Nhật Ký Trấn Tà: Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương

Chương 11:




“Hơn 11 giờ đêm qua, một cô gái trẻ ở khu chung cư Minh Dương thành phố Thanh Phong đã mất tích, đây là cô gái thứ tư mất tích ở thành phố Thanh Phong, trước mắt cảnh sát đang tập trung điều tra. Hy vọng người dân nhiệt tình báo cảnh sát khi phát hiện có điều đáng ngờ và càng phải bảo vệ bản thân.”
TV đang phát tin tức, Hiểu Uyển chau mày nhìn thoáng qua Chúc Hạ Dương đang ngồi nghỉ ngơi ở bàn số 1.
“Chị Hạ, lại có người mất tích.”
Chúc Hạ Dương uống một ngụm cà phê, cũng chau mày: “Hiểu Uyển, mấy ngày nay em cũng đừng tăng ca, có Lạc Minh ở trong tiệm với chị là được rồi.”
“Cảm ơn chị Hạ, nhưng mà…”
“Không có việc gì đâu, buổi tối cũng đừng ra khỏi cửa, bảo vệ tốt cho bản thân.”
Hiểu Uyển gật đầu, nhưng lông mày vẫn chưa giãn ra.
Chuyện này quả thực quá kỳ lạ, không ngừng có người mất tích, lại đều là những cô gái trẻ tuổi.
Hơn nữa còn không tìm được thi thể!
Họ giống như đã bốc hơi vậy, ngay cả cảnh sát cũng không tìm được bất cứ manh mối nào.
Chúc Hạ Dương không khỏi lo lắng đứng lên.
Chuyện lớn như vậy khiến tất cả người dân trong thành phố đều hoảng sợ.
Mà rõ ràng Dạ Minh nói buổi tối sẽ về nhưng lại không xuất hiện, cũng không thấy bóng dáng Trường Sinh đâu.
Trong lòng Chúc Hạ Dương thầm mắng kẻ lừa đảo Dạ Minh và tên Trường Sinh vô trách nhiệm một trận.
Một người nói buổi tối sẽ ở cùng mình, một người nói tới giúp đỡ mình, kết quả đến cả cọng lông cũng không thấy xuất hiện.
Sáu giờ tối, Hiểu Uyển thu dọn đồ đạc xong, đứng ở cửa bếp nói với Chúc Hạ Dương: “Chị Hạ, em về trước đây.”
“Được, đi đường cẩn thận.”
“Được, anh Lạc Minh, mọi người vất vả rồi.” Hiểu Uyển xoay người nói to với Lạc Minh đang đứng trong quầy.
“Không có gì, em cẩn thận một chút, buổi tối đừng ra ngoài.”
“Được.”
Hiểu Uyển đi rồi, Lạc Minh đi vào phòng bếp lấy cooki vừa nướng xong ra đóng gói.
Đột nhiên một cơn gió thổi đến, cậu ta ngẩng đầu lên một cái sau đó lại tiếp tục bắt tay vào chuyện đang làm.
Ban đầu Chúc Hạ Dương còn nghĩ đột nhiên thay đổi mùi vị sẽ khiến khách hàng không mua nữa, không ngờ lại bán rất chạy.
Vì vậy Chúc Hạ Dương và Lạc Minh bắt đầu sắp xếp lại, trưng bày ở các tủ khác nhau, như vậy khách hàng có thể lựa chọn theo khẩu vị của mình.
“Lạc Minh này, cậu có muốn về nhà sớm chút không?”
“Sao?” Lạc Minh ngẩng đầu mờ mịt nhìn Chúc Hạ Dương đang đứng ở cửa phòng bếp. “Tôi cũng đâu phải con gái, sợ cái gì chứ?”
“Cậu đẹp trai như vậy, lỡ như lại vừa mắt tên bắt cóc kia thì sao?”
“Chúc Hạ Dương, cô tha cho tôi đi!” Lạc Minh tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Chúc Hạ Dương cười cười nói: “Tôi cảm thấy nếu cậu muốn về sớm cũng không sao, dù sao cũng nên đề phòng.” Chúc Hạ Dương trở lại phòng bếp.
