Nhật Ký Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng

Chương 28: Tự tay dạy ngươi làm đồ Giả




“Thần khí, Vĩnh Dạ quyền trượng, tượng trưng cho vương quyền bất tử, nghe nói là vật tuỳ thân của Vĩnh Dạ đại đế, cất giấu bí mật trở nên cường đại, thế nhưng nó chưa từng xuất hiện trên vũ đài lịch sử” – Thần khí đồ giám.
Vị vong linh đại đế duy nhất kể từ cận đại, sự quật khởi và tan biến của Vĩnh Dạ hệt như một tấm màn sương, không ai biết hắn quật khởi như thế nào, cũng không ai đoán được hắn lại bị đánh ngã lúc hùng mạnh nhất. Chẳng qua, không ít người suy đoán sự quật khởi của hắn có thiên ti vạn lũ quan hệ với thanh thần khí Vĩnh Dạ quyền trượng.
“Thanh thần khí chưa từng xuất hiện và từng bị nghi vấn có tồn tại hay không (có thể mang đầu của kẻ bịa đặt đến sảnh hành chính thứ bảy tại đế quốc Ciro để nhận thưởng 100 đồng vàng), nhưng không ít cận vệ, bao quát cả ta, từng nghe thấy ngài thấp giọng nỉ non một câu nói.”
“Muốn lực lượng và vương quyền của ta ư? Đi tìm đi, ta đặt hết thảy tại nơi đó ¬– – Vĩnh Dạ quyền trượng.”
“Trí tuệ của đại đế như biển rộng, dày nặng mà sâu xa, lúc đó, ai có thể ngờ đại quân vô địch như quân đoàn vĩnh dạ có khả năng thất bại. Ngài không bị mê hoặc bởi giả tượng trước mặt, hai đốm lửa linh hồn trong mắt ngài đã nhìn thấu tất cả, lời nói mơ hồ như dự triệu lại như tự than ấy, trên thực tế chính là lời di chúc gửi đến tương lai vương quốc không lâu sau đó.”
“Từ lúc ngài mất tích (kể cả ta, đến nay vẫn có rất nhiều vong linh cấp cao không tin tưởng đại đế vĩ đại có thể chết trong chiến đấu), câu truyền ngôn của ngài đã lan tràn khắp nơi như thể lửa cháy rừng già, ‘kẻ nào có thể sở hữu Vĩnh Dạ quyền trượng mới có thể thành người kế thừa của vong linh đại đế’ đã trở thành nhận thức chung của các vong linh sở hữu trí tuệ, nếu thật sự có người giành được quyền trượng, như vậy, đại đế quốc trước đây có lẽ đã không đi đến đường cùng, đại đế đã chuẩn bị tương lai tốt nhất cho đế quốc, thế mà…”
“Đám vong linh quân chủ ngu si thiển cận, cư nhiên dám vứt bỏ lời dạy bảo của đại đế, ngài vừa rời đi liền bắt đầu lục đục tranh quyền, không quan tâm tính chính thống, kì vọng dựa vào vũ lực cường hành thượng vị, trở thành vong linh đại đế tiếp theo. Kết quả, một đế quốc vong linh vĩ đại chuẩn bị hình thành hoá làm bọt nước, quân đoàn vô địch chia năm xẻ bảy, chỉ còn tàn quân gây dựng đế quốc Ciro hiện tại…”
“Do nguyên nhân lịch sử này, Ciro dù có mười hai chấp chính quan phân hưởng quyền bính vẫn mang danh đế quốc, thế nhưng chúng ta sẽ không cho phép ai trong chúng ta bước lên vị trí kia. Đế vị đó đã trống rỗng hơn trăm năm, và có lẽ sẽ còn trống rỗng càng lâu, mãi cho đến khi chủ nhân của Vĩnh Dạ quyền trượng xuất hiện – – người viết sử, chấp chính quan thứ bảy của đế quốc Ciro, cận vệ vĩnh viễn của đại đế - Reinhardt.”
Khục, lúc ta nhìn đến cuốn ‘Lịch sử trứ tác’ của tiểu Reinhardt, miệng ta há đến sái quai hàm, không biết dùng biểu tình gì để phản ứng. Nếu như ta còn sống và còn có thể chảy mồ hôi, chắc chắn các loại mồ hôi lạnh, mồ hôi hột, mồ hôi dầu sẽ chảy ra như suối, như sông, như thác… thậm chí kể cả thế cũng không đủ để diễn tả tâm trạng phức tạp của ta.
