Dường như anh không nghe thấy yêu cầu của Chúc Hạ Dương, chậm rãi nhắm mắt lại, chóp mũi chạm vào gò má cô, cọ khắp nơi.
Chúc Hạ Dương dồn hết sức muốn phản kháng nhưng chẳng ăn thua gì, sau đó cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Mạc Thần đầy kinh ngạc đứng ở cửa.
“Mẹ nó!”
Mạc Thần đẩy Dạ Minh ra.
Vội vàng bảo vệ Chúc Hạ Dương ở sau lưng.
Thấy Dạ Minh ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra nằm ở trên giường.
Mạc Thần lớn tiếng quát lên: “Tại sao anh lại ở đây, anh muốn làm gì Tiểu Hạ Dương?”
Dạ Minh không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn anh ta một cái.
Mạc Thần cảm thấy ánh mắt không thân thiện đó dường như muốn xuyên thủng người của anh ta vậy.
Mỗi một cái xương trong người đều run rẩy.
“Anh... Đừng tưởng rằng tôi sợ anh, ông đây không muốn so đo với anh! Tiểu Hạ Dương, chúng ta đi!”
Mạc Thần kéo Chúc Hạ Dương đi ra ngoài, Dạ Minh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hai người, ngăn cản đường đi.
“Cô trúng độc thi.”
“Độc thi?”
Chúc Hạ Dương hoảng sợ, trong đầu nghĩ chẳng lẽ là lúc giết bánh bao mập?
“Nhưng mà tôi đã xử lý giúp cô.”
“Cảm... Cảm ơn!”
Hóa ra vừa rồi anh ta giúp mình xử lý độc thi sao?
Khuôn mặt của Chúc Hạ Dương đầy hoang mang, vẻ mặt cứ như mình đã trách lầm Dạ Minh vậy.
Mà Mạc Thần kéo cô ra khỏi phòng.
“Đừng tin lời của anh ta!”
Nhỏ ngốc này vẫn luôn dễ dàng tin tưởng người khác như vậy.
Rõ ràng vừa rồi bị ăn đậu hũ*.
*Chú thích: Ăn đậu hũ: Hành động lợi dụng, sàm sỡ.
Mạc Thần dẫn Chúc Hạ Dương tới phòng khách, gặng hỏi nguyên nhân người đàn ông đó xuất hiện ở trong phòng, không ngừng trách mắng một trận.
Chúc Hạ Dương cảm giác như mình vừa bị bắt gian tại giường.
Mà Mạc Thần kiên quyết muốn Chúc Hạ Dương ngủ ở phòng của mình, còn anh ta thì ngủ trên ghế sô pha ở phòng khách.
Nửa đêm, Chúc Hạ Dương nghe thấy một tiếng hét thảm, cô vội vàng chạy đến phòng khách.
“Ôi! Tiểu Hạ Dương ơi, tôi sắp chết rồi, tôi sẽ không còn được gặp cậu nữa...”
Mới vừa ra cửa phòng, Mạc Thần đã xông tới ôm lấy Chúc Hạ Dương.
Nước mắt nước mũi dính lên người cô.
“Đừng khóc đừng khóc, cậu làm sao vậy?”
“Hắc bạch vô thường tới đòi mạng tôi, sao tôi lại đáng thương như vậy chứ, tôi vẫn muốn sống thêm mấy năm nữa!”
Chúc Hạ Dương khó hiểu, kéo Mạc Thần ngồi xuống, sau khi hỏi cẩn thận mới biết chuyện đã xảy ra.
Sau khi Mạc Thần ngủ nghe thấy có người gọi tên của mình, mở mắt thì thấy đầu lưỡi thật dài, còn có hai mặt quỷ một đen một trắng.
Anh ta sợ hãi xoay người nhảy dựng dậy.
Trong lúc hoảng hốt không cẩn thận đụng đầu phải trần nhà.
Đứa bé đáng thương này cũng thật thảm!
Chúc Hạ Dương an ủi Mạc Thần, biết chắc là tên Dạ Minh đó giở trò, cố tình dọa anh ta.
Bởi vì chuyện này đối với quỷ vương như anh mà nói, muốn đơn giản bao nhiêu sẽ đơn giản bấy nhiêu.
Ngày hôm nay lúc Mạc Thần rời đi vẫn không quên cảnh cáo Dạ Minh không được ức hiếp Chúc Hạ Dương.
