Nhật Ký Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng

Chương 47: Quấy rối




Vốn minh hội phải được tổ chức sau một tuần, thế nhưng vì sự kiện bất khả kháng nào đó, nó buộc phải lùi lịch, lùi vô kỳ hạn…
Nguyên nhân? Những con đường vắng vẻ trong thành Vitein chính là nguyên nhân, chúng vốn là những con đường tấp nập người qua lại, nhưng giờ tất cả đều trống rỗng, thứ tới lui duy nhất là những con slime trong suốt cao hơn một mét kia.
“A a a a, đừng tới đây, ta chỉ đi ra mua thức ăn thôi!!”
Tiếng kêu của một kẻ bị hại vô tội lại vang lên, sau khi những con Slime thoả mãn rời đi, một bác gái người hà mã xách theo cái giỏ trúc liều mạng chạy, mồ hôi như mưa, dầu mỡ nhớp nhúa, những nơi bác gái ấy tạt qua, thanh âm nôn mửa vang không ngừng….
“Má, con hà mã cái kia làm vậy lần thứ ba trong ngày rồi, con mẹ nó, thế còn là ngoài ý muốn? Làm trò, thẳng thắn thừa nhận là muốn phóng thích con dã thú trong nội tâm mẹ nó đi! Oẹ oẹ oẹ….”
Do sự bạo phát thần kì của bầy Slime, cả Vitein tê liệt. Những thứ này thực tế không khó đối phó, tuy Slime kháng công kích vật lý tốt bao nhiêu thì khi đối mặt ma pháp và thần thuật chúng lại yếu ớt bấy nhiêu, một thuật công kích nhỏ cũng có thể đánh bại.
Nhưng…
“Ngươi có thể đánh được 1 con, 10 con, 100 con, thậm chí 1000 con, vậy nếu 10000 con thì sao, số lượng của Slime đơn giản là vô hạn, một khi bị chúng bám lên thì các linh kiện khải giáp sẽ bị mang đi, y phục bị ăn mòn sạch, đến cặn bã cũng không thừa; trong tình trạng toàn thân không mảnh vải ngươi có mấy phần chiến lực?”
Đúng vậy, không quan tâm ngươi mạnh nhường nào, chỉ cần ngươi dám mặc quần áo đi xuống phố thì đảm bảo sẽ bị một đống Slime vây quanh đè sập trong nháy mắt, sau đó y phục của ngươi dưới sự bao bọc của lớp dịch do chúng tiết ra sẽ tan dần, cuối cùng ngươi sẽ trần trụi với thiên nhiên.
Từng có vị đại pháp sư dùng phép tường lửa bao quanh người, lúc đầu đúng là diệt không ít Slime, tuy nhiên, sáu giờ sau, hắn vẫn phải tiếp nhận sự thực ma lực hao hết, trần truồng xuống đài.
Hắn đã chứng minh loài sinh vật mới xuất hiện này quả thật không có lý trí đồng thời số lượng vô hạn, may mắn, nhược điểm của chúng rất nhanh bị phát hiện ra, chúng có thể ăn mòn vải vóc làm từ tơ, có thể dỡ rời mang đi kim loại, thế nhưng chúng không làm gì được, thậm chí còn sợ hãi tài liệu gỗ. Chỉ cần tại cửa sổ hay miệng nước chảy để một ít que củi, chúng sẽ tự động rút lui (cửa sau do mỗ vu yêu lưu lại).
Đương nhiên dù nhược điểm bị tìm ra, tổn thất như cũ vẫn không ít, trước đó rất nhiều kim khố và phú thương đã bị tập kích, lượng tài phú mất mát không hề nhỏ. (mỗ vu yêu: Vì sao phải công bố nhược điểm nha, làm muộn một tí, vét nhiều một chút không tốt sao? Mỗ nữ bộc: câm miệng, nhanh đi nghiên cứu phương pháp trị tận gốc, rắc rối mình bày ra phải do chính mình giải quyết, đó không phải là lời răn của ngài sao?)
Mặt khác, nhược điểm này vẫn không thể giải quyết ngọn nguồn vấn đề, ngươi không thể xuống phố mà dùng một đống que củi che thân chứ! Thế là cả toà thành thị này quỳ gối trước mặt những con Slime yếu ớt rồi sa vào tình trạng yên tĩnh quỷ dị. Dù chúng không có hứng thú gì đối với những người không mặc quần áo, vậy nhưng không phải ai cũng có nghị lực và sự giác tỉnh cao độ giống bác gái người hà mã kia.
