Vì hạnh phúc của chính mình, sáng sớm hôm sau Chúc Hạ Dương đã xuất phát đến công viên Lạc Hà.
Cô cũng không muốn phải gả cho một người vốn dĩ không tồn tại!
“Tiểu chủ tử, hơi thở đó ở trong ao!”
“Hơi thở gì?” Chúc Hạ Dương hơi nghi ngờ.
“Cô gái đã từng đến cửa hàng mua đồ, tôi ngửi được mùi của cô ấy, ở trong cái hồ kia.”
Ở trong hồ sao?
Nói vậy thì cô gái mất tích kia thật sự có liên quan đến chỗ đó ư?
Chúc Hạ Dương vội vàng lái xe đến công viên Lạc Hà.
Nhìn dây chắn của cảnh sát, đúng lúc cô định chạy vào thì lại bị ai đó kéo lại.
“Trước tiên nhìn đã rồi nói sau.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, sự kinh ngạc vui mừng trong lòng Chúc Hạ Dương chớp mắt đã hóa thành tức giận.
Nhớ lại tối hôm qua cô lại thấy nổi điên.
“Không cần anh lo!”
“Thật sao?” Dạ Minh trêu chọc nhìn chằm chằm Chúc Hạ Dương, khiến cho cô cảm thấy sởn tóc gáy.
“Mặc kệ anh!”
Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, cây liễu đã lớn thêm rất nhiều nhưng xung quanh trông vẫn như cũ.
Cảnh sát kiểm tra xung quanh đó, ông chú và Trương Trực Nam đang nói chuyện gì đó cùng một bà cụ.
Ngay lúc ánh mắt của chú liếc về phía bên này, Chúc Hạ Dương đã vẫy vẫy tay với ông.
Lưu Nhất Thiên ra hiệu cho cảnh sát để cho cô và Dạ Minh đi vào.
“Ông chú, chuyện này là sao vậy?”
“Tối hôm qua tôi đây dậy đi tiểu đêm, kết quả đã trông thấy một cô gái nhảy cầu!” Bà cụ giành phần nói trước.
“Nhảy cầu sao?”
Chẳng lẽ chỉ là đơn giản là nhảy cầu thôi sao?
Nhưng chuyện cái cây này cũng khó mà tin được!
“Trực Nam, cậu đi ghi âm khẩu cung đi.” Nói xong, ông chú đưa Chúc Hạ Dương đi sang bên kia.
“Người này là ai?”
“Là trợ lý của cháu.”
Chúc Hạ Dương nói xong thì cười ngây ngốc, ông chú liếc nhìn hai người rồi tiếp tục đi về phía trước.
“Chuyện này cháu thấy thế nào? Ngoài cái cây này thì những không còn gì bất thường.” Ông chú nhìn gốc cây liễu mới mấy ngày đã to bằng thùng nước trước mặt, ánh mắt phức tạp.
“Hút cạn nước trong ao đi!”
Không đợi Chúc Hạ Dương kịp mở miệng, Dạ Minh đã nói trước.
Chúc Hạ Dương đến gần anh, ra hiệu cho anh ở bên ngoài không được tranh giành danh tiếng với cô.
“Gặp chuyện không giải quyết được rồi anh hẵng ra tay!”
Sau khi tặng cho anh một cái liếc mắt, cô đi đến cạnh cái hồ.
Chúc Hạ Dương nhìn nhìn, đi đến ven hồ ngồi xổm xuống duỗi tay nhúng chút nước để trước mũi ngửi ngửi.
“Ông chú, hãy làm theo lời trợ lý của cháu nói, hút cạn nước trong ao xem, nhớ hút chậm từ trên xuống dưới!”
“Được, thử nghe lời cháu một lần vậy.”
Nói xong, ông chú đã bảo người đưa máy hút nước đến.
Nói thật thì cái hồ này cũng không lớn lắm nhưng lại rất sâu. Hút được một mét, mặt nước hiện lên một lớp màu trắng gì đó.
“Xác dầu!”
Nghe thấy thế, mọi người ở đây đều rất kinh ngạc, bàn tán sôi nổi.
Chúc Hạ Dương cũng không ngờ đến trong hồ lại có thứ này.
Lúc đầu cứ tưởng rằng chỉ có mấy con quỷ nước thôi.
