Dưới ánh mắt âm thầm vui sướng khi người gặp họa của A Hồng, Họa Thúy lo lắng, thấp thỏm không yên đi vào đại sảnh của Động viện.
Phó Gia Bảo ngồi ở vị trí chủ tọa, quét mắt nhìn từ trên xuống dưới đánh giá tiểu nha hoàn trước mặt, cảm thấy nàng ta nhìn có hơi quen mắt, nhưng cũng không để ý gì nhiều đến chuyện này, mà nghiêm giọng chất vấn: "Hôm nay là ngươi quét tước phòng ngủ của ta?"
Tướng mạo của Phó Gia Bảo rất anh tuấn, dưới ánh nên lung linh trong phòng lại trông càng khôi ngô tuấn tú thêm mấy phần. Họa Thúy vừa ngẩng đầu nhìn hắn một cái, cả khuôn mặt đã lập tức đỏ ửng lên, thầm nghĩ Đại thiếu gia thật là tuấn tú, đáng tiếc mệnh của ngài lại không tốt, lại xui xẻo cưới phải một nữ nhân ngang ngược, hung dữ như Thiếu nãi nãi. Vừa nghe thấy hắn hỏi mình, nàng lập tức gật đầu cung kính trả lời, "Thưa Đại thiếu gia, đúng là do nô tỳ quét tước ạ."
Phó Gia Bảo lại nhìn thẳng vào nha hoàn vóc dáng nhỏ gầy trước mặt mình tiếp tục hỏi, "Vậy ngươi có nhìn thấy một đôi giầy rơm ta đặt dưới gầm giường hay không?"
A Hồng vừa nghe thấy hắn hỏi đến khóe miệng bắt đầu cong lên.
Họa Thúy lại không hề cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần mà cứ thế hồn nhiên gật đầu thưa: "Nô tỳ trông thấy đôi giầy rơm vừa bẩn thỉu lại vừa rách toang ra cả rồi, thiếu gia vẫn còn đến mấy đôi giày mới chưa từng mang lần nào, cho nên đã thu dọn lại rồi đem đi ném rồi ạ."
"Ném rồi!?!" Phó Gia Bảo bất ngờ lớn tiếng như vậy làm cho Họa Thúy cảm thấy hoảng sợ, nàng mở to hai mắt nhìn vị thiếu gia đang vô cùng sốt ruột trước mặt nôn, có chút hoang mang và bối rối gật đầu.
Phó Gia Bảo vội vàng hỏi: "Ngươi ném đi đâu rồi!"
Họa Thúy ngơ ngác đáp: "Ở cuối con hẻm phía sau."
Con hẹm phía sau chính là ngõ nhỏ ở bên cạnh phòng bếp, ngày thường đồ ăn đồ dùng mà Phó gia mua, hoặc bọn người hầu ra vào phủ phần lớn đều thông qua cánh cửa nhỏ bên cạnh phòng bếp, sau đó theo con hẻm nhỏ này mà đi ra ngoài.
Phó Gia Bảo vừa nghe nàng nói thế, lập tức đứng phắt dậy ù chạy ra bên ngoài.
Trông thấy Đại thiếu gia chẳng nói chẳng rằng gì mà tự nhiên bỏ chạy ra ngoài như thế, A Hồng cũng cực kỳ kinh ngạc, nàng vội vàng gọi với theo: "Đại thiếu gia, ngài đi chậm một chút, trên người ngài vẫn còn có thương tích mà! Ui trời ơi là trời!" A Hồng thở dài, cũng không còn hơi sức mà để ý tới Họa Thúy, vội vã chạy theo bóng lưng của hắn đi ra ngoài.
Chờ đến lúc nàng đuổi theo kịp lại vừa vặn nhìn thấy, Đại thiếu gia đang đứng ở trong con hẻm nhỏ ngay đằng trước chỗ mà đám người hầu của Phó phủ hay gom đổ rác thải, đồ vật hư hỏng, dơ bẩn. Cúi thấp người không ngừng moi móc lục lọi bên trong.
