Nhật Ký Trấn Tà: Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương

Chương 5:




Chúc Hạ Dương và Mạc Thần cùng nhau đến bệnh viện thanh toán phí phẫu thuật, ca phẫu thuật được thực hiện ngay trong đêm.
Sau ba tiếng, cuối cùng cuộc phẫu thuật cũng đã kết thúc.
Cạnh giường bệnh, nhìn bà nội vẫn chưa tỉnh lại, tuy tảng đá đè nặng trong lòng Chúc Hạ Dương đã được gỡ xuống, nhưng vẫn mặt ủ mày chau như trước.
“Sao vậy Tiểu Hạ Dương?”
Mạc Thần ngồi xuống bên cạnh, đôi mắt trong suốt nhìn cô chăm chú.
Chúc Hạ Dương đưa tay nắm tóc xoa đầu, than thở nói: “Đợi khi bà nội tỉnh lại, cậu nhất định không nhắc đến chuyện tối nay với bà.”
“Tôi biết bà nội không bao giờ cho cậu nhúng tay vào chuyện này, nhưng cậu chỉ làm một lần này thôi sao? Tôi cứ tưởng là từ giờ về sau chúng ta sẽ phải trảm yêu trừ ma chứ!”
“Chuyện bà nội không cho thì bỏ qua đi, nếu biết được chắc chắn bà sẽ rất tức giận.”
Chúc Hạ Dương vừa nói vừa nắm lấy tay bà, bàn tay dường như hiện rõ mạch máu.
Chớp mắt bà nội đã già như vậy rồi.
Những việc xảy ra trước đây chỉ như mới ngày hôm qua vậy.
“Vậy được rồi. Tôi tôn trọng quyết định của cậu, tôi vào nhà vệ sinh.”
Nói xong Mạc Thần rời khỏi phòng.
Chúc Hạ Dương đột nhiên nghĩ đến gì đó, đưa tay cầm mặt dây chuyền ngọc trên cổ lên xem xét.
Cô nhớ rõ mặt dây chuyền ngọc này lúc trước có màu đỏ, thế nhưng lúc này bên trong lại có màu xanh đang chuyển động.
Giống như máu của anh ấy vậy!
Anh ta thật sự ở trong đó sao?
Nhưng tại sao anh ta lại ở bên trong?
Từ khi cô bắt đầu có ký ức thì mặt dây chuyền này đã ở trên cổ cô rồi.
Bà nội nói khi cô sinh ra đã có người tặng cho cô, không được phép tháo xuống.
Tuy rằng người đàn ông này đã cứu mình hai lần, nhưng cô vẫn không biết mục đích của anh ta.
Lần sau anh ta xuất hiện chắc chắn cô sẽ hỏi cho rõ ràng!
Mạc Thần rất nhanh đã trở lại. Ném cho cô một cái chìa khóa.
“Tôi chợp mắt một lát, chìa khóa này trả cho cậu!”
“Vất vả cho cậu rồi, cảm ơn cậu.”
“Nói gì vậy chứ, còn khách sáo với tôi những chuyện này.” Nói xong Mạc Thần nằm lên ghế nhắm mắt lại.
Chúc Hạ Dương nhìn người không đáng tin cậy này, cảm thấy trong lòng thật ấm áp.
Từ trước tới giờ, ngoại trừ bà nội thì anh ta là người ở bên cạnh cô lâu nhất.
Lúc học trung học, Mạc Thần và Chúc Hạ Dương là bạn cùng lớp.
Chỉ cần có người biết cô thì tin đồn về cô sẽ bị vạch trần.
Tất cả mọi người đều cảm thấy cô là khắc tinh, giống như thứ gì đó kinh khủng như ma quỷ!
Chưa từng có ai gặp cha mẹ cô.
Cô không phải người mù nhưng luôn đeo kính râm.
Mọi người đều nói cô đã khắc chết cha mẹ mình.
Nhìn vào ánh mắt cô sẽ trở nên bất hạnh, sẽ gặp phải ma.
Người thích những thứ linh dị như Mạc Thần cũng vì những tin đồn này mà tiếp cận Chúc Hạ Dương.
Tuy Chúc Hạ Dương vẫn tránh né, nhưng Mạc Thần mặt dày cứ sáp lại nên quan hệ cũng không quá tệ.
Nhưng cô vẫn luôn không muốn để cho anh ta thấy đôi mắt sau kính râm của cô.
Buổi chiều hôm sau Mạc Thần lại tới, thấy Chúc Hạ Dương ghé vào mép giường ngủ.