Xác dầu trong hồ phải hút đầy mấy thùng lớn mới hết, cảnh tượng phơi bày trước mặt mọi người càng đáng sợ hơn.
Dưới đáy hồ trên rộng dưới hẹp, tất cả đều là dung dịch màu xanh biếc đậm đặc ngâm đủ các loại thi thể.
Mức độ thối rữa của các thi thể khác nhau, có cái đã thành xương trắng, có xác thì mới hơi trương lên.
Lúc hút những xác dầu đó, trong không khí ngập tràn mùi thối rữa, những người vây xem xung quanh đều ói mửa bỏ chạy.
Thậm chí những hộ gia đình đều đóng kín hết cửa sổ lại.
Mà cảnh sát đang làm việc ở hiện trường chỉ có thể vừa ói mửa vừa tiếp tục làm việc.
Rất nhanh, nhân viên đã mua được khẩu trang phát cho mọi người, nhưng khẩu trang cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Trong lúc tất cả các thi thể và hài cốt được vớt lên đợi khám nghiệm tử thi, Chúc Hạ Dương đã bất chấp mùi hôi thối, kiểm tra các thi thể một lượt.
Những thi thể nằm dưới đất, không bao lâu trên đỉnh đầu đã chảy ra một dòng chất lỏng màu xanh lục, cây cỏ xung quanh chết héo trong nháy mắt.
Giống như với chất lỏng nổ từ xác nữ lần trước mà mình giết!
Chương 44: Quỷ Vương mà lại sợ ánh mặt trời sao?
Mà trên đỉnh bộ xương khô nào cũng có một cái lỗ.
Xung quanh lỗ lại nguyên vẹn không hề bị gì, ngay cả một vết nứt nhỏ cũng không có.
Xem ra những người này đều bị đinh Tỏa Hồn làm hại!
Vả lại, độ sắc bén của Đinh Tỏa Hồn cũng không dám tưởng tượng!
"Ông chú, không thể xử lý những thi thể này theo cách bình thường được, chú thấy đấy, chuyện này quá không bình thường!"
“Cháu nói xem phải làm sao?” Nét mặt của ông chú hơi khó xử.
"Hỏa thiêu!"
"Nhưng chú phải báo cáo với cấp trên đã, dù sao đây cũng không phải là chuyện nhỏ."
Ở đây âm khí rất nặng, hơn nữa cũng chẳng có ánh sáng mặt trời. Cho nên Chúc Hạ Dương lo lắng những xác chết này sẽ giống như lần trước.
Nhưng vẫn phải chờ thông báo.
Nhìn mười bảy thi thể nằm trên mặt đất, có cả thi thể của nữ sinh vừa chết cách đây không lâu, Chúc Hạ Dương siết chặt tay thành nắm đấm.
Chiều hôm qua cô bé còn đến cửa hàng mua bánh ngọt, chớp mắt đã thành thế này...
Rõ ràng Trường Sinh đã nói với mình cái ao này có vấn đề, nếu mình sớm đến xử lý hơn một chút thì cô bé này đã không gặp chuyện!
Vậy nên… cái chết của cô bé này rõ ràng có thể tránh được!
Cũng xem như là lỗi của mình rồi!
Dạ Minh bước đến bên cạnh Chúc Hạ Dương, vỗ vỗ vai cô.
Một tay ôm cô vào lòng, bàn tay vuốt ve đỉnh đầu cô.
"Đừng buồn, đây là số mệnh của cô bé."
"Cho dù là ai đi nữa, chỉ cần có năng lực đều có thể bảo vệ. Trước kia có thể mặc kệ, nhưng hiện tại cô đã là người trong môn phái, không thể mặc kệ những chuyện thế này được."
Chúc Hạ Dương nắm chặt quần áo của Dạ Minh, lúc này, thân thể lạnh như băng của anh có vẻ ấm áp.
Vì ít nhất cô không còn cảm thấy quá lạnh.
"Ban ngày mà anh cũng hiện ở bên ngoài sao?"
Dạ Minh cười nói: "Yên tâm, tôi không phải là ma cà rồng. Hơn nữa đường đường là một quỷ vương mà lại sợ ánh mặt trời sao?"
Được thôi, Chúc Hạ Dương thừa nhận bản thân mình đã quá lo xa rồi.