A Hồng lắp bắp kinh hãi, bởi vì Đại thiếu gia từ khi sinh ra đã quen sống an nhàn sung sướng rồi, trước giờ chỉ cần vô tình liếc mắt nhìn phải mấy thứ như thế này đều ghét bỏ, ngại dơ bẩn rồi, thế mà bây giờ lại ngồi xổm ở đó tự mình lục lọi tìm kiếm, chỉ vì một đôi giầy rơm!
Nàng vội vàng chạy qua vốn định tìm phụ thiếu gia một tay, nhưng khi vừa quét mắt nhìn đến số lượng rác thải chất ở chỗ này hiện tại có vẻ hơi ít, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó liền nói: "Thiếu gia, Hoạn Thúy quét dọn phòng của ngài vài Thiếu nãi nãi là vào ban chiều, mà hằng ngày trước khi hoàng hôn xuống sẽ có người đến thu gom rác thải, nói không chừng đều đã..." Những người này là do Nhai đạo tư chuyên môn phái đi thu gom rác thải, đồ bỏ đi của các hộ gia đình, A Hồng thầm nghĩ trời đều đã tối mịt rồi, đôi giầy rơm kia nhất định là đã bị gom đi cùng chỗ rác thải trước đó rồi.
(*) Nhai đạo tư: giống như văn phòng quản lý khu phố.
Phó Gia Bảo nghe nàng nói như thế, vội đứng phắt dậy, cố đè nén bực bội trong lòng nói: "Ta đi một chuyến đến Nhai đạo tư, ngươi trở về báo với Thiếu nãi nãi một tiếng, nói ta ra ngoài đi tụ tập bạn bè."
Không đợi nàng đáp lại, Phó Gia Bảo đã nhanh chân chạy ra khỏi hẻm nhỏ, tốc độ so với tốc độ bình thường hắn dùng để tránh né phó lão gia đuổi đánh còn nhanh hơn mấy phần.
A Hồng đứng sững người ở đó trợn to hai mắt, cảm thấy mình có muốn đuổi theo cũng đuổi không kịp, vì vậy đành phải xoay người trở về tìm Thiếu nãi nãi.
Giờ cũng sắp nửa đêm đến nơi rồi, khắp các ngã tư đường của huyện Nhạc Bình đều đã tối đen như mực, không thấy lấy nửa bóng người nào đi lại trên đường, cũng may ánh trăng treo trên bầu trời đêm nay không bị tầng mây che phủ, cho nên vẫn có thể nhìn rõ mặt đường.
Phó Gia Bảo thở hồng hộc chạy không biết bao lâu cuối cùng cũng đến được khu vực của Nhai đạo tư.
Cổng lớn của Nhai đạo tư đã chặt, bên trong vừa tôi thui vừa yên tĩnh không chút tiếng động, rõ ràng là chẳng còn ai ở trong vào giờ này.
Nghĩ thôi cũng biết, sắp nửa đêm tới nơi rồi, sai dịch của nơi này chắc chắn đều đã về nhà cả rồi.
Phó Gia Bảo đi qua đi lại xem xét mấy vòng, đằng sau Nhai đạo tư dựng một bức tường vây quang một khoảng đất, đây là nơi mà những người đi thu gom rác trở về đổ hết xuống đó. Hắn nhìn nhìn chợt phát hiện ra dưới chân một trong số mấy mặt tường có xếp mấy bao cát, đôi mắt hắn sáng lên, quyết định đứng lên bao cát trèo tường đi vào trong tìm xem sao.
Hai chân vừa mới giẫm lên bao cát, phía sau bỗng nhiên có tiếng người hô to "Trời hanh khô rao, cẩn thận củi lửa!", Phó Gia Bảo bị dọa giật mình hoảng sợ, hai chân mềm nhũn trượt té từ trên bao cát xuống, lọt thỏm vào giữa mấy bao cát đang chất chồng ở đó, cũng may là chung quanh đền tối đen như mực, cho nên người đi tuần vào báo canh kia vẫn chưa nhìn thấy hắn, mà vẫn vừa đi vừa hô vừa gõ chiêng đồng cứ thế đi ngang qua ngay trước chỗ Phó Gia Bảo ngồi.