Lúc này Chúc Hạ Dương không đeo kính râm, hàng lông mi thật dài vô cùng xinh đẹp.
Chúc Hạ Dương hơi nhúc nhích cơ thể, mở mắt ra, lập tức nhìn thấy Mạc Thần đang nhìn mình.
Cô vội vàng đưa tay cầm lấy kính râm nhưng lại bị Mạc Thần ngăn lại.
Mạc Thần nắm lấy bàn tay đang vươn ra để lấy kính râm của cô.
“Không sao, ở trước mặt tôi không cần che giấu.”
“Anh… không sợ tôi sẽ mang bất hạnh đến cho cậu sao?”
Gương mặt Chúc Hạ Dương cứng đờ, đôi mắt màu trắng nhìn Mạc Thần.
Làm như không nghe thấy, Mạc Thần đặt thức ăn trước mặt Chúc Hạ Dương.
“Buổi sáng chưa ăn gì, mau ăn một ít đi.”
Mạc Thần nói xong ngồi xuống bên cạnh cô, lại nói: “Nếu chính cậu cũng cảm thấy là bất hạnh thì mới thật sự là bất hạnh.”
Chương 14: Trên giường có một người đàn ông
“Cảm ơn.”
“Tiểu Hạ Dương còn nói cảm ơn với tôi nữa sao, mau ăn đi!”
Mạc Thần làm ra vẻ nghiêm túc nói.
Chúc Hạ Dương vừa ăn xong, bác sĩ đã tới, hai người vội vàng hỏi thăm tình hình.
Bác sĩ lắc đầu.
“Chúc tiểu thư, ca phẫu thuật rất thành công, nhưng khi nào người bệnh có thể tỉnh lại thì hoàn toàn phụ thuộc vào ý thức của người bệnh, hơn nữa người bệnh cũng có thể mãi mãi không bao giờ tỉnh lại. Tình trạng của người bệnh hơi kỳ lạ, hai người… nên chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
“Kỳ lạ như thế nào? Gì mà chuẩn bị tâm lý?”
Chúc Hạ Dương giật mình, vội vàng hỏi.
Bác sĩ khó xử lắc đầu:
“Tôi nói này bác sĩ, lúc trước cũng là các người bảo phải nhanh chóng phẫu thuật, bây giờ cũng là các người nói không thể tỉnh lại, các người có thể có chút đạo đức nghề nghiệp không hả?”
Nói xong Mạc Thần lập tức xông về hướng bác sĩ nhưng lại bị Chúc Hạ Dương ngăn lại.
“Được rồi, chúng tôi sẽ kiên nhẫn chờ, cảm ơn bác sĩ.”
Sau khi bác sĩ rời đi, không đợi Mạc Thần mở miệng, Chúc Hạ Dương nói: “Mạc Thần, anh giúp tôi liên hệ với một y tá đi, tôi muốn vừa có người chăm sóc bà đồng thời vừa có thể mở cửa tiệm.”
Nếu bác sĩ đã nói như thế, vậy từ từ chờ bà nội tỉnh lại đi!
“Được.”
Mạc Thần nói xong, đang lúc Chúc Hạ Dương định mở miệng, anh ta lại bổ sung một câu: “Không cần cảm ơn!”
Khóe miệng Chúc Hạ Dương khẽ nhếch lên.
Sự xuất hiện của Mạc Thần như là một cứu tinh vậy trong thế giới của cô vậy, lần nào cũng có thể khiến cô cảm thấy ấm áp.
Buổi tối Mạc Thần đã giúp Chúc Hạ Dương liên hệ với một y tá, ngày hôm sau cửa tiệm số 47 lại có thể mở cửa buôn bán rồi.
Dù sao trừ cô ra thì trong tiệm cũng không ai có thể làm bánh ngọt.
“Ôi, hôm nay làm ăn không tồi nhỉ!”
Trong lúc Hiểu Uyển đang bận rộn, Mạc Thần lại bất thình lình xuất hiện.
“Trời ơi Mạc Thần, anh đến thật đúng lúc, giúp em thu dọn bàn số sáu đi.”
Có thể do hôm qua không mở cửa, hôm nay buôn bán đắt hàng hơn.
“Mau đến gói lại, em đi làm trà sữa cho khách!”
“Mạc Thần…”
Lần đầu tiên Mạc Thần cảm thấy nơi này thật đáng sợ.
Từ khi bước vào đến giờ vẫn chưa được nghỉ ngơi chút nào!
“Bà cô à, anh đến tìm Tiểu Hạ Dương, không phải đến để làm cu li đâu!”