Trên ý nghĩa nào đó, trò đùa dai ác ý lúc ban đầu đã lấy được hiệu quả vượt qua mong đợi, hiện nay, vì để địa hạ thế giới càng hỗn loạn, ta định hoàn thành nốt phần sau của trò đùa này.
Vĩnh Dạ quyền trượng, một cây trượng đen dài khoảng một mét, mới nhìn thì tưởng như gỗ, thế nhưng trên thực tế bên trong chứa đầy bột xương, nó, là một thanh quyền trượng đặc chế từ hỗn hợp gỗ và xương.
Cây trượng do ta tự tay điêu khắc nên, mặt trên có khắc hoa văn hoa hồng và khảm một số trang sức theo phong cách của ta, những lão gia hoả quen biết cũ vừa nhìn liền biết, trên thân trượng còn được khắc bốn chữ ‘Vĩnh Dạ quyền trượng’ bằng ma lực màu xám mang tính chất hỗn hợp giữa hàn băng và tử vong đặc hữu của ta. Nhìn thoáng bề ngoài, mọi người liền biết đây là hàng cực kì cao cấp, thế nhưng, mới chỉ vậy còn xa xa không đủ.
“Việc đầu tiên muốn giải quyết là xuất xứ, một thứ không có xuất xứ sẽ khiến người nghi ngờ, Adam, đến, dùng linh hồn lạc ấn của ngươi kí lên cái này.”
Nhìn lướt qua văn kiện, một kẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn như Adam cười lớn, không chút do dự tại trên đó viết xuống tên của mình.
‘Adam Hans’, mấy chữ ấy hệt như ngọn lửa, lại không mang theo chút độ ấm nào, nó chỉ yên lặng thiêu đốt ở trên tờ văn kiện. Trên thế giới này, hai người khác nhau thì linh hồn lạc ấn cũng khác nhau, đó là tượng trưng thân phận của các truyền kì, càng không có khả năng nguỵ tạo.
Tờ văn kiện ta muốn hắn kí vào là một lá thư uỷ thác đấu giá, nơi bị uỷ thác là nhà đấu giá lớn nhất ở nơi minh ước được kí – thành Vikasteindy.
Phần chứng thư này đủ để chứng minh cây quyền trượng đến từ tay anh hùng Adam Hans, với lại, trong đó còn tuyên thệ rằng nó là do tự tay Adam giành được từ Vĩnh Dạ đại đế, Adam dùng danh dự của chính mình đảm bảo tính chân thật của văn kiện!
Khi tin tức truyền ra, tất cả mọi người đều sẽ đoán Adam lấy được nó khi đánh thắng Vĩnh Dạ đại đế năm xưa, sau đó hắn đem cây trượng tàng tư, như vậy, xuất xứ của cây trượng trở nên có thể tin tưởng.
Mà đúng là Adam giành được nó từ tay ta đó chứ, chỉ có điều thời gian không khớp thôi, chính các ngươi hiểu sai, không trách được ta….
Sau đó, ta lại cầm cây trượng lên, rót vào ma lực, lại bắt Adam đồng thời rót vào lực lượng từ một đầu khác, sau đó, uốn uốn éo éo một phát…
“Răng rắc.”
Lửa và băng chạm trán trực tiếp bạo liệt, quyền trượng suýt nữa gãy vụn, mặt trên tràn ngập vết rạn. Trên đó một bên toàn là vết lửa thiêu cháy, một bên thì toàn vết ăn mòn lan tràn của tử vong và băng giá.
“Tốt rồi, cái này tạo thành vết tích tổn hại khi Vĩnh Dạ đại đế và Hồng Liên dũng giả giao thủ. Như vậy, dù có cái gì khả nghi, bọn họ cũng đổ thừa cho tổn hại trong chiến đấu.”
Thế nhưng giờ nó vẫn có vẻ mới quá, thế là, ta vứt cây trượng xuống đất, sau đó đem nó lăn qua lăn lại, giẫm tới giẫm lui, tên Adam còn muốn tới ‘giúp đỡ’, ta không khách khí một cước đá văng hắn.
Thằng này biết cái gì là nặng nhẹ mà khí lực lại lớn, để hắn giẫm hai cái chắc cây trượng gãy thật, lúc ấy chẳng lẽ công sức phía trước đổ biển à!?