Chờ đến khi người kia đi xa rồi, Phó Gia Bảo mới chật vật bò ra từ cái hố nhỏ đó đi ra ngoài, lại vất vả lăn lộn một hồi lâu sau mới leo được lên đến đầu tường nhảy vào trong.
Người thu gom đã phân chỗ rác thải trở về thành vài đống khác nhau đặt trong một góc. Nhiều thứ đồ hỗn tạp, linh tinh chất đống cùng một chỗ như thế, mùi vị đương nhiên là không dễ ngửi chút nào rồi.
Phó Gia Bảo vội vàng nâng một tay lên bịt chặt mũi, tay còn lại thì vọc vào đống rác ở gần mình nhất không ngừng bới móc, tìm kiếm, tết Đoan Ngọ vừa mới qua không bao lâu, ban ngày trời có chút nóng, nhưng đến khi đêm xuống lại rất lạnh lẽo, hôm nay hắn ăn mặc không nhiều lắm, ấy thế mà ở trong tiết trời lạnh lẽo như thế này lại còn có thể tự giày vò bản thân đến mức cả người ướt đẫm mồ hôi.
Hắn lăn qua lộn lại tìm kiếm một hồi lâu, nhưng mà làm sao cũng không tìm được đôi giầy kia.
"Cuối cùng là bị ném vào chỗ nào rồi chứ?" Phó Gia Bảo nóng nảy đến đầu đầy mồ hôi, hắn cũng bất chấp cảm giác hôi thối khó chịu này, buông tha cho việc bịt mũi, dùng cả hai tay bới móc lục lọi, hắn cúi đầu giành hết mọi sự chú ý của bản thân vào đống rác trước mắt, không hề phát hiện pha, ở trong bóng tối, có một sinh vật đang chậm rãi mở mắt, hung ác nhìn chằm chằm hắn.
"Gâu!"
Giữa đêm hôm thanh vắng đột nhiên có tiếng chó sủa vang lên làm cho Phó Gia Bảo giật mình kinh hãi, hắn hoảng sợ quay đầu lại nhìn, ánh mắt co rụt lại bên trong hiện ra hình ảnh một con chó hung dữ đang giương nanh múa vuốt đối diện với hắn.
Ai có thề ngờ được Nhai đạo tư có nuôi chó giữ cửa chứ! Tiêu rồi, tiêu rồi...
Ngay lúc Phó Gia Bảo đau lòng nghĩ mình nhất định sẽ bị con chó dữ này cắn cho một trận, trong bóng đêm một cục đá từ xa xa bay tới, đánh vào đầu con chó kia. Sinh vật mới vừa rồi còn hung hăng dữ tợn bỗng chốc rên một tiếng rồi ngã quỵ trên mặt đất.
Phó Gia Bảo nhìn chằm chằm con chó sắp cắn mình kia bây giờ đang nằm một đống ở đó, thở hồng hộc ngã ngồi tại chỗ, mãi vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
Một lát sau, một giọng nói nhàn nhạt từ trên đầu tường truyền vào lỗ tai hắn, "Còn không mau đứng lên? Chàng bị dọa choáng váng rồi sao?"
Phó Gia Bảo ngây ngốc ngẩng đầu lên, chỉ thấy giữa ánh trăng soi tỏ, Lâm Thiện Vũ mặc một bộ váy áo mà xanh nhạt bay từ trên đầu bờ tường xuống, ống tay áo tung bay theo gió...
Sau khi nàng nhảy xuống khỏi bờ tường, lại phát hiện biểu cảm của Phó Gia Bảo trông càng ngu si ngây ngốc hơn, hắn cứ như vậy ngồi giữa đống rác thải ngửa đầu nhìn nàng, vẻ mặt dại ra, nhưng ánh mắt lại phát sáng đến kinh người, giống như ánh trăng sáng trên bầu trời đêm vậy, loại ánh mắt này của hắn nàng đã nhìn thấy qua một lần, chính là lần mà nàng lên núi cứu hắn.
