Nhật Ký Trấn Tà: Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương

Chương 3:




“Alo, Hiểu Uyển.”
“Chị Hạ ạ, đã tám rưỡi rồi sao chị vẫn chưa mở cửa ạ?”
Chúc Hạ Dương hơi khó xử, ngập ngừng một lúc, vội nói: “Chị có chút chuyện nên lùi giờ lại, dưới tấm thảm có chìa khóa, em mở cửa vào trước đi, buổi sáng chúng ta không mở cửa.”
Cúp điện thoại, Chúc Hạ Dương chẳng quan tâm nhiều nữa, vội vàng đánh răng rửa mặt rồi xuống lầu bận rộn kiếm sống, Hiểu Uyển cũng ở bên cạnh giúp đỡ.
Mặc dù lỡ mất nửa ngày không thể mở cửa, nhưng Chúc Hạ Dương không thể không thừa nhận giấc ngủ đêm qua rất thoải mái.
Rõ ràng từ trước đến giờ cô luôn tự thức dậy vào lúc năm giờ, rời giường chuẩn bị mở cửa tiệm.
Hôm nay thật sự được xem là kì tích.
Không biết có phải là do người đàn ông kia giở trò hay không.
“Thưa Diêm Vương, quỷ môn đã sửa xong, hắc bạch vô thường đang tróc nã bầy quỷ bỏ trốn!”
“Được rồi, thời gian này quỷ môn sẽ khá yếu, nhất định phải tăng cường phòng vệ. Các vị Ma Vương đã vất vả rồi, về nghỉ ngơi đi thôi.”
Người đàn ông được gọi là Diêm vương trông giống như một ông chú trung niên béo phì, dáng người đã không cao còn vác một cái bụng phệ.
Khi đi đường cái bụng cứ lắc lư qua lại.
“Nào có, nào có, Diêm Vương đi thong thả.” Vài tên có dáng vẻ hung thần ác sát chắp tay hành lễ.
“Đúng rồi, dẫn Thánh Nữ U Liên không hoàn thành chức trách đến điện Diêm La! Lại dám để yêu ma phá vỡ phong ấn, đạp đổ quỷ môn quan trốn đến nhân gian!”
Nói xong, Diêm Vương vác theo cái bụng phệ của mình lắc lư rời đi.
Thấy vậy tất cả mọi người cũng lần lượt giải tán.
Một con quỷ tóc đỏ trông vô cùng hung ác lắc nhẹ người một cái, trước mắt xuất hiện một soái ca đẹp trai.
Hai người còn lại cũng thay đổi hình dạng.
“Chuyện này nắm chắc bao nhiêu phần trăm?” Người đàn ông tóc đỏ hỏi nhỏ.
“Thị Huyết Quỷ Đế yên tâm, chuyện này chắc chắn là hoàn hảo không có khuyết điểm. Tôi cho rằng dù là Hằng Cổ Quỷ Đế cũng không có bản lĩnh truy bắt được đám yêu ma thượng cổ đó.”
“Hahaha…đi, đi uống rượu!”
Nói xong, ba người hóa thành một luồng khói đen.
Hai ngày tiếp theo, Chúc Hạ Dương cũng không gặp lại người đàn ông đó.
Mặt dây chuyền vẫn còn ở chỗ mình, xem ra khi chưa có sự đồng ý của cô thì anh ta cũng không dám tự ý lấy đi.
Người này vậy mà cũng rất ngay thẳng đấy!
Buổi tối sau khi xong việc, nhìn thấy cuốn sách da vàng rách bị ném trên bàn, Chúc Hạ Dương hơi chần chừ nhưng cuối cùng vẫn cầm nó lên.
Mở sách ra, bên trong đều là những ký tự mà cô không hiểu.
Chúc Hạ Dương bỗng có cảm giác như IQ của mình như bị xúc phạm vậy.
Ai mà hiểu được những chữ như gà bới này chứ?
Chẳng lẽ là ông già kia trêu mình!
Chúc Hạ Dương đã không còn ảo tưởng gì về thứ này nữa, vứt đại sang bên cạnh, nằm xuống giường ngủ say.
Một lúc sau, ông già kia vậy mà lại xuất hiện trong phòng của Chúc Hạ Dương!
Trên đầu ông đội một cái mũ cỏ lớn che cả nửa khuôn mặt.
Chỉ để lộ khóe miệng với nụ cười khó hiểu.
“Để lão già này giúp cô vậy.”
Ông lão đi đến đầu giường, ngồi bên cạnh Chúc Hạ Dương, mặt dây chuyền ngọc bích bỗng tỏa ra ánh sáng xanh.