“Ân, ngấn tích lịch sử miễn cưỡng được tính là có.” nhìn căn quyền trượng đầy tro bụi và vết chân, ta gật đầu mãn ý, hiện tại nó đã không còn là cây trượng mới tinh như lúc nãy mà đã trở thành một đồ cổ đầy vết tích, có điểm giống văn vật.
Margareth hơi trầm tư, do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng:
“Không quản ngươi làm giống thật thế nào, nhưng…”
“Ta biết, còn chưa đủ!”
Ta đương nhiên biết là chưa đủ, nơi này không giống thế giới trước, giám định chỉ dựa vào ánh mắt và kinh nghiệm, nơi này có ma pháp, có chân thần, có cả pháp thuật dự ngôn, muốn làm đồ giả cũng không dễ như vậy.
Chẳng qua, việc này từ đầu đã nằm trong kế hoạch, ta và Adam đều là bán thần, thậm chí gặp một số chân thần yếu ớt cũng không sợ, pháp thuật dự ngôn bình thường căn bản không có tác dụng, thế nhưng, trên thế giới này vẫn còn vài loại năng lực rất phiền toái.
Mục sư cấp cao sử dụng vấn thần thuật, hướng chân thần đưa ra câu hỏi, nếu vị chân thần ấy đang rảnh (mục sư được chân thần ưu ái nhất dùng thuật này cũng chỉ có khả năng thành công là 10%), chân thần sẽ trả lời vấn đề của ngươi, tuy nhiên, câu trả lời chỉ có ‘đúng’ hoặc ‘sai’.
Đại pháp sư có dị giới chân lý thuật, triệu hoán một chân linh ở dị giới hỏi dò vấn đề, câu trả lời vẫn là ‘đúng’ hoặc ‘sai’.
Còn cả bói bài Tarot của nữ phù thuỷ, hay đi giải đọc các sợi dây vận mệnh… nói chung, tất cả đều chỉ nhận được câu trả lời là ‘đúng’ hoặc ‘sai’….
Theo ta được biết, tất cả những pháp thuật dự ngôn mạnh mẽ đều có khuyết điểm này. Câu trả lời của chúng luôn theo cơ chế ‘Yes’ hoặc ‘No’, đôi lúc còn không có câu trả lời, câu hỏi càng ngắn càng có khả năng có được đáp án, thực hiện dự ngôn một lần, trong ngắn hạn lại không thể sử dụng thêm.
Đó không phải ngẫu nhiên mà là quy tắc, là chân lý của thế giới, pháp thuật dự ngôn càng cường đại càng tiếp cận chân lý thế giới, do đó cũng càng phải chịu nhiều hạn chế. Đồng thời, muốn có càng nhiều tình báo, vậy thì trên con đường tìm kiếm đáp án càng cần nhiều tiêu hao, nếu không thì không cách nào khám phá chân tướng ẩn sâu trong đó.
Ta có thể trả một cái giá lớn khiến tất cả pháp thuật dự ngôn trở nên vô hiệu, giống như ta có thể giấu giếm sự tồn tại của chính mình dưới nút thắt vận mệnh. Thế nhưng nhiều lúc, không tìm ra vấn đề mới chứng minh rằng chắc chắn có vấn đề, một dự đoán không thể thực hiện lại càng thuyết minh trong đó có quỷ, như vậy kết luận đã rõ ràng, ta cần phải khiến thuật dự ngôn cho ra kết quả sai sự thật.
Khiến thuật dự ngôn với độ chính xác trăm phần trăm làm ra kết luận sai sự thật, nghe có vẻ không thể tin được? A ha, ngươi phải biết, có đôi lúc chính xác và chân thực không phải là một…
Nếu câu trả lời chỉ có ‘Đúng’ hay ‘Sai’, như vậy không gian thao tác của ta lại càng nhiều.
Ta chỉnh lý ra một số vấn đề mà bọn họ có khả năng hỏi nhất.
Thứ nhất, câu này gần như tất nhiên sẽ hỏi, đó là: ‘cây quyền trượng này có phải do chính tay Vĩnh Dạ đại đế chế tác…’. Cái này khỏi nói, chắc chắn câu trả lời là ‘Đúng’.
Thứ hai, câu hỏi có khả năng được hỏi thứ nhì là: ‘Bên trong nó có bí mật của Vĩnh Dạ đại quân?’