Từ trước đến giờ chưa từng có một ai giống như Phó Gia Bảo, dùng loại ánh mắt này nhìn nàng. Không biết vì cái gì vừa chạm đến ánh mắt này của hắn, trong lòng nàng lại cảm thấy có vài phần không được tự nhiên. Nàng không quen với loại cảm giác kỳ quái đang nảy sinh trong lòng mình lúc này, nhưng cũng không rối rắm thế nào vì nó, mà nói với Phó Gia Bảo: "Còn ngồi ở đó làm gì? Mau đứng lên!"
Phó Gia Bảo cố gắng tập trung lấy lại tinh thần, vội vàng đứng lên muốn vươn tay đón nàng, lại bị nàng cau mày tránh đi, "Chàng đã lăn một vòng ở trong cái đống này sao? Trên người đều là dơ bẩn và hôi thôi."
"Hả? Thối đến vậy sao?" Phó Gia Bảo nâng tay áo lên mũi ngửi ngửi, có lẽ là vì hắn đã ở trong này một thời gian, mũi cũng dần thích nghi rồi, cho nên cũng không cảm giác được thối thế nào.
Lâm Thiện Vũ ghét bỏ liếc hắn một cái, "Chỉ vì tìm một đôi giầy rơm đã hỏng, chàng lại còn chạy đến nơi đây biến mình thành đống rác luôn sao?"
Nghe nàng nói như vậy, vẻ mặt Phó Gia Bảo tràn đầy không thể tin nổi mà nhìn nàng, "Sao nàng có thể nói như vậy được chứ? Đó là do chính tay nàng đã bện ra mà!" Là tín vật mà!
Chống lại ánh mắt không thể tin nổi của Phó Gia Bảo, Lâm Thiện Vũ thật sự không hiểu nổi hắn đang nghĩ cái gì, nàng tự tay bện thì thế nào? Chẳng phải cũng chỉ là một đôi giầy rơm thôi sao? Hắn còn nhiều đôi giầy mới, tốt như thế, mang thế nào cũng không hết, cần gì hắn phải giữa đêm hôm khuya khoắt chạy đến bãi rác bới móc tìm một đôi giầy rơm chứ?
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều cảm thấy đối phương không thể nói lý.
Lâm Thiện Vũ hơi buồn ngủ ngáp một cái, nói với hắn: "Trở về đi! Đêm đã khuya rồi."
Phó Gia Bảo lại mặc kệ nàng tiếp tục ngồi xổm xuống bắt đầu moi móc đống rác kia, "Ta không quay về, ta phải tìm được giầy rơm trước đã."
Lâm Thiện Vũ nhìn người đang ngồi xổm đưa lưng về phía nàng, cong mông vùi mình vào đống rác, thật sự muốn đánh hắn một trận. Nhưng nàng lại nghĩ tới ước định chung sống hòa bình dại lâu của hai người, vì thế lại cố kiềm nén tính tình, xuống giọng khuyên nhủ: "Phu quân, đêm đã khuya rồi, mau đi về trước đi! Ngày mai ta lại... bện một đôi mới cho chàng."
Phó Gia Bảo không quay đầu lại cự tuyệt, "Ta không cần, bện một đôi khác thì cũng không giống nhau được."
Sao lại không giống nhau? Đôi trước chẳng phải cũng do nàng tự tay bện sao? Lâm Thiện Vũ nhìn chằm chằm cái mông đang lúc ẩn lúc hiện trước mặt nàng, lại nói: "Chàng đã có nhiều giày tốt như vậy rồi, đôi giầy rơm kia chàng cũng có mang đến nữa đâu."
Phó Gia Bảo vẫn không quay đầu lại, vừa tìm vừa nói: "Không mang ta cũng có thể giữ lại cất giữ chưng bày, bảo quản cho tốt."