“Đừng sợ, lát nữa anh đến tìm chị Hạ đòi phúc lợi nhá.” Hiểu Uyển không có ý tốt nháy mắt với Mạc Thần.
Mạc Thần bĩu môi.
“Anh cũng không dám đòi phúc lợi gì, nhưng mà em nói xem, Tiểu Hạ Dương cũng thật sự rất giỏi nhỉ, một mình mà làm được nhiều bánh ngọt như vậy, màu sắc hương vị đủ cả, làm sao mà kịp được vậy, còn hề không thuê phụ bếp nào.”
“Đúng đấy, ngay cả em cũng muốn mời một người đến giúp em.” Hiểu Uyển tỏ vẻ nản lòng.
Tới giữa trưa, sau khi ba người ăn cơm trưa xong thì thấy Chúc Hạ Dương cầm theo một tờ giấy đi từ trong phòng nghỉ ra.
“Chị Hạ, đó là cái gì?” Hạ Uyển vừa lau chén vừa hỏi.
“Thông báo tuyển dụng, chị thấy một mình Hiểu Uyển cũng quá vất vả, chị sẽ tuyển thêm hai người, đúng lúc đôi khi chị cũng cần người giúp đỡ.”
“Tôi sẽ giúp cậu.”
Chúc Hạ Dương vừa dứt lời, Mạc Thần lập tức đứng lên tự đề cử.
Nhưng Chúc Hạ Dương không để ý tới, đi ra ngoài cửa tiệm dán thông báo lên.
Buổi tối sau khi làm việc xong, Chúc Hạ Dương đọc sách một chút rồi đi ngủ.
Cô nằm mơ.
Cô và một người đang đi picnic, nhưng lại không thấy rõ vẻ mặt của người đó, bỗng nhiên cô muốn đi WC nên đã đi một mình chạy đi.
Khó khăn lắm mới tìm được WC, đang chuẩn bị giải quyết thì lại giật mình tỉnh dậy.
Lúc này cô mới phản ứng lại, may mà tỉnh giấc, không thì cô đã tè dầm rồi!
Chẳng phải sẽ là một trò cười sao!
Nghĩ vậy cô vội vàng phóng vào nhà vệ sinh.
Giải quyết xong thật sự rất thoải mái, vừa trở lại phòng ngủ nằm xuống, lại thấy giống như đang đè lên một thứ gì đó!
Cô vội vàng bật đèn lên, nơm nớp lo sợ đi đến bên giường.
Cô dùng hết can đảm xốc chăn bông lên.
Nhìn kĩ lại thì ra là một người đàn ông!
Chương 15: Cô phải kết hôn với tôi
Chúc Hạ Dương còn không nhớ bản thân đã dẫn đàn ông về lúc nào!
Chứ đừng nói là chạy lên giường!
“Này! Anh chui từ đâu ra vậy, là người hay là ma gì thì cũng mau đứng lên cho tôi!”
Đáp lại cô là một sự yên tĩnh.
Chúc Hạ Dương đặt đèn bàn xuống, đưa tay túm lấy.
Tên này là một thực thể, hẳn không phải ma rồi!
Chúc Hạ Dương túm lấy bàn chân trần của anh ta, dùng lực kéo khỏi giường, khiến anh ta bị lôi từ trên giường xuống đất.
Lúc này mới nhìn rõ mặt anh ta.
Lại là anh ta!
Anh ta mở mắt ra, đôi mắt xanh lam luôn có vẻ hơi đáng sợ.
“Anh…anh là ai, tại sao lại luôn xuất hiện bên cạnh tôi?”
Chúc Hạ Dương nhìn người trước mặt với vẻ hết sức cảnh giác, thấy anh ta nhúc nhích, vội vàng dùng hai tay che mặt dây chuyền lại.
Khó khăn lắm anh ta mới xuất hiện, lần này nhất định phải hỏi cho rõ ràng!
Người đàn ông từ dưới đất ngồi dậy, vẫn yên lặng chăm chú nhìn Chúc Hạ Dương.
Còn Chúc Hạ Dương thì nhanh chóng chạy đi tìm kính đen.
“Đôi mắt này, tôi nhìn thấy từ lâu rồi!”
Nghe người đàn ông lên tiếng, Chúc Hạ Dương xoay người lại nhìn anh ta.
Cô nhớ lần nào mình gặp được anh ta cũng đeo kính đen. Câu “nhìn thấy từ lâu” là từ lúc nào chứ?
Cô ôm lòng nghi ngờ từ từ ngồi xuống ghế.
“Cô không cần phải sợ, như tôi đã nói trước đó, chỉ mượn mặt dây chuyền của cô dùng một chút, ở trong đó dưỡng thương thôi.”