Ngay sau đó, một chiếc xe cảnh sát dừng lại bên ngoài công viên, có vài người tiến vào.
Sở trưởng đồn công an Thanh Nha đi theo sau thị trưởng và cục trưởng công an thành phố Thanh Phong đi đến,
“Cục trưởng, thị trưởng, ngài thấy phải xử lý thế nào?" Ông chú dẫn bọn họ đi tới chỗ mấy thi thể.
Thị trưởng và cục trưởng đều đang ở đây nên dù sở trưởng không chịu nổi nhưng cũng không dám hó hé tiếng nào.
Mà vị thị trưởng kia vừa mới nhìn thoáng qua đã nôn mửa chạy ra ngoài.
Sau đó, cục trưởng với sở trưởng cũng mượn cớ đi xem sao để ra ngoài.
Không lâu sau, một cảnh sát chạy lại, nói: "Cục trưởng và thị trưởng bảo mang đi hỏa thiêu!"
Chúc Hạ Dương bĩu môi nhìn những thi thể kia sau đó nói với Lưu Nhất Thiên: "Ông chú, chụp ảnh những người còn nhận ra được mặt rồi để người nhà trực tiếp đến nhận lại tro cốt là xong!"
Nói xong, Chúc Hạ Dương đứng ở nơi ánh mặt trời có thể chiếu xuống vẽ một trận pháp, bảo mọi người đặt thi thể và hài cốt vào vị trí tương ứng với số đánh dấu trên ảnh.
Cắm mấy lá cờ ngũ hành xung quanh thi thể rồi đổ chút rượu hùng hoàng lên.
Trong lúc chờ ánh nắng khi mặt trời lên cao nhất chiếu xuống, Chúc Hạ Dương lại một lần nữa quấn dây đen xung quanh cây liễu rồi dán lên đó ba tấm bùa dẫn sét.
“Hạ Dương, cái cây này đã có linh hồn rồi. Dùng Đinh Tỏa Hồn đâm vào rồi rút hồn nó ra!"
“Nhưng linh hồn của bọn họ ở đây thì sao?” Chúc Hạ Dương nhìn Dạ Minh rồi liếc nhìn những thiếu nữ đang nằm trên mặt đất.
Nhưng Dạ Minh chỉ lạnh lùng nói: “Cái cây này được nuôi dưỡng bằng những xác chết này, nó có linh hồn. Nếu không làm nó biến mất hoàn toàn thì có lẽ còn có thêm nhiều người chết hơn."
Nghe Dạ Minh nói xong, Chúc Hạ Dương căn răng đinh Tỏa Hồn vào thân cây.
Chỉ thấy thân cây giật giật phát ra tiếng xào xạc, mấy xác chết trên mặt đất bất ngờ co quắp run rẩy.
Dọa mấy anh cảnh sát sợ đến vội vàng bỏ chạy.
Còn Trương Trực Nam từ đầu đã bị dọa cho ngất xỉu, bị đưa ra ngoài.
Chương 45: Phòng làm việc của Lý Như Phong
Lá cây lập tức khô héo, ngay cả cành cây cũng rũ xuống, không có sức sống.
Đúng giữa trưa, nắng gắt từ trên đỉnh đầu chiếu xuống thi thể.
Những thi thể đó bốc khói đen.
Chúc Hạ Dương vội vàng ngồi xếp bằng trước mấy cái xác, dùng linh lực làm ba lá bùa dẫn sét bay lên lơ lửng trong không trung, miệng niệm chú ngữ.
Trên bầu trời quang đãng bỗng vang lên tiếng sấm rền, một tia chớp giáng xuống, bầu trời tách ra làm hai.
Đánh vào thi thể và gốc cây!
Chỉ thấy cái cây bị sét bổ gãy làm đôi, một khúc gỗ rắn chắc rơi xuống đất.
Gỗ sét đánh!
Hơn nữa còn đánh xuống cây âm này.
Chúc Hạ Dương mừng thầm trong lòng, lúc tia chớp bổ trúng những thi thể kia, lá bùa sấm sét bay tới chỗ những thi thể đó bỗng bốc cháy.
Những thi thể lập tức bị bao trùm trong biển lửa, kêu gào thảm thiết trong ngọn lửa hừng hực.
Bốc lên khói đen cuồn cuộn và mùi hôi gay mũi vô cùng buồn nôn.