Lâm Thiện Vũ hơi nhíu mày, thử khơi thông tâm hồn, khai sáng cõi lòng vị tha biết chia sẻ cho hắn, "Mỗi một đôi giày, chắc hẳn đều có một vị chủ nhân thật sự cần đến nó, chàng không cần tìm nữa, có lẽ nó đã được người cần đến nó mang vào chân rồi, chàng đã có nhiều giầy như thế rồi, nhưng người nhặt đôi giầy rơm kia đi có lẽ lại có xuất thân nghèo khổ, một đôi giày chàng không cần dùng đến, lại có thể bảo vệ đôi chân người đó đi được không ít quãng đường." Lâm Thiện Vũ nói như thế cũng không sai chút nào, những người làm công việc hằng ngày đi thu gom rác kia tuy vừa bẩn vừa mệt, nhưng thường có thể nhặt ra được một ít thứ còn có thể dùng được, đây cũng là nguyên nhân mà có không ít người nguyện ý đi làm loại công việc như thế này.
Nhưng mà Phó Gia Bảo nghe nàng nói như thế, lại hơi cảm thấy mất hứng. Hắn xoay người lại ý kiến: "Đó là giày của ta, dựa vào cái gì mà phải cho người khác mang chứ!"
Lâm Thiện Vũ nói: "Ngươi coi như làm một việc thiện có được không?"
Phó Gia Bảo nhăn mặt nhíu mày, rất không cao hứng nói: "Không được." Hắn cảm thấy giày rơm của hắn chắc chắn là chưa có ai nhặt đi, nó nhất định vẫn còn đang bị chôn vùi trong mấy đống rác rưởi này ở chờ hắn tìm về!
Còn Lâm Thiện Vũ lúc này lại một lần nữa nhìn thấy hắn bắt đầu chui vào đống rác rưởi kia, nàng cảm thấy kiên nhẫn của mình đã sắp khô kiệt rồi, nàng thật sự không thể dễ dàng tha thứ, chấp nhận việc trượng phu của mình vừa bẩn vừa thối hoắc như thế! Vì vậy nàng rút cây chày cán bột giắt ở sau lưng ra, lạnh lùng hỏi: "Chàng có trở về hay không? Hay là muốn ta đánh chàng một trận rồi mới chịu nghe lời?"
Nghe thấy Lâm Thiện Vũ muốn đánh mình, lưng hắn hơi cứng lại, nhưng vẫn quật cường nói: "Ta không quay về! Ta muốn tìm giày!"
Được! Được lắm! Lâm Thiện Vũ nắm chặt nắm tay, cảm thấy kiên nhẫn rốt cục đã khô kiệt hoàn toàn rồi, nàng nâng tay lên, lập tức hung hăng quất một đòn vào cái mông trước mắt mình.
Phó Gia Bảo "Oa" một tiếng nhảy dựng lên! Hắn ôm chặt mông đau quay phắt lại trừng mắt nhìn nàng, "Nàng... Nàng thật sự đánh ta!"
Lâm Thiện Vũ cười ha hả, không thèm nói lời vô nghĩa với hắn nữa, mà tiếp tục giơ chày lên cao đánh xuống, nàng đã trông nom, chăm sóc hắn nhiều ngày như thế, cho nên cũng rõ ràng chỗ nào trên người hắn có miệng vết thương, mỗi một đòn đánh xuống đều tránh đi miệng vết thương của hắn, nhưng cũng đều làm cho Phó Gia Bảo phải hoài nghi nhân sinh.
Nàng vừa đánh vừa nói: "Nói, có trở về hay không!"
Phó Gia Bảo: "Không quay về... Oa!"
Nàng lại quất một cái, "Có trở về hay không?"
Hắn vẫn cắn răng cố chấp: "Không quay về... A!"