Ông lão mỉm cười: “Yên tâm đi, sẽ không làm phiền các hạ.”
Ánh sáng xanh lập tức biến mất, mặt dây chuyền ngọc bích lại trở lại bình thường.
Ông lão giơ tay chấm nhẹ lên trán cô, có một đốm sáng trắng từ ngón tay của ông rót vào trán của Chúc Hạ Dương.
Sau đó, ông nở một nụ cười hài lòng rồi biến mất.
Chúc Hạ Dương không hay biết gì, đưa tay lên trán gãi gãi, xoay người tiếp tục ngủ.
Ngày hôm sau, Chúc Hạ Dương bị tiếng chuông báo thức đánh thức, vừa nhìn đã là năm giờ, nhưng bây giờ cô vẫn rất buồn ngủ.
Rõ ràng là trước đây cô đều thức dậy giờ này, tinh thần tốt gấp trăm lần.
Gần đây thật kì lạ.
Đánh răng rửa mặt xong lại thay quần áo, Chúc Hạ Dương đang chuẩn bị ra cửa thì bị thứ trên bàn trang điểm hấp dẫn.
Cô nhớ hôm qua mình đã tiện tay ném cuốn sách này sang bên cạnh, nhưng lúc này nó lại được đặt ngay ngắn trên bàn!
“Đậu má, gặp quỷ thật à!”
Nói xong cô vội vàng vứt cuốn sách vào ngăn kéo.
Chương 8: Bà nội ốm nặng
Buổi sáng, Chúc Hạ Dương làm rất nhiều bánh ngọt, sau đó thay quần áo mang theo cơm trưa làm cho bà nội chuẩn bị ra ngoài.
“Chị Hạ đến bệnh viện à?”
Chúc Hạ Dương gật đầu nói: “Ừm, đợi lát nữa bán hết thì em có thể đóng cửa về nhà, buổi chiều chị không về.”
“Vâng, em biết rồi.”
Chúc Hạ Dương đến bệnh viện, vừa ăn xong cơm trưa cùng bà nội thì bác sĩ và y tá bước vào.
Y tá treo chai nước truyền lên trên giá, bác sĩ nhìn Chúc Hạ Dương gật đầu ra hiệu.
“Chúc tiểu thư, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi!”
“Vâng.”
Đến ngã rẽ hành lang, bác sĩ và cô đều dừng lại.
“Chúc tiểu thư, tình trạng của bệnh nhân ngày càng nghiêm trọng, chúng tôi hy vọng sớm tiến hành phẫu thuật, nếu như để muộn nữa thì rất nguy hiểm.”
“Chẳng phải nói là vấn đề nhỏ, nằm viện trị liệu một thời gian thì sẽ tốt lên sao? Tại sao lại…”
Đầu Chúc Hạ Dương ong ong không ngừng, còn chưa nói xong đã bị ngắt lời.
“Chúc tiểu thư đừng kích động, lần trước kiểm tra đúng là không có vấn đề gì lớn, nhưng chúng tôi vừa mới kiểm tra lại thì phát hiện có một khối u ác tính nhỏ nằm trong hộp sọ của bệnh nhân, đang phát triển rất nhanh, như vậy rất nguy hiểm.”
“Cần bao nhiêu tiền?” Chúc Hạ Dương ổn định lại cảm xúc bình tĩnh hỏi.
“Một trăm tám mươi nghìn tệ!”
Chúc Hạ Dương không biết lấy đâu ra một trăm tám mươi nghìn này nữa.
Nhưng vì bà nội, nhất định phải tích đủ tiền.
Sau khi tìm hiểu tình hình với bác sĩ, Chúc Hạ Dương trở về tiệm bánh.
Phí điều trị trước đó, cô khó khăn lắm mới có thể xoay sở được.
Nhưng nếu muốn lập tức lấy ra một trăm tám mươi ngàn, thật sự là khó hơn cả lên trời.
Hiểu Uyển đã sớm về nhà rồi, xem ra việc buôn bán vẫn rất tốt, mới ra khỏi tiệm một lúc mà đã bán hết sạch rồi.
Cô nhìn tiệm bánh này.
Có lẽ cô không thể chờ đến lúc tích góp đủ một trăm tám mươi ngàn rồi!
“Tiểu Hạ Dương, tôi đang ở bên ngoài tiệm bánh.”
Sau khi nhận được điện thoại Chúc Hạ Dương ra mở cửa, một chàng trai mặc quần lửng màu be áo thun màu trắng, nhìn rất thoải mái bước vào.
