À, đúng rồi, chàng còn gọi ta nữ nhân độc ác, nữ ma đầu nữa."
Phó Gia Bảo hết sức kinh sợ: "Làm sao nàng biết được!" Đối diện với gương mặt cười như không cười của nàng, khuôn mặt hắn đỏ bừng lên, bỗng nhiên ôm đầu ngồi xổm xuống đất.
Lâm Thiện Vũ đầy nghi hoặc, không hiểu nhìn hắn.
Phó Gia Bảo co rụt đầu từ từ nhắm hai mắt, hô lớn: "Nàng dùng chày cán bột đánh ta đi! Trước kia là ta sai, nàng cứ đánh ta trút giận đi! Nhưng mà phải nói trước, không cho phép đánh đầu!"
Lần này Lâm Thiện Vũ nhịn không được phải cười thành tiếng, thấy ánh mắt của hắn chứa đầy thăm dò ngẩng đầu nhìn nàng, nàng đưa tay kéo hắn dậy, nói: "Ta không đánh chàng, ta chỉ cần một câu nói của chàng thôi."
Phó Gia Bảo nghĩ thầm còn có thể có chuyện tốt đến như vậy sao, mình không có bị đánh! Vội vàng nói: " Nàng cứ nói đi."
Lâm Thiện Vũ nghiêm túc hỏi hắn: "Chàng gọi ta là nương tử, là muốn sau này chung sống, cùng nhau sinh hoạt lâu dài với ta?"
Vành tai hắn lại ửng đỏ, gật gật đầu, xong lại cảm thấy chỉ như vậy thì không đủ thành tâm, cho nên mở miệng bảo đảm: "Về sau mọi thứ ta sẽ đều thương lượng với nàng, sẽ không bao giờ... suy nghĩ lung tung, làm chuyện bậy bạ nữa!"
Lâm Thiện Vũ mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Phó Gia Bảo cũng ấm áp hơn rất nhiều, "Chàng sớm đã nên nghĩ như vậy." Nàng nhéo nhẹ vành tai đỏ rừng rực của hắn, nói: "Ta ở lại Phó gia, vốn là vì muốn sống cuộc sống đơn giản, bình dị, yên ổn dài lâu mà." Dứt lời, nàng liền xoay người đi sang phòng bên cạnh tắm rửa, chỉ để lại mình Phó Gia Bảo ngơ ngác đứng chờ trong phòng.
Đợi đến khi nàng đã vào phòng bên cạnh, đóng kín cửa lại, không còn nhìn đến bóng dáng của nàng nữa, hắn vẫn còn ngây ngốc đứng đó thêm một lát nữa rồi mới chợt trở nên kích động, hưng phấn đi tới đi lui trong phòng, 'Ha ha, ta biết mà ta biết mà, nương tử nàng nhất định đã sớm yêu thích ta, vừa rồi nghe ta nói mấy lời kia, nàng chắc chắn là đã vui vẻ đến mức nhịn không được, sợ sẽ mất mặt ở trước mặt, cho nên mới trốn đến tịnh phòng nhanh như vậy đây mà!"
Hưng phấn một hồi lâu, Phó Gia Bảo mới tỉnh táo lại, hắn nhớ tới đến đôi giày cỏ mà nàng đã tự tay làm cho mình, lòng nghĩ thầm: đây chính là lễ vật đầu tiên nương tử đưa cho hắn, hắn phải thu lại, giữ gìn cho tốt mới được!
Nhưng mà hắn tìm một hồi lâu trong phòng, khắp nơi đều đã lật tung ra, làm sao cũng không tìm ra được đôi giày cỏ kia.
Thật kỳ quái, đang yên đang lành một đôi giày còn có thể tự mình chạy mất sao? Phó Gia Bảo nhếch mắt, xông bên ngoài gọi lớn: "Người đâu mau tới đây!"
A Hồng lập tức chạy vào, hỏi thiếu gia có chuyện gì phân phó.
Phó Gia Bảo hỏi: "Lúc ngươi quét dọn có nhìn thấy một đôi giày cỏ hay không?"
Giày cỏ? A Hồng lắc đầu.
Phó Gia Bảo không tin, "Chính là đôi giày mà ngày đó trở về ta đã mang, có phải trong lúc ngươi quét dọn đã đem đi vứt rồi hay không?"
A Hồng nghe thấy giọng điệu của thiếu gia cực kỳ bất mãn, khó chịu vội vàng nói: "Thiếu gia, nô tỳ thật sự không biết, buổi sáng nay nô tỳ vẫn còn nhìn thấy chúng nằm ở đó mà!" Ngay lúc này hai mắt nàng chợt sáng lên: "Thiếu gia, trong lúc ngài không ở trong phòng Họa Thúy có vào quét dọn phòng, lúc nô tỳ gặp nàng có thấy nàng làm rơi đổ vài thứ, nhất định là nàng, nhất định là Họa Thúy đã ném giày của ngài đi!"
Phó Gia Bảo nghe thấy thế thì giận dữ, "Họa Thúy là ai? Mau gọi nàng ta tới đây!"
"Vâng!" A Hồng nhận lệnh vội chạy ra ngoài, lúc xoay người còn đắc ý nhướng lông mày, nha đầu không biết an phận Họa Thúy kia, cũng dám to gan ném đồ của đại thiếu gia đi nữa! Để xem lần này nàng làm sao có thể ở lại Đông viện được nữa!