Cuộc sống sinh hoạt của thị dân trở lên cực kì bất tiện, đúng lúc này, một nhóm thanh niên tốt nhiệt tình giúp người xuất hiện, họ không mặc chút quần áo nào trên người, mang theo một chiếc xe đẩy nhỏ bằng gỗ lang thang trên khắp nẻo đường.
Bọn họ giúp người khác mua thức ăn, mua hàng, chân chạy, thậm chí còn chấp nhận phục vụ kí sổ, ngoài ra họ còn chấp nhận và thuyết phục những ‘tình nguyện giả’ gia nhập.
“Thân thể thiên nhiên ban tặng là hoàn mĩ, những y phục không thuộc về tự nhiên đó là nguyên tội, giải phóng bản thân không phải sai ¬¬– – tổ chức giải phóng thiên thể (thiên nhiên cơ thể) bắt đầu thừa cơ truyền bá giáo nghĩa của mình (hiện tại mỗi hội viên gia nhập được hưởng đặc quyền mua sắm xe đẩy gỗ, mỗi người hạn một cái!).”
Mà khi càng nhiều người trẻ tuổi tiếp nhận mớ giáo nghĩa kì dị đó, đem loại Slime kia là sự trừng phạt của trời cao đối với thứ nguyên tội như y phục, tổ chức giải phóng thiên thể với hạch tâm là dã ngưu minh bắt đầu tăng trưởng với tốc độ đáng sợ. Vô số kẻ ham hố vàng bạc hoặc là giác tỉnh loại tâm lý nào đó bắt đầu khoả thân ra phố, phấn đấu vì vàng hoặc giáo nghĩa trong tương lai.
Cho dù có các thành viên của tổ chức giải phóng thiên thể ‘giúp đỡ’, vận tác thường ngày của thành Vitein vẫn bị ảnh hưởng nghiêm trọng, chí ít thì lần minh hội bị lùi thời hạn hay một số thành chủ kém may mắn bị thoát sạch đã trở thành vết nhơ trên uy nghiêm của đám thành chủ cũng như bá chủ của thế giới dưới lòng đất.
Khi đám bá chủ đã sắp hết sự nhẫn nại, thậm chí đề nghị triệt để huỷ thành xây lại cũng đã được đề tới thì một tin tức truyền khắp cả thành thị, mang đến sự điên cuồng của tất cả mọi người – – dưới sự bắt tay hợp tác nghiên cứu của thủ lĩnh tổ chức thiên thể giải phóng Stormeagle và thần thú y Mening Herault, số tuổi thọ của các Slime kia đã được tính ra, chúng chỉ có khoảng mười ngày tuổi thọ, đến giờ còn khoảng bốn đến năm ngày sẽ tự chết sạch toàn bộ.
Cả toà thành thị vì thế hoan hô nhảy nhót, không ai để ý tại sao vấn đề mà vô số đại pháp sư thúc thủ vô sách lại được hai tên người mới không có danh tiếng gì tìm ra. Lúc này, người vui mừng nhất có lẽ là sư vương, việc minh hội lùi thời gian thì có nhiều người cùng gánh trách nhiệm, thế nhưng nếu buổi đấu giá không được tổ chức đúng hạn thì hắn sẽ phải mất không hơn hai mươi toà thành, thậm chí còn bị kéo xuống Minh hà, xong hết mọi chuyện.
“Nga, hoá ra còn có thể chơi như vậy nha!”
Ta vỗ tay, một chiêu đơn giản như vậy có thể giết sư vương thế mà lúc trước lại không nghĩ tới!
“Kỳ thực giờ còn không muộn, nếu ta đem số ‘tham lam’ còn lại đổ ra, nó sẽ…”
“Náo tiếp mười ngày?”
“Không, nó sẽ biến thành thể hoàn chỉnh, thọ mệnh vô tận, năng lực cường hoá chừng mười lần, dạng này đảm bảo sư vương không mở được hội đấu giá!”
“Phủ quyết! Thế giới này sẽ vì thế bị huỷ diệt mất!”
Eliza giậm chân không ngừng, cái đuôi nhỏ cũng liên tục vỗ ba ba xuống đất; hai tay nàng giờ đang ôm ngực, cố che chút xuân quang tràn ra khi mặc bộ bikini đan bằng lá. Có vẻ những việc phát sinh gần đây khiến tâm tình nàng không được tốt cho lắm.
Khi những y phục gia công bằng tơ không thể mặc trên người, những y phục đan bằng dây mây, lá cây liền trở thành trào lưu… Cái gì, chiêu của mình đánh trúng người nhà là ngu?