“Sao hôm nay đột nhiên tìm tôi thế, Tiểu Hạ Dương nhớ tôi sao?”
Chàng trai đóng cửa, ngồi xuống bàn.
“Uống gì?”
“Gì cũng được.”
Chúc Hạ Dương pha một cốc Macha Macchiato mang ra, đặt trên bàn trước mặt anh ta rồi ngồi xuống.
“Tiểu Hạ Dương sao thế? Sắc mặt hơi kém.”
Chúc Hạ Dương đẩy kính đen, nhìn người trước mặt.
“Tôi biết cậu có quan hệ rộng, có thể liên lạc giúp tôi bán cửa tiệm này không?”
“Cái gì? Bán cửa tiệm này thì cậu ở đâu? Sống bằng gì?”
Chàng trai kinh ngạc đứng lên, không thể tin nhìn Chúc Hạ Dương.
“Bà nội của tôi phải làm phẫu thuật, cần mười một trăm tám mươi ngàn, tôi chỉ có thể bán cửa tiệm này. Mạc Thần, chỉ có cậu mới có thể giúp tôi.” Ánh mắt Chúc Hạ Dương lưu luyến nhìn mỗi những món đồ trong cửa tiệm một lượt.
Mạc Thần lại ngồi xuống, nhấp một hớp thức uống trước mặt.
Nói với vẻ mặt thất vọng: “Nếu như để khách hàng của tiệm bánh số 47 biết tôi hại họ không được tiếp tục hưởng thụ đồ ngon, tôi sẽ bị đánh hội đồng.”
Những năm này, Chúc Hạ Dương đã hiểu rõ tính cách của Mạc Thần.
Công tử nhà giàu có vẻ ngoài lưu manh, thích đùa giỡn.
Nhưng bây giờ cô không có tâm trạng để đùa.
“Vì tránh tôi làm loạn, bố của tôi đã khiêm khắc hạn chế tài chính của tôi, vậy nên chuyện này chắc là tôi không thể giúp cậu được.”
Nhìn bàn tay năm chặt của Chúc Hạ Dương, anh ta cũng ngừng cười.
“Giúp cậu bán cửa tiệm cũng được, nhưng cậu có thể đáp thỏa mãn một nguyện vọng của tôi không?”
“Nguyện vọng gì?”
Mạc Thần nở nụ cười ngại ngùng, nhưng vẫn nói ra: “Tôi muốn nhìn thấy đôi mắt của cậu!”
Thấy Chúc Hạ Dương hơi khó xử, Mạc Thần vội vàng xua tay, tự nói dù không được nhìn vẫn sẽ giúp.
Nhưng mà Chúc Hạ Dương vẫn gỡ khẩu trang và tháo kính râm trên mặt xuống.
Mạc Thần và Chúc Hạ Dương là bạn học thời cấp hai và cấp ba.
Tất nhiên là anh ta đã nhìn thấy mặt cô, nhưng hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy đôi mắt cô.
Chương 9: Đi bắt ma!
“Nhìn thấy mắt của tôi, cậu không cảm thấy sợ sao? Vì mắt của tôi giống như mắt của người chết nên tôi thường đeo kính râm, ít nhất như vậy sẽ khiến người khác không nhìn tôi giống như đang nhìn quái vật.”
“Tôi đã biết chuyện của cậu lâu rồi, hơn nữa cậu cũng biết là tôi vẫn luôn hứng thú với những thứ liên quan đến yêu ma quỷ quái gì đó mà. Nếu thật sự mắt của cậu có thể nhìn thấy ma quỷ, vậy càng đúng ý tôi ấy chứ.” Mạc Thần cười nói.
Trước đây, những học sinh thường truyền tai nhau rằng mắt của Chúc Hạ Dương có thể nhìn thấy ma quỷ, anh ta vẫn luôn muốn nhìn thử.
“Yên tâm, dựa vào tình cảm giữa chúng ta chẳng lẽ tôi còn có thể không giúp cậu sao. Hãy đợi tin tức của tôi!”
Nhìn dáng vẻ của Mạc Thần, lần đầu tiên Chúc Hạ Dương cảm thấy may mắn vì đôi mắt này của mình và những lời đồn đại kia.
Cô biết Mạc Thần vẫn luôn thích thú với những thứ linh dị, dù là lần đầu tiên tiếp cận cô hay là mối quan hệ thân thiết như bây giờ.
Đều vì nghe được những lời đồn kì lạ về mình!
Sau khi tạm biết Mạc Thần, Chúc Hạ Dương lại leo lên gác.
Nằm trên giường nghĩ lung tung một lát, đột nhiên cô xoay người bật dậy, mở ngăn kéo lấy quyển sách bìa màu vàng kia ra.