Người đàn ông vừa nói vừa nằm lên giường.
“Anh là ai?”
“Quỷ đế Hằng Cổ, cô có thể gọi tôi là Hạ…” Nói đến đây anh ta ngập ngừng, có vẻ không biết phải nói tiếp thế nào.
Quỷ đế Hằng Cổ?
Là cái quái gì vậy?
Quỷ đế là người rất ghê gớm chăng?
“Anh đang nói đùa phải không, quỷ đế mà bị thương sao? Hơn nữa, tôi nghĩ chắc anh biết tên tôi có chữ Hạ, nên cố tình nói lung tung chứ gì!”
Người đó nhắm mắt lại không quan tâm.
Ngay lúc Chúc Hạ Dương muốn kéo xuống giường lần nữa thì một ánh mắt bất ngờ làm cô mất hết can đảm.
Lẳng lặng ngồi xổm xuống bên cạnh chân giường.
“Tắt đèn!”
“Ừ.”
“Mặt dây chuyền của tôi có thể giúp anh dưỡng thương à?” Yên lặng một lúc lâu…Chúc Hạ Dương bất thình lình hỏi một câu.
“Ừ.”
“Nhưng tôi chưa bao giờ biết nó có tác dụng đó.”
“Vậy bây giờ cô đã biết.”
“Vậy anh thật sự là quỷ vương sao?” Điều này khiến trong lòng Chúc Hạ Dương có hơi kích động, bò lên giường nhìn vào khoảng không tối om bên kia.
“Ừ.”
“Vậy anh tên là gì?”
“Họ Hạ, tên thì quên rồi.”
“Ơ…Hạ… Hạ đại gia*, nếu anh là quỷ vương tại sao lại bị thương chứ?”
*Đại gia ở đây chỉ cách gọi tôn trọng với ông cụ lớn tuổi hoặc cách gọi những người quyền cao chức trọng.
Chúc Hạ Dương nghĩ, nếu là quỷ vương, chắc là một lão già rồi, gọi là Hạ đại gia có lẽ khá phù hợp.
“Yêu ma quỷ quái phá hư quỷ môn bỏ chạy, ngày đó tôi đuổi theo tên súc sinh kia đến đây, sau nhiều lần đánh nhau, cả hai chúng tôi đều bị thương.”
Giọng điệu của anh khá điềm tĩnh, giống như đang kể lại một chuyện không hề liên quan gì đến mình vậy.
“Vậy tại sao hôm nay anh lại đột nhiên xuất hiện ở trong chăn của tôi!” Đây mới chính là vấn đề quan trọng nhất!
“Kết hôn với cô.”
Cái gì? Kết hôn?
Chúc Hạ Dương như chết lặng, lập tức đứng bật dậy, mở đèn nhìn thẳng vào người đàn ông trên giường.
“Anh đến đây giở thói lưu manh à, ai muốn kết hôn với anh chứ, anh nằm mơ đi!”
“Cô là một cơ thể cực âm ngàn năm hiếm thấy, âm khí trên người cô rất nặng, có thể bản thân cô cũng không biết. Thể chất này rất dễ thu hút ma quỷ đến gần nhưng những tiểu quỷ vốn không thể đến gần cô. Cho nên thân xác và linh hồn này của cô là bảo vật bỏng tay của giới âm.”
Chúc Hạ Dương không hiểu người này nói những chuyện này với mình thì có lợi ích gì.
Tào lao!
“Sau đó thì sao?”
“Bây giờ tôi đang bị thương, cần âm khí của cô điều dưỡng, cho nên cô phải kết hôn với tôi!”
“Anh nằm mơ đi, tôi mới không thèm!”
Vẻ mặt Chúc Hạ Dương kiên quyết.
“Không kết hôn thì phải tìm một gốc cây hồng liễu, phải chọn một trong hai.”
Nhìn dáng vẻ tự tại của người nọ, Chúc Hạ Dương thật sự muốn đánh chết anh ta.
“Đó là cái gì?” Để không phải kết hôn với anh ta, xem ra chỉ có thể tìm thứ đó thôi.
Không đúng, rõ ràng là mình không cần phải chọn mà!
“Cây liễu tính âm không giống với cây liễu bình thường, lúc âm dương đan xen thay thế nhau thì lá cây sẽ thành màu đỏ, là lúc chặt lấy. Chỉ có nơi phong thủy hung sát mới mọc ra được loại cây này, nên cô phải cẩn thận, thời hạn là hai ngày.”
Đậu xanh, bản thân đã gặp phải loại người gì thế này? Đây là kiểu giao dịch ăn thịt người gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.