Vấn đề này rất đơn giản, thế nhưng câu hỏi càng đơn giản thì lượng thông tin bao quát trong đó càng lớn, nếu trong thanh quyền trượng này không có bí mật gì, vậy thì nó cũng không khác gì một kiện rác thải dù cho là thật. Ta đảm bảo, câu hỏi trên sẽ được hỏi đến, còn được hỏi rất nhiều lần.
Để đối phó, ta đem một tờ giấy bỏ vào trong đó, trên tờ giấy ta dùng ngôn ngữ ở thế giới trước viết hai chữ: ‘Bí mật’….
Được rồi, đây quả thật là một cách làm rất…, thế nhưng cực kì có hiệu quả, dù sao những pháp thuật dự ngôn ngu ngốc kia tuyệt đối sẽ liều mạng trả lời ‘Yes!’, ‘Có’, ‘Chân thực!’.
Câu thứ ba: ‘Có chứa bí mật để trở thành đế vương Ciro không?/ Có chứa trợ giúp để trở thành đế vương của vong linh không?’.
Đây là câu hỏi xác nhận thanh thần khí này có giá trị chính trị không… Để giải quyết, ta đem một số bí mật hoặc sở thích nhỏ của các chấp chính quan của Ciro vào trong đó, tỉ như nữ vương cốt long Gallei Sig hát cực dở, đã thế còn ngủ ngáy… nếu ngươi mang những bí mật nhỏ đó đe doạ bọn họ, khiến bọn họ chịu thua, sinh hoạt chính trị của ngươi ở Ciro tất nhiên sẽ có trợ giúp to lớn, thậm chí leo lên đế vị cũng không phải không thể, tất nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi không bị giết người diệt khẩu…
Nói thật, theo hiểu biết của ta, nếu lũ cùng hung cực ác đó mà chịu thua dưới lời đe doạ của ngươi thì ngươi thà đi đến thế giới mặt đất, vỗ vai một lão quốc vương nào đó bảo hắn đem quốc gia cho ngươi còn có tỉ lệ thành công cao hơn…
Thứ tư, chắc là: ‘Có liên quan đến bí mật / sức mạnh của Vĩnh Dạ đại đế không?’
Khục, ‘Học tập thật tốt, ngày ngày cố gắng, nỗ lực đánh quái, nỗ lực thăng cấp.”, tuyệt đối chân thực, đây chính là con đường mạnh mẽ của Vĩnh Dạ đại đế nha, không phục cứ tới…
Tốt rồi, ta tin tưởng, những thủ đoạn vừa rồi đã đủ chứng minh tính chân thật và trọng yếu của Vĩnh Dạ quyền trượng, kể từ lúc nó xuất hiện tại nhà đấu giá, danh tiếng của nó sẽ truyền khắp địa hạ thế giới dẫn lên sự coi trọng của tất cả thế lực, kể cả những kẻ không thể sử dụng… Không, không chỉ có vậy, mặt đất chắc hẳn cũng sẽ phái người tới, ít nhất những chấp chính quan ở Ciro chắc chắn sẽ phát điên… Nếu đế quốc vong linh và khối liên minh bắt đầu tranh chấp, hạo kiếp thứ hai có thể cứ thế mạc danh kì diệu chìm nghỉm.
Được rồi, ta thừa nhận mình lạc quan thái quá, nhưng dù sao chỉ là thử thôi mà.
“Như vậy, bước đầu tiên, mục tiêu sơ bộ: ‘gây náo loạn toàn bộ địa hạ thế giới’ có thể đạt tới…”
Nhìn vào cây quyền trượng này, ta cảm giác vẫn chưa thoả mãn, ta không cho rằng có ai nhìn ra nó là giả, thế nhưng đối với cường giả, có đôi khi trực giác còn đáng tin hơn kinh nghiệm và kiến thức, rất ít thứ có thể giấu được bản năng.
Thế là, ta do dự nói với Adam.
“Nếu ta đã được phóng thích, vậy thì đem thánh kiếm Roland trả lại ta đi.”
“Cho!”, không nói lời thứ hai, Adam đã đem thanh kiếm gãy màu trắng bạc dắt tại bên hông vứt cho ta.
Margareth bên cạnh sửng sốt, muốn nói gì đó, cuối cùng lại không mở miệng.
“Ai da, mệnh hạp của ta, lâu lắm không gặp.”