Vẻ mặt Lạc Minh bình tĩnh trở lại, tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Sau 9 giờ tối, Hiểu Uyển xem TV một lát, đang chuẩn bị đi ngủ, nhưng cô ấy cảm thấy bên dưới có gì đó khác thường.
Có thể là dì cả* đến nên cô ấy lập tức vào nhà vệ sinh.
*Dì cả: Đến tháng, kỳ kinh nguyệt
Nhưng lại phát hiện đã hết băng vệ sinh!
Cô ấy nhớ rõ lần trước vẫn còn mà, vậy nên gần đến ngày cô cũng không đi mua.
Thật sự là xui xẻo mà!
Hiểu Uyển họ Phùng, đến từ vùng nông thôn của một thành phố khác, vì để em trai được đi học nên cha mẹ bảo cô ấy nghỉ học đến thành phố làm việc.
Cô ấy đã đến làm ở cửa tiệm số 47 của Chúc Hạ Dương được ba năm rồi.
Một mình cô sống trong căn nhà nhỏ này, lúc trước rất tốt, nhưng mà sau những tin tức kia, cô ấy luôn cảm thấy sợ hãi khi ở một mình.
Không có cách nào khác, cũng không thể để máu chảy thành sông được!
Hiểu Uyển cắn môi, thay một bộ quàn áo kín đáo rồi ra khỏi cửa.
Dưới lầu cách đó không xa có một siêu thị.
Nắm chặt điện thoại di động trong tay, Hiểu Uyển khẽ cắn môi đi xuống lầu.
Chương 32: Di ma hộ thể
Có lẽ bởi vì vụ án mất tích nên người đi trên đường ít đến kỳ lạ, thậm chí có lúc còn không thấy bóng người nào.
Chỉ có đèn đường mờ nhạt làm bạn với người.
Vì vậy nên cho dù xảy ra chuyện trên đường lớn cũng không có ai biết.
Kêu cứu cũng vô ích!
Hiểu Uyển nghĩ, trong lòng càng lo lắng.
Cô ấy không khỏi bước nhanh hơn.
Gió nhẹ nhàng thổi qua làm tóc cô ấy rối tung, cô ấy vội vàng búi tóc lại.
Như vậy, sẽ bớt được một tai họa ngầm.
Ở chỗ ngã rẽ, hình như Hiểu Uyển nghe thấy tiếng bước chân.
Nhưng chắc chắn không thể là ảo giác.
Bởi vì cô ấy đi rất nhanh, mà tiếng bước chân đó vừa nhẹ vừa chậm!
Dường như đang vui vẻ ung dung đùa với con mồi bị sợ hãi.
Hiểu Uyển chạy nhanh đến siêu thị, mua đồ xong cô ấy vẫn không dám ra ngoài.
Ít nhất ở đây còn có mấy nhân viên bán hàng.
Nhưng siêu thị sắp phải đóng cửa rồi nên cũng không tiện ở lâu.
Không thể làm gì khác hơn là bấp chấp đi về.
Tiếng bước chân lại xuất hiện, Hiểu Uyển căng thẳng, mồ hôi lạnh đã thấm ướt áo thun của cô, chỉ còn áo khoác rộng thùng thình bay bay trong gió.
Cô ấy cố ý mặc quần áo rộng để làm giảm hứng thú của bọn côn đồ.
Nhưng mà... mình vẫn bị theo dõi sao?
Tiếng bước chân vẫn không dừng lại, vẫn chậm rãi như cũ.
Cô ấy quyết định nhìn lại, xem thử rốt cuộc có phải ảo giác không!
Trong khoảnh khắc quay đầu đó, sự bất an trong lòng cô ấy càng tăng gấp bội, thở dồn dập, nét mặt hiện đầy vẻ sợ hãi.
Ngay sau đó xoay người chạy.
Bởi vì sau lưng cô ấy vốn không có người!
Nhưng mà lúc cô ấy dừng lại xoay người lại thì vẫn còn nghe thấy tiếng bước chân đó!
Rõ ràng là phố lớn vắng vẻ, tiếng bước chân lại đột nhiên gần trong gang tấc, dường như ở ngay bên tai!
Nỗi sợ khổng lồ những con kiến gặm cắn da thịt của cô ấy, từ từ chui vào cơ thể ăn mòn xương của cô ấy.