Cuối cùng cũng hỏa thiêu xong, sau khi xử lý tro cốt trên mặt đất và nước trong hồ xong, mọi người đào luôn rễ cây lên mang đi đốt.
Cũng gọi máy ủi đất đến san lấp luôn chỗ này.
Chúc Hạ Dương cầm gỗ sét đánh trên tay đắc ý nhìn Dạ Minh: "Thế nào, tôi giỏi chứ? Cái này có được tính là một phần thưởng không?"
Chúc Hạ Dương lắc lắc mảnh gỗ trong tay.
"Cây liễu này cực âm nhưng vẫn là gỗ sét đánh. Cô tìm một người thợ mộc lão làng làm thành một cây kiếm đi, cũng là một loại pháp khí tốt đấy!"
“Tìm thợ mộc sao, tôi biết một người!” Dạ Minh vừa nói xong, ông cchú cảnh sát đã đi tới.
Tiện tay ngoắt một cảnh sát trẻ lấy giấy bút, ghi địa chỉ rồi đưa cho Chúc Hạ Dương.
"Cô gái, lần này cháu đã giúp bọn chú một việc lớn, còn phải cảm ơn cháu!"
Những nạn nhân này cũng bị đinh Tỏa Hồn giết hại, nếu vậy lần trước Hiểu Uyển suýt nữa cũng rơi vào kết cục như vậy.
Chúc Hạ Dương đột nhiên nghĩ ra chuyện gì đó, vội hỏi: "Ông chú, thầy phong thủy mà chú nhắc tới lần trước, chú có thể dẫn cháu đi gặp ông ta không? Tạo ra một nơi như thế này, chắc chắn ông ta có vấn đề!"
"Được, tôi dẫn cháu đi gặp ông ấy!"
Ông chú nói xong thì dẫn Chúc Hạ Dương và Dạ Minh rời khỏi công viên Lạc Hà.
Trước đây ông cũng tin tưởng vào danh tiếng của Lý Như Phong, nhưng chuyện lần này nghĩ thế nào cũng thấy có liên quan tới ông ta.
Vì vậy ông quyết định đưa cô gái này đi tìm hiểu thử.
Nhà của Lý Như Phong thuộc khu dân cư cao cấp, phòng ốc cũng rất sang trọng.
Người ra mở cửa là vợ của Lý Như Phong, ông ta đã đến nơi khác, ba ngày sau mới về.
Bà Lý tuổi ngoài ba mươi, ngoại hình cực kì xinh đẹp, vẫn giữ được sự trẻ trung.
Sau khi chú Lưu giải thích mục đích đến đây, vào phòng ngủ của hai người điều tra nhưng không tìm thấy manh mối gì.
Cánh cửa phòng làm việc đóng chặt, dường như bên trong cánh cửa màu đỏ sẫm có thứ gì đó đang thu hút Chúc Hạ Dương.
Chúc Hạ Dương cảm thấy rất bất an.
"Dạ Minh..."
"Không sao, tôi sẽ bảo vệ cô!"
Nói xong, Dạ Minh nắm lấy tay Chúc Hạ Dương.
"Bà Lý, đây là phòng gì, chúng tôi có thể vào xem thử không?"
Ông chú từ tốn nói.
Vẻ mặt của Bà Lý hơi khó xử nói: "Xin lỗi, đây là phòng làm việc của chồng tôi. Trừ ông ấy ra, không ai được phép vào. Mọi người phải hỏi ý kiến của ông ấy trước".
Ông chú bất lực bĩu môi, rốt cuộc cũng không có bằng chứng gì để lục soát nên cả ba người đành rời khỏi nhà của Lý Như Phong.
Buổi chiều, Chúc Hạ Dương đến cửa hàng mộc mà ông chú giới thiệu.
Bên trong cửa hàng là một ông lão khoảng bảy tám mươi tuổi, bên cạnh còn có một cậu người làm.
Ông lão quan sát mảnh gỗ, trong đầu đã có dự tính cho bước tiếp theo.
Cuối cùng, Dạ Minh nói gì đó với ông lão rồi rời đi.
Chúc Hạ Dương định buổi tối sẽ hành động lần nữa, âm thầm đi xem trong phòng làm việc của Lý Như Phong rốt cuộc là có thứ gì.