Đúng thế, đây là nơi linh hồn ta trú ngụ, chỉ cần mệnh hạp không sao, vu yêu sẽ bất diệt, mệnh hạp hình thù gì cũng được, có khi là cái mũ, có khi là lá thư.
Từ cuốn bí tịch của Tom thúc thúc rút được từ hệ thống, ta đã từng đem linh hồn mình cắt thành bảy phần, chế thành bảy cái mệnh hạp, thậm chí còn đặt tên hồn khí…
Kì thực ta muốn nói, tuy làm như vậy quả thực không dễ chết, thế nhưng phân linh hồn thành nhiều phần như vậy, tên Tom kia không sợ bị tinh thần phân liệt à?...Ừm, có vẻ ngay từ đầu hắn đã điên rồi thì phải.
Mệnh hạp của tên tù phạm như ta tất nhiên tại trên người tên ngục tốt Adam, hắn còn mang theo bên người mọi lúc mọi nơi, đương nhiên, tên này còn rất thông minh, không dùng mệnh hạp tới uy hiếp ta, không ép ta sử dụng mấy trò kia…
Vỗ về thanh kiếm gãy, ta cảm thán khôn cùng. Năm đó ta chọn thanh kiếm gia truyền làm mệnh hạp cũng vì xem trọng thanh kiếm cùng tên Roland được xưng là ‘thanh kiếm bất diệt’ này, nó từng trải qua ngàn năm chinh chiến cùng gia tộc ta mà không hao tổn chút nào, thế mà hiện nay dưới cơn lũ lịch sử, không chỉ đất nước và gia tộc tan tành, ngay cả ‘thanh kiếm bất diệt’ cũng gãy vỡ.
Mệnh hạp về đến trong tay, ma lực màu xám quanh ta chậm rãi tăng trưởng, không còn sự khó chịu bị trấn áp, thực lực của ta khôi phục một chút.
“Sơ cấp truyền kì? Tốt, như vậy có rất nhiều chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều.”
Tiếp đó, ta tại chỗ gãy của thanh kiếm lấy xuống một ít mạt vụn kim loại, xung quanh những hạt kim loại đó còn một chút gợn sóng linh hồn.
Sau, ta đem chúng tát xung quanh quyền trượng như tát vừng vào bánh, rồi lại tiếp tục vỗ nhè nhẹ. Một chớp sáng chói mắt chợt loé lên, trên quyền trượng nhiều thêm một chút bảo thạch sáng lấp lánh như sao trời.
Những khoả bảo thạch đó không ngừng toát ra ánh sáng bạc, những luồng sáng chúng toả ra nhảy vọt xuyên thoa, giao hoà lẫn nhau, đẩy lên đẩy xuống, nếu tinh tế quan sát thì những luồng sáng đó cũng có tiết tấu của chính mình, hệt như hô hấp của sinh vật, sau khi ta rót mảnh vụn linh hồn mình vào đó, thanh quyền trượng này đã có linh hồn, đã sống!
Chẳng qua, trái ngược với thanh kiếm nắm giữ linh hồn ta, kẻ giữ thanh quyền trượng này sẽ phải lắng nghe lời thì thầm bằng ngôn ngữ linh hồn, mỗi quyết định sẽ bị ta ảnh hưởng, thậm chí nếu giao lưu linh hồn lâu dài còn bị linh hồn ta ăn mòn, dần trở thành nô lệ của ta… Chậc, hình như có gì đó không đúng.
Quên, ta đã không còn làm ma vương lâu lắm rồi, thông cảm, thói quen nghề nghiệp chưa kịp bỏ…
Nhìn một màn trước mắt, Adam hít sau một hơi, tuy không biết ta làm gì nhưng bản năng hắn mách bảo thanh trượng này rất nguy hiểm, rất không thích hợp.
Margareth thì trừng trừng nhìn ta, nàng có vẻ nhìn ra chút gì đó nên mới dùng nhãn thần biểu thị bất mãn, thế nhưng kháng nghị của nàng trước sau ta vẫn mặc kệ.
“Được rồi, không cẩn thận nên làm theo thói quen, đích thực có chút quá phận. Chẳng qua ít nhất cũng phải làm được đến tận đây mới khiến những bá chủ và đám vong linh quân chủ hay cường giả siêu cấp chủ động rơi vào trong vòng xoáy.”