Điều này khiến Chúc Hạ Dương vừa cảm động vừa dở khóc dở cười.
Buổi trưa Chúc Hạ Dương đi mua bát hương và nén hương về, nhưng cái tên trong nhà lại chê không đủ xịn.
Biết làm sao được, chỉ có thể đi mua lại.
“Ừm, thế này còn được, với tư cách là quỷ vương, không thể nuốt nổi thức ăn kém chất lượng.”
“Phải, anh không nuốt nổi thì tiền của tôi phải chịu tội theo anh! Sao tôi xui xẻo như vậy, tự nhiên gặp phải chuyện này, lại thêm một khoản chi tiêu, thật là xui xẻo.”
Chúc Hạ Dương xoa ấn đường của mình, tốt nhất là người trước mặt này nhanh chóng biến mất, nhìn thấy là khiến cô khó chịu.
Không ngờ trong khoảng thời gian tiếp theo, tên đó thật sự ít xuất hiện, trong mặt dây chuyền cũng không thấy bóng dáng.
Phẫu thuật đã qua hơn nửa tháng, sau khi phẫu thuật xong Lâm Tam Cô vẫn không tỉnh lại, bác sĩ nói có thể mãi mãi không tỉnh lại.
Tin này chắc chắn là cúc sốc cực lớn với Chúc Hạ Dương.
Nhưng mà cô sẽ đợi.
Bà nội nhất định sẽ tỉnh lại!
Chương 23: Hang động
Ban đêm, Chúc Hạ Dương nằm một mình trên giường.
Cô đưa tay sờ chỗ trống bên cạnh, trong lòng trống rỗng.
Chúc Hạ Dương bị bản thân dọa sợ.
Từ trước tới giờ cô vẫn luôn ghét Dạ Minh, sao bây giờ lại bắt đầu nhớ đến anh ta!
Chúc Hạ Dương bình tĩnh lại nhanh chóng chìm vào trong mộng.
Bốn phía tối thui, không có một tia sáng.
Xung quanh là những quả cầu lửa xanh biếc bay lơ lửng trên không trung.
Đó chính là ma trơi sao?
"Sư phụ, ở đây không có ban ngày sao?"
Bắc Minh Nghiễn đang đưa lưng về phía Chúc Hạ Dương quay người lại, nhìn cô một cái rồi đi thẳng về phía trước.
"Sư phụ muốn thì sẽ có!"
Mọi thứ ở đây đều do sư phụ khống chế sao?
Trong lòng Chúc Hạ Dương không khỏi thắc mắc.
Rốt cuộc sư phụ là người như thế nào?
"Sư phụ, gần con giúp người ta lấy một khúc gỗ liễu âm, thứ đó dùng để làm gì vậy?"
Chúc Hạ Dương đi theo sau Bắc Minh Nghiễn, vừa đi vừa hỏi.
Bắc Minh Nghiễn đứng lại nhìn Chúc Hạ Dương, sau đó nói: "Là con làm?"
"Vâng!"
Bắc Minh Nghiễn cười nói: "Rất tốt, có bản lĩnh lấy đước thứ đó, tiến bộ rồi!"
Ngay cả sư phụ cũng nói vậy, xem ra bản thân thật sự có tiến bộ.
Trong lòng Chúc Hạ Dương thầm vui vẻ.
Công dụng của cây liễu âm này cực lớn, có thể thay đổi âm dương, tập hợp âm khí, chỉ cần rót linh lực vào trong đó, có thể làm thế thân.
Thế thân?
Trước kia Dạ Minh hoặc là ở trong mặt dây chuyền ngọc, không thì cũng nằm ở nhà của mình, nhưng đã nhiều ngày không thấy tăm hơi đâu.
Xem ra vì ở nhà đã có "thế thân" giúp anh ta hấp thụ âm khí trị thương, nên anh ta mới có thể tự do tung tăng bên ngoài!
"Hạ Dương à, sự tiến bộ của con trong thời gian này sư phụ cũng nhìn thấy, sư phụ muốn kiểm tra con.
"Sư phụ muốn kiểm tra như thế nào?"
Vừa nghe đến kiểm tra, trong lòng Chúc Hạ Dương lại bắt đầu lẩm bẩm.
Công phu bùi bắp của mình đừng có mà làm mất mặt không ngóc đầu lên được trước mặt sư phụ.
Còn chưa đợi được Bắc Minh Nghiễn trả lời thì đã không thấy bóng người nào nữa cả.