“A, nếu những người khác đều dính bẫy mà ta không dính thì chẳng phải sẽ bị nghi ngờ sao, với cả tạo vật của ta sẽ không kém cỏi và mềm yếu như vậy, chúng nó sẽ không nương tay chỉ bởi vì các ngươi là người của ta.”
“Này có cái gì đáng để tự hào? Vì sao ngài còn có thể mặc y phục!”
Đúng vậy, hiện tại, doanh địa mà sứ đoàn thành Sulfur lưu trú do ở vào hoàn cảnh thiên tai bạo phát quá sớm (ta vừa đổ chỗ này liền dính chiêu), đây cũng là nơi gặp tai hoạ nghiêm trọng nhất, hiện tại số kẻ có quần áo đan lá cây mặc cũng không nhiều, chỉ có mình ta còn có thể mặc y phục.
“Ngươi muốn nghe nói thật hay nói dối, nói dối là y phục trên người ta là sáo trang á thần khí, bọn chúng không cách nào tiếp cận, nói thật…” (trang bị cao cấp đám Slime không thể ăn mòn, thế nhưng chúng sẽ tập kích không dừng, nếu khắp cơ thể đều là những chất dịch dinh dính của Slime thì đừng mặc còn hơn.)
“Nói thật là chúng nhớ được ngài là phụ thân của chúng, thế nên sẽ không tập kích ngài?”
“Không, tạo vật của ta sẽ không có loại sơ hở ngu xuẩn như vậy, sự tấn công của chúng xuất phát từ bản năng, không có ai không phải mục tiêu. Xem, cái này là bình phun phấn gỗ, trong đó chứa một loại dung dịch đặc biệt có thể hoà tan mạt gỗ, chỉ cần phun cái này lên người thì có thể doạ chạy Slime… Ê ê, thật xin lỗi vì quên cho ngươi dùng, thế nhưng mọi người đều là người văn minh, đừng có động thủ! Thả bàn chân kia xuống!!”
Được rồi, dưới uy hiếp bạo lực, ta phải thừa nhận ta làm thế không phải do quên mà là vì vừa mắt, đáng tiếc, lần thẳng thắn này không nhận được khoan dung mà chỉ nhận thêm phẫn nộ, tiếp đó là quãng thời gian giao lưu bằng té và ngã….
Sau nửa giờ, Eliza ngồi thở dốc phì phò trên xương sống của ta, hỏi:
“Phương pháp trừ tận gốc nghiên cứu xong chưa?”
“Đã nghiên cứu xong, đã nghiên cứu xong! Khó chịu quá, xương ta sắp gãy!”
“Thế vì sao còn không giải quyết đi! Chẳng lẽ còn muốn nhìn cho bổ mắt?!”
“Việc thu thập tài liệu và chế tạo còn cần một tuần! Lần này ta thề với Minh hà, tuyệt đối không nói dối!”
Giải dược cần một tuần mới có – – năm ngày sau thiên tai Slime tự động kết thúc – – chính mình lại làm việc vô ích, bức chủ nhân nghiên cứu chẳng để làm gì, một hệ đẳng thức hình thành trong đầu Eliza, sau đó thiếu nữ lại thẹn quá thành giận.
“Răng rắc!” Đó là tiếng xương đùi ta đứt đoạn, cũng là tiếng đổ vỡ của lí trí Eliza, ngày hôm đó ta đã biết sự đáng sợ của thánh quyền sĩ tộc nửa ác ma…
Ta không ngu đến nỗi thiết trí cơ thể mẹ ‘tham lam’, vậy chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này. Vì thế ta bố trí nó ở nơi sâu nhất dưới hệ thống nước ngầm thành Vitein, sau đó đem vô số tử nữ của nó trở thành hàng rào thủ vệ.
Chỉ hơi ngoài ý muốn, nơi này còn một thủ vệ khác.
Khi đồng vàng đầu tiên bị mang về cơ thể mẹ, tiểu Hồng đã trước tiên tìm tới nơi này…. Khi nàng biết gốc rễ sự tình liền chủ động yêu cầu làm thủ vệ tàng bảo khố, lí do là…
“Ta đã quen ngủ trên đống tài bảo, mấy hôm nay mất ngủ lâu rồi, thời gian này để ta ngủ ngon đi.”
Ta thừa biết là mượn cớ, an theo tiền lệ của chúng ta, có việc gì đã gặp thì cùng chia, một nửa của nàng ta biết là tránh không được, thôi dù sao thì có nàng làm thủ vệ ta cũng yên tâm.