Sân đổ rác thải này rất rộng rãi, Lâm Thiện Vũ tay cầm chày cán bột đuổi đánh Phó Gia Bảo chạy từ đầu đông sang đầu tây, đánh đến hai mắt hắn đẫm lệ lưng tròng vô cùng đáng thương tội nghiệp giơ tay cầu xin tha thứ, "Đừng đánh, ta... ta trở về."
Bây giờ mới chịu ngoan! Nàng thu lại chày, trong nháy mắt đã thay đổi thành biểu tình dịu dàng, ôn nhu, nói: "Tốt lắm, phu quân mau theo ta trở về đi thôi!"
Hai người một trước một sau rời khỏi Nhai đạo tư, ánh trăng đem bóng dáng của cả hai kéo ra thành một đường thật dài trên đường.
Phó Gia Bảo vừa đi phía trước Lâm Thiện Vũ vừa không nhịn được mà ngoái đầu nhìn về Nhai đạo tư, Lâm Thiện Vũ đạp lên cái bóng của hắn, tay trái cầm chày gõ gõ vào lòng bàn tay phải, ý tứ dọa dẫm vô cùng rõ ràng.
Cuối cùng Phó Gia Bảo chỉ có thể vẻ mặt đầy đau khổ, không cam lòng trở về Phó gia.
Chuyện ở Đông viện hiển nhiên cũng đã kinh động đến chỗ chính viện, lúc hai người trở về đến cửa Đông viện, Phí ma ma đã đứng chờ sẵn ở cửa không ngừng nhìn ngó xung quanh, nhìn thấy thân ảnh của hai người bọn họ, mới nhẹ nhàng thở ra.
Lâm Thiện Vũ đẩy Phó Gia Bảo cả người dơ bẩn, hôi thối vào trong đi tắm rửa, rồi mớ quay sang nói chuyện với Phí ma ma: "Đã trễ thế này rồi, còn làm phiền ma ma phải lo lắng."
Phí ma ma cười nói: "Đây đều là bổn phận của lão nô, Thiếu nãi nãi không cần phải để ở trong lòng." Dừng một chút, bà lại nói: "Nghe nói tối nay đại thiếu gia vì tìm một đôi giầy rơm cho nên mới chạy ra ngoài, không biết là đôi giầy có gì đặc biệt sao?"
Lúc nàng lên núi cứu người đội mũ trùm, ngoại trừ Phó Gia Bảo không ai biết đó là nàng. Mà một đôi giầy rơm cũng không thể nhìn ra cái gì, nàng cũng có thể nói là nàng đã bện cho hắn trước lúc hắn bỏ nhà trốn đi. Bởi vậy Lâm Thiện Vũ cũng không dối gạt mà nói: "Là do ta tiện tay bện cho hắn, chẳng qua cũng chỉ là một đôi giày rơm tầm thường thôi, không nghĩ tới hắn lại để ý đến như vậy, ta mất không ít công sức mới có thể đưa được hắn trở về."
Phí ma ma nhớ tới dáng vẻ đầy khó chịu, bực bội mà không dám nói của Đại thiếu gia lúc trở về, lại nhìn vẻ mặt tràn đầy khó hiểu của Thiếu nãi nãi thì cười nói: "Lão nô cũng là người từng trải, có thể nhìn ra được rõ ràng, thứ Đại thiếu gia để ý không phải là đôi giày kia, mà là phần tâm ý của Thiếu nãi nãi, có thể thấy được điều Đại thiếu gia quý trọng muốn giữ gìn chính là Thiếu nãi nãi. Thiếu nãi nãi có thể nghe lão thân khuyên một câu không, đợi đến lúc Đại thiếu gia đi ra, Thiếu nãi nãi lại tâm sự trò chuyện với ngài ấy cho rõ ràng, trong cuộc sống phu thê với nhau, có chút bất đồng, mâu thuẫn cũng là bình thường, cùng nhau trò chuyện nói rõ ràng là được rồi."
Lâm Thiện Vũ hơi trầm ngâm, một lát sau nàng xoa xoa cằm cười nói: "Đa tạ ma ma chỉ bảo."