Sau đó, ta há miệng nuốt thanh thánh kiếm Roland, thanh kiếm gãy không rơi xuống phần bụng rỗng tuếch của phía dưới mà trực tiếp tan biến.
Ta đã đem mệnh hạp chuyển đến một nơi an toàn, đến hiện tại, ta mới được tính là hoàn toàn tự do.
“Nghe nói để đến tổng bộ khối minh ước tại Vikasteindy cần hơn hai tháng, chuẩn bị sớm một chút. Để Annie dẫn đội, nên khiến nàng tập tự mình chống đỡ một phía, các ngươi không thể ngăn mưa gió cả đời cho nàng. Yên tâm, ta sẽ cùng đi, tiếp tục làm hắc thủ sau màn, không để nàng chết được đâu.”
Nói xong, ta xoay người rời đi.
“Đi Vikasteindy cần hơn hai tháng? Không, chủ nhân, ngài lỗi thời rồi, hiện tại có ba con đường nhanh hơn nhiều.”
Ta nhìn chằm chằm người nữ bộc có vẻ nóng lòng muốn thử sau lưng.
“Tuy không kì vọng gì, thế nhưng ngươi cứ thử nói đi.”
“Xe ngựa bình thường đúng là muốn gần ba tháng, thế nhưng tiến bộ kĩ thuật khiến đường mới nhanh hơn nhiều, đường thứ nhất, chỉ cần một giây, sử dụng dụng cụ liên thông dị thứ nguyên của Gnome…”
“… Đó không phải dụng cụ truyền tống luôn tìm chết của Gnome sao? Đừng nói nữa, ta không muốn bị kẹt tại dị thứ nguyên, nếu ngươi muốn xuyên sang thế giới khác, lập cái hậu cung nữ tôn(*), ngươi cứ việc thử.”
“Đường thứ hai, sử dụng xe lửa của địa tinh…”
“Không, nó vẫn là một giây, một giây sau ta đảm bảo bị tạc lên tận thế giới mặt đất. Bỏ đi, cách cuối ta đoán được rồi, không cần nói nữa.”
Thế nhưng vị nữ bộc trung thành vẫn vừa cười trộm vừa tiếp tục nói phía sau ta:
“Đường thứ ba, mất ba giờ, dùng tên lửa địa tinh, lên thẳng, xuống thẳng, tiện dụng, mau lẹ…”
“Cái này có gì khác biệt với cái trước? À, một cái có bánh một cái không có bánh đúng không? Ngươi nóng lòng muốn ta xuống lỗ như vậy sao? Ta đối xử với ngươi hẳn rằng không tệ lắm cơ mà nhỉ!?”
Đôi chủ tớ dở dở hâm hâm đi xa, bỏ lại hai vị bán thần ngồi lại trầm tư:
“Annie sao? Có lẽ Roland nói không sai, để nàng đi thử sức đi, hồi chúng ta bằng tuổi nàng đã bắt đầu tổ đội mạo hiểm, chạy loạn toàn thế giới.”
“Annie có nên đi ra không ta không biết, ngược lại, ngươi thả Roland ra, không sợ thế giới làm sao à?”
Đối mặt sự nghi ngờ của hiền giả, vị anh hùng cười ha ha:
“Nói ra ngươi có lẽ không tin, ta cảm giác thế giới đã đến lúc tuỳ thời có khả năng chơi nổ, mà biến số duy nhất lại tại trên người tên vu yêu kia, ngươi tin sao?”
Nghe hắn nói vậy, khuôn mặt Margareth căng cứng, tràn ngập khó chịu, sau đó lông mày nàng nhướng lên một cái”
“Ngươi cuối cùng vẫn dám tin hắn, ta…”
Nàng muốn nói gì đó, thế nhưng khi đối mặt đôi mắt của Adam đang nhìn chằm chặp mình, nàng trước sau không thốt lên lời, cuối cùng, đành tức giận giậm chân:
“Đừng nhìn ta như vậy, tên đầu gỗ nhà ngươi. Ta tin là được rồi chứ gì, tuy hắn là tên khốn nạn, thế nhưng đúng là đủ xảo quyệt, nếu hắn không làm được, chắc thế giới này cũng không ai làm được!”
(*) nữ tôn: một thể loại truyện ngôn tình, thế giới quan mang tính đảo ngược, nữ tôn nam ti, 1 vợ n chồng, thậm chí có cả thể loại ‘đàn ông sinh con’, ai thích cứ… thử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.