Khoảnh khắc mở cửa nhà ra, Hiểu Uyển thở phào nhẹ nhõm, mau chóng lao vào phòng vệ sinh thay băng rồi chui vào chăn.
Cô ấy muốn quên tất cả chuyện vừa nãy, nhưng càng nghĩ càng nhớ rõ.
Mình về nhà rồi, hẳn là đã an toàn!
Kẻ bắt cóc sẽ không xuất hiện nữa.
Nhưng mà...
Rõ ràng vừa rồi sau lưng không có ai, sao lại có tiếng bước chân được?
Chẳng lẽ thứ đi theo mình vốn không phải người!
Hiểu Uyển sợ hãi, sự sợ hãi càng trào dâng trong lòng.
“Di ma hộ thể, di ma hộ thể...”
Cô ấy thì thầm trong lòng, ép bản thân tập trung hết sự chú ý vào bốn chữ này.
Ngày hôm sau, Chúc Hạ Dương vừa xuống tầng mở cửa, thì thấy Hiểu Uyển ngồi xổm ngủ trước cửa tiệm.
Tóc tai rối bời, sắc mặt tái nhợt, chân mày nhíu chặt.
Quần áo cũng nhăn nhúm, hai tay ôm chặt cơ thể của mình, hình như cô ấy rất lạnh.
Chúc Hạ Dương ngồi xổm bên cạnh cô ấy, đưa tay ra nhẹ nhàng đẩy cô ấy.
“Hiểu Uyển, Hiểu Uyển?”
Hiểu Uyển từ từ mở mắt, trong mắt ngập tràn sự sợ hãi, lúc nhìn thấy Chúc Hạ Dương thì chợt nhào vào lòng cô.
“Chị Hạ...” Hiểu Uyển lớn tiếng khóc rống.
“Không sao không sao, đã không sao rồi.”
Chúc Hạ Dương ôm cô ấy thật chặt, duỗi tay xoa đầu cô ấy, nhỏ giọng an ủi.
Rất lâu sau Hiểu Uyển mới bình tĩnh lại, đi theo Chúc Hạ Dương vào trong cửa hàng.
Sau khi nghe cô ấy kể chuyện đã xảy ra thì mới biết cả đêm qua Hiểu Uyển không ngủ, nửa tiếng trước chạy đến ngồi ngoài cửa hàng mới ngủ thiếp đi.
Con bé ngốc này, đến cũng không gọi mình.
Chúc Hạ Dương kéo Hiểu Uyển lên gác để cô ấy ngủ một lúc.
Mà Hiểu Uyển sau một đêm tinh thần hoảng hốt vốn cho rằng chắc chắn bản thân không thể ngủ được.
Không ngờ là lại ngủ một giấc trong phòng của Chúc Hạ Dương thẳng đến buổi chiều.
Chương 33: Hiểu Uyển mất tích
Sau khi Hiểu Uyển tỉnh dậy đi xuống dưới thì thấy Mạc Thần bưng thức ăn từ phòng bếp ra.
“Hiểu Uyển dậy rồi sao? Nghỉ ngơi thế nào, mau ngồi xuống đi!”
Nói xong, Mạc Thần vội vàng đặt khay trong tay xuống, đỡ Hiểu Uyển ngồi xuống cạnh bàn.
“Không sao rồi... Cảm ơn anh.” Hiểu Uyển vừa nói vừa nhìn xung quanh hỏi: “Chị Hạ và anh Lạc Minh đâu?”
“Phòng bếp ấy, anh đi bưng thức ăn tiếp đây.”Mạc Thần đang định nhấc chân thì nghĩ đến gì đó, nói thêm: “Đi một lát sẽ quay lại!”
Tối qua Hiểu Uyển bị dọa sợ, bây giờ ở một mình nhất định sẽ không cảm thấy an toàn.
Mạc Thần rất nhanh đã bưng thức ăn ra.
Lạc Minh và Chúc Hạ Dương cũng cầm đồ đi ra.
“Chị Hạ, anh Lạc Minh.”
“Dậy rồi à, chị còn định lên gác gọi em đấy, nghỉ ngơi thế nào?”