Mặc dù cô không hiểu chữ trong sách này, nhưng cô có thể đi hỏi những người trong nghề một chút mà!
Nghĩ vậy, Chúc Hạ Dương chuẩn bị đứng dậy đi tìm ông Trương – bạn đồng hành của bà nội.
Nhưng khi cô vừa lật một trang sách ra, nhìn thấy cảnh tượng ngay cả chính cô cũng không dám tin!
Cô hiểu được từng chữ trong cuốn sách vàng đó, đồng thời những chỗ hai mắt cô lướt mắt qua, từng câu từng chữ cứ như đều chủ động chui hết vào đầu cô vậy.
Chúc Hạ Dương vội vàng gấp sách lại, vẫn nên đi tìm người trong nghề xem rốt cuộc đây là cái quái gì!
Đi từ chỗ của ông Trương ra, Chúc Hạ Dương khẽ thở dài một tiếng, ông già này đúng là đứng cùng phe với bà nội, dù thế nào cũng không chịu tiết lộ bí mật trong đó.
Chỉ nói đây là đồ tốt, dặn cô phải cất kỹ.
Nếu ông Trương cũng đã nói là đồ tốt mà mình lại có thể hiểu chữ trong đó, vậy chứng minh ông lão bí ẩn kia không lừa gạt mình.
Không được để bà nội biết, cứ xem như chưa có chuyện gì xảy ra!
“Alo, Mạc Thần!”
Vừa đi chưa được bao xa, Chúc Hạ Dương đã nhận được điện thoại của Mạc Thần gọi đến.
“Tiểu Hạ Dương, tôi đã tìm được cách giúp cậu rồi, không cần bán cửa hàng nữa, có vui không?”
Không cần bán cửa hàng mà vẫn có nhiều tiền như vậy sao?
Tên này đang lừa người đấy à!
“Chúng ta đi bắt ma đi!”
“Cái gì, bắt ma á?”
Chúc Hạ Dương hét lên một tiếng, làm cho những người đi trên đường đều nhìn cô.
Ban đầu Chúc Hạ Dương từ chối Mạc Thần nhưng cuối cùng cô vẫn đồng ý.
Cô cảm thấy, không có dùi khoan kim cương thì đừng làm nghề sứ*.
*Chú thích: Không thể làm được việc nếu không có công cụ hay năng lực
Cái gì mình cũng không biết, nếu thua trong tay ma quỷ thì ai sẽ chăm sóc bà nội, bệnh của bà nội phải làm thế nào?
Cô nghĩ vẫn nên bán cửa hàng này thì tốt hơn hơn, nhưng vận mệnh lại không cho cô thời gian.
Cô vừa nhận được điện thoại của bệnh viện, họ nói bệnh tình của bà nội đã nặng hơn.
Chẳng lẽ mình thật sự phải đi bắt ma sao?
Chúc Hạ Dương bấm số điện thoại của Mạc Thần.
Buổi chiều.
“Chào mừng quý khách.”
“Tôi tìm Tiểu Hạ Dương.” Mạc Thần đi vào phòng bếp.
“Đến rồi hả?”
Chúc Hạ Dương dừng động tác đang làm trong tay, nhìn Mạc Thần đang đi đến.
“Tôi đã liên lạc với một người trung gian, anh ta nói sẽ giúp cậu bán đi sớm nhất có thể. Nhưng có lẽ sẽ không có người mua đúng dịp như vậy.”
“Cho tôi địa chỉ đi!”
Nhìn gương mặt ngơ ngác của Mạc Thần, Chúc Hạ Dương nói tiếp: “Cho tôi địa chỉ chỗ bắt ma! Tôi sẽ đi!”
“À… Được.”
Lúc Mạc Thần phải ứng lại, lập tức nói thêm: “Tôi biết địa chỉ, tôi đi cùng cậu.”
Với mức độ si mê những chuyện linh dị của Mạc Thần, dù mình không cho đi cùng thì cũng không thể cản được cậu ta.
Nên cứ cho cậu ta đi vậy! Đúng lúc cho mình thêm can đảm!
Hai người quyết định đêm nay sẽ xuất phát, hơn nữa hôm sau Mạc Thần cũng không có tiết học.
Chúc Hạ Dương bèn sai anh ta đi mua mấy thứ đồ dùng để làm phép.
Với Mạc Thần mà nói, có lẽ anh ta còn hiểu rõ cần những thứ gì hơn Chúc Hạ Dương.
Vậy nên giao chuyện này cho anh ta lại càng phù hợp

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.