Mà cảnh trước mắt cũng đã thay đổi.
Chúc Hạ Dương ở trong một hang động.
Xung quanh vẫn lơ lửng ma trơi.
Trong này ánh sáng lờ mờ, nếu như không có chúng nó thì chắc chắn chỉ có một màu đen thui.
Vậy nên Chúc Hạ Dương nghĩ chắc chắn là sư phụ để lại cho mình.
Trong hang động nồng nặc mùi hôi, một luồng khí lạnh thổi về phía cô.
"Tách!"
Bỗng nhiên có tiếng nước rơi vang lên, trong hang động vắng vẻ, tiếng động vô cùng vang vọng.
"Sư phụ?"
Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng vang vọng lại.
Một giọt nước rơi trên trán của Chúc Hạ Dương, cô theo thói quen đưa tay lau một cái.
Cô cảm giác trán mình lành lạnh!
Hơn nữa... tại sao lại sền sệt như vậy?
Cô ngẩng đầu lên nhìn lên đỉnh đầu... cảnh trước mắt khiến cô xuýt chút nữa hét lên thành tiếng.
Trên đỉnh hang động đầy những thạch nhũ dài, có chất lỏng trượt theo thạch nhũ rơi xuống.
Dựa vào ánh sáng xanh mờ, Chúc Hạ Dương nhìn một lúc lâu mới thấy rõ.
Có một người bị ghim ở trên!
Thạch nhũ xuyên qua cả người anh ta, từ đầu đến chân đều bị đâm xuyên.
Quần áo của người đó rách như sơ mướp nhưng vẫn có thể nhận ra nó không thuộc thời đại này.
Tóc tai của anh ta rối bời, cả khuôn mặt bị che kín mít.
Chúc Hạ Dương cảm thấy không thể tin nổi.
Một người sao lại bị ghim ở một nơi cao như vậy?
Có thể tưởng tượng ra đối thủ tàn nhẫn cỡ nào.
Cổ của người đàn ông đột nhiên cử động, các khớp xương kêu "răng rắc"!
Giây tiếp theo, người đó nhanh chóng rơi xuống, mái tóc rối xõa ra hai bên để lộ khuôn mặt.
Có thứ gì đó đang bò lổm nhổm trong hốc mắt đen ngòm, miệng to há to như chậu máu có vẻ muốn nuốt trọn người trên mặt đất.
Chúc Hạ Dương vội vàng lùi ra sau, nhưng lại vấp phải thứ gì đó, ngã ngồi trên mặt đất.
Còn chưa kịp hoàn hồn sau cơn đau, vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với gương mặt đó!
Chương 24: Trai đẹp cũng là quỷ
Trong nháy mắt khuôn mặt của người đó trở nên lành lặn, giữa hai chân mày thanh tú lại lộ ra sự ma mị.
"Hahaha... đã lâu không gặp.”
Giọng điệu của anh ta sao mà bình thản.
Lại có vẻ tang thương không nói lên lời.
Sau đó khóe mắt anh ta chảy xuống một hàng huyết lệ.
Da thịt toàn thân anh ta bắt đầu nứt nẻ.
Thậm chí thối rữa!
Mùi hôi thối của xác chết xộc vào mũi.
Chúc Hạ Dương chăm chú nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai từ từ thối rữa trước mặt.
Mủ trắng hòa với với máu chảy khắp người, giòi bọ ngọ nguậy trong da thịt.
Chúc Hạ Dương muốn nhắm mắt trốn tránh cảnh trước mắt.
Nhưng cơ thể cô như bị anh ta yểm bùa vậy, không thể nhúc nhích.
Chúc Hạ Dương nhìn anh ta từ một soái ca biến thành một đống xương trắng.
Quá trình đó vô cùng kinh tởm và buồn nôn.
Mà người đó như là cố ý để cho cô tận mắt chứng kiến tất cả.
"Em muốn gì, bản quân đều đồng ý."
Mắt anh ta tràn ngập bị thương, làm cho Chúc Hạ Dương như có ảo giác.
"Nhưng còn bản quân thì sao?"
Người này quen cô sao?
"Tất cả, để cho em trả lại thôi!"
Nói xong, bộ xương trắng lại hóa thành hình dáng soái ca, hai tay bóp chặt cổ Chúc Hạ Dương.
Chúc Hạ Dương muốn gạt tay anh ta ra nhưng không làm được gì, chỉ có sự lạnh từ lòng bàn tay truyền vào.