“Có tinh thần rồi, quầng thâm mắt của em cũng không còn nữa.” Nói xong, Hiểu Uyển nở một nụ cười, dùng ngón tay chỉ mắt của mình.
“Chúng ta phải thảo luận chuyện này kỹ hơn, ăn cơm xong chúng ta bàn cách đối phó.”
Mọi người bắt đầu ăn cơm.
Vì chuyện gần đây nên người đi trên đường rất ít, cửa hàng cũng không có khách.
Chúc Hạ Dương gắp thức ăn cho Hiểu Uyển, Hiểu Uyển khẽ ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt hơi rưng rưng.
“Hiểu Uyển à, em đừng quá xúc động, nấu ăn gì đó với Tiểu Hạ Dương mà nói cũng chỉ là chuyện nhỏ!”
Hiểu Uyển nhớ lại lúc vừa mới đến cửa hàng này.
Khi đó Chúc Hạ Dương không thích nói chuyện, đối xử với một người lạ như mình cũng rất lạnh lùng.
Hơn nữa cô luôn đeo khẩu trang và kính râm khiến người ta cảm thấy rất kỳ lạ.
Dần dần, ở chung lâu, chị Hạ càng quan tâm đến mình hơn, hơn nữa Mạc Thần thường xuyên đến cửa hàng, bầu không khí cũng trở nên rất ấm áp.
Mà lúc này, những người không có quan hệ máu mủ còn thân thiết hơn người thân của mình.
“Cám ơn mọi người...”
“Chúng ta là bạn tốt mà, còn là đồng nghiệp gắn bó với nhau sớm chiều.” Lạc Minh mỉm cười rất ấm áp.
“Mà chị là bà chủ của em, ra lệnh cho em mau ăn cơm, nếu không sẽ trừ lương!”
Chúc Hạ Dương cố làm ra vẻ nghiêm túc nhưng trong lòng Hiểu Uyển vẫn thấy rất ấm áp.
Sau khi ăn cơm xong, mọi người cùng cho rằng trách nhiệm nặng nề như rửa bát nên đặt lên vai Mạc Thần.
“Mấy người thật độc ác, vừa rồi còn vui vẻ hòa thuận, bây giờ đã bắt đầu ức hiếp tôi!”
Mặc dù Mạc Thần thể hiện dáng vẻ phản đối, nhưng khi ánh mắt của Chúc Hạ Dương nhìn vào anh ta thì bèn ỉu xìu thu dọn bát đũa đi vào bếp.
“Em nói người tối qua theo dõi em không phải là người?”
“Vâng. Mặc dù em nghe thấy tiếng bước chân nhưng không thấy bóng người nào.” Nhắc đến chuyện tối hôm qua, sắc mặt của Hiểu Uyển lại trở nên khó coi.
Lạc Minh ngẫm nghĩ, nhìn Hiểu Uyển hỏi rất nghiêm túc: “Vậy có phải đã trốn rồi không?”
“Nếu trốn thì không phải tiếng bước chân cũng nên dừng lại sao? Nhưng tiếng bước chân cách em rất gần, chị Hạ, em rất sợ.”
“Cha mẹ em lớn tuổi rồi, ở nhà còn có một đứa em trai năm nay học lớp mười hai, em không thể chết được...”
Hiểu Uyển nói xong thì khóc lên, nhìn dáng vẻ của cô ấy, Chúc Hạ Dương vừa khó chịu vừa hơi tức giận.
“Tiểu Hạ Dương sao vậy, cậu nghĩ cách gì đó giúp em ấy đi?” Mạc Thần đi từ trong bếp ra.
Đôi mắt dưới kính râm của Chúc Hạ Dương híp lại, lạnh nhạt nói: “Tôi không phải cảnh sát, không thể giúp em ấy.”
“Lỡ như thật sự không phải người thì sao? Đây vốn là một chuyện linh dị thì sao?”
“Những chuyện đó thì có liên quan gì đến tôi sao?” Chúc Hạ Dương đột nhiên đứng dậy nhìn Mạc Thần.
“Nếu em ấy phải sống chỉ vì cha mẹ và em trai, vậy thì xin lỗi, tìm đường chết cũng tốt!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.