Chí ít, nếu thật sự gặp được kẻ khó đối phó, công phu ôm đồm chạy trốn của tiểu Hồng rất đáng tín nhiệm.
Điều duy nhất cần lo lắng hiện tại là minh hội, khi các Slime đúng hạn héo rút sạch, các người liên quan vừa thở ra một hơi, những bá chủ địa hạ đã đợi không kịp phát ra thư mời.
“Tụ hội người nguyên thuỷ?”, “ Những thành chủ đó không định nhảy thoát y chứ!”
Khi những kẻ ngồi lê đôi mách bắt đầu nghị luận dồn dập, những lễ phục đưa kèm theo thư mời khiến các thành chủ thở phào, dù sao những y phục có thể mặc hiện tại đều có giá trên trời, muốn mua cũng không dễ dàng.
Thế nhưng hàng hoá được quan tâm nhất hiện tại không phải là y phục mà là tư liệu học tập của sức mạnh luật pháp.
“Ngươi còn lo lắng vì bầy ma thú quấy rối và những kẻ xấu có ý định xâm nhập sao? Nơi đây có thiên địch của kẻ phạm pháp, sư huynh của thánh quang, thứ sức mạnh đến vong linh, con khỉ và nửa ác ma đều có thể nắm giữ – – sức mạnh luật pháp!”
“Không phải ba, bốn ngàn, không phải một, hai ngàn. GIÁ CHỈ 998! Tám loại công nghệ, tám tám công năng chủ lưu, câu thông lực lượng trật tự không cần tiền, chưởng khống pháp chú không cần tiền, thật sự loè loè phát sáng! Đừng do dự làm gì, lập tức tới chỗ sứ đoàn thành Sulfur đặt mua đi!”
“Ngoài ra, 100 vị khách đến mua đầu tiên sẽ giành được cơ hội rút thưởng, phần thưởng là tàn trang thần khí đi kèm phục vụ chuyển phát tận nhà!”
“Hắc hắc! Ngươi biết thẩm phán sao? Judgement! Mẹ ơi, không cần lo ta dùng pháp chú thất bại; bà ngoại, giấc mơ kị sĩ của ta thành hiện thực rồi!”
“Sức mạnh luật pháp, đáng giá tín nhiệm, vì dễ dàng giúp quảng đại hộ khách học tập và nắm giữ, ngoại trừ loại mặt hàng giá 998, chúng ta còn chuẩn bị bản hào hoa giá 9998, nếu ngài vẫn cảm thấy nó không thể biểu trưng thân phận khốc huyễn, chúng ta còn bản hoàn mỹ giá 19998, tặng kèm một thẻ rút thưởng để tham gia lần rút thưởng thần khí may mắn lần hai!”
“Do dự gì nữa, địa chỉ của chúng ta ngay tại số 88 phố Đầu Trâu khu 32 thành Vitein, tới trước được trước, tới sau hết hàng, hoan nghênh giá lâm!”
Ta lần này kiếm lớn, càng lúc càng mong đợi minh hội và hội đấu giá sắp được cử hành.
“Chủ nhân, ngài chẳng phải bảo phục chế mấy trăm bộ y hệt nhau sao? Mấy cái bản hào hoa và bản hoàn mỹ kia ở đâu ra?”
“Đều một dạng cả, không khác biệt gì!”
“Ngài không sợ bọn họ tìm đến tính sổ?”
“A ha, Eliza, ngươi còn non lắm, ngươi chưa hiểu tâm lý mua hàng của những thành chủ kia, những kẻ có thể bỏ 998 kim cương để mua tư liệu thì chắc chắn sẽ không để ý chuyện móc ra thêm 9000. ‘Cái gì, ngươi bảo 998 là chỉ đồng vàng mà không phải kim cương? Thủ vệ đâu, lôi mấy tên nông dân này đuổi ra ngoài!’, ngươi xem, lời này vừa ra thân phận và tài lực lập tức leo cao đỉnh điểm. Những tên trọng sĩ diện đó sẽ ăn bộ này, thứ bọn chúng mua không cần tốt nhất, thế nhưng phải là quý nhất! Cái bọn họ muốn là mặt mũi. Ngươi xem, bốn bá chủ có ai không chạy đi mua bản hoàn mỹ? Nếu có người biết bọn họ mua bản bình thường hay bản hào hoa thì bọn họ còn mặt mũi nhìn ai? Cho nên, khẩu hiệu của chúng ta là ‘không cầu tốt nhất chỉ cầu quý nhất, bán hàng một lần mười năm không cần khai trương!”
“Ngài quả là gian thương!”
“Đa tạ khen ngợi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.