Vào lúc cô cảm thấy bản thân sắp nghẹt thở, ngay cả nước bọt cũng không kiềm được chảy ra, đột nhiên đôi tay kia buông lỏng, người đàn ông kia cũng biến mất.
Chỉ còn lại tiếng cười bi thương vang vọng quanh quẩn khắp hang động.
Khi tiếng cười đó biến mất, cơ thể Chúc Hạ Dương như được giải huyệt, cả người nhẹ nhõm hẳn.
Cô thở hổn hển, đứng dậy đi về phía trước.
Lời nói của tên quái vật vừa rồi nghe rất lạ!
Hơn nữa trong ánh mắt sâu thẳm kia không chỉ có đau thương.
Còn có cả thù hận!
Chúc Hạ Dương vịn lên bức tường ẩm ướt đi về phía trước, cảm giác này chắc hẳn là rêu.
Ẩm ướt, xốp mềm.
“Gào, gào…”
Tiếng gào rú khiến Chúc Hạ Dương giật mình.
Không phải lại là thứ gì nữa chứ?
Thật vậy, bài kiểm tra của sư phụ tất nhiên không chỉ có một quỷ đẹp trai hù dọa thôi được.
Chúc Hạ Dương tiếp tục đi về phía trước, cô cảm giác mình đã giẫm lên thứ gì đó, hại cô suýt chút nữa ngã sấp xuống.
Nương theo ánh sáng xanh của ma trơi nhìn xuống, hóa ra là một cái đầu lâu!
Trong hang động, còn có một cái hốc khác.
Bên trong toàn là xương trắng và đầu lâu!
Dưới sự phản chiếu của ánh sáng xanh lóe ra ánh sáng yếu ớt như ngọc bích.
“Yêu nữ! đền mạng cho bọn tao…”
“Gừ…”
Lúc này, tất cả xương trắng trên mặt đất đều đứng dậy, từ từ đi về phía Chúc Hạ Dương.
Vài đốm ma trơi đang lơ lửng trên không trung lần lượt lùi lại trốn sau lưng Chúc Hạ Dương.
Nhìn đống xương cốt chi chít trước mặt chậm rãi lành lại da thịt, thậm chí có vẻ trở nên trong suốt.
Chúc Hạ Dương loạng choạng lùi về sau.
Oán linh?
Đám oán linh bày biến thành hình dạng lúc chết.
Trên cổ mỗi oán linh đều có một lỗ máu, máu chảy dài xuống dưới đã khô lại từ lâu.
Thấm ướt quần áo trước ngực.
Nam thì bị chặt đứt tay chân, nữ thì bị phanh bụng, nội tạng bị treo lủng lẳng hoặc rơi ra ngoài.
Bên trong thậm chí còn có cả người già và trẻ nhỏ!
Cảnh này vừa khủng khiếp vừa tàn nhẫn.
Mặc dù Chúc Hạ Dương biết đây chỉ là bài kiểm tra, nhưng bây giờ trong tay cô ngay cả một pháp khí cũng chẳng có, làm sao mà đối phó với bọn họ?
Chúc Hạ Dương xoay người định chạy trốn, nhưng hai chân cô lại bị thứ gì đó trói chặt.
Cúi xuống nhìn, hóa ra là hai sợi dây đỏ màu máu nối liền với cánh tay bị đứt của oán linh nam kia.
Đó là gân tay của anh ta!
Hai chân Chúc Hạ Dương bị kéo mạnh, cả người ngã rạp xuống đất.
Giây tiếp theo, toàn bộ oán linh đều dồn tới, vô số đôi tay lần mò trên người cô.
Thứ đang siết chặt như dây thừng lan ra.
Không được!
Đây là bài kiểm tra!
Mình không thể chết như thế được!
Làm sao xứng với lời khen có tiến bộ kia của sư phụ?
Chúc Hạ Dương nhấc cánh tay phải vẫn còn cử động được lần mò xung quanh mong có thể tìm được thứ gì đó hữu ích giúp bản thân thoát khỏi nguy hiểm.
“Keng!”
Là tiếng sắt va chạm!
Chúc Hạ Dương nắm chặt thứ cô vừa vớ được, trong khoảnh khắc đó, cô cảm giác cơ thể mình như bị điện giật.
Bàn tay cầm thứ đó đau đớn khó chịu, lại như đã bị dính chặt vào chuôi kiếm, muốn bỏ cũng không bỏ được.